Chủ Tiệm Lẩu Được Review Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

 Chương 3: Không thiếu tiền, chỉ sợ phiền phức

 Editor: Qin

Xem nhà xong, hai người chuẩn bị quay về.

“Đường này, mày thấy căn này thế nào?”

Dù là hỏi, nhưng Tiết Đường vẫn cảm nhận được Lý Cảnh Viên thật ra rất ưng căn nhà này.

“Tao thấy ổn đấy.”

“Vậy thì tốt quá, không uổng công tới.” Lý Cảnh Viên đề xuất: “Mai là Chủ nhật, mình có thể tranh thủ đi xem thêm hai ba căn nữa, tiện so sánh.”

Tiết Đường cụp mắt, nghĩ một lát rồi nói: “Viên Viên, mày giúp tao hỏi thử xem chủ nhà dạo này có rảnh không, nếu được thì tao muốn gặp mặt nói chuyện cụ thể một chút.”

“Hả?” Lý Cảnh Viên mất hai giây mới phản ứng lại, “Mới xem có một căn mà đã định rồi á? Không phải mày thấy đây là chỗ A Phi giới thiệu nên muốn chốt luôn đó chứ?”

“Không phải đâu.” Tiết Đường giải thích, “Không liên quan đến ai giới thiệu cả, chỉ đơn thuần là cảm thấy phù hợp.”

Đây là lời thật lòng. Từ lúc bước vào nhà, từ cách bố trí, phần hoàn thiện cho đến đồ nội thất, gần như chẳng có chỗ nào để chê. Phong cách thiết kế cũng đúng gu của cô, tối giản, gam màu ấm.

Ban đầu cô còn tưởng chủ nhà là đàn ông thì chắc chắn nhà sẽ mang phong cách mẫu nhà điển hình, toàn đen trắng xám. Không ngờ người này lại có gu khá giống cô.

Tất nhiên cũng còn một lý do khác.

Từ lúc quyết định quay lại thành phố Lân, Lý Cảnh Viên đã vì cô mà tốn không ít công sức và thời gian. Cô không muốn làm phiền bạn mãi. Nếu có thể nhanh chóng chốt được nhà, trong lòng cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.

“Vậy được, nếu mày thấy ưng thật thì tao bảo A Phi hẹn người đó ra nói chuyện.” Lý Cảnh Viên cười gian tà, “Dù sao cũng là người quen, chắc cũng được bớt chút ít.”

Tiết Đường thì lại không mấy để tâm đến chuyện giảm giá, mua nhà là chuyện lớn, ruột thịt cũng phải sòng phẳng rõ ràng.

“Cảm ơn mày nha.” Cô nói một cách rất nghiêm túc.

Lý Cảnh Viên “chẹp” một tiếng, liếc cô một cái, “Mày khách sáo với tao làm gì, coi tao là người ngoài đấy à?”

Nhìn vẻ mặt của cô nàng, Tiết Đường mím môi cười, “Nếu coi mày là người ngoài thì đã không dọn đến ở nhà mày rồi. Thật lòng muốn cảm ơn mày thôi.”

Lý Cảnh Viên hừ một tiếng, “Quan hệ tụi mình thế nào chứ, tao còn lạ gì mày. Nhiều chuyện mày không cần nói, tao cũng biết.”

“Ngày mai muốn đi chơi không?” Lý Cảnh Viên lại hỏi, “Dù sao cũng không đi xem nhà, mà mày mới về chưa bao lâu, hai đứa mình ra ngoài chơi một bữa đi?”

“Để lần sau đi, mai tao muốn về nhà một chuyến.”

Về nhà.

Lý Cảnh Viên lập tức hiểu ra ý của Tiết Đường, cô nàng gật đầu: “Cũng đúng, dù sao cũng phải về một lần.”

Nói xong, cô nàng lại nhớ ra một chuyện, hỏi: “Đường này, lần này mày về có nói với ai chưa?”

“Có, tao báo với Triệu Hoan rồi.” Tiết Đường quay sang nhìn cô nàng, “Mày còn nhớ bạn ấy không? Bạn cùng lớp hồi cấp ba của tao, học kỳ cuối tụi mình có ăn cơm chung một lần đó.”

Ăn cơm chung một lần.

Lý Cảnh Viên “à” lên một tiếng, “Tao nhớ rồi! Là sinh nhật mày đúng không? Ba đứa tụi mình ăn cùng nhau, rồi cô ấy kể cho tao nghe một đống chuyện tám nhảm về cái anh chàng lớp mày thích mày đúng không, chính là cô ấy phải không?”

“…Ừ, là cô ấy.”

