Nhìn theo xe Tiêu Nhất Mặc hướng vào chỗ rẽ, lúc này Ưng Tử mới đi vào trong tiểu khu.
Về đến nhà đẩy cửa thấy Ưng Khải và Trình Vân Nhã đều ở trong phòng, một người đan áo len, ở Tế An mùa đông ẩm lạnh, Ưng Khải đang thiếu một chiếc áo len cashmere. Một chiếc áo tốt bên ngoài cũng phải 2 nghìn đến 3 nghìn tệ, nên Trình Vân Nhã liền mua sợi len carhmere tự mình đan một chiếc, còn người còn lại cầm trên tay văn kiện, bút điểm trên đó vài dòng, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Vừa thấy con gái bảo bối trở về, Trình Vân Nhã lập tức buông đồ trong tay đứng dậy: ""Cuối cùng đã về rồi, dạo này trong trường bận gì sao, cả người cũng không thấy.""
Ưng Khải ở bên vui cười hớn hở nói: ""Bà già rồi tất nhiên không biết, Tiểu Tử ở trường bận là đúng rồi, con gái chúng là người có tài lại nổi tiếng, có người theo đuổi rồi có phải không?""
Trình Vân Nhã bực mình: ""Cái gì mà bà già! Tôi già như vậy sao? Ông mới là ông già thì có!""
Ưng Khải rụt rụt cổ, bày ra khuôn mặt tươi cười: ""Được được được, tôi sai rồi, bà không già, bà trong lòng tôi vĩnh viễn là 18 tuổi.""
Trình Vân Nhã lúc này mới vui vẻ, rạo rực hỏi Ưng Tử: ""Thật sư có bạn trai? Có mang về cho ba mẹ nhìn một cái.""
""Sao có thể,"" Ưng Tử vội vàng biện bạch, đưa đoàn hợp xướng là bia chắn, ""Là tiết mục chuẩn bị cho kỷ niệm thành lập trường, con ở đoàn tập luyện.""
Vừa nghe xong, biểu tình của Ưng Khải lập tức phai nhạt, rầu rĩ thở dài một hơi.
Ưng Tử biết ông suy nghĩ cái gì, trước kia muốn đưa cô ra nước ngoài học âm nhạc, kết quả gia đình lại sa sút không thể không từ bỏ, đây là tâm bệnh của Ưng Khải.
Cô nhanh chóng thay đổi đề tài: ""Mẹ, hôm nay cơm trưa có gì nhiều? Con đi xem xem.""
Chạy vào phong bếp, cô liền kêu lên vui vẻ: ""Oa, có cánh gà, lại có cả cá trích, đều là món con thích ăn, thèm chết con rồi.""
""Nhìn con xem,"" Trình Vân Nhã oán trách nói, ""Tối hôm qua ăn gì mà giờ đói thành như vậy?""
Tối hôm qua so với nhịn đói không khác biệt lắm, toàn gia đình mà lại lặng ngắt như tờ, cô sợ đến mức mà canh cũng không dám nuốt, rất sợ phát ra tâm thanh ""ùng ục"" gì đó, đến đồ ăn cũng không ăn được mấy miếng.
Giữa trưa bữa trưa cuối cùng cũng xong, cô đang cùng ba mẹ nói về chuyện trường học, ríu rít như một con chim sẻ nhỏ, cuối cùng no quá đành phải dựa vào ghế thở ra một hơi thoải mái.
Trình Vân Nhã và Ưng Khải đều có thói quen ngủ trưa, Ưng Tử liền ngồi ngây ngốc lại phòng khách. Phòng khách tuy nhỏ, nhưng được Trình Vân Nhã dọn dẹp thường xuyên, trên ban công cây xanh tươi tốt, hoa nhài nở hoa, tản ra một mùi nhẹ nhàng dễ chịu.
Ưng Tử với bạn cùng phòng nói chuyện trên trời dưới đất, vừa lướt weibo của Vệ Thì Niên. (lúc trước mình edit là Vệ Thời Năm, bây giờ beta là mới để ý mình sửa lại thành Vệ Thì Niên rồi nhé các bạn.)
Vệ Thì Niên bị fans truy đuổi ở trên đường vào tuần trước, đêm hôm đó liền lên hot seach, hôm đó áo cô mà không bị Tiêu Nhất Mặc vứt thì cô đã có thể khoe khoang trên vòng bạn bè rồi, chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều người ghen tị. Tuần này Vệ Thì Niên không xuất hiện trên weibo, hệ thống tự động đăng một Weibo để thăng cấp VIP. Bên dưới là lời kêu gọi của người hâm mộ, thức dục anh mau đăng blog và selfies.
