Chương 47: Yêu nhiều một chút đi
Editor: Qin
Vào sáng sớm đêm Giao thừa, Tiết Đường đã nhận được cuộc gọi từ bà Hạ.
Lúc bắt máy, cô vẫn còn đang lơ mơ ngái ngủ.
“Con còn chưa dậy hả?” Giọng điệu của bà Hạ có phần không vui.
Tiết Đường lúc này đã ngồi dậy, hai mắt lờ đờ, cố giải thích: “Con có đặt báo thức mà, chỉ là không hiểu sao lại không nghe được…”
“……”
Bà Hạ chắc là đang rất không vui, “Dậy nhanh lên, về sớm một chút giúp việc.”
Tiết Đường gật đầu với không khí, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Nửa tiếng sau, cô bước ra khỏi phòng.
Trong nhà yên ắng vô cùng, Trình Kim An đã đi rồi.
Tại sao cô biết được ư?
Tất nhiên là vì nhìn thấy bữa sáng trên bàn.
Trình Kim An là người ăn ba bữa rất đúng giờ, chỉ cần dậy là nhất định sẽ ăn sáng. Đã vậy, anh còn rất thích tự tay làm, mà mỗi lần làm thì luôn có xu hướng làm hơi nhiều.
Ban đầu Tiết Đường còn tin là do nấu cháo khó đo lường lượng nước, đổ nhiều đổ ít rất dễ nhầm.
Nhưng như sandwich mà cũng làm dư một phần, thì đúng là không còn gì để nói.
Cô nhìn chiếc sandwich được bày trí tinh tế trên bàn ăn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Tiết Đường tiến lại gần bàn, dùng ngón tay khẽ chạm vào sandwich, vẫn còn âm ấm, chắc anh vừa mới ra khỏi nhà chưa lâu.
Từ sau khi về từ Nam Hoà, Trình Kim An cũng bận rộn lạ thường, mấy ngày liền đều ra ngoài từ sáng sớm đến tối muộn mới về.
Nhưng hôm nay, chắc chắn là khác.
Là đêm Giao thừa, anh hẳn là đã về nhà rồi.
Sandwich vẫn chưa nguội hẳn, Tiết Đường cũng không hâm lại, chỉ rót thêm ly sữa rồi ăn luôn.
Dọn dẹp xong, cô lập tức quay về nhà.
Nhưng cô không về nhà ở Khê Nam mà đến thẳng nhà mới của Hạ Khâm.
Căn hộ mới của Hạ Khâm nằm ngay vùng giáp ranh giữa Khê Nam và trung tâm thành phố, giao thông rất thuận tiện, lại nằm ngay giao lộ của hai tuyến tàu điện.
Khi Tiết Đường đến nơi, hầu hết mọi người đã có mặt.
Người không nhiều, đều là người thân thiết của hai bên.
Đến lúc ấy cô mới biết, thì ra hôm nay họ gộp tiệc tân gia và lễ đính hôn vào làm một.
Bữa trưa hôm đó là mọi người cùng nhau chuẩn bị và dùng bữa ngay tại nhà mới, xem như tiệc tân gia.
Mãi đến chiều tối, mọi người mới đến khách sạn để bắt đầu lễ đính hôn chính thức và ăn tối đêm Giao thừa.
Bữa ăn mới bắt đầu được một lúc, điện thoại của Tiết Đường đã rung lên mấy cái.
Cô mở màn hình ra nhìn, là nhóm chat ba người, Lý Cảnh Viên đang gửi ảnh mâm cơm tất niên.
【Ăn rồi ăn rồi, hai người đã bắt đầu chưa?】
Tiết Đường phóng to ảnh xem, thấy trên bàn bày đủ loại bát đĩa, kiểu bàn ăn cũng không giống ở nhà cô nàng, chắc là đang ăn Tết ở nhà Lâm Càn Phi.
Vừa thu nhỏ ảnh lại, đã thấy Triệu Hoan cũng phản hồi trong nhóm.
Cô ấy cũng gửi một tấm ảnh.
