Tháng mười hai tuyết rơi nặng hạt, như tâm tư trĩu nặng, ngay cả nước mắt cũng bị thổi đến kết băng. Úc Khuynh Tư ngồi dưới hiên nhà, một bên là bình lưu ly đựng rượu đều đã không còn lấy một giọt, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài màn tuyết rơi nặng hạt.
Bàn tay tê buốt đưa ra ngoài, tuyết rơi trong lòng bàn tay, lạnh lẽo đến thấu xương nhưng lại không thể so bì với đau đớn trong lòng nàng.
"Gà nhỏ, hai vạn năm rồi..." Úc Khuynh Tư run rẩy một chút, hốc mắt hoen đỏ, giọng nói nàng nghẹn lại ưu thương: "Nàng đi đâu rồi gà nhỏ? Ta tìm nàng rất lâu rồi, cũng không tìm ra nàng, ta thật sự rất nhớ nàng..."
"Sư phụ..."
Úc Khuynh Tư sửng sốt quay đầu lại, chỉ thấy hồng y như lửa, tóc dài tán loạn trên vai, trên môi vẫn hiển hiện nụ cười, đôi mắt hổ phách chăm chú nhìn về phía nàng.
"Gà nhỏ..."
Ba bước biến hai chạy về phía đối phương, nhưng lại xuyên qua thân thể nhỏ đó, tất cả như vô hình ảo ảnh, biến mất không còn lại dấu vết.
"Gà nhỏ!"
Úc Khuynh Tư hoảng loạn nhìn khắp nơi, rồi nhìn lại vị trí mà Chu Sa vừa đứng, cuối cùng cũng nhận ra là bản thân đã tự tưởng tượng lấy Chu Sa trở về.
Nếu như nàng ấy trở về, cũng sẽ không về U Nham này...Lẩm bẩm trong miệng một câu, Úc Khuynh Tư thờ thẫn buông xuống ánh mắt, tựa như bị rút hết sức lực, vô thố ngã ngồi xuống đất. Vạt áo dính đầy tuyết trắng, từng cụm tuyết lạnh giá, lại bị thổi thành từng đoàn, nhẹ thì lơ lững bay, nặng thì chìm trong lòng đất băng lãnh.
Úc Khuynh Tư buông thả chính mình nằm xuống hiên nhà, hơi cuộn người lại, nàng còn nhớ, Chu Sa luôn nằm như vậy, đợi nàng bế quan trở về.
"Sư phụ, ngài thích ăn chè đậu đỏ không?"Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên trong đầu, hồi ức tưởng chừng như quên lãng lại dần dần hiện về, dần dần bóp nát trái tim yếu nhược của nàng.
"Sư phụ, ngài cho Chu Sa hai vạn năm nữa đi, linh đế đều cần ba vạn tuổi mới có thể thành thân, ngài đợi Chu Sa có được hay không?""Ta đợi được... gà nhỏ... ta đợi được nàng..."
Úc Khuynh Tư co rúm người lại vì lạnh, khóe môi nhẹ cong lên, nụ cười vừa ngọt ngào vừa ảm đạm. Nhưng hiện tại thì sao? Dù nàng có đợi được, thì Chu Sa cũng không còn muốn lấy nàng nữa rồi...
Cười nhạo bản thân cả đời thông minh, nhưng lại không giữ nổi người mình yêu thương nhất. Úc Khuynh Tư lững thững bước đi, một trời tuyết rơi, hóa thành sương tuyết, trên đất chỉ lưu lại dấu chân cô độc.
Trước mặt xuất hiện ba chữ Trục Dương cung, Úc Khuynh Tư hơi thở dài một tiếng, như thế nào lại đi đến nơi này đây?
Suy nghĩ một lúc, Úc Khuynh Tư cùng bước vào trong Trục Dương cung, cũng lâu rồi chưa gặp Cô Quang, xem như đến chào hỏi một chữ.
Ở Trục Dương cung lúc này, Cô Quang đang nắm tay Cô Chúc, để tiểu oa nhi này tập đi, lại cảm nhận thấy khí tức của Úc Khuynh Tư, hoảng trương đem Cô Chúc dúi vào tay Gia Giao, bản thân thì chạy ra vườn đào.
Gia Giao không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn Cô Chúc, hỏi: "Làm sao vậy? Sợ ta gặp tiểu thiếp của nàng nên hoảng sợ vậy sao?"
Cô Chúc khanh khách cười: "Nương, ngài xem trọng mẫu thân quá rồi."
Gia Giao cong khóe môi, nhéo cái mũi cao thẳng của Cô Chúc, nói: "Hảo nhi nữ."
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, thân ảnh hạnh hoàng xuất hiện trước đại môn, cung kính chấp tay.
"Úc Khuynh Tư cầu kiến Cô Quang thượng thần."
Lúc này Gia Giao cũng biết Cô Quang rốt cuộc là gấp gáp đi đâu rồi, nàng ôm Cô Chúc đứng lên, bước ra ngoài đại môn nghênh đón.
