Ngoài dự đoán của Chu Sa, cả hai người Thiên Trinh và Lục Cửu đều nhất quyết không chịu xa đối phương, càng không chấp nhận chuyện để Lục Cửu gả vào Thần Nguyệt.
Day dưa qua hơn mười ngày, Chu Sa nhịn không được nữa mà thực hiện lời đã nói, đem Lục Cửu gả vào Thần Nguyệt. Trước ngày thành thân Úc Khuynh Tư đã khuyên Chu Sa đủ kiểu, nhưng Chu Sa vẫn nghe không lọt tai, tự mình chủ trương mọi chuyện.
Điều mà Chu Sa không ngờ đến chính là trước ngày thành thân, Lục Cửu đã...
Treo cổ tự vẫn!
Điều này là một cú sốc lớn với Thiếu Trinh, lúc đó Chu Sa thật sự không biết phải làm gì, chỉ yên lặng nhìn Thiếu Trinh gần như phát điên lên vì cái chết của Lục Cửu. Cả ngày hôm đó, Chu Sa hoàn toàn không nhận ra Thiên Trinh của nàng nữa, biến thành một người khác, lúc thì kích động, lúc lại thương tâm đến mức chết đi sống lại.
Khoảnh khắc đó cả đời này Chu Sa cũng không quên được, nàng hoảng sợ khi thấy Thiên Trinh phát điên đòi sống đòi chết theo Lục Cửu. Nàng có thể nhìn thấy oán hận cùng sát ý trong mắt của Thiên Trinh, nàng biết, nàng đã đánh mất vị muội muội này rồi.
Trong hôm đó, Thiếu Trinh đã tự sát theo Lục Cửu.
Đến khi Thiên Trinh từ trong mộng cảnh tỉnh lại, điều đầu tiên nàng làm chính là rời khỏi Ức Luân sơn, đằng vân đến Tử Liên Bát Kính mà giáng cho Chu Sa một cái tát đau điếng.
Thiên Trinh vốn là một đứa trẻ có chút bốc đồng, lại không thích nghe lời người khác, không thích gượng ép bản thân mình. Nhưng với Thiên Trinh, chẳng ai vượt qua nổi tỷ tỷ phong hoa tuyệt đại của nàng, càng không ai xứng đáng để nàng nghe lời hơn nữa. Chỉ cần đó là thứ mà Chu Sa muốn, Thiên Trinh nhất định sẽ cố gắng đạt cho bằng được, không bao giờ muốn tỷ tỷ thất vọng về mình. Thiên Trinh ngang bướng như vậy, nhưng nàng tuyệt không bướng bỉnh với tỷ tỷ, và chưa từng nghĩ đến có một ngày tỷ tỷ và nàng phải trở mặt thành như vậy.
"Ngươi tại sao phải gϊếŧ nàng!?"
Tiếng nói vọng khắp Tử Liên Bát Kính, đau thương lại nặng nề, chất chồng trong lòng không cách nào buông xuống được. Chu Sa chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Trinh đau khổ đến mức vừa khóc vừa tát nàng một cái, lúc đó, tâm nàng vỡ vụn cả ra rồi.
"A Trinh, tỷ tỷ muốn tốt cho ngươi, ngươi phải hiểu, tỷ tỷ..."
"Câm miệng đi!"
Thiên Trinh gào lớn vào mặt Chu Sa, đem tất cả oán hận của mình mà trút lên người nàng: "Ngươi đang bao biện cho mình sao, Diêm La quân? Phải a, ngươi cao quý, ngươi là thiên địa chi chủ, ngươi muốn làm gì mà chẳng được? chỉ là nho nhỏ một mạng người thôi, với ngươi cũng chỉ giống như cỏ rác, chả đáng đặt vào mắt. Nhưng với ta, Cửu là cả sinh mạng, là tất cả nguồn sống của ta. Ngươi cứ như vậy nhẫn tâm đoạt đi nguồn sống của ta, đoạt đi sinh mạng của ta, vậy thì ta thà tan thành tro bụi còn hơn!"
