Bước chân chậm chạp, kéo lê thật nhiều máu trên sàn nhà, vừa vặn để Quân Quân nhìn thấy, nàng vội vàng đuổi theo phía sau hồng y nữ nhân.
"Cô nương, ngươi bị thương sao? Ta..."
Khi nhìn thấy mặt đối phương, Quân Quân kinh hãi mở lớn mắt: "Tiểu cửu!?"
Chu Sa nghiêng đầu nhìn Quân Quân đang đứng bên cạnh mình, bật ra một tiếng cười thê lương, giọt nước trong suốt theo khóe mi nặng nề trượt xuống.
"Tiểu cửu không sao, là con của tiểu cửu bị thương..." Chu Sa đưa tay đặt lên tiểu phúc của mình, nhìn Quân Quân: "Sư tỷ cứu được nó không?"
Nhưng rồi Chu Sa lại cúi đầu xuống lẩm bẩm: "Làm sao cứu được? Nó chết rồi... con ta chết rồi... nó bị sư phụ gϊếŧ chết rồi..."
Quân Quân đỡ thân thể sắp đổ của Chu Sa, hoảng loạn nói: "Tiểu cửu, có chuyện gì xảy ra với muội vậy?"
"Ha... con ta... hôm nay nó chết rồi..." Chu Sa vừa cười vừa nói, dáng vẻ không khác gì phong phụ: "Có biết không, hôm nay ta về, chính là muốn báo cho nàng biết ta mang thai rồi, cuối cùng... ha..."
Chu Sa đẩy Quân Quân ra: "Ta không có yếu đuối như vậy!"
Nói xong, Chu Sa lại chậm chạp lê từng bước nặng nhọc, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Hài tử... ta gọi con là Lăng nhi được không? Không cần sợ, nương đưa con đi, rời khỏi nơi này... đừng sợ... mẫu thân không phải cố ý gϊếŧ con đâu... nàng hẳn là thân bất do kỷ..."
Quân Quân nhìn theo bóng lưng của Chu Sa, không nhịn được quay về phòng của sư phụ, nàng còn nghĩ sẽ chỉ trích sư phụ đối xử tàn nhẫn với Chu Sa, nhưng khi đến cửa nàng lại nghe thấy tiếng khóc đau xé lòng của sư phụ.
Hai người này rốt cuộc muốn dày vò nhau bao lâu nữa đây?...
Cửu sư muội tiểu cửu trở về, ai cũng vui mừng, nhưng khi nhìn thấy nàng ôm một cái bọc vải nhỏ, luôn miệng gọi Lăng nhi, mọi người một chút cũng không vui vẻ, chỉ mới một ngày mà U Nham sơn lại thay đổi nhiều như vậy.
Buổi sáng cùng mọi người dùng tảo thiện, Chu Sa vẫn ôm không buông bọc vải màu đỏ, bên trong là oa oa tiểu phúc của nàng, gọi Lăng nhi thật dịu dàng.
"Lăng nhi ngoan, cả ngày đều không khóc nháo một chút, thật là một đứa trẻ ngoan ngoãn."
Ân Thần thật sự nhìn không được nữa, nàng tiến đến trước mặt Chu Sa, chậm rãi mở miệng: "Tiểu cửu, muội có biết tại sao con muội không khóc hay không?"
"Bởi vì Lăng nhi rất ngoan."
"Bởi vì nó chết rồi..."
Chu Sa đưa mắt nhìn Ân Thần, chậm rãi lặp lại: "Chết rồi?"
"Phải, Lăng nhi chết rồi." Ân Thần nắm lấy vai của Chu Sa, nghẹn ngào nói: "Làm ơn, tiểu cửu, đừng như vậy nữa có được không?"
"Sư tỷ đùa giỡn không vui." Chu Sa hất tay Ân Thần ra, chau mày: "Lăng nhi làm sao chết được? Ta còn đợi nàng gọi ta là nương đây!"
"Tiểu cửu..."
Úc Khuynh Tư đứng dậy, đẩy mạnh Ân Thần ra, thuận tay cầm bọc vải trên tay Chu Sa ném xuống đất.
"Sư phụ!"