【Bây giờ chuẩn bị ăn nè.】
Tiết Đường nhanh chóng theo sau, nâng điện thoại lên chụp một tấm, rồi gửi vào nhóm.
【Tao cũng bắt đầu rồi đây.】
Lý Cảnh Viên phản hồi rất nhanh, còn trích dẫn hình ảnh của cô.
【Ơ, Đường Đường đang ăn ngoài à?】
Tiết Đường trả lời:【Ừ, ăn tất niên với tiệc đính hôn của anh tao luôn.】
Lý Cảnh Viên:【Oa, anh Hạ Khâm đính hôn rồi à? Nhanh dữ. Haha, thế là dì Hạ nhẹ nhõm được một chuyện rồi, còn mày nữa đó, chuẩn bị tinh thần đi nha~】
Tiết Đường hỏi lại:【Chuẩn bị cái gì?】
Lý Cảnh Viên đáp:【Bị giục cưới chứ gì! Dì Hạ không giục mày à? Tao bị giục suốt hai năm nay rồi đó…】
Tiết Đường:【Không có mà, mẹ tao không giục cưới.】
Tin nhắn vừa gửi đi xong, thì tai cô đã bắt được tín hiệu nguy hiểm từ phía sau…
Trên bàn ăn, mọi người bắt đầu bàn đến chuyện ấn định ngày cưới của Hạ Khâm và Hà Lăng.
Đây cũng là chuyện quan trọng.
Tiết Đường đặt điện thoại xuống, yên lặng ăn cơm.
Hai bên gia đình đều không phải kiểu người cầu kỳ rườm rà, thái độ đối với chuyện này cũng rất thoải mái, quyền quyết định cuối cùng vẫn giao cho Hạ Khâm và Hà Lăng.
Cuối cùng, hôn lễ được ấn định vào tháng Mười Một năm sau.
Tới đây, đối với bữa cơm tối nay mà nói, việc quan trọng nhất xem như đã được quyết định.
Sau đó, mọi người trò chuyện vui vẻ, chủ đề cũng dần được mở rộng, không còn xoay quanh cặp đôi sắp cưới nữa.
Chỉ là không biết ai bỗng kéo câu chuyện sang phía Tiết Đường.
Có người mở đầu, lập tức kéo theo hàng loạt câu hỏi nối đuôi nhau.
Ví dụ như có người yêu chưa? Sao còn chưa yêu ai? Thích kiểu con trai như thế nào?
Tiết Đường ứng phó không xuể, chỉ có thể cười trừ.
May mà bà Hạ có thể đỡ giúp cô một chút. Đối mặt với sự tò mò của người xung quanh, bà chỉ nhẹ nhàng nói cô còn nhỏ, không cần vội.
Cùng lúc đó, bên Trình Kim An cũng gặp tình huống tương tự.
Chỉ khác là, người thúc giục và người gỡ rối đảo vai cho nhau.
Cha của Trình Kim An là anh cả trong nhà, bên dưới có một em trai và một em gái. Cô em gái năm xưa đã gả đi xa, giờ chỉ còn lại người em trai ở gần.
Mỗi dịp Tết đến, hai nhà đều ăn Tết chung với nhau.
Trên bàn cơm, mẹ Trình Kim An là người đầu tiên nhắc đến chuyện này, nói thẳng rằng anh cũng lớn tuổi rồi, nên bắt đầu nghĩ đến chuyện cả đời.
Mà bình thường vẫn hay nói “để con tự quyết” là bà nội, hôm nay lại đột nhiên đổi giọng, hùa theo luôn.
Trình Kim An ngồi đó, mặt không cảm xúc, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc Dung hồi lâu.
Còn bà cụ thì làm như không thấy, tiếp tục vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.
Cuối cùng, vẫn là chú hai và thím hai ra tay giải vây.
…
Sau bữa cơm, Hạ Lâm Ngọc bảo Hạ Khâm đưa người nhà Hà Lăng về.
Chờ họ đi rồi, bà mới quay sang nhìn Tiết Đường: “Tối nay con ngủ đâu?”
Tiết Đường chớp chớp mắt, nghe ngữ khí bà Hạ như đang bảo cô về nhà ngủ.
