Vốn đương dùng bữa lại thấy Úc Khuynh Tư vội vã buông bát đũa, ôm bụng khom người muốn nôn, nha hoàn thấy vậy liền dâng lên ống nhổ.
Chu Sa từ tốn buông đũa xuống, nhìn Úc Khuynh Tư một lúc, nói: "Khó chịu lắm sao? nãy giờ chẳng ăn được gì."
"Nha đầu này khó hầu hạ." Úc Khuynh Tư nhẹ nhàng mỉm cười: "Giống nàng, sống chết không ăn thức ăn dầu mỡ, chỉ thích ăn thịt cừu."
Chu Sa nhướn mày, không nghĩ nhiều liền nói: "Vậy từ hôm nay chỉ ăn thịt cừu thôi."
Khóe môi Úc Khuynh Tư co giật, nàng chính là ghét nhất thịt cừu mặc dù nàng là lang!!!
Không cần hỏi cũng biết Úc Khuynh Tư đang xoắn xuýt chuyện gì, liền cười nói: "Đùa một chút thôi đã sợ thành bộ dáng này, có phải là một trong tứ đại thánh thú của thiên địa không vậy."
"Ta không phải thánh thú, ta chỉ là nữ nhân của Diêm La quân." Úc Khuynh Tư nói tiếp: "Còn là một thai phụ bị hài tử dày vò đến không thể ăn được gì."
Chu Sa nhịn không được bật cười, nói: "Là do ai nói muốn mang thai, bây giờ thì than thở sao?"
"Ta không than thở, ta đang cảm thán."
"Hảo, hảo, cảm thán." Chu Sa đưa mắt nhìn Thiên Lan, phân phó: "Chuẩn bị mấy món thanh đạm một chút cho linh hậu."
"Vâng."
Thiên Lan nhanh chóng lui ra, không quên đem cửa phòng đóng lại, sau mới đi đến trù phòng phân phó người chuẩn bị.
Trong phòng chỉ còn lại Chu Sa và Úc Khuynh Tư, bầu không khí yên lặng dễ chịu diễn ra, mãi đến một lúc mới có người phát vỡ bầu không khí trầm mặc này.
"Khuynh Tư ngươi đến đây một chút."
Úc Khuynh Tư không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng dậy đi qua chỗ Chu Sa, lại cảm nhận được đối phương cũng đang đứng lên. Ngọc thủ tinh tế lướt qua búi tóc, Úc Khuynh Tư hoảng hốt, vội giữ lấy chiếc đuôi phượng trên tóc mình lại bị Chu Sa dứt khoát ném xuống đất.
"Gà nhỏ, nàng làm cái gì vậy?"
Vốn muốn cúi người nhặt lại thì bị Chu Sa ngăn lại, nói: "Cũ rồi, không thể dùng nữa."
"Không cũ, ta cũng không muốn bỏ nó!"
"Đừng như vậy, ta cho ngươi cái khác tốt hơn, đừng nhặt lại nữa."
Úc Khuynh Tư không nghe, kiên quyết nhặt lại cho bằng được, Chu Sa cũng chỉ có thể thỏa hiệp chiều theo ý nàng.
Khom người quỳ xuống, bàn tay mò mẫm trên đất nhặt lại chiếc lông đuôi, Úc Khuynh Tư cẩn dực vuốt vài cái rồi xem như trân bảo mà đặt ở trước ngực, an tâm thở phào một tiếng.
Chu Sa khó hiểu hỏi: "Nó cũ như vậy rồi cũng không muốn vứt đi, có gì đặc biệt sao?"
"Sao không đặc biệt?" Úc Khuynh Tư có chút tưởng niệm, nói: "Đây là món quà đầu tiên nàng tặng ta, như vậy trân quý, làm sao có thể nói bỏ là bỏ?"
Chu Sa nghiêng đầu hồi tưởng một chút, đúng là có chuyện này, không khỏi dở khóc dở cười: "Bảy vạn năm rồi, ngươi có thấy ai lại sử dụng một món trang sức bảy vạn năm không?"
"Nếu là nàng tặng, cho dù có mười vạn, một trăm vạn năm ta vẫn sẽ không vứt bỏ."
Trong mắt Úc Khuynh Tư một mảnh kiên định, khiến Chu Sa hoàn toàn bị nàng thuyết phục, trong lòng một trận ngọt ngào ấm áp.
"Được rồi, giữ thì giữ, nhưng không thể cài lại được."
Nói xong, Chu Sa liền lấy ra trong tay áo một chiếc trâm cài tóc mới, hoa văn tinh tế ưu nhã, đặc biệt xuất hiện hai chiếc lông đuôi phượng màu chu sa xinh đẹp.
