Tiếng nước chảy vang lên ầm ĩ không ngừng, tiếng động rất lớn, vọng lại quanh quẩn bên tai. Nơi này là thủy lao, người vào đây có thể không chết, nhưng nhất định sẽ khó sống.
Thân thể bị nhấn chìm trong nước, tất cả tất cả nước mắt đều bị nước cuốn trôi, tan biến vô thanh vô thức.
Chưa bao giờ Chu Sa tuyệt vọng đến vậy, đến mức buông bỏ bản thân, không còn thiết sống nữa. Sinh mạng này là do nương ban cho, mà giờ đây vì nàng, mà nương đã tan thành tro bụi. Mẫu thân từ mặt nàng, muội muội rũ bỏ quan hệ với nàng, nhi nữ của nàng cũng bỏ rơi nàng, tất cả... tất cả đều rời bỏ nàng...
"Nương... nương..."
Đã không còn nữ nhân ôm nàng vào lòng, dịu dàng vuốt tóc nàng, kể cho nàng nghe vài đoạn cố sự, ở bên cạnh động viên nàng, tha thứ cho tất cả sai lầm của nàng.
Chưa bao giờ Chu Sa nghĩ nương sẽ rời đi, đi thật xa và chẳng bao giờ trở về nữa.
Nàng yếu đuối, nàng tuyệt vọng, nàng đánh mất đi chỗ dựa duy nhất của mình rồi.
"Nương... Diêm La nhớ người... mặc dù nhi nữ cùng ngài tương khắc, nhưng ngài chưa bao giờ ruồng bỏ nhi nữ... vậy mà hôm nay... ngài lại bỏ lại nhi nữ mà đi..."
Tất cả cảm xúc trong lòng vỡ vụn thành từng mảnh, tan nát, đau buốt.
Chu Sa dùng tay ôm lấy chính bản thân mình, co cụm người thành một đoàn, chịu sự tra tấn của thủy lao, có như vậy nỗi đau trong lòng mới không mãnh liệt thêm nữa.
"Nương, Diêm La thật nhớ ngài."
"Ân, nương cũng nhớ tiểu bảo bối của nương.Làm gì lại khóc như vậy chứ? khiến nương cũng đau lòng.""Diêm La nhớ nương, được gặp nương nên vui vẻ đến khóc.""Hảo, hảo, tiểu bảo bối không nên khóc nữa. Con được định là thiên địa chi chủ, không nên tùy tiện rơi nước mắt nữa, biết không?"Nàng là thiên địa chi chủ, thiên địa phụ thần gặp nàng còn phải hành lễ, mà nay lại không cứu được nương, nhìn nương tan thành tro bụi trước mắt mình. Đã từng làm mẹ, Chu Sa biết cảm giác của Diêm Tống Bình, nhưng nàng cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, còn cần nương ở bên cạnh yêu thương bảo bọc.
"Diêm La hảo nhớ ngài... nương..."
"Gà nhỏ..."
Chưa bao giờ Úc Khuynh Tư thấy Chu Sa tuyệt vọng đến mức dày vò bản thân để quên đi đau đớn trong lòng, dù cho là mất đi Lăng nhi, cũng chưa từng như vậy. Chu Sa buông thả chính mình, nàng ấy mệt mỏi, nàng ấy dùng cách tiêu cực nhất, dày vò bản thân đến kiệt quệ.
Úc Khuynh Tư đứng bên bờ thủy lao, không cần phải hỏi điều gì cả, và nàng biết rằng Chu Sa đang khóc. Cho dù có khóc cũng yếu đuối không muốn cho người khác biết, khi ở U Nham sơn đã nhảy xuống liên trì che giấu nước mắt, hôm nay lại gieo mình xuống thủy lao che giấu thương tâm.