Cô cũng không phải người cuồng theo đuổi ngôi sao, cô chỉ đơn giản là thích vệ Thì Niên và các bài hát của anh ấy, đặc biệt là một số bài hát đầu tiên của Vệ Thì Niên, cô đều nhớ rõ.
Sau đó Vệ thì Niên gia nhập Đông Thạch Media, dưới sự dẫn dắt của quản lí nổi tiếng Tôn Đàm, anh nhanh chóng leo lên đỉnh cao của nền âm nhạc, nhưng qua đó phong cách của ca khúc nhất định có sự thay đổi theo thời gian, cô cũng rất thích nhưng trong đó cô vẫn cảm thấy thiếu gì đó, trong lòng cô Vệ Thì Niên vẫn luôn là một người anh trai hiền lành hát những bài hát dân gian trong giai điệu trong trẻo của piano. Cho đến năm trước khi phát hành bài ""bị bệnh"", cô như thấy lại được Vệ Thì Niên của lúc trước.
Weibo có một tin mới, xem một chút.
Mở ra hóa ra là Vệ Thì Niên phát weibo, nháy máy đã có mấy nghìn bình luận khen ngợi.
[Giống như quay về thời gian trước kia, chào cô gái.]
Phía dưới là một video ngắn 10 giây: Trong căn phòng sơn màu tối, màu sơn của cây đàn dương cầm phản chiếu ra ánh sáng, Vệ Thì Niên ngồi ở bên đàn dương cầm quay lưng lại với nhiếp ảnh gia, đàn vài nốt, bỗng nhiên yên lặng, vài giây sau anh hát một câu.
[Cơn gió mùi hè năm ấy làm dịu linh hồn đầy nếp gấp của tôi.]
Giai điệu đơn giản mà êm tai, giọng hát sạch sẽ và trong trẻo.
Phía đưới một đống fans đều điên cuồng rồi, đủ các loại tài khoản maketing cọ nhiệt và tài khoản hắc, đưa weibo này trong vòng một giờ lên hot seach no1.
[Đúng vậy, cơn gió đó là tôi và chồng tôi đã thổi năm đó.]
[Trời ạ, quá hay, em mang thai rồi, anh hãy chịu trách nhiệm với mẹ con em.]
[Vệ Thì Niên hết thời rồi sao? Viết hai câu này là ý gì, rác rưởi.]
........
Trong lòng Ưng Tử nhảy loạn.
Vệ Thì Niên còn nhớ cô sao? Hôm đó anh nhận ra cô sao?
Không đợi cô mở video lên, di động đã ting ting vài tiếng, nhìn qua, là một nhóm gia đình trên wechat chưa bao giờ nhắn gì bây giờ lại nhảy ra vài tin, hóa ra là dì thứ hai cô Lý Vi.
Wechat này được lập mấy năm trước bởi con gái của chú hai cô. Họ hàng ông nội đều ở trong nhóm, có người 20 hoặc 30 tuổi. Khi mới lập họ có trò chuyện sôi nổi hoặc Tết có phát lì xì, sau đó thì gần như là im lặng. Sau khi tình cảm anh em Ưng Khải và Ưng Hiên rạn nứt, Ưng Khải đùng đùng muốn rời khỏi nhóm nhưng bị người chú hai của mình giữ lại, ông nói muốn gia tộc hòa thuận, chờ mấy ông lão họ chết thì họ muốn náo như nào thì náo, còn bây giờ dù như thế nào thì cũng phải cho ông một chút mặt mũi.
Ưng Tử liếc nhìn vào trong nhóm. Lý Vi đang cùng dì họ nói chuyện, hai ngày trước hai người bọn họ có gặp nhau bên ngoài, bây giờ không biết tại sao lại trò chuyện trong nhóm, khen nhau qua lại.
[ Dì họ: Thiến Thiến của chúng ta ngày càng đẹp, là một đại mĩ nữ rồi.
Dì họ: Lại còn là sinh viên của đại học Tế An, sau này nhất định có tương lai.
Lý Vi: Tương lai thì tôi không trông chờ gì, con gái ý, tìm một người chồng tốt mới là đúng đắn, chồng không có tài, toàn bộ gia đình đều bị liên lụy, bên ngoài nhiều trường họp đó.
Dì họ: Thiến Thiến có bạn trai rồi sao?
Lý Vi: Vừa mới có, tôi cũng tùy con bé, ánh mắt nóc cao, đó là thạc sĩ ở nước ngoài mới về, mở một công ty mậu dịch, doanh thu chỉ vài chục triệu đô la Mỹ, nhỏ ấy mà.
Dì họ: Như này mà còn nhỏ sao? Tuổi trẻ mà đã có tương lai như vậy, Thiến Thiến đúng là có phúc.