"Cái này tặng ngươi."
Chu Sa cẩn dực cài trâm lên tóc của Úc Khuynh Tư, lùi về một chút ngắm nghía, cảm thấy thật sự rất đẹp, không hổ là thượng thần phong lưu nhất ngũ tộc.
"Hảo, thật đẹp."
Úc Khuynh Tư không nhìn thấy, nhưng nghe Chu Sa khen đẹp, liền có thể khẳng định món trang sức này rất đẹp.
"Có khiến nàng yêu ta hơn không?"
Chu Sa nghe xong liền bật cười, đưa tay nhéo nhéo mặt Úc Khuynh Tư: "Tất nhiên là càng ngày càng yêu ngươi, yêu cả bảo bảo trong bụng của ngươi."
Úc Khuynh Tư cười lộ ra răng nanh nhỏ, giống như một con sói kiêu ngạo, lại đặc biệt rất biết nghe lời, vẫy vẫy đuôi lấy lòng ngươi.
Vừa vặn Thiên Lan đẩy cửa mang thức ăn khác lên, nhìn thấy các nàng một mặt phu thê ân ân ái ái, không khỏi có chút bất mãn, có cần phải chọc người khác ghen tỵ như vậy không?
"Linh đế, trù phòng chuẩn bị xong thức ăn rồi đây."
Chu Sa gật gật đầu, đưa mắt nhìn Thiên Lan rồi nhìn sang bàn ăn bên cạnh.
Thiên Lan hiểu ý liền đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó liền lui xuống, trả lại bầu không khí an tĩnh cho căn phòng.
Nắm lấy bàn tay của Úc Khuynh Tư dìu nàng ngồi xuống đối diện, Chu Sa ôn nhu nói: "Ăn một chút xem còn muốn nôn không, nếu vẫn không được thì gọi Cô Quang đến xem một chút."
Úc Khuynh Tư gật đầu thật khẽ, cầm lấy chiếc thìa mà Chu Sa đưa tới, dùng một ít cháo loãng, mùi vị cũng không tệ lắm.
"Sao rồi?"
"Ân, ăn được."
"Nếu được thì tốt rồi."
Chu Sa chuyển sang đối diện Úc Khuynh Tư, cẩn thận quan sát nàng ấy dùng bữa, cảm thấy không có vấn đề gì mới an tâm dùng phần của mình.
Các nàng đơn giản là cùng nhau nói vài câu, bật cười trước những câu chuyện không đầu không đuôi, rồi lại cảm thấy ngọt ngào ấm áp lan khắp lồng ngực.
Rốt cuộc yêu nhau đến bao nhiêu mới là đủ, mới cảm thấy nhiều?
Dường như đối với các nàng, chưa bao giờ tình cảm dành cho nhau là đủ, mà mỗi ngày càng nhiều thêm, đến mức trầm mê mà chẳng bao giờ muốn tỉnh lại nữa.
Sau khi ăn xong, Chu Sa quyết định dẫn Úc Khuynh Tư đi dạo một chút, nghe bảo đi nhiều mới dễ sinh.
Úc Khuynh Tư đột nhiên nói: "Gà nhỏ, không biết bảo bảo sinh ra sẽ là tiểu phượng hỏa hay là nhất đầu tiểu lang đây?"
"Sao cũng được, phượng hỏa thì họ Diêm, tiểu lang thì họ Úc." Chu Sa thuận chân đá văng hòn sỏi phía trước tránh cho Úc Khuynh Tư giẫm phải: "Nhưng cho dù là gì thì vẫn là con của chúng ta, ta vẫn sẽ yêu thương nó."
Úc Khuynh Tư ngốc ngốc cười một tiếng: "Gà nhỏ."
"Làm sao?"
"Đột nhiên ta cảm thấy nàng khác trước kia rất nhiều."
Chu Sa ngừng cước bộ, đưa mắt nhìn Úc Khuynh Tư: "Khác thế nào?"
"Ta cũng không rõ, nhưng so với trước kia rõ ràng là hai người khác nhau, ôn nhu hơn, cũng bắt đầu giống một nương thân hơn."
Nghe xong Chu Sa chỉ cười khẽ một tiếng, nói: "Ngươi cũng vậy thôi, đều thay đổi vì đứa trẻ này."
Dứt lời liền vươn tay xoa tiểu phúc đội lên dưới lớp áo màu thiên thanh, ánh mắt Chu Sa dần nhu hòa, so với trước cũng trầm tĩnh hơn nhiều.
"Ngươi có mệt không?"
Úc Khuynh Tư nhẹ lắc đầu: "Không mệt lắm."
"Hay là đến bên kia ngồi nghỉ một chút rồi đi tiếp?"
