Tử Liên Bát Kính là thánh điện chỉ dành cho linh đế, thê thiếp đều không có quyền bước vào Tử Liên Bát Kính, cho nên Thiên Văn Cẩm mới chuyển nơi ở đến Ức Luân sơn, để Diêm Tống Bình đường đường bước vào cửa chính Thiên gia.
Mang theo hai trăm gia nhân cả nam lẫn nữ đến Tử Liên Bát Kính, Chu Sa phân phó họ đi ra hậu viện, còn nàng thì tiêu sái đi vào cửa chính.
Mặt đất rung động dữ dội, âm thanh sông núi vang lên: "Tham kiến linh đế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!"
Chu Sa phất tay nói: "Thánh địa này các ngươi đã coi sóc mấy vạn năm qua, cực khổ rồi."
"Không cực khổ, thỉnh mời linh đế vào Tử Liên Bát Kính."
Chu Sa gật gật đầu, phất nhẹ tay áo, nhẹ nhàng đẩy cánh cổng lớn ra. Một luồng ánh sáng màu vàng chói mắt xộc thẳng ra khiến Chu Sa lóa mắt, vội nâng tay áo che lại. Khi ánh sáng tan đi bớt, hiện ra một tẩm điện nguy nga, nhưng có chút an tĩnh, trường mệnh đăng vẫn âm ỉ cháy không ngừng.
Nhấc chân bước vào trong điện, hương trầm từ lư bát giác trên cao không ngừng tỏa ra khiến Chu Sa có chút mơ màng, liền tìm chỗ ngủ một giấc. Hôm qua bị Diêm Diệp Chi quấy rầy không ngủ được chút nào, hôm nay liền hảo hảo ngủ một giấc, hai năm sau dậy thì cũng không muộn. Nghĩ như vậy, Chu Sa liền chìm vào giấc ngủ của mình, cuộn người biến thành phượng hoàng chu sa, cái đuôi vẫn vẫy vẫy không ngừng, có vẻ rất thích thú với chỗ ngủ mới.
Lúc Chu Sa đang ngủ, lại không biết ở Ức Luân sơn đang náo loạn thành một đoàn...
Ức Luân sơn bị người của Long tộc vây hãm, bọn họ không biết đã cãi nhau ở tông miếu bao lâu, cuối cùng không giải quyết được, liền kéo đến Ức Luân đòi lại tai mắt cho trữ quân Long tộc.
Trong Ức Luân sơn chỉ còn lại Thiên Trinh, nàng ôm cái trán đầy máu được nha hoàn băng bó kỹ lưỡng mà đi ra tiếp đón người của Long tộc.
Còn chưa kịp hỏi chuyện gì đã bị Long quân mắng xối xả vào mặt, mưa xuân bay tứ tán: "Ngươi tốt nhất là gọi Diêm La ra cùng ta đối chất, tiện nhân dám móc mắt nhi nữ của bản quân, bản quân tuyệt không tha cho ả, ngươi mau lôi đầu ả ra đây cho ta!!!"
Thiên Trinh nâng tay lau nước bọt bắn trên mặt, buồn bực rống lên: "Quát cái gì? bản thế quân còn chưa nói, làm gì đến lượt lão già nhà ngươi nói hả?!"
"Không cần nhiều lời, đem Diêm La ra đây cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi!"
"Lão già, chán sống rồi sao?" Thiên Trinh nheo mắt nói: "Tỷ tỷ của bản thế quân chính là Linh đế cao cao tại thượng, một cái lão long quân như ngươi lấy quyền gì gọi thẳng tục danh của nàng!?"
"Câm miệng, bảo Diêm La lăn ra đây!" Long quân càng nói càng hung hăng, trợn trừng hai mắt, gào rống một trận: "Đường đường là linh đế lại làm rùa rúc đầu, còn đáng mặt linh đế hay không?!"
"Không cần tỷ tỷ ta ra mặt, hôm nay xem bản thế quân thu thập các ngươi."
Nói xong, Thiên Trinh liền ném lên không một tấm lưới nhỏ không đến một gang tay, tấm lưới bỗng nhiên lại lớn lên, bao trùm lấy người của long tộc. Nhốt trọn đám người đang la ó kéo lên trên không trung, Thiên Trinh cao hứng đi qua đi lại, quét mắt nhìn bọn chúng đang đạp lên nhau để tìm không khí.
"Nói cho các ngươi biết, đây là Thiên La võng, lấy từ tên của ta và tỷ tỷ ghép lại đó, nghe hay không?"
"Tiện nhân!! Mau thả bọn ta ra!!"