Lý Vi: Đúng vậy, Thiến Thiến nhà tôi chính là có phúc, lúc trước có đi xem tướng, bảo mệnh mang phú quý.
Lý Vi: Nói đến vấn đề này, tôi còn nói với Vân Nhã sao lại nuôi con gầy như vậy, sao có thể học theo minh tinh người ta ăn uống điều độ giảm béo vì đẹp chứ, vừa nhìn liền thấy không phúc hâu.
Lý Vi: Đàn ông không thích như vậy đâu.
Lý Vi: Tôi biết tôi nói thẳng như vậy không tốt lắm, nghe thấy đừng tức giận, nếu không phải người thân thích nói cũng chả buồn nói đâu...]
...........
Ưng Tử tức giận đến váng đầu, bà ta nói lời này ra ngoài khác gì đang châm chọc một nhà 3 người Ưng Tử.
Phòng ngủ vang ra tiếng ""rầm"", có thứ gì đó rơi xuống, Ưng Khải tức giận chửi to: ""Người phụ nữ này, cả ngày gây sự, sao Ưng Hiên có thể cưới một người như vậy chứ? Giống như chó điên chỗ nào cũng cắn người! Còn cắn trên người Tiểu Tử!""
""Tôi bảo ông đừng xem thì ông không nghe, lại càng muốn xem, vô duyên vô cớ tự dưng rước tức giận, cẩn thận huyết áp của ông.""
Ưng Tử hít sâu một hơi, ấn trong nhóm phát hồng bao (lì xì trong wechat), lì xì đầu tiên ghi: theo khảo sát, loại phụ nữ đàn ông ghét nhất là loại phụ nữ lưỡi dài.
Tranh hồng bao là theo bản năng, không quá vài giây, trong khung trò chuyện hiện đã nhận hồng bao, Lý Vi cũng không ngoại lệ.
Ưng Tử phát 15 cái, thì nghĩa là 15 người khác cũng sẽ thấy được lời này.
Sau một thời gian, Lý Vi phục hồi tinh thần, rống lên.
[Lý Vi: Ưng Tử cháu có ý gì? Mắng ta sao?
Lý Vi: Cháu có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ không? Sao lại không có gia giáo như vậy? @Ưng Khải @Trình Vân Nhã
Trình Vân Nhã: Ai u xấu hổ quá, Tiểu Tử nhà tôi chính là thẳng thắn như vậy, nếu không phải thân thích thì nói cũng chả buồn nói đâu....]
.........
Trò chuyện trong nhóm rối loạn, Lý Vi không buông tha mà bắt Ưng Tử và Trình Vân Nhã xin lỗi, trong nhóm có vài người khác khuyên bà ta, đặc biệt là dì họ, chuyện này là do bà và Lý Vi gợi lên, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa, nói vài câu ""Cho tôi mặt mũi đi, quên chuyện này đi.""
Ưng Khải từ phòng ngủ ra, cao hứng giống như đứa trẻ, vỗ Ưng Tử ""bốp"" một tiếng khen: ""Làm đẹp lắm, phát hồng bao mất bao nhiêu? Ba trả con gấp đôi.""
Trình Vân Nhã cũng không ở trong nhóm nói dông dài với bọn họ, nói một câu ""có việc offline"" liền rời khỏi khung thoại, tức giận nói: ""Thân thích nhà các người thật là tốt, trong ngoài đều giúp đỡ bà ta, nói Tiểu Tử không hiểu chuyện, vậy cũng không nhìn xem ai gây sự trước.""
Mắt Ưng Khải mờ đi, duỗi tay ôm vai Trình Vân Nhã, tự trách nói; ""Vợ ơi, thật xin lỗi, đều là tôi vô dụng.""
Trình Vân Nhã hối hận lỡ lời, vội vàng an úi: ""Không sao, loại người này thấy nhiều rồi, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, tôi không tin Lý Vi bọn họ có thể như ý cả đời.""
Hai vợ chồng tình tứ trán kề trán, tôi một lời ông một lời mà show ân ái. Ưng Tử lè lưỡi, chạy nhanh chủ động biến mất vào phòng của mình.
Sau khi gia đình sa sút, gia đình họ tuy vất vả nhiều, nhưng đáng mừng là Ưng Khải và Trình Vân Nhã không rời bỏ nhau, bọn họ vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Cô hy vọng hạnh phúc như vậy sẽ tồn tại mãi mãi.
Đến hẹn lại gặp nèeee
Tiêu Nhất Mặc: Biết viết một bài hát tuyệt lắm sao?
Dấm ca: Cái này sao......
Ưng Tử: Đúng, tuyệt, tôi thích.
Tiêu Nhất Mặc:..........
Tiêu Nhất Mặc: Tôi đi học.
- -