Chương 16: Bạn học cấp ba
Editor: Qin
“Cô ơi, có cần con giúp không ạ?”
Hạ Lâm Ngọc ngẩng đầu, một chàng trai trẻ dáng cao, ánh mắt chân thành và nhiệt tình đang đứng trước mặt bà.
Bà theo bản năng xua tay, “Không cần đâu, cảm ơn con nhé.”
Chàng trai trẻ không rời đi, giọng nhỏ nhẹ: “Cô ơi, con cũng đang định lên khu nội trú thăm bạn, tiện đường thôi ạ.” Anh liếc mắt nhìn đống đồ dưới đất, “Nhiều thế này, chắc một mình cô mang không tiện đâu.”
Lễ độ mà kiên quyết.
Thực ra Hạ Lâm Ngọc vốn không muốn làm phiền người lạ, nhưng đúng là tay xách lỉnh kỉnh thế này, vừa đi đường bất tiện, đến bấm thang máy cũng không bấm nổi.
Cuối cùng bà gật đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ cảm kích: “Vậy cô cảm ơn con nhé, chàng trai.”
Chàng trai trẻ bước lên nửa bước, nhẹ nhàng nhấc phần lớn đồ đạc lên, chỉ để lại một túi nhỏ: “Cô đừng khách sáo, thấy cô xách nhiều đồ thế, sao con có thể làm ngơ được.”
Cả hai cùng đi về phía thang máy.
Trước khi cửa mở ra, chàng trai mỉm cười với Hạ Lâm Ngọc: “À đúng rồi cô ơi, con tên là Trình Kim An, gọi con là Tiểu Trình là được.”
“Tiểu Trần?” Hạ Lâm Ngọc hỏi lại, “Chữ Trần có bộ Nhân đứng à?”
“Không ạ.” Trình Kim An lắc đầu, “Là chữ Trình trong từ hành trình.”
“À, là chữ Trình đó à.”
“Vâng ạ.”
Vào đến thang máy.
Hạ Lâm Ngọc bấm tầng mười ba, quay sang hỏi: “Tiểu Trình, con lên tầng mấy? Để cô bấm giúp cho. Mà thôi, con đưa đồ đây cho cô, lên tới nơi cô tự xách được rồi.”
“Trùng hợp quá cô ơi.” Trình Kim An cười tươi rói, “Con cũng lên tầng mười ba đấy.”
“Con cũng lên mười ba à? Đi thăm người bệnh à?”
Trình Kim An gật đầu, “Vâng, bạn con đang nằm viện ở tầng đó. Còn cô thì sao ạ?”
Hạ Lâm Ngọc nói: “Con gái cô đang nằm viện.”
Lời đến đây, Hạ Lâm Ngọc liền như mở máy kể chuyện.
“Bọn trẻ bây giờ thật chẳng biết tự chăm sóc bản thân gì cả, bữa ăn thì thất thường, suốt ngày ăn ngoài, cả ngày chẳng chịu vận động, toàn bị bệnh khi còn trẻ.”
“Cô nói đúng quá ạ.” Trình Kim An mặt mũi đầy vẻ đồng tình, giọng nói cũng đầy tiếc nuối, “Bạn con cũng thế đấy. Có lúc muốn rủ nó ra ngoài vận động, chạy bộ với nhau tí thôi mà cũng chẳng rủ được.”
Nghe những lời đó, Hạ Lâm Ngọc bắt đầu đánh giá chàng trai trước mặt, tinh thần phơi phới, vóc dáng cũng đẹp, nhìn là biết người hay tập luyện.
Mà lại còn lễ phép, nhiệt tình.
Giờ hiếm có lắm.
Cửa thang máy mở ra.
Trình Kim An ra hiệu mời Hạ Lâm Ngọc ra trước, rồi mới theo sau bà bước ra.
“Tiểu Trình, con đi hướng nào vậy?” Hạ Lâm Ngọc quay đầu hỏi.
Khu nội trú đặt thang máy ở giữa, bước ra là quầy y tá, đi tiếp phía trước là ngã rẽ trái phải.