Lý Cảnh Viên nhướng mày nhìn cô, vẻ mặt toàn là vẻ trêu chọc, “Tao còn nhớ rõ, sau đó hai người tụi mày thành đôi rồi đúng không? Bạn trai hồi đại học của mày chính là cậu ta nhỉ?”

Tiết Đường không phủ nhận, chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

“Hồi đó sao lại chia tay vậy?” Lý Cảnh Viên tỏ vẻ tò mò, “Tao chỉ nhớ sau này hỏi thì mày bảo chia tay cũng lâu rồi, lúc đó tao cũng không tiện hỏi thêm.”

Tiết Đường mím môi, “Chắc là vì… khoảng cách, hơi xa.”

“Ờ đúng, tao nhớ hồi đó cậu ta học ở nước ngoài mà?” Lý Cảnh Viên gật đầu đồng tình, “Khoảng cách đúng là vấn đề lớn thật. Yêu xa khó lắm.”

Tiết Đường khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Nửa đêm, Tiết Đường nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong cơn mơ màng, hình ảnh người mà cô nhìn thấy ở sân bay hôm đó lại hiện lên trong đầu.

Tiết Đường cảm thấy hơi tiếc, đáng lẽ lúc đó nên chào một tiếng, tạm biệt cho đàng hoàng.

Dù gì thì sáu năm trước, giữa họ vẫn còn thiếu một lời chia tay.

Nếu còn cơ hội gặp lại…

Chào hỏi một câu, chắc cũng không sao…

Sáng hôm sau, trước khi Tiết Đường ra khỏi nhà, Lý Cảnh Viên đã kể hết cho cô nghe những gì mình biết được từ Lâm Càn Phi.

Chủ nhà thực lòng muốn bán, giá cả cũng dễ thương lượng, nếu đồng ý 220 vạn là có thể ký hợp đồng ngay.

Nghe tới mức giá đó, Tiết Đường không giấu nổi ngạc nhiên, chau mày lại. Căn này so với mặt bằng chung trong khu thì không chỉ rẻ hơn một chút.

Theo như những gì Lý Cảnh Viên nghe được thì hình như chủ nhà vốn không muốn giữ căn này nữa, mà bản thân cũng chẳng thiếu tiền.

Dù vậy, Tiết Đường vẫn thấy khó hiểu, không thiếu tiền thì cũng là một căn nhà mà.

Lý Cảnh Viên còn tiết lộ thêm một chuyện: chủ nhà gần đây có việc nên đã ra nước ngoài, tạm thời chưa quay về. Nếu ký hợp đồng hay làm thủ tục sang tên, sẽ ủy quyền toàn bộ cho Lâm Càn Phi xử lý.

Nghe đến đây, trong đầu Tiết Đường bắt đầu vẽ ra hình tượng của người chủ nhà này, kiểu người giàu không ngại xài, lại còn ngại phiền, hơi bất cần một chút.

“Để tao nghĩ thêm đã, hai hôm nữa sẽ trả lời.”

Nói xong, Tiết Đường mang theo quà đã chuẩn bị sẵn rồi rời khỏi nhà.

Nhà của Lý Cảnh Viên ở gần trung tâm, phía Bắc thành phố.

Nhưng nơi Tiết Đường định đến lại ở phía Nam, dù có đi xe thì cũng phải mất một tiếng.

Xét về chi phí đi lại, cô quyết định chọn phương tiện tiện nhất, chính là tàu điện ngầm.

Năm mươi phút sau.

“Đã đến ga Tây Nam.”

Tiếng thông báo vang lên trong toa, Tiết Đường theo dòng người rời khỏi ga.

Chưa đến một tiếng, Tiết Đường đã nhớ về khoảng thời gian trước kia.

Hồi học cấp ba, trường của cô nằm ngay trung tâm thành phố, vì xa nhà nên cô ở nội trú. Nhưng cuối tuần vẫn phải về nhà, mà hồi đó thành phố Lân mới chỉ có một tuyến metro duy nhất chạy qua khu trung tâm, giao thông còn chưa tiện như bây giờ.

Tiết Đường vẫn nhớ, hồi đó từ nhà đến trường phải mất gần hai tiếng đi xe buýt, còn chưa tính thời gian chờ và chuyển tuyến.

Đang miên man nghĩ, cô đã đặt chân đến con phố thân quen đến không thể thân quen hơn.

Cô chuyển về sống ở đây từ kỳ nghỉ đông năm lớp sáu. Năm đó Tiết Mậu Sơn tái hôn, cô có một mái nhà mới, một người mẹ kế mới, và một người anh trai.

Chỉ là, lần gần nhất cô về đây cũng đã gần ba năm rồi… Không biết bà Hạ đã hết giận chưa.

Chắc là chưa đâu.

