Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 40

Nghỉ ngơi được vài ngày, mọi người bắt đầu thu xếp trở về U Nham sơn, sắc mặt ai cũng đều không tốt, khẳng định là chuyến lịch luyện vừa rồi đều khiến mọi người không vui vẻ.

Về U Nham sơn, Úc Khuynh Tư liền bế quan, bỏ lại Chu Sa uất ức cả ngày nằm dài trước đại môn U Minh cung, lăn đến lăn lui đến bẩn y phục. Những ngày sư phụ bế quan, Chu Sa liền nghĩ đến thật nhiều chuyện, về Diêm Cư, về tình kiếp, và về cả lần lịch luyện vừa rồi. Nàng cảm thấy nếu nàng không giữ được sư phụ, khẳng định sư phụ sẽ không cần nàng nữa, sẽ đi theo Diêm Cư, lúc đó nàng sống thế nào đây?

Nếu bản thân nàng không đủ cường đại thì chẳng bao giờ giữ nổi sư phụ, nếu vậy, nàng từ bây giờ sẽ không buông bỏ bản thân như vậy nữa, nhất định phải có được tình yêu của sư phụ. Nghĩ như vậy, Chu Sa liền đi tìm một hang động nhỏ gần ôn tuyền, ở đó bế quan, dưỡng lại linh lực đã mất đi của mình.

Qua bốn năm, cây thay lá bao nhiêu lần cũng không nhớ rõ, đến lúc nhìn lại khắp U Nham sơn đã ngập sắc hạnh trắng tinh khiết, phảng phất từng đợt gió lạnh cuốn cánh hoa bay rợp trời. Đem đại môn đẩy ra, không còn thấy con gà nhỏ nào đó nằm ở trước cửa đợi chờ nàng bế quan trở về, hóa ra là chờ không nổi nữa rồi...

Nhìn thấy nàng, Quân Quân vội vàng hành lễ: "Sư phụ."

Úc Khuynh Tư gật đầu, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, rồi hỏi: "Con gà đó đâu rồi?"

Quân Quân nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu: "Đồ nhi không biết, từ lúc sư phụ bế quan thì đã không nhìn thấy tiểu cửu đâu nữa."

"Được rồi, ngươi lui xuống đi."

"Vâng, sư phụ."

Dưới tàng cây hạnh, dường như thấy được con gà nhỏ nào đó đang ôm một tiểu phúc oa oa, đôi mắt hổ phách trong suốt, rực rỡ như chứa hàng vạn tinh tú. Úc Khuynh Tư bước xuống bậc thang, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn dưới tàng cây hạnh, mong tìm lại được một bóng hình của bốn năm trước. Nếu nàng không bế quan, hẳn sẽ ngăn được con gà kia bỏ đi, xem ra con gà kia cũng không chịu nổi nàng rồi.

Úc Khuynh Tư còn nhớ Đông Phương lão quân nói nàng như thế này: "Úc Khuynh Tư a Úc Khuynh Tư, ngươi sống mấy vạn năm, thiên kiếp cũng trải qua mấy lần, mà vẫn không lĩnh ngộ được đau khổ của tình kiếp. Chính bởi vì ngươi không có tình, ngươi sống bao nhiêu năm đi nữa vẫn chỉ là một thần thú không có tim, nếu một ngày có ai đó thật tâm yêu ngươi, nhất định sẽ vì ngươi mà tan thành tro bụi."

Nghe xong những lời này, Úc Khuynh Tư liền cho rằng bản thân sẽ mãi mãi không có tình như vậy, cũng tốt, sẽ không ai vướng bận đến nàng, nàng cũng sẽ không vì ai mà tan thành tro bụi. Nhưng hiện tại nghĩ lại những lời này, lại cảm thấy chua xót, hóa ra đã định trước, nàng căn bản không thể có được một đoạn tình cảm đẹp đẽ, cả đời này phải sống cô độc.

Chẳng biết đã phải chờ đợi bao lâu, ai cũng đều cho rằng Chu Sa đã rời khỏi U Nham sơn rồi, có lẽ đã về Ức Luân sơn đoàn tụ cùng gia đình.

Thời gian vụt trôi qua kẽ tay, rơi thật chậm rãi, nhưng lại chẳng đọng được một chút gì trong lòng bàn tay.