Trình Kim An đã quay người sang bên phải: “Cô ơi, con đi hướng này.”
“Đúng là trùng hợp thật.”
Hai người đi thêm một đoạn ngắn, Hạ Lâm Ngọc dừng lại, “Hôm nay cảm ơn con nhiều lắm, Tiểu Trình.”
“Cô đừng khách sáo ạ, để con mang giúp vào tận trong luôn.”
…
Tiết Đường không biết chơi game, lúc rảnh thường xem video giải trí.
Những ngày nằm viện, giường bên cạnh vẫn chưa có người.
Giờ này trong phòng cũng chỉ có mình cô, nên tiếng điện thoại bật to hơn bình thường.
Đến khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa thì người ta đã bước vào rồi.
Thấy Hạ Lâm Ngọc, Tiết Đường lập tức bấm dừng video.
Cô ngồi dậy, “Mẹ, có hơi nhiều đồ đấy nhỉ?”
Hạ Lâm Ngọc liếc cô một cái, “Biết nhiều mà còn để mẹ mang vác?”
Tiết Đường còn chưa kịp nói câu tiếp theo, đã thấy Trình Kim An xách một đống đồ theo sau bà Hạ bước vào phòng.
Hai người vừa đi vừa cười, một người gọi “Tiểu Trình”, người kia gọi “cô ơi” ngọt xớt.
Thật là khó tin nổi.
Thấy cô ngẩn người, Hạ Lâm Ngọc tặc một tiếng: “Người ta tốt bụng giúp mẹ xách đồ, con không biết cảm ơn một câu à?”
“Ờ.” Tiết Đường hoàn hồn lại, quay sang Trình Kim An: “Cảm ơn anh nhé.”
Trình Kim An mỉm cười nhè nhẹ, “Không có gì đâu, bạn học cũ.”
“Bạn học cũ?” Hạ Lâm Ngọc đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người, “Hai đứa quen nhau à?”
Tiết Đường đành thuận theo lời anh: “Học cùng cấp ba ạ.”
“Bạn anh chưa xuất viện à?”
Câu này hỏi Trình Kim An, Hạ Lâm Ngọc nghe ra được liền không chen lời vào nữa, tự mình sắp xếp đồ đạc.
“Chắc sắp rồi, nhìn tình hình thì vài ngày tới là ra viện.”
Nói năng rất chừng mực.
Ít ra còn đàng hoàng hơn mấy lần trước, Tiết Đường đoán chắc là vì có mẹ cô ở đây.
Về khoản biết lấy lòng người lớn, Trình Kim An hồi đó đã khiến cô mở mang tầm mắt rồi.
Phải nói là quá giỏi.
Tiết Đường lại ừ một tiếng, rất nghiêm túc nói thêm: “Chúc bạn anh sau này khỏe mạnh, cố gắng đừng nằm viện nữa.”
“Được, tôi sẽ nhắn lại.”
Chào tạm biệt Hạ Lâm Ngọc xong, Trình Kim An liền rời đi.
“Tiểu Trình là bạn học cấp ba của con à?”
Hạ Lâm Ngọc mở bàn ăn nhỏ, lấy từng bát nhỏ trong túi giữ nhiệt ra.
Tiểu Trình?
Mới gặp được bao lâu mà gọi thân thiết thế.
“Vâng.” Tiết Đường gật đầu, rồi hỏi: “Mẹ gặp anh ấy ở đâu thế ạ?”
“Dưới tầng ấy mà, ngay dưới khu nội trú.”
“Anh ấy chủ động muốn giúp mẹ à?”
“Đúng rồi.” Hạ Lâm Ngọc vừa bận rộn vừa không quên liếc mắt nhìn lên, ánh mắt vừa giống lườm vừa như đang than vãn, “Tiểu Trình người ta thấy mẹ có tuổi rồi mà còn xách lỉnh kỉnh bao nhiêu đồ như vậy, nên mới không nỡ làm ngơ.”
