Từ trước đến nay, phi thăng thiên kiếp đều phải sau hai vạn tuổi, thế nhưng lần này trữ quân Phượng tộc lại phi thăng sớm một vạn năm, trở thành chủ đề nóng để mọi người bàn tán.
Vài người trong Thiên tộc lo lắng nhìn sắc trời ngày càng âm u, ánh sáng trên tam sinh thạch ngày càng yếu ớt, xem ra là trữ quân Phượng tộc sắp không qua khỏi rồi.
Âm thanh gậy gỗ gõ cộc cộc xuống đất vang lên đều đều, sau đó từ sau màn sương mù xuất hiện một lão giả, râu tóc bạc phơ, hơn nữa còn bị mù.
Các vị thượng tiên vội vàng hành lễ: "Vu Kính thượng thần."
Vu Kính đưa tay ra trước, bàn tay gầy guộc nhăn nheo, hơi thở phảng phất một đợt lại một đợt hoa mai. Hắn là một lão thần tiên lấy bốn bể làm nhà, thường không thích chuyện trần tục nhiễu loạn, cũng không thích mang theo một thân vướng bận hồng trần, xa lánh thiên đình đến mọi nơi mà hắn thích.
Nhưng hôm nay Vu Kính đột nhiên trở về, khiến mọi người đều không tin nổi, rốt cuộc là đại sự gì khiến một thần tiên sống ẩn dật như hắn lại trở về đây?
Vu Kính khàn khàn cất giọng: "Cuối cùng... cuối cùng cũng về rồi..."
Thiên đế nghi hoặc mở miệng: "Ai về a? thượng thần có thể nói rõ ra không?"
"Ta còn nhớ rất rõ, năm đó, đúng thật là oan nghiệt mà."
Thiên đế nhăn mặt: "Ý ngài là..."
"Nghiệt duyên a." VuKính đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện một linh kính: "Không gì đáng sợ bằng tình kiếp, lời này quả không sai."
Vu Kính xoay mệnh bàn trong tay, một luồng sáng nhạt bắn lên trời, ảm đạm lại thê lương...
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu Vu Kính thượng thần nói gì, nhưng xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy.
...
Mặt đất chấn động dữ dội, núi lửa bốn phía U Nham sơn cuồng nộ vận động, phát ra những tia lửa đỏ rực rỡ màu sắc. Nhưng trong U Minh cung, Úc Khuynh Tư vẫn không chút quan tâm chuyện xảy ra bên ngoài, chuyên tâm truyền linh lực cùng đạo hạnh cho Chu Sa.
Một vạn... hai vạn... ba vạn...
Đều không rõ đã truyền bao nhiêu năm đạo hạnh, đến khi bị hất văng ra ngoài, Úc Khuynh Tư mới nhận ra tất cả đều vô dụng, căn bản nàng không thể truyền dù là một chút linh lực qua cho Chu Sa.
Chu Sa giống như lúc còn ở trong trứng, không nghịch ngợm, không nháo sự, chỉ nằm ở một góc, dưới hiên U Minh cung chờ đợi sư phụ bế quan trở về. Nhưng sự yên lặng này có biết bao đáng sợ, có biết bao lo lắng, ngay cả một cái chớp mắt lúc này, cũng khiến cho đối phương yên tâm đến mức tưởng chừng như tất cả gánh nặng đè trên vai đều biến mất.
"Chu Sa, làm ơn đừng như vậy nữa..." Úc Khuynh Tư cầm lấy bàn tay của Chu Sa, không ngừng vuốt ve, truyền từng đợt nhiệt khí: "Nghe vi sư, mau tỉnh lại có được hay không?"
Hoàn toàn không có bất kỳ âm thanh đáp lại nào, Úc Khuynh Tư lo sợ đến hai vai run lên, nếu như bên cạnh không còn gà nhỏ thích nháo sự, không còn đứa nhỏ mặc hồng y như cái đuôi nhỏ chạy theo sau nàng, liệu nàng có cảm thấy tốt hơn hay không?
Tình kiếp lại như thế, trong lòng vẫn xót xa, liệu rằng nàng có thể buông bỏ mọi thứ để làm lại từ đầu hay không?