Thiên Trinh cười càng thêm sáng lạn, đoạt lấy cây giáo trên tay lính gác bên cạnh, thuận tay từ dưới đâm thẳng lên Thiên La võng.
"AAAAAA!!!"
Thiên Trinh tặc lưỡi: "Ai, mông khẳng định sẽ rất đau đi~"
Lính gác: "..."
Thiên Trinh ném cây giáo trên tay cho lính gác, phủi tay nói: "Hai canh giờ nữa đem đến dưới gốc cây, bầy kiến lửa ta nuôi đang thèm thịt rồng."
Lính giác: "..."
Phân phó xong, Thiên Trinh liền một nhảy hai bay tiếp tục xuống phàm gian xem hí kịch~
...
"Sư phụ, ngài tỉnh rồi?"
Thi Âm nhanh nhẹn đặt bát thuốc xuống giường, đỡ Úc Khuynh Tư ngồi dậy, kiểm tra lại nhiệt độ trên trán nàng, đúng là giảm sốt rồi.
"Vi sư đang ở đâu?"
"Sư phụ, đây là U Minh cung của ngài." Thi Âm nhẹ nhàng nói, cầm bát thuốc lên khoáy nhẹ vài cái, múc một thìa đưa đến bên môi Úc Khuynh Tư: "Sư phụ, uống một chút thuốc đi. Mắt ngài trực tiếp bị lấy ra như vậy, tránh không khỏi nhiễm trùng, ngài mấy hôm nay phát sốt, hại trên dưới mọi người đều lo lắng cho ngài."
Úc Khuynh Tư không nói gì, chậm chạp uống muỗng thuốc mà Thi Âm bón cho, rồi lại nhẹ giọng hỏi.
"Chu Sa đang ở đâu, con biết không?"
Thi Âm suy nghĩ một chút, nói: "Con nghe hình như là chuyển đến Tử Liên Bát Kính rồi, đại sư tỷ được đưa đến Thần Nguyệt."
"Thần Nguyệt..." Úc Khuynh Tư lẩm bẩm: "Chẳng phải là hậu cung sao?"
"Phải, mặc dù không được sắc phong, nhưng dù gì cũng đã gửi sính lễ đến Đông Hải, sư tỷ xem như là người của tiểu cửu rồi."
"Không thể như vậy được!" Úc Khuynh Tư đột ngột nắm lấy bàn tay của Thi Âm: "Mau đưa ta đến Tử Liên Bát Kính, ta không thể để Chu Sa lập hậu cung!"
"Sư phụ, chuyện của tiểu cửu ngài vẫn không nên quản a." Thi Âm vuốt nhẹ viền khăn che mắt của Úc Khuynh Tư: "Ngay cả mắt cũng không còn nữa rồi, ngài còn muốn quản nữa sao?"
"Không cần nói nhiều, mau đưa ta đến Tử Liên Bát Kính!!"
Thi Âm biết khuyên không được, đành nói: "Hảo, hảo, đồ nhi sẽ đưa ngài đi, với điều kiện ngài uống hết chén thuốc này được không?"
"Được."
Úc Khuynh Tư cầm lấy chén thuốc trên tay Thi Âm, vội vã uống cạn, một chút nước thuốc không kịp nuốt liền theo khóe môi chảy xuống.
Thi Âm nhấc khăn tay lau đi nước thuốc chảy bên khóe môi cho Úc Khuynh Tư, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ, uống chậm thôi, dù gì tiểu cửu cũng không biến mất được."
Úc Khuynh Tư buông chén thuốc uống cạn đặt trên bàn, gấp gáp nói: "Mau đưa vi sư đi."
"Hảo, hảo, đồ nhi đưa ngài đi."
Thi Âm nhanh nhẹn dìu Úc Khuynh Tư bước xuống giường, nàng đi trước vài bước, thuận tay đem đại môn đẩy ra. Một đợt gió mang theo hương lan thanh mát tràn vào, Thi Âm nhìn xung quanh một lúc, mới phát hiện lan đã trổ hoa.
Úc Khuynh Tư cảm nhận được khí trời thay đổi, khóe môi hơi nhấc nhấc lên, như đang cười, lại như không phải.
"Xuân về rồi, đáng tiếc lại không thấy được bạch mai hoa ở Vong Luân nở rộ."
Vong Luân là con đường duy nhất dẫn đến U Nham sơn, hai bên đường trồng rất nhiều hoa mai trắng, thời điểm tháng ba chính là lúc hoa nở đẹp nhất, nhuộm trắng cả một khoảng trời rộng lớn.
"Sư phụ, chúng ta đến Tử Liên Bát Kính tự nhiên sẽ đi qua Vong Luân, ngài có muốn..."