Tiết Đường nhíu mũi, bà Hạ là người rất hay để bụng. Còn nhớ lần trước cô về, nói năng còn chẳng nhẹ nhàng nổi.

Cô bắt đầu thấy hơi sợ, đành phải gọi cứu viện.

Tiết Đường: [Anh, em sắp tới rồi.]

Người bên kia hình như đang chờ tin nhắn của cô, màn hình còn chưa kịp tắt thì đã thấy tin nhắn WeChat nhảy ra ngay lập tức.

Hạ Cầm: [Anh đón em ở đầu ngõ.]

Thở phào nhẹ nhõm.

Nếu mà phải tự mình đẩy cửa vào nhà, gặp ngay bà Hạ dằn mặt vài câu thì chắc cô trụ không nổi.

May mà anh cô vẫn là người đáng tin.

Anh trai đáng tin đó xuất hiện chỉ sau hai phút.

Ngay khoảnh khắc anh ấy xuất hiện trong tầm mắt, Tiết Đường đã không nhịn được mà quan sát kỹ càng.

Hạ Cầm đứng trước mặt cô, khẽ cười hỏi: “Sao thế? Không nhận ra anh à?”

Tiết Đường lắc đầu chậm rãi, “Không, chỉ là thấy anh bây giờ… nhìn bảnh trai quá.”

Hạ Cầm nhướng mày xác nhận: “Khen anh hả?”

“Ừ.” Tiết Đường không hề do dự, “Nhìn cái là biết làm kiểm toán liền.”

Cái khí chất nghiêm túc kia, đúng kiểu sắp đi bắt gian vậy.

“Đi thôi.” Hạ Cầm cười rồi đón lấy mấy túi đồ trong tay cô, “Về nhà một chuyến mà mang lắm đồ vậy.”

Tiết Đường ngoan ngoãn nói: “Lấy lòng mẹ mình chút.”

Hạ Cầm nhướng mày: “Vậy là trong lòng em chẳng có anh tí nào rồi.”

“Có chứ.” Tiết Đường giơ tay chỉ vào mấy hộp quà, “Có phần của anh, còn có cả quà cho chị dâu tương lai nữa.”

“Anh chọc em đấy.” Hạ Cầm xoa đầu cô, “Đừng lo.”

Được cho uống viên thuốc an thần, Tiết Đường mím môi cười, lững thững đi theo sau lưng anh trai.

Đây là nơi cô từng sống suốt sáu năm.

Khu dân cư nằm sâu trong một con hẻm nhỏ.

Đây là khu cũ, sáu tầng lầu, không có thang máy.

Hai anh em dừng lại trước căn hộ 302.

Cửa đang mở, Tiết Đường ló đầu vào nhìn thử, không thấy bóng dáng bà Hạ đâu cả.

Hạ Cầm lấy ra một đôi dép đi trong nhà đưa cho cô, “Đừng nhìn nữa, mẹ ở trong bếp.”

Trong bếp, tức là đang nấu ăn rồi.

Chắc không đến mức bị đuổi ra khỏi nhà đâu.

Tiết Đường thay dép rồi đi vào nhà.

Căn 302 vẫn y nguyên như ngày trước.

Năm Tiết Đường học lớp bốn, ba mẹ ly hôn, Tiết Mậu Sơn dắt cô ra khỏi nhà, tay trắng lập lại từ đầu. Mẹ ruột cô thì bán căn nhà cũ, dắt chị gái cô rời khỏi thành phố Lân.

Trước kia Tiết Mậu Sơn làm nghề lái xe đường dài, vì tính chất công việc thường xuyên vắng nhà nên ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con gái.

Nhưng ngoài việc lái xe, ông cũng chẳng giỏi việc gì khác, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mượn tạm một khoản từ vài anh em chạy xe cũ, thuê một căn phòng nhỏ chỉ vừa đủ cho hai cha con, cộng thêm một chiếc taxi.

Sau nửa năm vào làm ở công ty taxi, cuộc sống của hai cha con mới dần ổn định.

Tiết Mậu Sơn quen Hạ Lâm Ngọc là vào khoảng một năm sau khi ông bắt đầu lái taxi.

Theo lời kể mà Tiết Đường từng nghe, đó là một câu chuyện… khá cũ kỹ.

Một đêm mưa, Hạ Lâm Ngọc dẫn theo Hạ Cầm đang sốt cao ra ngoài tìm bệnh viện. Nhưng mưa lớn quá, xe đi qua đều không chịu dừng, duy chỉ có xe của Tiết Mậu Sơn là dừng lại trước mặt hai mẹ con họ.

Sau đó, Tiết Mậu Sơn và Hạ Lâm Ngọc đăng ký kết hôn. Từ đó, ông dẫn vợ con mới dọn vào căn hộ 302.

