Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 44

"Ai u, xem xem, đang cười với ta kìa."

Gia Giao liếc trắng mắt, nói: "Cô Quang, con đang ngủ, con cười với ngươi khẳng định là có vấn đề."

Cô Quang xấu hổ gãi đầu: "Nhưng con giống như đang cười với ta."

Gia Giao cũng không phá hủy niềm vui của Cô Quang, đem oa nhi ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má phấn nộn của nhi nữ.

"Con giống ngươi như vậy, khẳng định lớn lên sẽ là một thần y."

Cô Quang hì hì cười, xoa mặt của Gia Giao, nói: "Khổ cực cho nàng rồi."

"Phí lời, lần sau đến ngươi sinh con."

"Cũng được, lần sau để ta sinh, chỉ là lúc đó ai sẽ đỡ đẻ đây?"

Gia Giao: "Ngươi là thần y mà, tự đỡ cho bản thân đi."

Cô Quang: "..."

Úc Khuynh Tư ở một bên nghe các nàng nói luyên thuyên liền nổi giận: "Cô Quang, ngươi định ngồi đó đến khi nào? Có chịu đi bốc thuốc chưa?"

"Ách..."

Cô Quang bĩu môi, đứng dậy định đi bốc thuốc lại cảm thấy có gì đó không đúng, đột nhiên nhi nữ của nàng khóc ré lên, rồi quờ quạng tay chân. Gương mặt nhỏ dần méo mó tím tái, tiếng khóc khàn đặc nặng nề, giống như bị một lực thật lớn đè ép lên người không thể thở được.

"Nhi nữ, con làm sao vậy?"

Gia Giao vội vàng vỗ vễ con gái, lại cảm thấy con gái rất kỳ quái, cứ khóc không ngừng, xung quanh tản ra linh khí nồng đậm.

"Không được!"

Cô Quang phất tay, linh khí nồng đậm kia tản ra, biến thành một con phượng hoàng hắc sắc.

"Ma chướng!?" Úc Khuynh Tư chau mày: "Tại sao lại có ma chướng?"

"Là Diêm La..." Cô Quang phát run, nói: "Ta nợ linh hậu, nàng liền tính lên nhi nữ của ta..."

Gia Giao nghe xong liền hoảng hốt, vòng tay siết chặt con gái ở trong lòng, lui về sát góc giường.

Hắc phượng gào lên một tiếng, xông về phía đứa nhỏ mà Gia Giao đang ôm, dùng linh lực của mình thu đi hồn phách của nó.

Cô Quang lập tức ngăn lại, đánh cho hắc phượng lui về sau, quát lên: "Gia Giao mau mang con chạy đi!"

Gia Giao cũng không nghĩ nhiều như vậy, vội ôm nhi nữ chạy ra khỏi phòng, ngay lập tức hắc phượng liền đuổi theo. Úc Khuynh Tư vung tay, một đoạn dây đỏ phóng ra siết chặt lấy hắc phượng, kéo nó trở về phòng.

"Không thể là Chu Sa..." Úc Khuynh Tư vội phản bác: "Cái này là ma chướng, không phải là nàng..."

"Ngươi không phát hiện ra trữ quân đã rơi vào ma đạo rồi sao?" Cô Quang loay hoay ngăn cản hắc phượng giãy khỏi dây trói, nói: "Trữ quân một lần thăng lên ba đẳng, không cẩn thận bị linh lực cường đại kéo nhập ma đạo, hiện tại khắp nơi đều là ma chướng của nàng."

Úc Khuynh Tư sững sờ, là vì nàng mà Chu Sa rơi vào ma đạo sao? Là do nàng hại Chu Sa sao?

"Không thể nào!"

Úc Khuynh Tư nhấc chân chạy về phòng của mình, vừa đẩy cửa ra, ma chướng nồng nặc, giăng đầy khắp phòng.

Chu Sa ngồi ở trên giường, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, ánh mắt lạnh đến kết băng: "Ta muốn hồn phách của ngươi..."

Úc Khuynh Tư ngăn cản ma chướng đánh về phía mình, chạy đến chỗ Chu Sa, dùng sức ghì chặt vai nàng, lay mạnh mấy cái: "Chu Sa, đừng như vậy nữa, ngươi sẽ rơi vào ma đạo đó!"

Đôi mắt hổ phách lưu chuyển, bàn tay vươn về phía trước, ở trên cổ Úc Khuynh Tư bấm mạnh một cái.

"Hô!"

Cảm nhận được linh lực sắp bị đối phương hấp thụ hết, Úc Khuynh Tư hoảng hốt, giãy dụa vài cái, nhưng rất nhanh liền không còn sức lực để giãy ra.

Cửa bị đẩy ra, Cô Quang cùng Ân Thần vội hủy hết ma chướng xung quanh, lúc này Cô Quang hét lên.

"Khuynh Tư, mau dùng thần khí gϊếŧ nàng đi!"