Cảm thấy hơi vui vui.
Nhưng mà cô đã hứa tối nay phải livestream đếm ngược.
Do dự một lát, cô vẫn nói thật:
“Tối nay con về Vân Đỉnh Loan, đã hứa với mọi người tối nay sẽ livestream đếm năm mới rồi.”
“Ừ.” Hạ Lâm Ngọc gật gật đầu, không tỏ thái độ gì nhiều, “Vậy con về đi, mẹ cũng về luôn.”
“Mai con có thể về nhà ở.” Tiết Đường bổ sung thêm.
Bà Hạ khoát tay: “Tuỳ con thôi.”
Nói rồi, bà đi về phía ga tàu điện.
Tiết Đường cũng đi theo, hai người cùng xuống ga.
Họ đi hai tuyến khác nhau.
Sau khi xuống một tầng, tàu của Tiết Đường vừa khéo đến.
Thấy cửa tàu mở, Hạ Lâm Ngọc giục: “Đi nhanh đi.”
Tiết Đường không nhúc nhích: “Không vội, con đợi chuyến sau, đợi mẹ lên tàu trước.”
Hạ Lâm Ngọc liếc cô một cái, lại nhớ đến chuyện bàn ăn vừa rồi, thuận miệng nói thêm đôi câu: “Bây giờ con không tìm hiểu ai hả?”
Tiết Đường hơi khựng lại: “Không có.”
“Nếu gặp được người hợp thì nên tìm hiểu xem sao.”
Tiết Đường nhớ lại lời của bà ban nãy, nhỏ giọng lầm bầm: “Lúc nãy chẳng phải còn nói con còn nhỏ, chưa cần vội sao…”
Hạ Lâm Ngọc bảo: “Cưới thì không vội, nhưng yêu đương thì có thể.”
Nói đến đây thì tàu của bà cũng tới.
Trước khi lên tàu, còn không quên dặn dò: “Yêu nhiều một chút đi. Bằng tuổi này mà không yêu đương, định đợi đến già mới yêu chắc?”
Tiết Đường: …
–
Trở về Vân Đỉnh Loan, vừa đúng mười giờ tối.
Lúc thay giày, Tiết Đường để ý Trình Kim An vẫn chưa về.
Chắc là tối nay không về rồi.
Cô vào bếp rót một ly nước, rồi vào phòng làm việc chuẩn bị livestream.
Buổi livestream tối nay, có thể nói là dài nhất trong hai năm trở lại đây.
Tới lúc cô kết thúc thì đã hơn một giờ sáng.
Dậy sớm, Tiết Đường cũng buồn ngủ lắm rồi.
Vào phòng lấy đồ ngủ rồi đi tắm.
Tắm xong ra, cô lên giường ngủ luôn.
Giấc ngủ của Tiết Đường từ trước đến nay vẫn rất tốt, gần như không có chuyện tỉnh giữa đêm.
Đêm Giao thừa cũng ngủ một lèo tới sáng.
Tỉnh dậy đã gần mười giờ.
Tiết Đường ngồi dậy vươn vai, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu bỗng vụt qua một ý nghĩ, không biết tối qua Trình Kim An có về không?
Ý nghĩ ấy vừa hiện ra, cả người cũng tỉnh hẳn.
Cô vén chăn xuống giường, quyết định ra xem thử.
Tới cửa phòng, còn chưa kịp vặn nắm cửa thì đã nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện rất khẽ.
Trong phòng khách có hai người đang nói chuyện.
Lẽ nào là Trình Kim An đang gọi điện thoại?
Tiết Đường đứng yên nghe một lúc, nhưng không nghe rõ gì cả, dứt khoát mở cửa đi ra xem.
Cửa phòng vừa mở, cô nhìn về phía hành lang.
Không có ai.
Tiếng nói vẫn còn, nhưng rất nhỏ.
Lại có vẻ vọng từ xa, giống như từ trong bếp truyền ra.
Tiết Đường tò mò bước ra ngoài.
Và rồi cô sững người tại chỗ.