Quân Quân bung ô giấy dầu, bước đến nghiêng ô che tuyết rơi phủ lên người sư phụ, giọng nói nàng nhẹ bẫng: "Sư phụ, năm trăm năm rồi, khẳng định tiểu cửu sẽ không về nữa đâu."

"Ân, sẽ không về nữa."

"Vậy ngài đừng nên đợi nữa."

Quân Quân có chút xót xa, sư phụ vô tình lãnh đạm của nàng dường như đã không còn nữa rồi, chỉ còn lại một nữ nhân si tình vẫn đứng chờ tình nhân, năm trăm năm rồi vẫn không thấy ai quay trở về.

Không chỉ sư phụ, ngay cả đại sư tỷ cũng vậy, đều là một bộ dạng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ngoài chờ đợi ra thì chẳng biết làm gì, ngay cả cái cớ để đi đến Ức Luân sơn cũng không nghĩ ra được.

Giữa gió lạnh nhưng đối phương vẫn không run rẩy dù chỉ là một chút, giọng nói nhẹ bẫng: "Quân Quân, ngươi về nghỉ ngơi đi, không cần lo cho vi sư."

"Sư phụ..."

"Đi đi."

Quân Quân thở dài một tiếng, đi đến mở lòng bàn tay sư phụ ra, đem ô dúi vào tay sư phụ rồi mới an tâm rời đi. Một trời tuyết lớn, chỉ còn thấy thiên thanh sắc ảm đạm, tay áo lay động nhẹ nhàng, như nhành liễu treo giữa gió đông.

Tay buông xuống, ô cũng bị gió thổi rơi, Úc Khuynh Tư ngẩng đầu lên nhìn, từ khi nào nước mắt rơi xuống cũng không rõ, vô cùng thê lương.

Không để lại một lời cứ như vậy mà bỏ đi, hóa ra là chán ghét nàng đến như vậy sao...

Úc Khuynh Tư thở dài, xoay người muốn trở về lại nhìn thấy một người, hai mắt mở lớn kinh ngạc.

"Thượng thần, thấy ta ngài không vui sao?" Diêm Cư vén nhẹ lọn tóc dài, ôn nhu nở nụ cười: "Ta nghe nói ngài dạo này thân thể không tốt, muốn đến thăm một chút, không biết ngài có an khang hay không."

"Không cần lo, ta vẫn tốt." Úc Khuynh Tư nói tiếp: "Hậu duệ đêm khuya lại đến khiến ta không kịp đón tiếp, thật là thất kính."

"Không có gì đâu." Diêm Cư tiến đến nắm lấy bàn tay của Úc Khuynh Tư, cảm thán một câu: "Tay ngài lạnh thật."

"Là như vậy sao?"

Úc Khuynh Tư lẫn Diêm Cư đều kinh ngạc, vội vàng quay về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy hồng y phất phơ lay động, sóng mắt hổ phách xoáy sâu nhìn về phía các nàng. Suối tóc đỏ bị gió thổi tung, tứ tán trên vai, vướng đầy tuyết trắng, so với năm trăm năm trước, đã cao lên rất nhiều, cũng gầy đi không ít. Gương mặt năm đó mất đi hai phần trẻ con, tăng thêm ba phần thành thục, ánh mắt cũng khác hẳn trước đó, tản mát ra một loại khí thế vương giả. Chu sa trên trán vẫn thật rực rỡ, hiển hiện như một ngọn lửa đỏ, cũng như cánh hoa bỉ ngạn, tưởng chừng đang cháy sáng. Tay cầm ô giấy dầu đỏ, đứng giữa muôn ngàn tuyết trắng, càng thêm ưu mỹ, hoàn toàn bất động, lại khiến người ta cảm thấy nàng chỉ như một bức tượng được điêu khắc hoàn mỹ.

Úc Khuynh Tư gọi khẽ một tiếng, cảm thấy cổ họng cũng nghẹn lại: "Chu Sa..."

Diêm Cư không tin được chỉ năm trăm năm trôi qua, Diêm La lại thay đổi nhiều đến như vậy, nàng sớm đã không nhận ra được rồi.

Chu Sa liếc nhìn các nàng, rồi lại nhẹ giọng nói: "Làm phiền hai người rồi sao? Vậy ta đi trước..."

