"Sư phụ! Sư phụ!"
Quân Quân chạy nhanh đến tẩm điện của Úc Khuynh Tư, vỗ mạnh vào đại môn, thất thanh hét toáng lên. Úc Khuynh Tư nghe nàng gọi liền bước ra mở cửa, cũng vừa vặn nàng định đi tìm Chu Sa thì Quân Quân đến, không biết là có chuyện gì xảy ra.
"Sư phụ, không hay rồi!" Quân Quân gấp gáp nói: "Vừa nãy con nghe được tin tiểu cửu chạy đến Long tộc..."
"Long tộc? Chu Sa thật sự đến Long tộc? Vậy ta phải đến đó một chuyến!"
Úc Khuynh Tư vừa nhấc chân bước đi lại bị Quân Quân ngăn cản, nàng mày nhăn mặt nhó mở miệng: "Sư phụ đợi nghe đồ nhi nói hết được không? Nàng đến Long tộc lại gây chuyện, lấy đi mắt, tai và giọng nói của trữ quân Long tộc, bây giờ ở Long tộc chó gà không yên đòi đi tìm nàng tính sổ đó!"
"Chu Sa bản tính vốn đã như vậy, thứ của nàng, sẽ không thể nào đoạt được." Úc Khuynh Tư nghĩ ngợi một chút, nói: "Hiện nàng không ở Long tộc, vậy ở đâu?"
"Nghe nói về lại Ức Luân sơn rồi." Quân Quân nói tiếp: "Nhưng sư phụ, ngài đừng quên linh đế nói qua, ngài không thể bước vào Ức Luân sơn dù chỉ là nửa bước."
"Không cần lo cho ta, ta tự có cách." Úc Khuynh Tư nắm lấy vai Quân Quân, nói: "Ở lại đây, đừng để ai rời khỏi U Nham, cũng không cho ai vào đây, biết không?"
"Vâng, sư phụ."
Phân phó xong chuyện, Úc Khuynh Tư không nán lại lâu, một đường rời khỏi U Nham sơn, biến mất sau màn sương mù dày đặc.
...
An ổn dừng trước Ức Luân sơn, vừa cảm nhận thấy khí tức của Úc Khuynh Tư, một đám người Hổ tộc liền chặn ở trước cổng vào.
Úc Khuynh Tư hít một hơi thật sâu, chấp tay, khom người thấp xuống: "Úc Khuynh Tư cầu kiến trữ quân Phượng tộc, xin hãy cho ta gặp nàng."
"Thượng thần cô cô, ngươi nên rời đi trước khi linh đế biết chuyện." Một Hổ quân mở miệng nói: "Ức Luân sơn cùng U Nham sơn không đội trời chung, thỉnh mời thượng thần cô cô trở về."
"Ta thật sự chỉ muốn gặp nàng một chút, không có ý gì xấu, xin các ngươi hãy báo lại với nàng một tiếng."
Hổ quân đồng loạt chĩa mũi giáo về phía Úc Khuynh Tư, không nhanh không chậm mở miệng: "Thượng thần cô cô, đừng ép bọn ta phải động thủ."
"Sợ cái gì? Đều động thủ cho ta!"
Hổ quân quay lại nhìn, vừa thấy Thiên Trinh liền xoay người quỳ xuống hành lễ: "Thế quân điện hạ!"
Thiên Trinh nheo mắt nhìn, lạnh nhạt nói: "Đã là kẻ thù của Ức Luân sơn chúng ta, hà tất còn cùng nàng nói đạo lý, đều đánh cho ta, đánh cho nàng phải lăn về U Nham!"
"Vâng, điện hạ!"
Hổ quân nhận lệnh liền bao vây Úc Khuynh Tư, không cho nàng có cơ hội thoát thân.
Úc Khuynh Tư nhìn lướt qua đám hổ quân, rồi lại chấp tay nói: "Thế quân điện hạ, ta thật sự không muốn gây sự với các ngươi, chỉ mong có thể nhìn thấy trữ quân nàng, xin thế quân ngài niệm tình sư đồ của ta và trữ quân mà cho ta gặp nàng."
"Sư đồ?" Thiên Trinh nghe xong liền mỉa mai cười: "Úc Khuynh Tư, ngươi có biết hiện giờ chuyện mà người ở Ức Luân sơn chán ghét nhất chính là gì không? Chính là nhìn thấy dáng vẻ giả tạo của ngươi, luôn mở miệng đòi ân đòi tình, lại không biết kẻ nào không niệm chút tình cũ mà hại chết tỷ tỷ của bản thế quân!"
Úc Khuynh Tư mím chặt môi dưới, vẫn như cũ chấp tay, khom thấp người xuống hơn: "Thế quân điện hạ, ngài muốn mắng liền mắng đi, ta cũng không oán không hối, chỉ mong có thể nhìn thấy trữ quân nàng mà thôi."
"Ta làm sao dám mắng thượng thần ngài đây?" Thiên Trinh cười châm chọc một tiếng, ánh mắt quét qua Úc Khuynh Tư, thản nhiên nói: "Đến nương ta cũng phải gọi ngài một tiếng cô cô đây, tỷ muội ta xem ra phải tam quỳ cửu khấu mà hành lễ với ngài, làm sao dám quá phận mắng ngài đây?"