Các nàng vội kêu lên một tiếng, ai không biết bọc vải đó là sinh mạng của tiểu cửu, sư phụ có cần tuyệt tình như vậy hay không!?
Chu Sa nhìn theo động tác của Úc Khuynh Tư, rồi nhìn bọc vải bị ném xuống đất, búp bê vải văng ra bên ngoài. Hốc mắt Chu Sa hơi đỏ lên, rồi lại đứng dậy, nhặt lấy tiểu phúc oa oa ôm vào lòng, vuốt đi bụi bẩn ở bên ngoài, rồi đem chăn bọc lại búp bê vải.
"Ngươi đừng có làm những trò dư thừa này nữa!"
Úc Khuynh Tư lại hất đi bọc vải trên tay Chu Sa, khiến búp bê vải lần nữa rơi xuống đất, gương mặt nhỏ dính đầy bùn.
"Lăng nhi..."
Chu Sa bò đến chỗ của búp bê vải, liên tục gọi "Lăng nhi", bàn tay còn cách búp bê vải chưa đến một tấc lại bị một đôi hài thêu hoa đá đi.
"Nó chết rồi!" Úc Khuynh Tư xốc người Chu Sa, gào vào mặt nàng: "Đứa nhỏ đó chết rồi!"
Chu Sa suy sụp ngã xuống đất, cả người như bị rút hết sức lực, không cách nào hô hấp được.
Con nàng chết rồi...
Nàng lặn lội về U Nham là để báo tin nàng mang thai rồi, nàng mong đợi nhìn sư phụ ôm mình, vui vẻ khi nghe nàng đang mang thai, sinh cho nàng ấy một đứa con.
Cuối cùng lại đổi lấy kết cục như vậy...
Chu Sa đổ quỵ, nàng không có mạnh mẽ đến như vậy, nàng không phải không biết đau đớn, nàng không phải mặt dày đến mức ngay cả tim nứt ra cũng không biết mình đang đau.
Thi Âm bước đến nhặt búp bê vải bọc vào một tấm khăn sạch khác, đem đến chỗ của Chu Sa, nghẹn ngào nói: "Tiểu cửu, con của muội đây... Lăng nhi của muội đây..."
"Con của ta chết rồi..." Chu Sa yếu ớt thì thầm: "Nó bị mẫu thân nó gϊếŧ chết rồi..."
Lời nói Chu Sa nhẹ bẫng, nhưng lại đau thấu tâm can, Úc Khuynh Tư không thở được, ngực đau quặn lên.
"Nếu biết trở về U Nham, Lăng nhi sẽ phải chết... cả đời này ta cũng không quay về U Nham..."
Chu Sa run rẩy chống đỡ đứng dậy, một đường chầm chậm bước đi, bước chân xiêu vẹo muốn đổ.
"Lăng nhi... Lăng nhi..."
Chưa quá mười bước, Chu Sa liền đổ sụp xuống, thiên địa hợp thành một, tất cả chìm vào bóng đêm.
"Tiểu cửu!"
...
Khi tỉnh dậy, Chu Sa không nói một lời, cũng không ăn uống gì, cả ngày nhốt mình trong phòng.
Vài ngày sau đó, U Nham mang sính lễ đến Phượng tộc, hỏi cưới hậu duệ Diêm Cư, tin này lan khắp ngũ tộc.
Khi Chu Sa nghe tin, cũng không xông cửa chạy đi hỏi Úc Khuynh Tư, nàng trầm mặc suy nghĩ. Đã mất Lăng nhi, nàng không thể mất luôn cả Úc Khuynh Tư, nếu như vậy nàng sẽ trở thành kẻ đáng thương nhất thiên hạ này.
Nghe nói dùng máu và xương làm ra hai chiếc vòng, khắc tên nhau trên đó, có thể khiến đời này kiếp này, mãi mãi ở bên nhau, đến khi nào xương tan thịt nát mới chia lìa được. Chu Sa liền lấy một đoạn xương lồng ngực bên trái, ở gần tim của nàng nhất, mài thành hai chiếc vòng, dùng máu tắm cho nó trong hai ngày. Không lâu sau đã làm xong hai chiếc vòng bằng xương lồng ngực, Chu Sa liền mang đến chỗ của Úc Khuynh Tư, cưỡng ép nàng đeo vòng của mình.