Úc Khuynh Tư lắc đầu, cố gắng chịu đựng đau đớn bị hút hết linh lực.

"Ngu ngốc, nàng không phải là Diêm La, là ma chướng, dùng thần khí gϊếŧ nàng mới khiến trữ quân trở về được!"

Úc Khuynh Tư gượng thanh tỉnh: "Thật?"

"Ta nói dối ngươi làm gì?" Cô Quang gào lên: "Mau đi, con hắc phượng muốn thoát ra ngoài rồi!"

Úc Khuynh Tư cắn chặt răng, đưa tay luồn vào vạt áo của Chu Sa, kéo xuống Khuynh Hỏa phiến. Trên mỗi nan quạt đều được gắn một mảnh ám khí mỏng như cánh ve, nhưng lại cực kỳ sắc bén, đủ sức đoạt mạng người. Úc Khuynh Tư siết chặt phiến, nhắm mắt lại, ám khí phóng ra xuyên qua thân thể của Chu Sa.

"Hộc..." Trong mắt tia tan rã dần trở nên biến mất, đôi hổ phách mâu lóe lên tia kinh hoàng: "Sư phụ..."

"Chu Sa... không phải... ta..."

Chu Sa đổ gục người vào lòng Úc Khuynh Tư, ma chướng xung quanh biến mất, ngay cả con hắc phượng cũng không phải ngoại lệ.

Úc Khuynh Tư run rẩy nhìn Cô Quang: "Ngươi nói đó là ma chướng... tại sao..."

"Cái này ta cũng không rõ, có lẽ ma chướng kia tan biến quá nhanh, cho nên mới..."

Úc Khuynh Tư còn nhớ rõ ánh mắt oán hận của Chu Sa, nàng liền rùng mình một cái, siết chặt vòng tay cố dùng hơi ấm của bản thân xoa dịu đau đớn mà Chu Sa phải chịu đựng.

"Chu Sa... ta xin lỗi..."

...

Mưa đầu hạ rơi rả rích, lư bát giác trên cao vẫn nhẹ nhàng phiêu đãng phát ra hương trầm thơm ngát. Xung quanh yên ắng đến kỳ lạ, Úc Khuynh Tư duy trì yên tĩnh, vắt sạch khăn lau mồ hôi trên trán của Chu Sa, động tác thành thục lại chậm rãi.

"Hư..."

Chu Sa nặng nề phát ra giọng mũi, chống đỡ mệt mỏi, cố gượng mắt nhìn xung quanh.

Úc Khuynh Tư vội vàng nói: "Tỉnh rồi sao? Có phải rất mệt không?"

Chu Sa vờ như không nghe thấy, nhắm mắt lại, hoàn toàn mặc kệ sự quan tâm của Úc Khuynh Tư.

Trong nháy mắt, đôi mắt bạc từ vui mừng chuyển thành ảm đạm, Úc Khuynh Tư buông khăn trong tay xuống, nàng biết Chu Sa đang vì chuyện gì mà tức giận.

"Ta không phải cố ý, là do lúc đó ma chướng dày đặc, phải gϊếŧ chết ma chướng trên người ngươi mới có thể..."

"Ân."

"Ngươi sinh khí?"

"Không có."

"Tại sao lại không nói chuyện?"

"Chẳng phải ta đang nói sao?"

Úc Khuynh Tư thở dài, biết rõ Chu Sa là người rất thích nói chuyện, mà hôm nay lại kiệm lời như vậy, không sinh khí mới là kỳ quái. Úc Khuynh Tư cũng không hỏi nữa, đặt khăn vào trong thau nước nóng, nhấc thau nước lên, muốn rời khỏi phòng.

"Nếu như một lúc nào đó, ngài bị cả thiên hạ ép buộc phải gϊếŧ ta, là ta chứ không phải ma chướng, ngài có gϊếŧ ta giống như lúc đó không?"

Úc Khuynh Tư ngẩn ra một lúc, cười khổ: "Hẳn không có chuyện đó đâu, ngươi là thiên địa chi chủ, kẻ nào muốn gϊếŧ ngươi chứ?"

Chu Sa cũng không hỏi nữa, nghiêng người nằm quay lưng với Úc Khuynh Tư, nước mắt cũng chậm chạp rơi xuống.

Úc Khuynh Tư nhìn theo, thở dài, sau đó vẫn nhấc chân rời khỏi phòng.

Sau này, Chu Sa đoán không sai, Úc Khuynh Tư vẫn gϊếŧ nàng, là dùng cách tàn nhẫn nhất để gϊếŧ nàng...

...

"Tiểu cửu..."

Chu Sa rời mắt khỏi sách trên tay, nàng nhìn quanh, các sư tỷ đều đã đi luyện kiếm, nơi này chỉ còn nàng và đại sư tỷ.

"Ân, sư tỷ có chuyện gì sao?"