"U Khuynh Lang Hàn thượng thần, ngài đã là thánh thú nhất đẳng, so ra bọn ta còn phải hành lễ gọi ngài một tiếng cô cô đây."
Úc Khuynh Tư cũng không có trả lời vấn đề của Gia Giao, nàng hỏi: "Không biết Cô Quang nàng..."
Cô Chúc đột nhiên kêu lên: "Nương, linh lực kia lớn quá!"
Gia Giao nhìn theo hướng tay chỉ của Cô Chúc, phát hiện vườn đào lóe lên hào quang, sau đó là cực đại linh lực phát ra, khí tức cũng nhân đó bộc phát.
Hai mắt Úc Khuynh Tư mở lớn, nàng nhanh chóng chạy về phía vườn đào, khí tức kia nàng có chết cũng nhận ra được, là của Chu Sa!!!
Lúc này Cô Quang đang rối loạn nhìn Chu Sa, gãi đầu: "Điện hạ a, ngài ngủ lâu như vậy cũng không tiêu hao linh lực, ta vừa phong bế liền bị ngài hủy đi, để Úc Khuynh Tư phát hiện chẳng phải thảm sao?"
Nghĩ một chút, Cô Quang liền khom người vóc cánh hoa lẫn tuyết đấp lên người Chu Sa, lẩm bẩm: "Điện hạ tha tội, ta chỉ còn cách này thôi."
"Thượng thần không được!" Tuyết Phù ngăn nàng lại: "Như vậy điện hạ sẽ nhiễm phong hàn mất."
"Nhiễm cái đầu ngươi!" Cô Quang quắc mắt: "Nàng là Phượng Hỏa đó! Chút băng tuyết này làm gì được nàng?"
"Nhưng..."
"Ngươi cũng lo trốn nhanh đi!" Cô Quang nói tiếp: "Nàng mà thấy ngươi nhất định sẽ phát hiện điện hạ đang ở đây."
"Nhưng ta trốn đi đâu đây?" Tuyết Phù rối loạn hô: "Ta chưa học biến thân thuật."
"Thật là!" Cô Quang bất mãn kêu lên một tiếng, vội vàng nói: "Một lát không được nói gì hết, cứ nghe ta an bài là được."
"Vâng, thượng thần."
Cô Quang đấp tuyết xong xuôi, liền vội vàng đứng dậy, không ngoài dự đoán, thấy được Úc Khuynh Tư đang hối hả chạy về phía các nàng, nàng vội vàng chạy đi nghênh đón.
"Thượng thần cô cô, đã lâu không gặp."
"Không cần gọi ta như vậy!"
Úc Khuynh Tư muốn bước đi tiếp, lại bị Cô Quang kéo trở về, bất mãn kêu lên: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Thượng thần cô cô đừng quên, nơi này là đào viên của Gia Giao tạo ra, không tiếp nổi thượng thần cô cô ngài."
"Ngươi... nhưng ta cảm nhận được khí tức của Chu Sa!" Úc Khuynh Tư cuống quít kêu lên: "Ta muốn gặp nàng, làm ơn cho ta gặp nàng có được không?"
"Thượng thần cô cô, ngài mau quên thật, ngài hai vạn năm trước chẳng phải đã gϊếŧ chết trữ quân điện hạ rồi sao?" Cô Quang phất phất tay: "Làm sao nàng có thể ở đây được?"
"Không thể nào, ta rõ ràng cảm nhận được."
"Ai, ngài quên mất đào yêu dựa vào khí tức để sống sao?" Cô Quang bình tĩnh bước đi, nói: "Khí tức tốt đẹp của trữ quân, đến một lần tự nhiên sẽ bị đào yêu hấp thụ, khiến cho nơi này còn lưu một chút khí tức của trữ quân điện hạ."
"Không thể nào, nồng đậm như vậy..."
"Ngài đây cũng thật là khó hiểu a!" Cô Quang buồn bực nói: "Ngài chẳng phải gϊếŧ nàng rồi sao? Chẳng phải tận mắt thấy nàng tan thành tro bụi rồi sao? Hà tất day dưa mãi như vậy?"
"Ta..." Úc Khuynh Tư thở dài, buông xuống ánh mắt, nói: "Ta xin lỗi đã làm phiền thượng thần."
"Không dám nhận, ta còn thiếu hành lễ với ngài, đáng bị trách phạt đây." Cô Quang nói xong liền bước đi tiếp, nói: "Nói thế nào, ta cũng chịu ân của Phượng tộc, nay lại đón tiếp ngài e không thỏa đáng, xin ngài quay về U Nham sơn đi."
Úc Khuynh Tư yếu ớt gật đầu, nhìn lên vừa vặn đón nhận ánh mắt oán hận của Tuyết Phù, không khỏi nghi hoặc.
"Ngươi là..."
Cô Quang vội nói: "Nàng là Tuyết Phù, là tiểu yêu ta mang về từ hạ giới."
"Hạ giới?" Úc Khuynh Tư chau mày: "Nàng có khí tức của Phật Tổ."