"Đừng nói như vậy, Trinh, ngươi phải hiểu cho tỷ tỷ chứ?"
Chu Sa run rẩy bước đến, muốn chạm vào Thiên Trinh lại bị đối phương lạnh lùng gạt đi.
"Đừng giở trò mèo khóc chuột, Diêm La, ta hận ngươi, căm ghét đến mức muốn gϊếŧ chết ngươi. Kể từ bây giờ, Thiên Trinh ta cùng Diêm La ngươi không đội trời chung, chẳng còn là tỷ muội nữa!"
"Trinh!!" Chu Sa quát lên: "Đừng hàm hồ như vậy, tình cảm tỷ muội chúng ta lại chỉ vì một phàm nhân mà rạn nứt sao?"
"Từ cái ngày mà ngươi đẩy Cửu vào đường cùng, tình cảm tỷ muội của chúng ta rạn nứt rồi." Thiên Trinh nhạo báng cười một tiếng: "Chẳng có tỷ tỷ nào lại cướp người yêu của muội muội, đến mức đẩy nàng đến đường cùng phải chọn cách tự sát như vậy..."
"Trinh, thật sự không phải như vậy!"
"Ta không muốn nghe ngươi ngụy biện nữa đâu Diêm La!!" Thiên Trinh thở dốc, hai mắt mở lớn: "Ta với ngươi giờ phút này chả còn là gì với nhau nữa, ngươi tốt nhất từ nay về sau đừng can thiệp vào chuyện của ta, cũng đừng để ta nhìn thấy gương mặt xấu xa của ngươi!!"
"Trinh!! Ngươi nghe tỷ tỷ nói! Trinh!!!"
Nhưng Thiên Trinh hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Diêm La, cứ như vậy mà rời khỏi Tử Liên Bát Kính, cứ như vậy mà chặt đứt mọi quan hệ với đối phương.
Chu Sa thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của Thiên Trinh, gò má bỏng rát cùng lời nói tàn nhẫn của đối phương như từng nhát dao đâm thẳng vào trái tim yếu đuối chằn chịt vết thương của nàng.
"Trinh, tại sao ngươi không hiểu tỷ làm tất cả là vì ngươi? Tại sao ngươi không hiểu cho tỷ? với ngươi nữ nhân đó rất quan trọng sao? quan trọng hơn cả tình tỷ muội của chúng ta sao?"
Cuối cùng cũng nhịn không được mà bật ra một tiếng nức nở đau đớn, Chu Sa đổ người xuống đất, hoàn toàn bị rút hết sức lực.
"Tỷ làm tất cả, tỷ không oán không hối, tỷ có thể vì ngươi mà làm người xấu, ngươi sao chẳng hiểu được tỷ vì ngươi làm tất cả như vậy chứ?"
"Trinh... ngươi tàn nhẫn..."
Kết giới bên ngoài Tử Liên Bát Kính bị phá bỏ, âm thanh của thiên địa phụ thần vọng vào cùng với tiếng bước chân dồn dập.
"Diêm La quân phá hỏng thiên kiếp của thế quân, tông miếu thống nhất xử phạt, đưa đến Diệt Yêu đài hành hình!!"
Người của tông miếu lần lượt bước vào, đem Chu Sa xốc mạnh lên, một đường kéo ra khỏi Tử Liên Bát Kính. Chu Sa không còn chút sức lực, càng không có ý phản kháng, tùy ý cho đám người trong tông miếu kéo đi.
Mất hết rồi, tất cả đều đã không còn nữa, đi đến bước đường hôm nay Chu Sa chưa từng hối hận, chỉ là cảm thấy tuyệt vọng khi ngày hôm nay nàng cùng Thiên Trinh đã trở thành người xa lạ.