"Ta biết nàng đau khổ, ta biết tất cả, ta cũng đã từng nhìn phụ mẫu vì bảo vệ vị trí Lang vương cho ta mà tan thành tro bụi. Ta cũng như nàng, cũng đau khổ, cũng tuyệt vọng, nhưng xin nàng hãy suy nghĩ cho ta, cho con, làm ơn đừng dày vò bản thân được không?"
"Ngươi không hiểu ta..."
"Sao?"
"Trên đời này chẳng ai hiểu được ta, càng không ai hiểu được ta từng phải chịu thống khổ thế nào. Ta là tình nhân vô dụng nhất, bị người mình yêu nhất ruồng bỏ. Là mẫu thân vô dụng nhất, ngay cả con mình cũng bảo hộ không được, nhìn con mình từ từ rời bỏ mình, lại yếu đuối không giữ lại được. Là nhi nữ vô dụng nhất, khiến nương vì ta mà lo lắng, bị giáng xuống làm phàm nhân, hôm nay vì ta mà tan thành tro bụi. Ngay cả mẫu thân ta cũng đã không còn cần một đứa con như ta, từ bỏ ta, cùng ta cắt đứt tất cả quan hệ. Còn là tỷ tỷ vô dụng nhất, ngay cả muội muội duy nhất cũng không cần ta, quay ngược lại oán hận ta. Ta vốn dĩ muốn mọi người thật vui vẻ, muốn dùng hết khả năng của mình khiến người ta yêu nhất được hạnh phúc, kết quả lại bị các ngươi từng người đẩy vào tuyệt lộ. Các ngươi từng nghĩ đến cảm giác của ta hay chưa? Cảm giác cả thế giới quay lưng lại với ngươi, cảm giác thiên địa này chỉ còn mình ngươi cô độc, cảm giác đeo nặng oán hận của người khác trên vai, các ngươi chưa cảm thụ qua, căn bản là không ai hiểu được ta!"
Âm thanh nước vỗ ì ầm vang lên, hồng y càng chìm sâu trong nước, che giấu cùng cực yếu đuối của mình. Úc Khuynh Tư phát run, nàng nhìn Chu Sa bị vây trong nước, lại thống khổ bật ra từng câu từng chữ nghẹn ngào, rốt cuộc là đã đau đến mức nào vậy?
Bên cạnh vang lên âm thanh rất lớn, Chu Sa hốt hoảng quay lại nhìn, không ngờ được Úc Khuynh Tư lại nhảy xuống thủy lao cùng mình.
Úc Khuynh Tư không nói gì, chỉ cố sức ôm Chu Sa vào lòng, ôm thật chặt, muốn thay nàng ấy gánh chịu những đau đớn này, mong rằng nàng ấy có thể vơi bớt một chút đau đớn.
Cuối cùng cũng vỡ òa, Chu Sa ghì chặt Úc Khuynh Tư như chiếc phao cứu sinh duy nhất, khóc thật to, đem tất cả đau đớn trong lòng khóc ra ngoài.
"Khuynh Tư... ta mất tất cả rồi..."
Úc Khuynh Tư nghe được thiên âm của Chu Sa, chỉ biết dịu dàng ôm lấy đối phương, xoa vuốt lên đôi vai không ngừng run rẩy.
"Mẫu thân không cần ta... nương rời bỏ ta... Trinh oán hận ta... ta rốt cuộc phải làm thế nào đây?"
"Không cần sợ, ta ở đây, ta sẽ ở bên cạnh nàng, bồi nàng đến hết kiếp này, được không?"
"Khuynh Tư, trên đời này ta chỉ còn ngươi và con thôi... làm ơn... đừng bỏ ta..."
Úc Khuynh Tư ở trên trán Chu Sa đặt một nụ hôn: "Yên tâm, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh nàng, sẽ không bao giờ bỏ lại nàng."