Nói xong, Chu Sa buông tay xuống, ô giấy dầu trên tay cũng theo đó rơi xuống, cứ như thế xoay người bước đi. Thân ảnh hồng sắc đi dưới tuyết, nhanh chóng biến mất, tựa như một cánh hoa, thoắt ẩn thoắt hiện không ai nắm bắt được.

"Chu Sa!"

Úc Khuynh Tư vội nhấc chân đuổi theo, lại cảm thấy choáng váng, đều là hậu quả của việc không ăn không uống chờ đợi con gà nào đó.

Diêm Cư hoảng hốt đỡ lấy Úc Khuynh Tư, kêu lên: "Thượng thần!!!"

Bước chân cước bộ thoáng dừng lại, Chu Sa quay đầu lại nhìn, thấy Úc Khuynh Tư để yên cho Diêm Cư ôm ấp, liền trào phúng cười một tiếng rồi tiếp tục bước đi.

Sư phụ, ngài lại phụ ta...

...

Tiếng nói chuyện không ngừng văng vẳng ở bên tai khiến Úc Khuynh Tư khó chịu mở mắt ra nhìn, cả người đều đau nhức không cách nào cử động được.

"Sư phụ tỉnh rồi!"

Thi Âm kêu lên một tiếng, mọi người liền tập trung ở bên giường, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của sư phụ.

Úc Khuynh Tư chống đỡ cơn đau đầu, nhíu mày, hỏi: "Gà nhỏ đâu rồi?"

"Tiểu cửu sao?" Nhạc Tân kinh ngạc: "Sư phụ ngài chỉ nhiễm một chút phong hàn thôi mà, đâu phải bị mất trí đâu, ngài quên tiểu cửu rời đi năm trăm năm rồi sao?"

"Ta..."

Úc Khuynh Tư muốn nói gì đó lại thôi, có khi, chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng...

Mọi người thấy sư phụ đều không có ý muốn nói, cũng không hỏi nữa, lần lượt rời đi để sư phụ nghỉ ngơi.

Khi đại môn đóng lại rồi, Úc Khuynh Tư mới chậm rãi mở mắt ra, đuôi mắt đỏ bừng, ướt đẫm nước, cõi lòng buốt nghẹn đau đớn.

"Gà nhỏ, ngươi thật sự bỏ lại vi sư sao?"

"Chẳng phải sư phụ mới là người bỏ lại Chu Sa sao?"

Úc Khuynh Tư chấn kinh, vội chống đỡ ngồi dậy, hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồng y như lửa, tóc đỏ tán loạn trên vai, đôi sóng mắt hổ phách chăm chú nhìn về phía Úc Khuynh Tư, thần tình lãnh đạm.

"Làm sao? Thấy Chu Sa sư phụ không vui sao?"

Chu Sa ngồi trên bệ cửa sổ, tay vuốt dọc sợi tóc dài của mình, cuốn nhẹ nhàng, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài một trời tuyết lớn bên ngoài.

"Ngươi... năm trăm năm qua ngươi đã đi đâu?"

"U Nham sơn." Chu Sa nâng mắt nhìn: "Vẫn không rời khỏi đây dù chỉ là một khắc."

"Không thể nào." Úc Khuynh Tư thoáng run rẩy, ánh mắt nàng tan rã: "Ta đã tìm ngươi khắp U Nham, không thể nào..."

"Ngài tìm ta?" Chu Sa ngẩng đầu lên nhìn, rồi lại nói: "Ngài đang bao biện cho bản thân mình sao? Nếu ngài tìm ta khẳng định sẽ tìm thấy ta ở cái hang động gần ôn tuyền, ngài không tìm ta cho nên năm trăm năm qua đã không nhìn thấy ta."

"Ta có đến nơi đó... ta..."

"Không cần nói nữa." Chu Sa khoát tay đánh gãy lời Úc Khuynh Tư, nàng đưa mắt nhìn ra ngoài, nói: "Diêm Cư sắp đến rồi, ta cũng không làm phiền hai người, ta đi trước."

"Không cần như vậy!"

Úc Khuynh Tư vươn tay vừa kịp nắm lấy tay áo của Chu Sa, bản thân không có sức, chỉ có thể siết chặt các đầu ngón tay, giữa thật chặt tay áo của đối phương. Chu Sa nhìn tay áo của mình, rồi nhìn Úc Khuynh Tư, đôi mắt màu hổ phách xen chút tia nhìn phức tạp.