Sau hôm nay, mẫu thân biết được chuyện nàng làm, không cần nói, cũng chẳng cần phải đoán cũng sẽ biết kết quả như thế nào.
Chu Sa bật ra một tiếng cười khổ, kết thúc thật rồi...
"Các ngươi không được phép đưa linh đế đi!!"
Tiếng nói phát ra sau lưng thu hút sự chú ý của Chu Sa, nàng quay đầu lại, chỉ thấy tay áo liên hoa nhẹ nhàng phiêu đãng, cùng với hương mai thanh nhã tràn khắp điện.
Cổ tay bị nắm lấy kéo mạnh về phía sau, hai tên kiềm hãm bản thân cũng bị đánh văng sang một góc ôm ngực kêu gào thảm thiết.
"Khuynh Tư..."
Úc Khuynh Tư siết chặt bàn tay giấu dưới lớp tay áo liên hoa, nhíu đôi chân mày thanh tú, rõ ràng là có ý chống đối với người của tông miếu.
Tư Mệnh nhịn không được mà bước lên, nói: "Thượng thần cô cô, chuyện này đã được thiên địa phụ thần thông qua, ngài không nên làm khó bọn ta."
"Ta đã nói." Úc Khuynh Tư chậm rãi lặp lại những lời vừa rồi: "Ai cũng không được phép đưa linh đế rời khỏi đây."
"Vậy bọn ta xin đắc tội."
Dứt lời, Tư Mệnh liền ở trên không vẽ vài vòng, sau đó trên không liền xuất hiện một thanh trường kiếm, ánh sáng rực rỡ đau cả mắt. Nhanh tay đón lấy trường kiếm, Tư Mệnh uyển chuyển xoay người, một kích đánh về phía Úc Khuynh Tư.
Lang nhĩ khe khẽ động, đón được chuẩn xác hướng mà Tư Mệnh đánh, Úc Khuynh Tư liền nghiên người né tránh, chân nâng lên đánh thẳng vào bụng của hắn.
Tư Mệnh lùi lại mười bước, ôm bụng ho một trận, ánh mắt càng thêm lãnh liệt dán trên người Úc Khuynh Tư.
"Cùng tiến lên, nhất định phải bắt cho bằng được linh đế!"
Ngay lập tức đám linh thú của tông miếu đều đồng loạt xông về phía Úc Khuynh Tư, đem nàng bao vây ở giữa. Úc Khuynh Tư bị âm thanh la hét hỗn loạn xung quanh làm rối loạn, chỉ có thể lung tung đỡ những đòn đánh thâm hiểm, cuối cùng vẫn tránh không được mà bị thương.
"Hộc..."
"Khuynh Tư!"
Nhìn thân ảnh cao gầy kia từ từ sụp đổ, nơi yếu đuối như như bị ai dùng một kiếm đâm tới, đau buốt. Trong mắt chẳng còn gì ngoài thân ảnh kia, Chu Sa không kiên nể người của tông miếu, trực tiếp hóa thành phượng hỏa, gào thét một tiếng khiến mặt đất chấn động dữ dội.
Một đám người loạng choạng ngã đè lên nhau, đến khi yên tĩnh một lúc, mới phát hiện xung quanh đã bao bọc bởi lửa Diêm La.
Chu Sa trở về nhân dạng, đưa tay đỡ lấy Úc Khuynh Tư, ánh mắt càng thêm lãnh liệt: "Linh phi hoài thai trữ quân mà người của tông miếu cũng dám ra tay, các ngươi chẳng ai nể mặt của bản linh đế cùng trữ quân, tội này đáng xử chết."
Tiếng gào thét khi bị lửa thiêu cháy, những cánh tay nhuộm đỏ lửa không ngừng quơ quào, thân thể cháy đen khô héo không ngừng giãy dụa tìm sự sống. Âm thanh ghê rợn vọng từ dưới âm ti, chỉ thấy những thân thể đang giãy dụa càng thêm khô quắc lại, mùi khét tràn ngập khắp điện.