"Ân, cũng được."
Chu Sa nhanh nhẹn dìu Úc Khuynh Tư về tiểu đình phía trước nghỉ ngơi một chút, nắng cũng bắt đầu gắt, đầu nàng đã hơi choáng rồi.
Vừa ngồi xuống ghế đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi ra, Chu Sa nheo nheo mắt nhìn, không ngoài dự đoán chính là Ân Thần.
Ân Thần nhìn thấy Chu Sa liền dừng cước bộ, định bước đến thì thấy bên cạnh còn có Úc Khuynh Tư, ánh mắt trầm xuống, phức tạp.
Nghe thấy tiếng bước chân nhưng lại không biết là ai đang đến, Úc Khuynh Tư vô tình mở miệng: "Gà nhỏ, là ai vậy?"
Chu Sa trầm mặc một lúc, rồi nói: "Ân Thần."
Sắc mặt của Úc Khuynh Tư liền trở nên khó coi, kéo tay áo của Chu Sa: "Ta muốn về điện."
"Đợi một chút."
Chu Sa gỡ tay Úc Khuynh Tư ra khỏi tay áo của mình, chậm chạp đứng dậy đi về phía Ân Thần.
Biểu tình trên mặt Ân Thần liên tục biến đổi, từ ngạc nhiên biến thành cực điểm vui mừng, chờ đợi Chu Sa đi về phía mình.
"Chu Sa nàng..."
"Sư tỷ." Chu Sa nắm lấy bàn tay của Ân Thần, dịu dàng mở ra, đặt vào lòng bàn tay một cuộn giấy nhỏ: "Cầm lấy thứ này, rời khỏi Thần Nguyệt đi, ngươi ở đây cũng chẳng vui vẻ gì, chi bằng trở về nơi thuộc về ngươi đi."
Những tia hạnh phúc cuối cùng trong mắt Ân Thần dần dần biến mất, chỉ còn lại một mảng thương tâm.
"Chu Sa nàng tuyệt tình đến như vậy sao?" Ân Thần run rẩy nhìn nữ nhân trước mặt, đã không còn là cửu sư muội mà nàng biết nữa rồi: "Ta là nữ nhân được nàng dùng kiệu tám người khiêng đến Thần Nguyệt, cùng nàng bái đường thành thân, vậy mà giờ đây lại phải rời khỏi Thần Nguyệt như một kẻ bị bỏ rơi."
"Ân Thần, ngươi đừng như vậy, ta và ngươi cũng chưa từng trải qua da thịt chi thân, ngươi vẫn còn có thể ở bên người khác mà."
"Đủ rồi." Ân Thần khoát tay ngăn Chu Sa lại: "Đừng để ta nghe thêm những lời tuyệt tình của nàng nữa, đừng khiến ta cảm thấy bản thân thê thảm đến thế nào nữa, ta mệt mỏi vì phải chờ đợi nàng rồi."
"Xin lỗi ngươi, Ân Thần."
"Rốt cuộc..."
"Sao?"
Ân Thần hít một hơi thật sâu, nói: "Rốt cuộc bảy vạn năm qua, có một lúc nào nàng yêu ta hay không?"
Chu Sa như cũ đưa mắt nhìn Ân Thần, ngoài cảm giác áy náy tội lỗi ra, cũng không nhìn thấy một tia yêu thương quyến luyến nào.
"Ta hiểu rồi." Ân Thần nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Cảm ơn nàng đã thương hại ta trong những ngày tháng qua."
Bóng lưng đổ xuống mặt đất, tưởng chừng như có thể đổ gục bất cứ lúc nào, kiên cường nhiêu đó cũng đủ rồi, đã đến lúc yếu đuối mà bật khóc.
Thời điểm bảy vạn năm trước, ngày ngày nhìn ngắm nàng qua vỏ trứng chu sa xinh đẹp, ngày ngày chờ mong có thể được nhìn thấy dáng vẻ rời khỏi vỏ trứng của nàng.
Thời điểm sáu vạn năm trước, nhìn nàng quỵ lụy vì một đoạn tình kiếp, nhìn nàng thương tâm đánh vỡ linh lực, nhưng lại chẳng thể làm gì khác ngoài đứng nhìn nàng chìm trong bi thương.
Thời điểm bốn vạn năm trước, cũng lại nhìn nàng từ từ tan thành tro bụi, nhìn nàng từ từ rời bỏ, nhưng lại yếu đuối không thể giữ lấy nàng.
Vậy thì ngay tại hôm nay, kết thúc tất cả, kết thúc yêu thương quyến luyến bảy vạn năm qua, kết thúc những ngày tháng kiên trì theo đuổi một đoạn tình cảm hoang đường.