Hiểu được Thi Âm muốn nói gì, Úc Khuynh Tư nhẹ nhàng lắc đầu, điệu cười yếu ớt nhưng vạn phần mỹ lệ: "Không cần, dù gì tiểu cửu cũng không thích bạch mai, nàng trên đời này thích nhất cũng chỉ có cửu nguyệt lan hoa."
"Cửu nguyệt lan hoa?" Thi Âm có chút sửng sốt: "Loại hoa này căn bản không tồn tại a."
Lan hoa ở thánh địa không nhiều, hơn nữa chỉ nở từ độ tháng ba đến tháng tám, hết kỳ hoa nở sẽ phải đợi đến tháng ba năm sau, tháng chín tuyệt đối không có chuyện hoa nở.
"Bởi vì lan hoa không nở vào tháng chín nên gà nhỏ mới yêu thích, nàng luôn ngắm nhìn nhưng đóa hoa lan còn sót lại dần tàn lụi. Vi sư nhớ nàng từng nói thời khắc xinh đẹp nhất của hoa lan, ai cũng tranh nhau ngắm nhìn, đến khi tàn lụi lại không ai để mắt đến. Cũng vì xót xa cho cửu nguyệt lan hoa, nàng liền dành cả tháng chín ngắm nhìn vẻ đẹp điêu tàn của nó, cũng đã trở thành một thói quen không bỏ được."
Thi Âm nhịn không được thở dài một tiếng, nếu như giữa sư phụ và tiểu cửu không có hiểu lầm, không có ân oán, hai người nhất định sẽ rất hạnh phúc. Tiểu cửu vì sư phụ không ngại hy sinh, sư phụ lại là người thấu hiểu tiểu cửu nhất, thiên địa tuyệt phối, chỉ là căn bản không có duyên phận.
Sương mù xung quanh tản bớt, trước mặt không còn là cảnh vật U Nham mà là thánh địa Tử Liên Bát Kính. Thi Âm bị linh khí ở đây làm cho khó thở, nàng hơi lùi lại một chút, nhìn qua sư phụ vẫn như cũ không chút suy suyển, không khỏi nghi hoặc một phen.
Có lẽ biết được Thi Âm đang nghĩ gì, Úc Khuynh Tư mới chầm chậm nói: "Tử Liên Bát Kính bao bọc bởi linh lực của Chu Sa, dù là tiên nhân hay linh thú đều không chịu được loại linh lực cường đại này. Vừa may trong người ta có mười vạn năm linh lực cùng một nửa nguyên thần của Chu Sa, cho nên gặp lại loại linh lực này, cũng không có phản ứng gì quá lớn."
Thi Âm gật gù hiểu ra, một tay đặt trên ngực, hổn hển thở nói: "Sư phụ, Thi Âm không chịu được linh khí ở đây."
"Nếu vậy thì mau chóng về đi, nếu không lại tổn hại thân thể."
"Vâng, sư phụ."
Thi Âm vừa định đi, lại chợt nhớ sư phụ căn bản không nhìn được gì, vội quay lại, vừa vặn thấy sư phụ an ổn bước qua kết giới. Thầm mắng bản thân lo lắng thừa rồi, trong người sư phụ có nguyên thần của Chu Sa, ngay cả kết giới Tử Liên Bát Kính cũng không làm gì được sư phụ nữa mà. Buông xuống lo lắng, Thi Âm một đường rời khỏi Tử Liên Bát Kính, cũng không có quay đầu lại một lần.
Lại nói đến Úc Khuynh Tư, nàng an ổn vượt qua kết giới của Tử Liên Bát Kính, ngay cả bản thân cũng không thể ngờ đến được. Từng nghe qua thánh địa chỉ có một đường đi duy nhất, Úc Khuynh Tư liền đi thẳng, đường đi có thể dẫn đến chính điện. Tay chạm vật thể vừa cứng vừa lạnh, Úc Khuynh Tư dùng sức đẩy mạnh một cái, âm thanh chi nha nặng nề vang lên.
Một tiếng nói vọng lại: "Ngươi là ai, sao lại có thể vượt qua kết giới thánh điện?"
Úc Khuynh Tư chấp tay, nói: "Thưa các vị phụ thần, ta là Úc Khuynh Tư của Lang tộc, tuy đường đột bước vào thánh điện, nhưng xin các vị cho phép ta vào gặp linh đế."
"Ngươi là người Lang tộc sao lại có nguyên thần cùng khí tức của linh đế?"
Úc Khuynh Tư bình tĩnh đáp lại: "Không giấu phụ thần, ta cùng linh đế đã được ước định phu thê trên đá nhân duyên, là phi tử chưa sắc phong của linh đế."