Tiết Đường quay đầu lại mới phát hiện còn một túi lớn nữa.
“Đó là gì vậy mẹ?”
“Bữa tối chứ gì.” Hạ Lâm Ngọc như thể cạn lời, “Chẳng lẽ mẹ về nhà vài tiếng rồi lại quay lại nấu cho con ăn? Buổi tối cứ dùng lò vi sóng trong bệnh viện hâm nóng là được.”
Tiết Đường cười làm lành: “Cảm ơn mẹ.”
“Túi của con đâu?” Cô dè dặt hỏi thử.
“Bây giờ lấy à?”
“Vâng, bây giờ luôn ạ.”
Hạ Lâm Ngọc không hỏi thêm, đưa thẳng cho cô: “Cái gì mà nặng dữ vậy?”
Tiết Đường vươn tay nhận lấy: “Thiết bị của con chứ gì.”
Thực ra Hạ Lâm Ngọc vẫn luôn lặng lẽ theo dõi tài khoản của cô, cũng biết sơ sơ phong cách video cô làm, đại khái đoán được ý đồ của con gái, nhưng vẫn hỏi: “Bây giờ lấy ra làm gì?”
Tiết Đường nhìn bà, ánh mắt đầy chân thành: “Quay một tập cơm bệnh viện do mẹ nấu.”
Dịp hiếm có, cần ghi lại làm kỷ niệm.
Câu này chắc chắn là lọt tai bà Hạ lắm.
Khoảng thời gian sau đó, Tiết Đường vừa ăn vừa quay video, còn dựng máy quay hẳn hoi. Hạ Lâm Ngọc ngồi bên cửa sổ, lúc thì ngắm cảnh, lúc lại lướt điện thoại. Mới đầu còn khe khẽ ngân nga vài câu hát, sau đó chắc sợ ảnh hưởng đến quá trình ghi hình nên im bặt.
Nhìn chung thì tâm trạng rất tốt.
Khó có được lúc thoải mái như vậy.
Tâm trạng Tiết Đường cũng tốt theo, lúc quay video nụ cười còn tươi hơn mọi khi.
Video được đăng vào tối hôm sau, đúng đêm đầu tiên cô xuất viện và trở về nhà.
Tối hôm trước, Hạ Lâm Ngọc muốn ở lại bệnh viện qua đêm.
Tiết Đường không đồng ý, cô không cần người chăm nữa, mà cái giường xếp cho người nhà trong bệnh viện cũng chẳng dễ ngủ gì cho cam.
Hai mẹ con tranh luận một hồi, Hạ Lâm Ngọc mới chịu quay về nhà ở khu Vân Đỉnh Loan nghỉ ngơi, sáng hôm sau lại tới.
Nhưng lần sau đến, trong tay bà lại có thêm một cái laptop.
Thực ra hôm sau Tiết Đường đã có thể làm thủ tục xuất viện, mấy ngày nằm viện vừa rồi, đồ đạc tăng lên không ít, hầu hết là do nhóm Lưu Giang mang tới. Hạ Khâm sợ hai mẹ con không tiện xách hết, bèn xin nghỉ nửa buổi chiều để đến đón.
Thủ tục xuất viện là do Hạ Lâm Ngọc đi làm vào buổi sáng. Trong lúc chờ Hạ Khâm đến, Tiết Đường tranh thủ dựng video quay từ trưa hôm qua.
Lần đầu tiên Hạ Lâm Ngọc thấy con gái làm việc, cảm thấy khá mới mẻ, cũng tò mò không biết cô bận rộn gì trên máy tính.
Mới đầu còn giả vờ đi tới đi lui quanh chỗ cô, sau chẳng thèm giả vờ nữa, bê luôn ghế ngồi xuống cạnh bên. Cũng không nói gì nhiều, chỉ ngồi im nhìn cô thao tác chuột, từng bước từng bước một.
À mà đúng rồi, giữa chừng còn bóc cam chia cho Tiết Đường một nửa.
