Chu Sa - Nhất Bán Công Tử

Chương 83

"Linh đế, cầu ngươi đừng như vậy nữa!"

Thiên Lan đuổi theo bóng lưng xiêu vẹo của người phía trước, thái dương đổ đầy mồ hôi, không hiểu tại sao đang yên đang lành linh đế lại biến thành bộ dáng sống dở chết dở này.

Âm thanh đổ vỡ thu hút sự chú ý của Thiên Lan, nhìn lên vừa vặn thấy bình rượu trên tay Chu Sa đã vỡ tan nằm dưới đất, rượu tràn ra đầy đất.

Tiếng cười yếu ớt vang lên, chua xót lại thê lương đến cực điểm...

Bước chân xiêu vẹo đến dưới tàng mai, Chu Sa ngẩng đầu lên, trong mắt là cả một trời hoa rực rỡ, chỉ là lặng lẽ chìm trong tầng tầng nhãn lệ. Bật ra một tiếng cười, nhạo báng bản thân, cười cợt nhân sinh, tất cả chỉ còn là ký ức, nhưng không cách nào quên đi được.

Thời điểm bốn vạn năm trước, nàng hối hận...

Thời điểm bốn vạn năm sau, nàng đau lòng...

Tình kiếp dày vò con người ta một cách ngọt ngào nhất.

"Nếu có thể... ta chỉ muốn giống người phàm, sống không quá một trăm năm, nhân sinh ngắn ngủi nhưng cảm thấy thật viên mãn..." Chu Sa đưa tay ra đón lấy cánh hoa trắng noãn: "Ta sống bảy vạn năm... trong bảy vạn năm này... đều không cảm nhận được hạnh phúc mà phàm nhân hay nói. Là ta tội nghiệt quá nặng, là ta chấp niệm quá sâu, nên cả đời này buông cũng không được một đoạn tình kiếp..."

"Linh đế..."

"Ta chỉ có một mong ước thôi..." Chu Sa quay đầu lại nhìn Thiên Lan, chậm chạp nói: "Nếu có một ngày ta thật sự tan thành tro bụi, ta mong có thể giao thứ này cho... cho hài tử của ta..."

Thiên Lan kinh ngạc: "Ý ngài là trữ quân?"

"Ân..."

Chu Sa lấy trong tay áo một miếng ngọc bội, đem đặt vào tay Thiên Lan: "Nói với nó, ta nợ nó, không cách nào cho nó một gia đình hoàn hảo, và đừng nói cho nó biết nó có một nương thân vô trách nhiệm như vậy..."

"Sao ngài lại nói như vậy? lẽ nào..."

"Ta chỉ có một muội muội, A Trinh chưa từng yêu qua, chưa từng gặp qua tình kiếp, lần này ta lo sợ A Trinh không thoát ra được mà tan thành tro bụi..." Chu Sa ảm đạm nói: "Ta không thể bỏ mặc A Trinh, nhưng ta lại không đành lòng cứ như vậy mà rời khỏi con mình, nhưng nghịch thiên thay đổi thiên kiếp là tội đánh tan hồn phách, ta chỉ có thể làm được đến đây thôi..."

"Linh đế, ta càng lúc càng hiểu không nổi ngài." Thiên Lan hít một hơi thật sâu, vành mắt cũng đỏ lên: "Ngài yêu thương Thiên Trinh như vậy, nhưng luôn ức hiếp nàng. Ngài yêu thương con ngài như vậy, lại cứ cố giả vờ ghét bỏ nó. Ngài nặng tình với Thượng thần như vậy, nhưng chẳng bao giờ chịu thừa nhận, ngài làm như vậy, ngài thấy vui vẻ hơn sao?"

"Đời này ta không cầu vui vẻ, chỉ cần những người ta yêu nhất có thể vui vẻ, là tốt lắm rồi..."

Chu Sa cười yếu ớt, nắm lấy bàn tay Thiên Lan: "Nếu có nhìn thấy con của ta, nói với nó rằng, điều ta tiếc nuối nhất chính là không thể nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của nó..."

"Linh đế..."

"Nói với Úc Khuynh Tư..." Chu Sa thì thầm thật khẽ: "Thiên hạ này người yêu nàng ấy có rất nhiều, nếu thương yêu ai thì cứ đến với nhau, còn hài tử thì có thể đưa đến Tử Liên Bát Kính, thiên địa phụ thần sẽ chăm sóc cho hài tử..."

"Ta sẽ nói..."

"Hảo."

Chu Sa dời mắt nhìn cánh hoa bay, ảm đạm cười: "Cuối cùng cũng đến lúc buông bỏ phồn hoa..."

...

"A Trinh, đi đường cẩn thận, nếu như thật sự khảo không đỗ, vẫn phải quay về..."

Lục Cửu vừa giúp Thiếu Trinh chỉnh lại y phục vừa nghẹn ngào nói: "Phải nhớ Cửu tỷ tỷ ở đây chờ ngươi quay về..."

"Cửu tỷ tỷ đừng lo, ta khảo nữ quan nhất định sẽ đỗ, không lâu nữa sẽ quay về với ngươi."