Chu Sa bày ra bộ dáng yếu đuối trước Úc Khuynh Tư, yếu đuối đến mức chỉ cần một đả kích nhỏ thôi cũng có thể khiến nàng ấy tan biến khỏi thế gian này. Bảy vạn năm chịu đựng cuối cùng cũng đã không chịu được mà khóc thật to, ở trong lòng người mình yêu nhất mà khóc, đến mức liệm đi lúc nào cũng không biết.
Úc Khuynh Tư từ trong thủy lao nhảy ra, an toàn đứng trên bờ, phất nhẹ tay áo một cái đã thay xong y phục cho cả hai, nhanh chóng dìu Chu Sa rời khỏi địa phương lạnh lẽo ẩm thấp này.
Hạ nhân hầu hạ bên ngoài thủy lao thấy Úc Khuynh Tư bước ra liền vội vàng dâng lên khăn lớn cùng y phụ mới.Úc Khuynh Tư khoác tay từ chối, sau đó liền dựa vào trí nhớ mà bước nhanh về Tử Liên Bát Kính, suốt đường đi có chút chật vật, nhưng vẫn có thể an toàn trở về.
Cùng hạ nhân dìu Chu Sa nằm xuống giường, mọi chuyện xong xuôi Úc Khuynh Tư liền phân phó: "Ngươi chuẩn bị cho linh đế một bát canh nóng, khi nào linh đế tỉnh dậy thì mang đến đây."
"Vâng, linh phi."
Đợi khi hạ nhân đều lui xuống hết, Úc Khuynh Tư mới chầm chậm nắm lấy bàn tay của Chu Sa, truyền từng hơi ấm mỏng manh, mong rằng có thể khiến đối phương nhanh một chút tỉnh dậy.
"Gà nhỏ..." Úc Khuynh Tư nói khẽ: "Ta cùng con ở đây chờ nàng, nàng nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, biết không?"
Tiếng nói vọng khắp tẩm điện, không có tiếng đáp lại.
Úc Khuynh Tư chậm chạp dựa vào ngực Chu Sa, lắng nghe nhịp đập của đối phương, an tĩnh lại dị thường ấm áp...
...
Ánh sáng chói chang tràn vào trong phòng, soi tỏ sườn mặt tinh mỹ lại nhợt nhạt đến đáng thương. Chu Sa khó chịu nâng tay che ánh mặt trời chiếu vào mặt mình, rồi lại mờ mịt nhìn xung quanh, dáng vẻ này có chút giống mèo nhỏ vừa tỉnh giấc.
"Linh đế tỉnh rồi!"
Là tiếng nói của Thiên Lan.
Chu Sa đưa mắt nhìn Thiên Lan, phát hiện bên cạnh nàng ấy còn có một người, Úc Khuynh Tư.
Úc Khuynh Tư đưa tay mò mẫm đệm giường, rồi lại đỡ tiểu phúc chậm chạp ngồi xuống bên cạnh, hơi nâng tay lên kiểm tra nhiệt độ cho Chu Sa.
"Đỡ sốt hơn hôm qua rồi."
Chu Sa thở một hơi nặng nề, đôi môi khô nứt mấp máy: "Bao lâu rồi?"
"Mười ngày." Úc Khuynh Tư áp tay lên gò má buốt lạnh của Chu Sa, thì thầm thật khẽ: "Nàng đói không? muốn ăn chút gì không?"
"Ân."
Úc Khuynh Tư hơi mỉm cười, chậm chạp chống tay đứng dậy muốn đi chuẩn bị thức ăn cho Chu Sa.
"Khoan đã."
Tay áo bị giữ lấy, Úc Khuynh Tư thoáng khựng lại, không dám cử động, rất sợ bản thân trong vô thức sẽ khiến Chu Sa tức giận. Nhìn thấy Úc Khuynh Tư vì lời nói của mình mà căng thẳng, Chu Sa ngay cả cười cũng cười không nổi, chậm chạp buông tay áo của đối phương ra.
"Lưu lại được không?"