Ân Thần nhìn Chu Sa rất lâu, lúc này mới có thể nói chuyện riêng tư với nàng ấy, sớm đã không còn nhận ra oa nhi năm đó lúc nào cũng đi theo phía sau nàng, cùng với tiếng chuông vọng tinh tang.

"Tiểu cửu, muội..."

Chu Sa nhìn Ân Thần một lúc, rồi lại xuất hiện ra mấy cái đuôi phượng hoàng, nhẹ nhàng kéo đứt một cái. Mặc dù đau đến mặt cũng tái nhợt, nhưng Chu Sa vẫn không kêu rên một tiếng, đưa đuôi phượng cho Ân Thần.

"Tiểu cửu, cái này..."

"Ta không muốn giống sư phụ, để người yêu thương mình phải chịu đau đớn uống vong tình thủy, ta chỉ có thể dùng đuôi của mình để bù đắp, sư tỷ... coi như kiếp này ngươi đã yêu nhầm người một lần rồi..."

Hai vai Ân Thần thoáng run rẩy, nàng nhìn đuôi phượng trong tay, hốc mắt đỏ bừng lên, khi nước mắt nặng nề rơi xuống cũng là lúc cõi lòng tan nát.

Chu Sa rút khăn tay giúp Ân Thần lau nước mắt: "Buông xuống ta đi, tỷ tự nhiên sẽ được giải thoát, có khi đây chỉ là một đoạn tình kiếp."

"So với sư phụ... muội tàn nhẫn hơn rất nhiều..." Ân Thần yếu ớt mở miệng: "Ngay cả vong tình thủy muội cũng không cho ta, bắt ta nhận lấy một chiếc đuôi phượng, ta làm sao có thể buông xuống được đây?"

"Sư tỷ, ta..." Chu Sa thở dài, nói: "Vậy tỷ gϊếŧ ta đi, như vậy liền buông xuống được rồi."

"Tiểu cửu, chúng ta thật sự không thể sao?" Ân Thần nắm lấy bàn tay của Chu Sa, gấp gáp nói: "Ta chính là con của Đông Hải Long vương, là công chúa Đông Hải, nhất định xứng đáng với muội mà."

"Ta nếu có thể nhất định sẽ chọn sư tỷ, chỉ là..." Chu Sa ảm đạm cười: "Ta căn bản không có cái quyền lựa chọn yêu ai..."

Thần tình trong mắt tan rã, Ân Thần cũng buông tay Chu Sa ra, cúi đầu xuống, không ai nói với nhau lời nào, chỉ là văng vẳng trong điện là tiếng nức nở đau đớn.

Chu Sa chồm người đến ôm lấy hai vai Ân Thần, dịu dàng vuốt lưng nàng, nói: "Sư tỷ, khóc rồi liền quên tiểu cửu đi, sau này chúng ta vẫn như cũ, tiểu cửu sẽ là sư muội ngoan của sư tỷ được không?"

"Ta không cam tâm..." Ân Thần run lên theo tiếng nức nở của bản thân, mười ngón tay xòe ra bám chặt lấy vai áo của Chu Sa, giọng nói nghẹn lại trong đau đớn: "Tại sao lại là sư phụ... tại sao không phải ta..."

"Sư tỷ, đừng như vậy nữa được không?"

"Ta không tin muội không có một chút cảm giác nào với ta."

Ân Thần vươn tay sờ gò má trắng nõn mềm mại trước mặt, nội tâm một trận run rẩy, thân thể hướng về phía trước, chậm chạp nhắm mắt lại. Chu Sa cũng không có phản ứng gì lớn, như cũ mở mắt nhìn Ân Thần, trong mắt không tìm ra một tia dao động. Đến khi hai cánh môi chạm vào nhau, Ân Thần nhiệt tình âu yếm Chu Sa, lại không nhận được phản hồi gì của đối phương, thất vọng đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

"Thật sự muội không có cảm giác gì với ta sao?"

Chu Sa thở dài, chậm chạp xoa mi tâm của Ân Thần, nói: "Quên được thì quên, tiểu cửu cũng không muốn công chúa Đông Hải lại vì một con gà mà suốt ngày sầu khổ."

Dứt lời, Chu Sa phất tay áo đứng dậy, bóng lưng cao gầy đổ xuống mặt đất, phảng phất một tia cô độc cùng bi ai.

"Tại sao không phải là ta..." Ân Thần đổ sụp người xuống đất, các khớp ngón tay do siết quá chặt mà chuyển sang trắng bệt: "Tại sao... ta là người yêu thương muội nhất... ta là người luôn bảo hộ muội... còn sư phụ luôn lạnh nhạt, tàn nhẫn đối xử với muội... tại sao không phải là ta mà là sư phụ..."

Tiếng nức nở bi thương quẩn quanh khắp điện, từng đợt gió lùa qua song cửa, nghe mà tan nát cõi lòng...
Bình Luận (0)
Comment