"Hảo..."

Lục Cửu lùi lại một chút, nhìn Thiếu Trinh từ xa, bỗng chốc nghẹn ngào cúi đầu nức nở.

"Cửu tỷ tỷ." Thiếu Trinh bước nhanh đến ôm chặt lấy Lục Cửu, nhỏ giọng thì thầm: "Ta không quản thiên hạ này nghĩ sao, ta khảo đỗ nữ quan, nhất định sẽ thú ngươi! Nhất định!"

"A Trinh, đừng nói..."

"Ta phải nói, ngươi trốn tránh ta bao nhiêu năm rồi, không thể tiếp tục trốn tránh nữa." Thiếu Trinh đè thấp giọng: "Ta yêu ngươi, Cửu tỷ tỷ, ta nhất định sẽ thú ngươi, cho ngươi một cái danh phận."

"A Trinh..."

"Không còn sớm nữa, ta phải đi đây." Thiếu Trinh lưu luyến nhìn thêm một lần nữa, khắc sâu hình ảnh của Lục Cửu, yếu ớt nói: "Ta đi..."

"Hảo, A Trinh, đi đường cẩn thận..."

Nhìn theo bóng lưng của Thiếu Trinh từ từ khuất xa, Lục Cửu nhịn không được che miệng ngăn tiếng nức nở thoát ra ngoài, đôi vai gầy yếu run rẩy trông thật đáng thương.

Lúc này Lục Cửu hoàn toàn không biết Chu Sa đang ẩn thân đứng phía sau nàng, hai chân mày thoáng chau lại, không ngờ chỉ vài ngày mà tình cảm của A Trinh lại lớn như vậy, xem ra lại đến trễ rồi...

Hai tay siết lại thành đấm, vốn muốn động thủ, lại phát hiện Lục Cửu này được sự bảo hộ của thiên địa phụ thần. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, Chu Sa không nghĩ thiên địa phụ thần lại cố chống đối nàng đến cùng, không gϊếŧ được Lục Cửu chẳng khác nào A Trinh phải chết!?

"Hỗn trướng..."

Ngực quặn lên đau đớn, Chu Sa đưa tay ra nhìn, là lời nguyền của phụ thần!?

Lời nguyền tiến vào tận sâu cốt tủy, ăn mòn tất cả pháp lực, hiện đang ăn dần đến tâm phế. Một lúc nào đó, lời nguyền đã chiếm trọn thân thể, sẽ không khác phàm nhân, so với phàm nhân còn yếu ớt gấp ngàn lần.

Liếc nhìn sang Lục Cửu vẫn còn đang đứng nhìn về hướng Thiếu Trinh vừa đi qua, hai chân mày của Chu Sa thình lình chau lại, trước khi A Trinh trở về còn đến nửa tháng, nàng trước tìm chỗ dưỡng thương, sau đó lại tính tiếp.

...

Mặt đất lầy lội bùn đất do cơn mưa đêm qua, đèn lồng quỷ trên tay không đủ soi sáng mặt đất, sắc xanh quỷ dị lóe lên rồi lại chợt tắt, liên tục như vậy không hề ngừng nghỉ.

Giày thêu hoa đạp trên mặt đất ngập ngụa bùn lầy, chói mắt, nhưng chủ nhân của đôi giày vẫn bình thản như cũ, không hề quan tâm đến đôi giày thêu hoa xinh đẹp của mình. Đèn lồng quỷ trên tay hắt sắc xanh ảm đạm lên mặt nàng, gương mặt trắng bệt không chút huyết sắc, đôi mắt vàng rực rỡ trong đêm, không cần đến quỷ đèn vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

"Công chúa điện hạ, địa phương này..."

"Ta cảm giác có kẻ đang cố tình khiêu chiến với yêu tộc chúng ta..." Vân Thường đè thấp âm thanh, đôi sóng mắt kim sắc đảo quanh: "Yêu khí kia rốt cuộc là từ đâu mà có? Cường đại tựa như của..."

"Quỷ vương..."

"Ân." Vân Thường dời mắt khỏi quỷ đèn trên tay, liếc nhìn nam tử đội khăn trùm đầu che kín mặt: "Cẩn thận một chút, đừng nên dẫn theo quá nhiều."

"Vâng."

Nam tử đội khăn dừng lại, ra hiệu cho quỷ binh đừng đi tiếp nữa, sau đó chỉ còn hắn và Vân Thường tiến về phía kết giới.

Con đường sau kết giới tối đen không nhìn ra một điểm sáng, quỷ đèn cũng không chiếu soi nổi con đường trước mặt. Tiếng gió thổi vù vù bên tai, lạnh lẽo gai người, vạt áo phần phật bay, cũng là thứ âm thanh duy nhất xuất hiện trên con đường này.

Phía trước lóe sáng đau mắt, Vân Thường dừng cước bộ, nâng tay che mắt lại.

Ánh sáng yếu dần, một loạt tiếng róc rách róc rách truyền đến, Vân Thường buông tay xuống, đảo mắt nhìn quanh khung cảnh trước mắt.