Ở bên ngoài, Diêm Cư đã đến trước cửa, chỉnh trang lại y phục, búi tóc, sau đó lại mở ra linh kính, ngắm nhìn bản thân đã đủ đẹp hay chưa.

Chu Sa nghĩ ngợi một chút, liền nhảy vào trong, xoay người đè áp lên Úc Khuynh Tư.

"Sư phụ..."

Úc Khuynh Tư kinh ngạc, mở to mắt nhìn Chu Sa, đôi mắt bạc thâm thúy nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của đối phương. So với năm trăm năm trước, Chu Sa đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng xinh đẹp hơn, khiến Úc Khuynh Tư có chút không tin nổi, lại có chút ngây ra nhìn dung nhan hoa lệ trước mặt.

"Nếu Chu Sa nói Chu Sa rất thích ngài, ngài sẽ như thế nào?"

Chu Sa vươn tay kéo lọn tóc màu ngân bạch của Úc Khuynh Tư, mân mê vuốt ve vài cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào sóng mắt màu bạc của sư phụ.

"Sẽ trừng trị Chu Sa ái thượng ngài đúng hay không? Phạt không cho Chu Sa ăn cơm hay là đem Chu Sa hầm với đậu đỏ đây?"

Úc Khuynh Tư hô hấp gấp gáp, ở gần Chu Sa như vậy, nàng sắp không khống chế được mình, tim đập nhanh đến mức muốn bay ra khỏi lồng ngực. Loại cảm xúc này là lần đầu Úc Khuynh Tư được trải nghiệm, vừa sợ hãi vừa vui vẻ, trên trán đọng một tầng mồ hôi mỏng.

Chu Sa vẫn như cũ thích nằm ở trong lòng Úc Khuynh Tư làm nũng, hiện tại nhìn thấy sư phụ không còn sức lực để đẩy mình ra, liền nghĩ cách chiếm tiện nghi của sư phụ.

"Sư phụ, Chu Sa muốn hôn ngài."

Trong không gian phảng phất hương trầm trên lư bát giác trên cao, còn có từng đợt gió lạnh lùa qua khung cửa sổ nhỏ. Giống như năm trăm năm trước, cảm giác chưa từng thay đổi, ngọt ngào đến không chân thật, từng chút bức cả hai phát điên lên. Hai cánh hoa mềm mại áp sát vào nhau, da thịt gần gũi, hơi thở ấm nóng phả vào mặt đối phương, từng tế bào run lên vì phấn khích.

Hơi thở của Chu Sa rất gần, nhiệt độ ấm áp bao trùm lấy cơ thể khiến Úc Khuynh Tư khoan khoái thở ra một hơi, tay bắt kịp thắt lưng của Chu Sa, ép chặt hai thân thể lại với nhau. Chu Sa mải mê chìm vào nụ hôn nên không nhận ra phản ứng tích cực của Úc Khuynh Tư, nàng chỉ cần có thể ở bên cạnh sư phụ, dù khắc sau có hóa thành tro bụi cũng cam lòng.

"Ân... sư phụ..."

Úc Khuynh Tư vuốt thắt lưng của Chu Sa giúp nàng thả lỏng ra một chút, bàn tay luồn vào trong mái tóc đỏ xoăn nhẹ như sóng biển, vuốt vài cái, cảm nhận sự mềm mại của đối phương.

"Chu Sa..."

Cả hai đều điên cuồng, vì đối phương mà điên cuồng, không ngừng siết chặt vòng tay, kiềm hãm đối phương ở trong lòng của mình. Đầu lưỡi vươn ra, chạm vào nhau, lại rụt rè rút về một chút. Không biết ai trong hai người lại chủ động, khi chạm vào nhau không giống lúc đầu rụt rè, trở nên mãnh liệt quấn lấy nhau, truy đuổi không ngừng.

"Hô..."

Cảm giác được hôn vô cùng phấn khích, Úc Khuynh Tư vốn là một nữ nhân lãnh tình lại bị nụ hôn của Chu Sa khơi gợi cảm giác, kích động không ngừng, giống như cả người đều bị lửa thiêu rụi thành tro bụi. Từng tiếng rêи ɾỉ vụn vặt thoát ra, vẫn không tách rời khỏi nhau, đầu lưỡi quấn quít không ngừng, âm thanh hôn môi dâm mỹ vang vọng khắp tẩm điện.