"Thế quân đừng nói như vậy, ta chỉ muốn gặp trữ quân nàng, muốn biết nàng có an khang hay không thôi."
"An khang? Làm sao mà an khang đây?" Thiên Trinh bước ra khỏi kết giới, phất phất tay áo, ánh mắt lãnh liệt quét qua Úc Khuynh Tư, chấp tay bái lạy một cái: "Nói đi cũng phải nói lại, tạ ân thượng thần cô cô đã ra tay nhân từ, bọn ta cũng chỉ mất bốn vạn năm để cứu sống tỷ tỷ, theo lẽ ta cùng mọi người trong Ức Luân phải tam quỳ cửu khấu tạ ân ngài tha cho tỷ tỷ ta a."
Bị Thiên Trinh ba câu lại hết hai câu châm chọc mắng nhiếc, Úc Khuynh Tư hít một ngụm lãnh khí, vẫn kiên định chấp tay, chờ đợi Thiên Trinh cho phép gặp Chu Sa.
Thiên Trinh chấp tay ra sau lưng, đi qua đi lại một chút, rồi lại nói: "Ai, Thượng thần cô cô, ngài hà tất diễn vở kịch này? Người ngoài nhìn vào còn tưởng Ức Luân sơn bọn ta khi dễ ngài đây."
Úc Khuynh Tư chậm chạp lặp lại: "Xin điện hạ cho ta gặp trữ quân nàng."
"Muốn gặp tỷ tỷ ta?" Thiên Trinh nhấc mi, cười nói: "Cũng được."
Úc Khuynh Tư vui vẻ nở nụ cười, vội vàng quỳ xuống: "Tạ ơn thế quân điện hạ."
"Ây, không cần phải như vậy." Thiên Trinh bước đến dìu Úc Khuynh Tư đứng dậy, ung dung nói: "Ta cũng không phải lãnh huyết vô tình, đương nhiên sẽ không tàn nhẫn nhìn thượng thần ngài đợi chờ ở đây. Chỉ là hiện tại tỷ tỷ ta không có ở đây, nếu muốn gặp, vậy phiền ngài đứng đợi ở đây một chút, thế nào?"
"Bao lâu cũng được, phiền thế quân điện hạ rồi."
"Không phiền." Thiên Trinh phất tay cho lui Hổ quân, chấp tay nói: "Thượng thần cô cô cứ chờ ở đây, ta đi tìm tỷ tỷ."
Úc Khuynh Tư chấp tay đáp lại, rồi nhìn theo bóng lưng rời đi của Thiên Trinh, trong lòng không khỏi gấp gáp, gặp lại Chu Sa nàng phải nói cái gì đây? Những điều muốn nói thật sự rất nhiều, lại không biết phải bắt đầu từ đầu, liền nghiêm túc hảo hảo suy nghĩ phải nói gì đầu tiên để không khiến Chu Sa cảm thấy nhàm chán.
Hổ quân đi theo phía sau Thiên Trinh, có chút bất mãn nói: "Điện hạ, ngài thật sự để nàng ta gặp trữ quân điện hạ sao?"
Thiên Trinh cong khóe môi, đưa mắt nhìn hắn: "Phải chờ xem nàng ta kiên trì được đến khi nào."
"Sao!?"
Thiên Trinh không có ý trả lời, tiêu sái rời đi, rất nhanh đã khuất sau bảy cột đá trấn trụ Ức Luân thánh điện.
Khi Thiên Trinh đi chưa lâu, ngoài trời lại nặng nề đổ xuống một cơn mưa, đây là đợt mưa đầu tiên của năm nay.
Úc Khuynh Tư vươn tay đón lấy giọt mưa nặng nề rơi, ánh mắt trong suốt lại ẩn chứa một tia nhu tình, luôn dõi theo từng hạt mưa rơi xuống. Lại nhìn về phía cổng lớn Ức Luân, Úc Khuynh Tư đợi không thấy Chu Sa, càng thêm gấp gáp, nhưng không có nửa điểm hoài nghi, kiên trì chờ đợi thêm một lúc.
Quá hai canh giờ, mưa càng thêm nặng hạt, mây đen phủ khắp bầu trời, sấm đánh phản chiếu một luồng sáng chói mắt. Cả người đều bị mưa bao phủ, Úc Khuynh Tư vì lạnh mà run rẩy một chút, rồi tiếp tục chờ đợi, tay siết lại thành đấm, cố chịu đựng từng đợt gió lạnh quất vào người.
"Chu Sa... Chu Sa..."
Mưa rơi ướt đẫm cả gương mặt, Úc Khuynh Tư chậm chạp nâng tay áo lau một chút, rồi lại cắn chặt răng chờ đợi thêm một lúc nữa.