"Nếu là phi tử chỉ có thể đi đến Thần Nguyệt."
"Thỉnh xin phụ thần cho ta vào gặp linh đế, ta sẽ nói với nàng xin lưu lại trong thánh điện, không cần đến Thần Nguyệt."
"Nếu vậy thì vào đi, cứ đi thẳng sẽ gặp được linh đế."
Cảm giác đè nặng dưới chân mất đi, Úc Khuynh Tư lại tiếp tục bước đi, theo lời phụ thần chỉ dẫn mà đi thẳng, đến khi chân đụng phải cạnh giường mới dừng cước bộ. Chầm chậm sờ soạng nệm giường, Úc Khuynh Tư an ổn ngồi xuống, tay lần trên nệm, vừa vặn nắm được bàn tay của Chu Sa.
"Gà nhỏ..."
Úc Khuynh Tư vui vẻ nở nụ cười, cùng Chu Sa mười ngón tương khấu, khom người hôn lên trán của nàng. Gáy đột ngột bị siết lấy đau đớn, Úc Khuynh Tư khẽ nhăn trán, phát ra tiếng rên đau nho nhỏ.
Chu Sa dùng sức ghì chặt Úc Khuynh Tư xuống, thấp giọng nói bên tai nàng: "Ai cho phép ngươi bước vào đây?"
"Gà nhỏ, ta nhớ nàng nên mới đến..."
"Nhớ ta?" Chu Sa cười lạnh một tiếng, tay càng thêm dùng lực, nheo nheo mắt nhìn: "Đừng tưởng ta là đứa nhỏ dễ dụ dỗ, mau nói, ngươi đến đây có mục đích gì?"
"Hô..." Úc Khuynh Tư đau đến không thể hô hấp bình thường, nàng siết lấy sàn đan, giọng nói nặng dần: "Ta muốn ngăn nàng lập hậu cung."
"Ngăn ta lập hậu cung?"
Chu Sa trào phúng cười, hất mạnh Úc Khuynh Tư ra khỏi giường, ánh mắt càng thêm lãnh liệt: "Ngươi là gì mà ngăn được ta lập hậu cung?"
"Nàng đừng quên tên chúng ta trên đá nhân duyên vẫn còn, ta vẫn chính là nữ nhân của nàng!"
"Tên trên đá nhân duyên?" Chu Sa nghĩ ngợi một lúc, gật đầu: "Ta nhớ rồi, cũng không có gì đáng lo, ta có thể cải biến nhân duyên của bản thân hai lần, đem tên ngươi hủy đi, đề tên Ân Thần vào là được."
"Không nên!" Úc Khuynh Tư hoảng hốt, lồm cồm bò đến bên giường, níu lấy tay áo của Chu Sa, dáng vẻ không biết có bao nhiêu hèn mọn: "Gà nhỏ ta xin nàng, làm ơn đừng hủy nhân duyên được không? nàng muốn gì cũng được, ta cái gì cũng có thể cho nàng, xin nàng đừng cải biến nhân duyên của chúng ta!"
"Ta chính là muốn cải biến, ngươi làm gì được ta?" Chu Sa nhấc nhấc mi: "Ngươi ngay cả cầu xin cũng không có quyền!"
Chân nâng lên chuẩn xác đạp vào ngực Úc Khuynh Tư, đạp nàng ngã xuống đất, lực đạo rõ ràng rất lớn. Úc Khuynh Tư ôm ngực ho khan một trận, run rẩy nằm trên đất, không thể cử động mạnh.
Chu Sa nhìn dáng vẻ thảm hại của Úc Khuynh Tư lúc này, trong lòng như buông được rất nhiều đau đớn, lãnh đạm bật ra một tiếng cười nhạo.
"Ta có thể không cải biến, nhưng đổi lại bằng một thứ."
Úc Khuynh Tư như bắt được phao cứu sinh cuối cùng, cuống quít nói: "Nàng muốn gì cũng được, cái gì ta cũng đồng ý."
"Ta nghe nói lang mao dùng giữ ấm rất tốt." Chu Sa vươn tay sờ cằm nhỏ của Úc Khuynh Tư, khanh khách cười: "Không biết thượng thần có thể cho ta xin bộ lang mao của ngài không?"
Úc Khuynh Tư sững sờ một lúc, hai vai nàng thoáng run lên, lấy lang mao chẳng phải là lấy mạng của nàng sao?
"Làm sao? không dám?" Chu Sa buông ra tiếng thở dài: "Nói cũng đúng, kẻ tham sống sợ chết trên đời này cũng không có thiếu."
"Được, nàng muốn ta liền cho nàng!"