Hạ Cầm gọi với vào nhà: “Mẹ ơi, tụi con về rồi.”

Tiết Đường lúc này mới thấy bóng dáng người trong bếp.

Có lẽ người đó cũng cảm nhận được ánh mắt từ phía sau, tay dừng lại trong chớp mắt, nhưng chỉ thoáng cái đã tiếp tục.

Hạ Lâm Ngọc không quay đầu lại, chỉ nói một câu: “Dẫn con bé đi thắp hương cho ba nó.”

“Vâng ạ.”

Tiết Đường theo anh trai đến một góc phòng khách.

Hạ Cầm lấy ba cây nhang, châm lửa rồi đưa cho cô: “Đổi chỗ để cho ba rồi, chỗ cũ sát cửa sổ, mấy bữa mưa to nước bị thấm vào.”

Ánh mắt Tiết Đường dừng lại trên tấm ảnh của Tiết Mậu Sơn.

Năm cô học lớp chín, ở giao lộ Tân Hội xảy ra một vụ va chạm do hai chiếc xe ganh đường nhau, dẫn đến tai nạn liên hoàn khiến năm người chết, nhiều người bị thương. Tiết Mậu Sơn bị thương nặng, đưa vào viện cấp cứu, nằm ICU năm ngày vẫn không qua khỏi.

Tiết Đường lặng lẽ thắp nhang xong, quay lại đã thấy Hạ Lâm Ngọc đi ra.

Bốn mắt chạm nhau, cô khẽ mở miệng: “Mẹ.”

Hạ Lâm Ngọc quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng, “Biết gọi tôi là mẹ cơ đấy.”

Tiết Đường chớp chớp mắt, liếc nhìn Hạ Cầm.

Vậy là xong rồi hả?

Hạ Cầm nhẹ gật đầu với cô.

Tiết Đường khẽ cười. Bị bà Hạ châm chọc một câu cũng không sao, miễn là không bị đuổi ra thì tốt rồi.

Cô cố nhớ lại lần cuối cùng ăn cơm ở nhà là khi nào, nghĩ mãi vẫn không ra, hình như đã lâu lắm rồi.

Giờ được ăn lại những món quen thuộc, mắt cô hơi cay.

Hạ Cầm vẫn luôn quan sát cô, đồng thời cố làm không khí bàn ăn bớt ngột ngạt.

Khi đề cập đến nơi ở hiện tại của Tiết Đường, động tác gắp đồ ăn của Hạ Lâm Ngọc rõ ràng chậm lại.

Nhận được tín hiệu, Tiết Đường liền kể về chuyện mình định mua nhà.

Quả nhiên sau khi nghe xong, Hạ Lâm Ngọc đặt đũa xuống, ngập ngừng hỏi vài điều liên quan đến căn nhà, cuối cùng vẫn không nhịn được mà dặn dò: “Phải mở to mắt ra mà nhìn.”

Tiết Đường ngoan ngoãn gật đầu vâng dạ.

Tối đó về nhà, cô suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng vẫn nhắn cho Lý Cảnh Viên để xác nhận việc ký hợp đồng sang tên.

Căn nhà này Tiết Đường thật sự rất thích, xét ở khía cạnh nào cũng đáp ứng đúng yêu cầu của cô.

Tất cả thủ tục hoàn tất phải mất thêm một tuần.

Ngày dọn vào nhà mới, Tiết Đường còn mở một buổi livestream, chia sẻ tin vui với các bạn trong phòng.

Biết cô đã ổn định cuộc sống, fan đều rất mừng cho cô. Nhưng bên cạnh sự vui mừng, họ cũng không quên nhắc nhẹ chuyện cập nhật video.

Giữa hàng loạt comment hối thúc, Tiết Đường tinh mắt phát hiện có người gợi ý một ý tưởng khá hay.

Không Cay Không Vui: “Đường Đường có thể giới thiệu vài món ăn ngon ở thành phố Lân không? Dịp nghỉ đông mình định đi du lịch ở đó, muốn chuẩn bị lịch trình trước, hehe~”

Ngay sau đó, mấy comment phía dưới cũng lần lượt nhảy ra, nói rằng muốn xem clip khám phá quán xá.

Trong đầu Tiết Đường, điều đầu tiên hiện lên chính là quán “Nồng Cay Gợi Vị” kia.

Thật sự rất ngon, hơn nữa căn nhà cô đang ở bây giờ cũng là mua được từ tay ông chủ quán với giá rẻ bất ngờ.

Làm một video quảng bá xem như lời cảm ơn, cũng hợp lý thôi.

“Vậy quay một tập review quán lẩu nha.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đường Đường: Ông chủ cũ của căn nhà này trông… không được thông minh lắm thì phải [chống cằm]

Bình Luận (0)
Comment