Nàng không thể, vĩnh viễn cũng không thể, nàng thà phụ Chu Sa, cũng sẽ không đối diện với thứ tình cảm hoang đường ấy. Phía sau nàng còn Lang tộc, còn rất nhiều rất nhiều người kỳ vọng ở nàng, nếu nàng vì tình kiếp mà hóa thành tro bụi, thì nàng sẽ phụ đi tất cả kỳ vọng của mọi người. Phụ đi một mình Chu Sa còn tốt hơn phụ đi tất cả những người đã tin tưởng và đặt hết niềm tin vào nàng, dù thế nào, Lang tộc với Úc Khuynh Tư vẫn là quan trọng hết.
"Xem như vi sư phụ ngươi..." Úc Khuynh Tư áp tay Chu Sa lên gương mặt mình, thì thầm thật khẽ: "Kiếp này hoàn toàn phụ ngươi..."
Khóe mi rơi xuống một thứ chất lỏng trong suốt, đau thấu tâm can, tưởng chừng như có thể chết đi được. Nước mắt nặng nề rơi xuống, như sương khói mà vỡ tan, lại không ngừng che giấu cảm xúc hỗn độn ở trong lòng. Buông xuống, lại nhẹ nhàng lướt qua gò má mịn màng, nước mắt của ai cũng đã không rõ nữa, cũng chẳng ai còn quan tâm đến chuyện đó nữa.
Hơi thở phảng phất sức sống yếu ớt, xung quanh tỏa ra một vùng sáng bạc, ngay lập tức lan ra khắp thân thể. Úc Khuynh Tư nâng tay che thứ ánh sáng chói mắt ấy, rồi lại kinh ngạc mở to mắt, trong mắt chỉ phản chiếu lại một hình bóng.
Thân thể được nâng lên không trung, vùng sáng lan ra xung quanh, rồi nổ tung, hóa thành vạn cánh hồ điệp, duỗi cánh bay khắp thiên nhai.
Là thiên kiếp!?
Úc Khuynh Tư vừa vui mừng vừa lo sợ, gấp gáp nắm lấy bàn tay của Chu Sa, không dám hít thở mạnh, cẩn thận quan sát dù là cử động nhỏ nhất của đối phương. Một lần phi thăng, liền mệt mỏi đến độ muốn mãi mãi chìm vào giấc ngủ không tỉnh, hoặc sẽ đắm chìm trong mộng ảo mà bản thân dựng nên.
"Gà nhỏ."
Úc Khuynh Tư nhẹ vỗ vào mặt Chu Sa hai cái, đáp lại nàng chính là cái nhíu mày khó chịu của đối phương. Gượng mỏi mệt mở mắt ra, ánh sáng bàng bạc truyền vào, đôi mi nặng trĩu không cho phép nàng dù chỉ là một chút có thể mở mắt ra, cả người đều vô lực tùy ý Úc Khuynh Tư ôm ấp.
"Gà nhỏ, còn đau hay không?" Úc Khuynh Tư nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt phấn nộn của Chu Sa, thì thầm: "Không cần sợ, chỉ là thiên kiếp phi thăng, tất cả đều đã qua rồi."
Chu Sa trầm mặc một lúc, đôi mi nặng trĩu buông rũ, phát ra âm thanh nghèn nghẹn đứt quãng: "Ta... ta muốn vong tình thủy..."
...
Tiếng bước chân từ xa vọng lại, càng lúc càng rõ ràng, sau đó cánh cửa gỗ nặng nề cũng được đẩy ra. Một đợt hương thơm bay vào trong phòng, dường như khi ngửi thấy loại hương thơm này, bao nhiêu phiền muộn đều tan đi hết, ngay cả chính bản thân mình là ai, cũng sớm không còn nhận ra được nữa.
Ân Thần nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó nhấc chân bước đến bên giường, đem bát lưu ly trong suốt đựng chất lỏng màu lam nhạt đưa về phía Chu Sa.
"Tiểu cửu, cái này là vong tình thủy, uống vào rồi những thứ không nên nhớ sẽ đều quên sạch."