Hẳn là Chu Sa tức giận nên không muốn gặp...Úc Khuynh Tư lẩm bẩm trong miệng, nàng chống đỡ ngăn nước mưa rơi vào mắt, nhìn qua màn mưa dày đặc chỉ thấy cổng đá trang nghiêm không người lai vãng. Nhưng Úc Khuynh Tư chưa từng nghi ngờ qua Thiên Trinh, kiên trì đứng dưới mưa chờ đợi, không biết qua bao lâu, cả người đều run lên, lạnh đến gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Ở phía xa, Thiên Trinh ngồi trên một mỏm đá mài nhẵn nhìn về phía Úc Khuynh Tư, nhấc môi cười nhạo: "Ngu ngốc, để cho ngươi chờ đến chết đi!"
Từ trên mỏm đá nhảy xuống, Thiên Trinh phủi phủi tay áo đầy bụi, nhấc chân đi vào trong tẩm cung của mình. Vừa vặn lại gặp Thiên Văn Cẩm, thấy mẫu thân, Thiên Trinh vội vàng hành lễ vấn an.
"Mẫu thân, ngài sao lại ở đây vậy?"
Thiên Văn Cẩm nghiêng ô về phía Thiên Trinh, chau mày nói: "Phải hỏi con mới đúng, mưa lớn như vậy ra đây làm gì?"
"Con muốn xem đợt mưa đầu tiên của năm nay thôi."
"Ngốc hài." Thiên Văn Cẩm vỗ trán Thiên Trinh một cái, nói: "Vào phòng nghỉ ngơi đi, nhớ tắm bằng nước nóng, nếu không lại cảm lạnh."
"Con nhớ rồi." Thiên Trinh đẩy nhẹ ô về phía Thiên Văn Cẩm, lại nói: "Mẫu thân người về trước đi, con còn có chút việc phải làm."
"Phải nhớ mau mau trở về."
"Vâng."
Thiên Văn Cẩm hài lòng gật đầu, xoay người rời đi, Thiên Trinh ở phía sau vội vàng chấp tay khom người tiễn nàng.
Đợi khi Thiên Văn Cẩm đi rồi, Thiên Trinh vuốt ngực thở phào một hơi, nếu để mẫu thân biết nàng giữ Úc Khuynh Tư ở Ức Luân, khẳng định là chết không toàn thây a!!!
Nhìn ra ngoài màn mưa dày đặc, nghĩ ngợi một chút, sau đó liền biến thành một tiểu băng hổ, thoắt cái biến mất trong màn mưa.
...
"Các ngươi cho ta gặp thượng thần có được hay không?"
Quân Quân và Nhạc Tân ra sức cản Diêm Cư bước vào U Nham sơn, đều cùng một bộ dạng mặt nhăn mày nhó. Bọn họ đã không thích vị hậu duệ này từ rất lâu rồi, hơn nữa cũng bởi vì nàng ta mà tiểu cửu với sư phụ mới trở mặt thành thù, tuy thù hận trong lòng không sâu nhưng cũng không thể nói quên là quên được. Hôm nay còn mặt dày đòi tìm sư phụ cầu cứu, đúng là xem không nổi nữa rồi.
"Bọn ta nói rồi, hậu duệ, ngài vẫn nên về đi a!"
Diêm Cư buồn bực liếc nhìn Quân Quân và Nhạc Tân, chỉ tay vào các nàng quát lên: "Các ngươi là cái thá gì chứ!? Lấy quyền gì chặn bản hậu duệ!?"
Quân Quân chau mày không vui, nàng nhìn qua Nhạc Tân, vẫn bộ dạng ung dung như cũ, không để lời Diêm Cư vào tai.
Diêm Cư quắt mắt điêu ngoa nói tiếp: "Các ngươi đều là súc sinh tu lên thành linh thú, gặp bản hậu duệ còn không quỳ xuống hành lễ, có phải ngày thường thượng thần quá dễ giải cho nên các ngươi mới không xem quy tắc ra gì hay không!?"
"Nếu hậu duệ ngươi đã nói như vậy, thì gặp bản công chúa đây cũng phải tam quỳ cửu khấu rồi." Nhạc Tân nheo nheo mắt: "Bắc Hải công chúa ta không cùng ngươi tính toán, ngươi lại thích tính toán như vậy, liền quỳ xuống dập đầu đi!"
"Ngươi nói..." Diêm Cư kinh hãi mở lớn mắt: "Ngươi là Bắc Hải công chúa!?"
"Ngươi không biết cũng không lạ, ở U Nham này, nhiều kẻ thật sự là thâm tàng bất lộ." Nhạc Tân xoa cằm nói: "Giống như Ân Thần sư tỷ, nàng chính là Đông Hải công chúa, nào ai biết được điều này đâu. Còn có cái Vân Thường kia, nhắc đến lại tức giận, hóa ra là Yêu tộc công chúa, mấy vạn năm nay đều đem bọn ta lừa gạt thành con ngốc hết!"
"Đừng có huyên thuyên nữa!" Quân Quân quát lên một tiếng: "Hai chữ Vân Thường đó đừng nhắc lại nữa, ngũ sư tỷ nghe thấy nàng sẽ tức giận đó!"
"Không nói thì không nói~" Nhạc Tân đưa mắt nhìn sang Diêm Cư, nói: "Còn không mau quỳ xuống nói công chúa điện hạ tha mạng?"