"Không tránh được, nàng chính là sinh trưởng ở nơi Phật Tổ đã ngồi thiền."
Úc Khuynh Tư cũng không hỏi nữa, chấp tay nói: "Vậy ta xin cáo từ, nếu... nếu có tin tức gì của Chu Sa, làm ơn báo cho ta, được không?"
Cô Quang thản nhiên gật đầu: "Được thôi, Thượng thần cô cô, thỉnh."
"Cáo từ."
Úc Khuynh Tư nhanh chóng xoay người rời đi, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy không nỡ, liền quay đầu lại, nhưng chẳng thấy gì ngoài sương tuyết giăng kín. Âm thầm buông một tiếng thở dài, Úc Khuynh Tư bước đi thật nhanh, thoáng một cái đã chẳng nhìn thấy bóng lưng đâu nữa.
Dưới tuyết, ngón tay khe khẽ cử động, rồi lại như cũ, yên lặng chìm vào giấc ngủ...
- ----------------------------------
Linh hậu sinh hạ thế quân chưa lâu, dưới Âm phủ, Diêm hậu cũng hạ sinh một tiểu trữ quân, đều là nữ hài tử. Vì điều này, ngũ tộc và âm giới cũng được một dịp ngồi lại hảo hảo nói chuyện, cũng mở một buổi tiệc lớn chúc mừng hai vị hoàng hậu sinh hạ trữ quân thế quân.
Yến tiệc tổ chức ở Ức Luân, tuy vậy Diêm quân Diêm hậu không ngại đường xa đến chúc mừng Linh đế và Linh hậu một chút, cũng nhân cơ hội này cho mọi người nhìn qua trữ quân Âm giới. Người của Thiên giới cũng được mời tới, Thiên đế Thiên hậu vì chuyện lần trước mà tránh mặt Linh đế Linh hậu cũng hai vạn năm, nhắc đến cũng là bọn họ không đúng. Nếu bọn họ không cải biến thiên mệnh, cố tình chia rẽ Chu Sa và Úc Khuynh Tư để con trai Thiên đế có được trữ quân Phượng tộc thì cũng sẽ không có việc Chu Sa tan thành tro bụi.
Chỉ có người của Lang tộc tuyệt không được bước vào yến tiệc, thư mời cũng không đưa tới U Nham sơn, cũng đủ hiểu Linh hậu vẫn còn hận thù lớn thế nào với người U Nham sơn.
Mọi người ai nấy cũng tò mò nhìn vào bọc vải trong tay Linh hậu và Diêm hậu, sau đó hảo hảo nghị luận một phen, không biết thế quân ra đời, này phải do trời đất cảm động để một người khác thay thế vị trí linh đế đệ thập tam hay không.
Mặc kệ xung quanh thế nào, hai tiểu điện hạ vẫn như cũ uống sữa xong liền lăn ra ngủ, dáng vẻ khi ngủ của hài tử luôn luôn đáng yêu.
Theo lễ, Thư Phàm và Lục Niệm phải cùng đến vấn an Linh đế và Linh hậu, đợi khi Thiên đế Thiên hậu thỉnh an xong, liền đến lượt các nàng.
"Linh đế, Linh hậu vạn phúc kim an!"
Thiên Văn Cẩm phất phất tay, cười nói: "Không cần đa lễ."
Diêm Tống Bình gật gù, nói: "Tiểu thế quân nhà ta gọi là Thiên Trinh, không biết trữ quân nàng tên gọi là gì đây?"
Lục Niệm nhìn qua Thư Phàm, ôn giọng mở miệng: "Nàng gọi Thư Cửu."
"Cửu..."
Vô thức chữ "Cửu" này khiến Diêm Tống Bình nhớ đến Diêm La, chẳng phải mọi người ở U Nham đều gọi nhi nữ của nàng là "tiểu cửu" sao?
Thấy Diêm Tống Bình ngây ra, Lục Niệm lo lắng hỏi: "Nương nương, lẽ nào tên này có vấn đề sao?"
"A, không phải, ta chỉ là cảm khái một cái tên hay thôi."
Lục Niệm khẽ cười, nói: "Thiên Trinh, kia, thật giống Thiên Chân*."
(Thiên chân = ngây thơ)Lúc này Diêm Tống Bình mới nhận ra cái tên này quả là đọc giống thiên chân, không khỏi dở khóc dở cười nhìn Thiên Văn Cẩm.
"Nha đầu này gọi thiên chân cũng không sao." Thiên Văn Cẩm cười nói: "Dù sao thiên chân vẫn rất tốt."
"Hài tử tất nhiên phải thiên chân rồi, nếu có thể giữ đến trưởng thành thì càng tốt." Thư Phàm nói tiếp: "Đúng là một cái tên hay!"
Diêm Tống Bình nhìn nha đầu trong lòng mình, ngón tay chọt chọt cái bụng nhỏ. Ai~ nha đầu này a, vừa nhìn đã nhận ra không thể giống cái tên thiên chân của nàng rồi~
Mọi người nói thêm vài câu, rồi ai về chỗ này, yến tiệc cũng bắt đầu.