Chủ Tịch Nghiện Sủng

Chương 46


"Đường Tống, chúng ta đi ăn cơm đi?" An Cẩn thử hỏi một câu.

Đáp lại An Cẩn là một câu lời nói cực kỳ lãnh ngạnh: "Tôi còn có rất nhiều công việc phải làm, hẳn là em đã hiểu những bảng báo cáo này, vậy thì về công ty mình đi.

"Vất vả lắm mới làm dịu không khí lại bị một cuộc điện thoại khiến trở lại như lúc đầu, thậm chí lại còn lạnh lùng hơn, chuyện này làm cho An Cẩn lại thầm nhớ thêm một mối thù với Tô Hạ.

An Cẩn khẽ cắn môi dưới, quan hệ hiện tại của cô và Đường Tống tuyệt đối không thể có một tí xíu hiểu lầm, nếu không bất cứ lúc nào Đường Tống cũng có thể rời đi Ma Đô giống như kiếp trước.

"Đường Tống, mấy ngày hôm trước em cứu một người bị thương, bây giờ anh ta còn đang dưỡng thương ở trong biệt thự vùng ngoại thành của em, anh ta kêu em đi qua đó, em không dám, anh đi với em được chứ?"An Cẩn chớp mắt, cố gắng khiến biểu cảm của bản thân trông có vẻ yếu đuối, nhưng cô lại không biết Đường Tống sớm đã nhìn thấu tất cả thông qua đôi mắt sáng ngời không hề sợ hãi của cô.


Đôi mắt thâm thúy của Đường Tống lóe lên, dời mắt khỏi máy tính nhìn qua An Cẩn, mặt có vài phần giận dữ: "Ngay cả đối phương là loại người nào cũng không biết còn dám cứu anh ta, bây giờ lại không dám?"Nghĩ đến An Cẩn không để ý đến sự an nguy của bản thân đi cứu một người đàn ông xa lạ, còn dẫn anh ta vào Trụ sở bí mật mà cô không cho người ngoài đặt chân vào, lòng ghen của Đường Tống tự bốc lên, trong mắt thoáng xẹt qua một chút chua sót tự giễu.

Cho nên địa vị của anh ở trong lòng An An cũng không bằng một người không quen biết sao?An Cẩn luôn để ý phản ứng của Đường Tống, thấy ánh mắt anh ảm đạm, không hiểu sao trong lòng lại hơi đau.

"Không phải, Đường Tống, người nọ trông khá đẹp, tóc còn dài, em tưởng là phụ nữ, thấy người làm hại anh ta không biết vì sao té xỉu nên em mới cố can đảm cứu anh ta, sau khi về đến biệt thự mới biết được anh ta là đàn ông.

"Đường Tống nhướng mày, vẻ mặt cũng dịu hơn nhiều, lại yên lặng một lát mới đứng dậy, vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài, lại phát hiện An Cẩn không đi theo cùng.

Anh ngừng bước chân nghiêng đầu nhìn phía sau: "Không phải muốn tôi đi cùng với em sao? Thời gian của tôi rất quý giá, còn không nhanh đi?""À! Được!" An Cẩn hoàn hồn, đứng dậy vội vàng đi theo.


Trên đường An Cẩn không nói gì, trong đầu cô không ngừng hồi tưởng chi tiết kiếp trước, phải biết rằng rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào Đường Tống lại trở nên kiêu ngạo như vậy?_______Trong phòng khách theo phong cách Bohemian, một người đàn ông tóc đen dài phủ sau lưng còn một chút hơi nước, quanh thân chỉ mặc một cái áo tắm, nằm nghiêng ở trên ghế sofa, tay nhẹ nhàng đong đưa một ly rượu đỏ.

Đây cũng là hình ảnh An Cẩn và Đường Tống nhìn thấy khi đến biệt thự.

Theo góc độ của bọn họ chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, nhưng dù vậy vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của người trên sofa, ngược lại càng thấy đẹp hơn.

"Cô An, cuối cùng cô cũng đến, thật đúng là! " Để tôi chờ thật lâu.

Tô Hạ không nói ra lời còn lại, bởi vì lúc anh ta xoay người bị Đường Tống bên cạnh An Cẩn dọa sợ.

Cả người vô thức căng thẳng, trong mắt toàn đề phòng, mắt hồ ly hếch lên híp lại, không nhịn được đánh giá Đường Tống.

Sao người này lại quen như vậy?An Cẩn thấy Tô Hạ luôn nhìn Đường Tống thì vô thức tiến lên chắn giữa hai người: "Tô Hạ, anh thật quen thuộc, thực coi nơi này là nhà anh sao?".

Bình Luận (0)
Comment