Úc Khuynh Tư nhận ra chiếc vòng này có ý nghĩa gì, nàng vội gỡ ra, chỉ là không cách nào tháo ra được, trừ khi một trong hai người chết đi.
"Sư phụ đừng cố làm gì." Chu Sa chậm chạp nói: "Trừ phi ta chết đi, còn bằng không ngài sẽ không cách nào lấy được Diêm Cư."
"Ngươi nghĩ ta không dám gϊếŧ ngươi sao?"
Chu Sa ngẩng đầu lên, cười nói: "Sư phụ không dám gϊếŧ ta đâu, bởi ta là thiên địa chi chủ, ta chết ngài cũng tránh không được liên can, ngài sợ nương của ta có phải hay không?"
Úc Khuynh Tư siết chặt bàn tay, nàng nhìn xuống, chiếc vòng tắm máu phát ra ánh sáng đỏ yêu dị.
Chu Sa đã rất tin tưởng, chỉ cần sư phụ đeo chiếc vòng bằng xương của nàng, nhất định sẽ không lấy Diêm Cư nữa. Nhưng tất cả đều là do nàng tự ảo tưởng lấy, đoàn đưa dâu của Phượng tộc vẫn đến, dừng trước U Nham thánh điện, kèn trống inh ỏi.
Đứng ở ngoài cửa, nhìn hai người đứng trước thánh điện chuẩn bị bái thiên địa, Chu Sa liền nhận ra, thiên hạ này không có kẻ nào ngu ngốc hơn nàng.
Bên ngoài lất phất cơn mưa, chưa bao giờ Chu Sa chán ghét hồng y như vậy, nàng từ nhỏ nghĩ sẽ gả cho sư phụ, lúc nào cũng mặc hồng y, bây giờ lại nhìn sư phụ cùng nữ nhân khác mặc hồng y bước vào lễ đường.
Môi nhân vừa định mở miệng nói, lại kinh hoàng hét lên: "Quỷ vương!?"
Chu Sa quay đầu lại, Hoang Uyên đưa hàm răng đầy máu ra, dựa sát vào mặt nàng, cười lớn: "Ngạc nhiên khi ta chưa chết đúng không?"
Phía sau một đám quỷ binh kéo đến, đi đầu chính là... Vân Thường...
Hoang Uyên liếc nhìn Vân Thường, cười nói: "Hảo nhi nữ, nhờ ngươi mà ta mới biết được hôm nay là đại hôn của Thượng thần, phải đến chúc mừng một câu thôi."
Vân Thường né tránh ánh mắt của Thi Âm, lại nghe tiếng cười trào phúng của nàng: "Công chúa Yêu tộc, ta mấy vạn năm nay không nhìn thấu bộ mặt thật của ngươi, hóa ra ta cũng chỉ là con cờ trong bàn cờ của ngươi..."
"Thi Âm, ta..."
"Đừng gọi tên ta!"
Chu Sa đưa mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài, chậm chạp mở miệng: "Mục đích của các ngươi là gϊếŧ ta đúng không?"
"Không hổ là trữ quân Phượng tộc, ngươi đoán không sai a." Hoang Uyên khanh khách cười, nói: "Ngươi có biết ta đã nghĩ tân nương là ai không? Ta nghĩ hôm nay có dịp nhuộm đỏ lễ đường của ngươi, không ngờ, haha, ngươi chỉ là kẻ đứng nhìn hạnh phúc của người khác!"
Chu Sa phất phất tay áo, giọng nói nhẹ bẫng: "Lắm lời làm gì? Cứ tiến tới đi."
"Nghe nói ngươi mất một đứa nhỏ rồi a." Hoang Uyên châm chọc nói: "Ta sẽ thủ hạ lưu tình."
Nỗi đau trong lòng đều bị Hoang Uyên chọc trúng, đau buốt, Chu Sa siết chặt cung tên bạc, kéo căng dây cung.
Hoang Uyên có chút hoảng sợ, vội né tránh mũi tên, vừa vặn cắt qua gò má hắn một đường.
"Hoang Uyên, hôm nay kết thúc hết đi!"