Đến khi cửa chi nha bị đẩy ra, cả hai cũng không có ai phát hiện ra, vẫn đắm chìm trong nụ hôn của nhau, tay lung tung vuốt ve trên cơ thể đối phương, châm từng đợt nhiệt khí.

Diêm Cư đánh rơi cả khay thuốc, hoảng loạn đưa tay che miệng lại, không nghĩ bản thân sẽ bắt gặp cảnh tượng này.

Âm thanh rất lớn khiến cả hai đều giật mình, Úc Khuynh Tư đẩy Chu Sa ra, nhìn ra bên ngoài, vừa vặn bắt gặp Diêm Cư đang dùng ánh mắt oán hận nhìn mình.

Chu Sa chua xót cười, vừa thấy Diêm Cư liền đẩy nàng ra, sư phụ quả là buông không được biểu tỷ...

"Sư phụ, nếu ta làm phiền hai người, vậy thì ta đi trước."

Chu Sa vịn tay lên bệ cửa sổ, xoay người nhảy ra ngoài, thoắt cái đã biến mất.

"Chu Sa!"

Úc Khuynh Tư vội chống đỡ thân thể ngồi dậy, tay vịn vào bệ cửa sổ, không còn nhìn thấy hồng y nữa.

"Thượng thần, ngài nói đi, rốt cuộc vừa nãy xảy ra chuyện gì?"

Diêm Cư cảm thấy ngực trái mình đau buốt, như bị ai dùng sức siết lấy, không cách nào hô hấp bình thường được.

"Chẳng phải ngươi thấy rồi sao?" Úc Khuynh Tư chậm chạp nói: "Ta cùng Chu Sa chính là loại quan hệ đó."

"Ngài đùa giỡn ta sao?" Diêm Cư chỉ tay về hướng Chu Sa vừa đi, nói: "Ngài cùng Diêm La là loại quan hệ đó? Ngài có nghĩ đến sau này Diêm La phải lấy trữ quân Long tộc hay không? Ngài có nghĩ đến ngài cùng Diêm La chính là sư đồ hay không!? Hai người còn muốn làm loại chuyện kinh hãi thế tục này đến khi nào?"

"Đến khi tan thành tro bụi."

"Vậy còn ta?" Diêm Cư run rẩy bước về phía Úc Khuynh Tư, uất nghẹn nói: "Ta thì sao? Ngài cứ như vậy phũ bỏ tình kiếp giữa chúng ta sao?"

"Giữa chúng ta có tình kiếp sao?" Úc Khuynh Tư ngẩng đầu lên, đôi mắt bạc mang theo tia kiên định: "Tình kiếp lần đó là của ta và Chu Sa, ngươi chẳng qua là cố tình xen vào tình kiếp Mệnh Bàn sắp đặt thôi."

Diêm Cư đau khổ chất vấn: "Ý ngài là ta ngu ngốc xen vào đoạn tình cảm tốt đẹp giữa hai người sao?"

Úc Khuynh Tư trầm mặc, một lúc lại nói: "Ngươi đến chỗ Thi Âm, bảo nàng chuẩn bị cho ngươi vong tình thủy đi."

"Lại là vong tình thủy? Ngươi cũng xem ta giống như những người ái mộ ngươi ở ngoài kia!" Diêm Cư giận dữ gào lên: "Rồi có một ngày nào đó ngươi sẽ phải hối hận với những gì ngươi làm hôm nay!"

Thoáng một cái đã không còn thấy người đâu, hẳn Diêm Cư đã giận dữ quay trở về Phượng tộc rồi, đỡ phải cho Úc Khuynh Tư nghĩ cách đuổi người.

Úc Khuynh Tư thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, con gà đó chạy đi đâu rồi không biết, bỗng nhiên bỏ đi như vậy, khiến nàng cũng khó chịu. Vô thức đưa tay chạm vào môi mình, Úc Khuynh Tư rùng mình một cái, mặt cũng đỏ bừng lên, dường như nàng cũng thích cùng gà nhỏ hôn môi.
Bình Luận (0)
Comment