Có lẽ vì bị dòm ngó, hôm nay hiệu suất làm việc của Tiết Đường đặc biệt cao, chưa đầy ba tiếng đã dựng xong một tập video.
Xuất video xong, Tiết Đường vươn vai một cái, rồi lại vỗ vỗ thắt lưng.
Ánh mắt Hạ Lâm Ngọc dõi theo động tác của cô: “Đau lưng à?”
Vừa nghe câu này, tay Tiết Đường đang vỗ lưng liền khựng lại, “Không đau, hơi mỏi thôi, tại ngồi lâu ý mà.”
“Con cũng biết bình thường mình ít vận động à?” Hạ Lâm Ngọc nghĩ đến chàng trai hôm qua, chút kiêu ngạo khi nhìn Tiết Đường làm việc ban nãy cũng biến thành ghét bỏ: “Con có thể học hỏi bạn cấp ba của con một chút được không? Tiểu Trình nhà người ta chăm chỉ tập luyện, nhìn dáng người của thằng bé là biết ngay. Đã là bạn cùng cấp ba, giờ lại chuyển về đây, thì rảnh rỗi liên lạc nhiều chút, rủ nhau vận động.”
Hình như vẫn chưa nói cho đã: “Từ nhỏ đã vậy rồi, không ai dẫn là chẳng biết tự vận động đâu.”
Đây là cái logic gì vậy?
Chỉ vì ngồi lâu mỏi lưng mà vỗ vỗ vài cái thôi mà bị dắt đi cả một vòng lên giáo huấn thể chất luôn?
Tiết Đường lướt nhanh trong đầu cảnh tượng nếu giải thích chi tiết với Hạ Lâm Ngọc sẽ ra sao, cô cảm thấy không khả thi lắm.
Cô bèn ứng phó đại: “Vâng vâng, được rồi.” Không đợi bà nói thêm, cô liền xoay màn hình laptop về phía bà, đồng thời rê chuột đến đoạn video vừa xuất, “Mẹ, giúp con xem tập này có vấn đề gì không?”
Hạ Lâm Ngọc thấy khó hiểu: “Mẹ có biết gì đâu, xem kiểu gì?”
“Giúp con xem có lỗi chính tả trong phụ đề không ấy.” Tiết Đường giải thích, “Con mà lúc cắt không nhìn ra, thì lúc kiểm tra sau đó cũng khó phát hiện lắm.”
“Con đúng là không cẩn thận gì cả.” Miệng thì chê vậy nhưng ánh mắt thì đã dán chặt vào màn hình.
Hạ Lâm Ngọc rướn cổ, nheo mắt chăm chú nhìn từng dòng phụ đề, có đoạn chưa kịp đọc xong còn bắt Từ Đường tua lại.
Xem xong một lượt vẫn chưa yên tâm, đòi xem lại lần nữa.
Cứ thế xem đến ba lượt, đến khi câu “Chào mọi người, trưa nay sẽ quay cho mọi người một tập cơm bệnh nhân do mẹ mình nấu…” vang lên lần thứ tư, Tiết Đường thật sự chịu không nổi nữa.
Lần đầu tiên cô cảm thấy nghe chính giọng mình mà còn khó chịu đến thế.
“Được rồi.” Tiết Đường bấm dừng, “Giờ thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
Hạ Lâm Ngọc vẫn còn chưa yên tâm: “Hay là xem nốt lần này đi.”
“…Không cần đâu mẹ.”
Cuối cùng vẫn không thể chống lại bà Hạ.
Lần thứ tư được xem xong trọn vẹn.
Video dài hơn sáu phút, xem bốn lần hết nửa tiếng đồng hồ.
Lúc Hạ Khâm tới, Tiết Đường vừa hay thay đồ xong, bước ra từ nhà vệ sinh.
Lúc ba người cùng quay về nhà ở Vân Đỉnh Loan thì trời đã ngả chiều.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Trình (phiên bản không tìm ra lý do đàng hoàng để xuất hiện): Ấy, đây chẳng phải là cô ở trong ảnh sao? Đúng là duyên trời định rồi còn gì!