Tư Mệnh kinh hãi trợn lớn mắt, hắn lần đầu nhìn thấy được sự hủy diệt mạnh mẽ của Diêm La hỏa, nếu như là cấm thuật hủy thiên diệt địa, hắn căn bản không cách nào thoát được.
Chu Sa không lưu lại Tử Liên Bát Kính, nàng biết trước sau gì người của tông miếu cũng tìm đến, liền trực tiếp kéo Úc Khuynh Tư rời đi.
Tư Mệnh biết đuổi cũng không kịp, liền chạy về tông miếu báo tin cho thiên địa phụ thần rồi sau đó tính tiếp.
...
"Cửu, dậy rồi sao?"
Lục Niệm đưa khăn lau cho nha hoàn phía sau, từ tốn dìu Thư Cửu ngồi dậy, giúp nàng chỉnh lại mái tóc bết dính mồ hôi.
Giống như một giấc mơ, chỉ là đau đớn và bi thương trong giấc mơ đó, vẫn vô cùng rõ ràng, đến mức trái tim trong ngực run lên từng hồi.
"Trinh..."
"Sao?" Lục Niệm khó hiểu nhìn Thư Cửu: "Con gọi ai vậy? là người trong thiên kiếp sao?"
"Thiên kiếp..." Thư Cửu bật ra một tiếng cười ảm đạm: "Con vốn chỉ là một phàm nhân, vậy mà vẫn phải trải qua thiên kiếp, còn là tình kiếp mỹ lệ đến thương tâm."
"Tình kiếp? như thế nào lại là tình kiếp?"
Thư Phàm vừa vào liền nghe được câu nói của Thư Cửu, hai chân mày thình lình chau lại, nhịn không được mà buồn bực, Tư Mệnh này đang làm việc kiểu gì vậy!?
Vừa thấy mẫu thân, Thư Cửu nhịn không được mà lao vào lòng nàng khóc thật to, nức nở gọi: "Mẫu thân! Mẫu thân!"
"Hảo, đừng khóc, mẫu thân ở đây."
Lần đầu nhìn thấy con gái để lộ ra sự yếu đuối này, Thư Phàm có chút bất khả tư nghị, cũng có chút thương tâm.
Từ lúc bắt đầu, Thư Phàm đã biết giữa mình và Lục Niệm không có kết quả, một người của Minh giới, một người của ngũ tộc, dù cố gắng thế nào cũng chẳng có nổi một đứa con. Nếu không phải Thư Phàm là diêm quân, Lục Niệm là công chúa Long tộc thì thiên địa phụ thần đã không dễ dàng buông tha cho các nàng như vậy. Năm đó, Lục Niệm nghịch thiên hoài thai, sinh ra một ma bệnh, những tưởng đã phải đem đứa nhỏ đi chôn cất ở Minh lăng, không ngờ lại được Diêm La quân ban cho một ân huệ, cứu sống Thư Cửu của các nàng. Từ khi sinh ra Thư Cửu đã phải chịu sự trừng phạt thiên địa phụ thần, giáng xuống làm phàm nhân, chịu kiếp luân hồi chuyển thế. Cứ mỗi một trăm năm, Thư Cửu thay vì phải đầu thai chuyển kiếp thì sẽ phải chịu một lần thiên kiếp, mấy vạn năm qua đều chịu thiên lôi kiếp, chỉ có lần này là tình kiếp.
Nhìn Thư Cửu vì tình kiếp mà thất thần thương tâm, Thư Phàm cũng đau lòng thay, dịu dàng xoa đầu nàng dỗ dành.