Thiên Lan liếc nhìn Chu Sa, loại sự tình này không phải lần đầu Thiên Lan gặp phải liền tinh ý lui ra ngoài chuẩn bị thức ăn.
Úc Khuynh Tư chậm chạp ngồi lại xuống giường: "Ta lưu lại, nàng có chuyện gì sao?"
Chu Sa suy nghĩ một lúc rồi lại nói: "Đỡ ta ngồi dậy."
"Ân."
Nhanh nhẹn vòng tay ra sau lưng đỡ lấy Chu Sa, một đợt hương thơm quen thuộc tràn vào khoang mũi, lấp đầy buồng phổi, khiến tâm tình vạn phần thư thái. Chu Sa vịn vào cánh tay của Úc Khuynh Tư ngồi dậy, ánh mắt rơi trên sườn mặt hốc hác của đối phương, bất giác nước mắt lại rơi xuống.
"Khuynh Tư, hối hận không?"
Úc Khuynh Tư phát ngốc, nàng nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, rồi lại từ tốn mà lắc đầu: "Úc Khuynh Tư ta cả đời này chỉ hối hận bỏ lỡ nàng, chứ không hối hận khi ở bên cạnh nàng."
Chu Sa hơi cúi đầu xuống, suối tóc sắc chu sa đổ xuống hai bên vai, che khuất gương mặt thanh tú nhuốm màu tang thương. Bảy vạn năm qua, các nàng hồ đồ, các nàng điên cuồng, các nàng hy vọng, cuối cùng nhận ra thanh xuân của bản thân đều đã đặt vào đối phương.
Khoảng thời gian tươi đẹp nhất đó, có vui vẻ, có đau thương, bi hoan chất chồng, lại chưa từng biết hối hận. Hóa ra trong lòng Chu Sa chưa từng quên Úc Khuynh Tư, chưa từng ngừng yêu, cũng chưa từng buông bỏ hy vọng trong lòng mình.
Bàn tay buốt lạnh áp vào đôi gò má nhẵn mịn, hơi thở yếu ớt, mang theo một tia khẩn cầu: "Chúng ta quay lại như lúc đầu, được không?"
Hai vai Úc Khuynh Tư thoáng run rẩy, nhịn không được vươn tay nắm lấy bàn tay đang áp lên gò má mình, run giọng: "Ta không muốn làm sư phụ của nàng."
"Không làm sư phụ, làʍ ŧìиɦ nhân của ta." Chu Sa rướn người thì thầm vào tai của Úc Khuynh Tư: "Làm linh hậu của ta."
Tất cả cảm xúc trong phút chốc vỡ òa, Úc Khuynh Tư ôm chặt lấy Chu Sa, dùng hết sức mà ôm chặt lấy, rất sợ lại một lần nữa đánh mất, nàng không thể chịu thêm một cái bốn vạn năm.
Chu Sa yếu ớt mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức tựa hồ có thể xua tan băng giá, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đôi vai đang không ngừng run rẩy của Úc Khuynh Tư.
"Không khóc, ngươi đang mang thai."
Úc Khuynh Tư bối rối gật đầu, vội vàng lau đi nước mắt, giống như làm nũng mà ở bên cổ Chu Sa cọ vài cái. Chu Sa mong muốn Úc Khuynh Tư ỷ lại vào nàng, dựa dẫm vào nàng, hoàn toàn chỉ có nàng, không chứa thêm bất kỳ kẻ nào nữa.
Hai người cứ như vậy ôm nhau, mặc kệ xung quanh thay đổi thế nào, mặc kệ người khác dùng ánh mắt gì nhìn các nàng, đều không quản đến nữa.
Ở ngoài cửa, Thiên Lan nhẹ nhàng đẩy cửa tạo một khe hở vừa đủ nhìn vào, không hiểu sao lại cảm thấy bất an, nhưng chẳng biết cảm giác này là từ đâu mà đến.