Nơi này là một hang động lớn, quanh năm ẩm thấp lạnh lẽo, chỉ có duy nhất ánh sáng phát ra từ đỉnh động, chỉ là chiếu xuyên không đến vị trí các nàng đang đứng.

Giữa động là Diệt Yêu đài, trên đài là một nam tử khoác ngoại bào đen đang bị xích lại, mi tâm điểm một vệt đen dài, kia chính là phong ấn hủy thiên diệt địa.

Bốn vạn năm trước Chu Sa không thể gϊếŧ được Hoang Uyên, liền dùng phong ấn hủy thiên diệt địa giam giữ hắn, cả đời cũng không thoát ra được. Nay chẳng hiểu tại sao yêu khí của Hoang Uyên lại xuất hiện, Vân Thường không khỏi lo lắng, nên mới đến đây xem thử một chút.

Hoang Uyên vẫn như cũ bị phong ấn, không hề tỉnh lại, hơn nữa xung quanh hắn cũng không có yêu khí.

Vân Thường chau mày suy nghĩ, đưa mắt nhìn nam tử đội khăn: "Ma Sính, ngươi có cảm giác thấy yêu khí không?"

"Không có."

Ma Sính đưa mắt nhìn quanh, khởi vận một vòng kết giới lớn, kết cục cũng không cảm nhận được gì.

"Quái lạ, thế yêu khí kia từ đâu đến?" Vân Thường đưa mắt nhìn quanh, rồi lại trầm mặc cúi đầu xuống: "Oán hận..."

"Công chúa điện hạ ngài vừa nói gì vậy?"

"Ta cảm giác được yêu khí kia chứa đầy oán hận..." Vân Thường liếc nhìn Hoang Uyên đang bị xích trên đài, nói khẽ: "Không phải của phụ thân..."

"Rốt cuộc là oán hận nào lớn đến như vậy a? nếu vậy hẳn đã nhập ma mất rồi..."

"Nhập ma?"

"Phải, ta từng nghe qua một câu chuyện thế nào." Ma Sính chầm chậm kể, giọng hắn trầm đục nặng nề: "Có tiên nhân họ Thẩm trải qua tình kiếp với một thượng thần, chẳng may tình kiếp này lại đến không được, bởi vì thượng thần này không yêu nàng ta. Thế là tiên nhân họ Thẩm liền oán hận, ngày này qua ngày khác, chất chồng thành ma chướng, không cách nào tiêu tán, sau đó thì nhập ma."

Vân Thường tò mò hỏi: "Thế tiên nhân này sau này thế nào?"

"Nàng ta gia nhập yêu tộc, gả cho quỷ vương, chính là mẫu thân của ngài..."

Hai mắt Vân Thường trợn lớn, sau đó lại hít một hơi hòa hoãn tâm tình: "Vậy... thượng thần kia là ai?"

"Còn ai phong lưu hơn Úc Khuynh Tư?"

Vân Thường nhíu nhíu mày: "Thảo nào phụ quân lại hận sư phụ như vậy..."

"Đó không phải lý do."

"Sao?"

Ma Sính thở dài, chậm chạp bước về phía trước, nói: "Quỷ vương căn bản không yêu mẫu thân của ngài, chỉ muốn sở hữu sự oán hận cực đại đó mà thôi, đối với yêu tộc chúng ta, sự oán hận chính là sức mạnh vĩ đại nhất. Không ngờ được quỷ vương lại động lòng với diễm quỷ Chu Sa, tìm mọi cách để mà theo đuổi lấy lòng mỹ nhân, kết cục Chu Sa lại yêu kẻ cặn bã Tế Anh..."

"Thế thì phải hận Tế Anh mới đúng nhỉ?"

"Phải, quỷ vương hận Tế Anh, nhưng cũng hận Úc Khuynh Tư." Ma Sính ngập ngừng một lúc, lại nói: "Năm đó chính Úc Khuynh Tư đã đánh Chu Sa quy về súc sinh đạo, mãi mãi không luân hồi chuyển thế, quỷ vương không cách nào tìm được Chu Sa nên mới oán hận Úc Khuynh Tư. Về sau lại gặp Chu Sa tình thâm nghĩa trọng với Úc Khuynh Tư, quỷ vương càng thêm oán hận, chất chồng thành bi phẫn, nên năm đó mới..."

"Ta hiểu rồi..."

Vân Thường phất phất tay áo: "Chuyện đã qua rồi, có nhắc lại cũng bằng thừa, trở về thôi."

Thấy Vân Thường rẽ sang hướng khác, Ma Sính kêu lên một tiếng: "Công chúa điện hạ, ngài lại định đi sao?"

"Ân, ta đến U Nham sơn một chuyến."

"Công chúa..."

Vân Thường thở dài, quay lại nhìn Ma Sính: "Ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng không cần lo, ta tự biết cách ứng phó."

"Vâng, công chúa đi đường cẩn thận."

"Được rồi, ngươi cùng mọi người về yêu tộc trước đi."

"Tuân mệnh."

Nói xong, Ma Sính cũng lập tức rời đi, hắn theo lối cũ trở ra, một chốc đã không thấy người đâu nữa.
Bình Luận (0)
Comment