"Hài tử, con phải nhớ, tình kiếp cũng chỉ là thiên kiếp, tỉnh dậy rồi cũng chỉ là mộng tưởng. Chúng ta không phải con người, không nên có sự yếu đuối hay day dưa không đáng có của phàm nhân. Chúng ta trường sinh, vì vậy những đau thương trần tục không thể đi theo con mãi được, nên nhớ cầm lên được thì phải buông xuống được."
"Mẫu thân, nhưng con thật sự rất nhớ nàng, mỗi lần nghĩ đến đều nhịn không được mà rơi lệ. Tình kiếp này mỹ lệ và hoàn hảo đến vô khuyết, nhi nữ cùng nàng bái đường rồi, chỉ còn đợi nàng nâng lên hồng cân, kết quả tất cả đều như cát bụi, bị người phủi nhẹ một cái là tan đi tất thảy." Thư Cửu gục đầu vào vai Thư Phàm mà nức nở, nàng nhớ, rất nhớ dáng vẻ của Thiếu Trinh: "Nàng đối với nhi nữ đã không còn đơn giản là tình kiếp nữa rồi..."
"Ngoan, không khóc nữa, Cửu, con phải mạnh mẽ lên." Thư Phàm vuốt ve mái tóc dài của nhi nữ, ôn giọng nói: "Con tuy bị giáng xuống làm phàm nhân, nhưng con không phải phàm nhân. Trong người con đang chảy dòng máu của ngũ tộc và minh giới, con tuyệt đối không được yếu đuối, chỉ cần con chịu buông xuống, vấn đề chỉ còn ở thời gian thôi."
"Con không muốn buông xuống!"
Thư Cửu giãy khỏi vòng tay của Thư Phàm, nàng lui về phía giường, trên gương mặt thanh tú đã điểm đầy lệ, còn mang theo một tia hoảng sợ. Nàng sợ phải quên đi Thiếu Trinh, nàng sợ đánh mất đoạn tình cảm hoang đường lại mỹ lệ của năm đó, và nàng sợ chẳng còn ai có thể mang đến cho nàng những cảm xúc mãnh liệt như Thiếu Trinh nữa.
"Cửu, con sao lại như vậy?" Lục Niệm nhịn không được mà chau mày: "Chỉ là một cái tình kiếp, hà cớ gì lại giữ trong lòng, bất quá thì tìm nàng ta, cho nàng ta một số bạc là được rồi."
"Nàng không phải phàm nhân..." Thư Cửu nâng tay lau nước mắt, đem tất cả nghi hoặc nói ra: "Thiên kiếp lần này của con có xuất hiện một người, nàng ta có linh lực rất lớn, khí chất cũng hơn người. Không nói không rằng đã đem bọn con đến một nơi kỳ quái, con nghe loáng thoáng là biệt cung, sau đó thì vì vài chuyện mà tự sát..."
"Biệt cung..."
Thư Phàm nghĩ đến gì đó, rồi lại lắc đầu, cho rằng bản thân nhớ nhầm rồi, tuyệt đối không thể là người đó được.
"Mọi chuyện cũng đã qua rồi, ai rồi cũng chỉ có thể đi về phía trước, không thể trở về sau, vì vậy con cũng đừng nên suy nghĩ nhiều quá làm gì."
Lục Niệm dìu Thư Cửu nằm xuống giường, ôn nhu giúp nàng kéo chăn lên, xoa đầu hảo nhi nữ của nàng.
"Cửu nhi ngoan, ngủ một giấc đi, tỉnh dậy liền có thể quên hết mọi chuyện."
"Nương..."
"Ngoan, đừng nói nữa, lo ngủ đi."
Thư Cửu thở dài một tiếng, nghe lời Lục Niệm ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ một giấc, không lâu liền chìm vào giấc mộng của mình. Dường như trong giấc mộng thấy được một hồng y nữ nhân, đôi mắt đen xinh đẹp cùng với nụ cười ôn nhu vô hạn, chỉ cần thấy nàng, liền cảm thấy được hóa ra hạnh phúc là ở ngay trước mắt mình.