Chu Sa nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trong đôi hổ phách mâu ẩn chứa từng vòng sóng nho nhỏ, sau đó lại là sắc lam nhạt từ chén vong tình thủy. Đôi tay nhỏ nhắn phì nộn vươn ra, đón lấy chén vong tình thủy, cổ tay nhỏ run rẩy, có lẽ là do hơi lạnh từ vong tình thủy phát ra.
Vong tình thủy chỉ có duy nhất ở Vong Tình cốc, bên trong cốc có một con suối lớn chảy âm ỉ không ngừng, lại không hề lưu thông với các nhánh suối khác, một mình nằm giữa Vong Tình cốc. Xung quanh Vong Tình cốc là bốn bề thiên địa, bao nhiêu nỗi khổ nhân gian, bao nhiêu ân oán tình thù, bao nhiêu hối hận chồng chất, đều từ từ tích lũy lại. Nước suối trong Vong Tình cốc càng ngày càng trong, ngày ngày càng phản chiếu sắc lam nhạt rực rỡ, rồi một ngày, lại mang tất cả ưu thương của thiên hạ cất vào lòng, bị từng đợt sóng nhỏ đánh vỡ.
Giống như ái tình, chỉ cần một đợt sóng gió nhỏ, đều khiến con đường chia hai, cũng đều khiến nhánh sông rẽ đôi, không còn ngày trở về. Vì vậy nước suối Vong Tình chính là thần dược chữa lành tất cả bi hoan trong đời người, cũng xoa dịu đau đớn chất chồng, dù là yêu sâu đậm bao nhiêu, chỉ cần một chén vong tình thủy, đều có thể đem mọi thứ quên sạch sẽ.
Chu Sa nhìn nước vong tình trong chén lưu ly, chậm chạp mở miệng: "Nếu uống hết chén vong tình thủy này, liệu có thể quên được tình kiếp hay không?"
"Có thể." Ân Thần ôn giọng: "Tiểu cửu, nghe lời sư tỷ, mau uống đi."
Chu Sa hơi nghiêng chén lưu ly, cổ tay cử động nhẹ nhàng, như có như không, đưa chén lưu ly đặt trên phiến môi, nhắm mắt lại nghĩ về một số chuyện đã từng cùng sư phụ trải qua. Lần đầu đến U Nham sơn, đôi mắt bàng bạc hướng về phía nàng như đánh giá, lại có vẻ rất hứng thú, xem nàng như tiểu oa nhi mà xem thường, đôi lúc lại thích đem nàng đi hầm. Lớn hơn một chút, lại xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện tưởng chừng như đã quên mất, lại cũng không còn nhớ rõ chuyện lúc đó nữa, cứ như vậy xếp vào một phần ký ức sắp lãng quên đi. Hóa ra tình kiếp không đáng sợ, chỉ có kỷ niệm để lại mới đáng sợ, cùng nhau ở trong nhà củi ba ngày ba đêm, chịu gió rét lạnh thổi qua khung cửa sổ, chịu từng đợt mưa phùn lất phất thổi vào. Rốt cuộc cũng không thể quên đi, cứ nhắm mắt lại liền nhớ đến, đau lòng cũng vì những đoạn ký ức tốt đẹp này, mãi mãi cũng không buông xuống được.
"Tiểu cửu..." Ân Thần cúi xuống, nâng tay áo giúp Chu Sa lau nước mắt, giọng nói nàng nhẹ bẫng: "Mau uống vào đi, sẽ không còn đau lòng nữa."
Cánh tay run rẩy, lại không thể giữ vững mà buông xuống, chén lưu ly từ trên cao rơi xuống, vong tình thủy phản chiếu sắc lam ngọc dị thường thê lương.
"Tiểu cửu... tiểu cửu..." Chu Sa nấc lên một tiếng dài, nghẹn ngào đưa mắt nhìn Ân Thần, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập một mảng bi thương: "Tiểu cửu buông không được, đời này cũng buông không được!"
Nói xong, Chu Sa bước xuống giường, như một mũi tên lao ra khỏi phòng Ân Thần. Một bóng dáng đỏ lướt qua người, không kịp giữ lấy dù chỉ là một đoạn tay áo, đau đến tê tâm liệt phế.
"Tại sao..." Ân Thần ngẩng đầu lên, không dám rơi một giọt nước mắt, vẫn cố tỏ ra thật bình thường: "Tại sao lại là sư phụ?"
Lại nói đến Chu Sa, nàng một đường chạy về U Minh cung, mặc kệ chân của bản thân đang đau đến mức nào, máu chảy nhiều như thế nào, nàng cũng không quan tâm. Cánh tay trắng nõn vươn ra, lộ ra một ít mạch máu, khi ánh sáng chiếu vào, dị thường xanh xao.
Đẩy mạnh cánh cửa ra, từng đợt ánh sáng tràn vào phòng, sắc lam nhạt của vong tình thủy càng thêm lấp lánh mê người. Úc Khuynh Tư dời mắt khỏi chén vong tình thủy bên cạnh, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Chu Sa, trong lòng mười phần chua xót. Là uống xong vong tình thủy rồi, sạch sẽ quên đi nàng, cho nên mới đến thể hiện bản thân là một đứa nhỏ hiếu thuận mà vấn an nàng?
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hổ phách ẩn chứa một tầng nhãn lệ, lòng Úc Khuynh Tư thắt lại, cứ như vậy dang tay ra, yếu ớt nói.
"Gà nhỏ, đến đây."
Chu Sa lập tức chạy vào lòng Úc Khuynh Tư, ghì chặt lấy thắt lưng nàng, khóc hô một trận.
"Không thể, Chu Sa không thể quên ngài, sư phụ, Chu Sa không thể uống được vong tình thủy!"
"Ta biết."
Úc Khuynh Tư cõi lòng ấm áp, ngón tay thon dài luồn vào từng lọn tóc đỏ, cảm nhận sự mềm mại từ các đầu ngón tay truyền tới.
"Ngài mau nói đi, rốt cuộc Chu Sa phải làm thế nào đây?"
"Làm theo những gì ngươi mong muốn đi." Úc Khuynh Tư thì thầm: "Vi sư lần này sẽ nghe theo ngươi."
Chu Sa ngẩng đầu lên, tròn mắt hỏi: "Làm theo Chu Sa mong muốn?"
"Ân, lần này sẽ tùy ngươi an bài."
"Nếu vậy..."
Nắm tay co lại, siết chặt vai áo màu thiên thanh, phảng phất hương thơm đào hoa mê người. Ở khoảng cách gần như vậy, mới nhìn thấy được sư phụ của nàng không chỉ xinh đẹp, mà còn vô cùng xinh đẹp, trên gương mặt nhẵn mịn không tìm ra một chút khuyết điểm. Hơi thở ấm nóng phả lên gò má mềm mại, cảm giác vừa chân thật vừa xa lạ, có chút khiến cả hai run rẩy một chút. Suối tóc đỏ buông xõa, lệch qua một bên vai, trầm cài trên tóc phát ra tiếng tinh tang tinh tang nho nhỏ. Cảm giác mềm mại ẩm ướt ở trên môi truyền đến, khiến cả hai đều mất hết lý trí, không còn nhận rõ bản thân đã trầm mê đến mức nào, chỉ biết ra sức kiềm giữ đối phương.
Đầu ngón tay co chặt lại, không ngừng run rẩy siết chặt lấy vai áo màu thiên thanh.
Các ngón tay hơi duỗi ra, ở bên thắt lưng nhỏ nhẹ nhàng ôm ấp, kéo sát cả hai lại với nhau.
Chưa từng vì cái gì mà điên cuồng, hôm nay lại vì sự dịu dàng của đối phương mà nguyện ý trầm mê, chấp nhận làm một kẻ hoang đường. Đến khi rời nhau ra, vẫn cảm thấy không chân thật, trong mắt đều là hình ảnh của đối phương, cả trời luyến ái tương tư.
"Sư phụ, Chu Sa hôn ngài rồi, cả đời này sẽ phụ trách ngài, tuyệt đối không thất hứa."
Úc Khuynh Tư vừa cảm thấy buồn cười vừa có chút xót xa, đầu ngón tay chuyển dần đến lọn tóc dài, vuốt vuốt vài cái.
"Cái này vi sư không ép ngươi."
"Chu Sa sẽ phụ trách ngài, đời này kiếp này."