Chú Tiêu Lúc Nào Cũng Tức Giận

Chương 45

Khi Tiêu Nhất Mặc đang tính toán nên giận Ưng Tử bao lâu thì trong trường học Ưng Tử đang bận tối mày tối mặt.

Kỳ thi cuối kì đã đến đúng như lịch trình, đây là kỳ thi cuối cùng mà Ưng Tử và các bạn tham gia, tiếp theo, ngoài luận văn tốt nghiệp, trong trường sẽ không còn chuyện lớn gì, một chân bọn họ đã bước vào xã hội.

Giải Grand Prix dự kiến ​​diễn ra vòng sơ khảo vào mùng 6. Cạnh tranh trong nhóm của Ưng Tử rất khốc liệt, một số người trong số họ là sinh viên khoa thanh nhạc của Nhạc viện Dĩ An, họ có tố chất chuyên môn vững vàng và nổi tiếng trong học viện, một số ít đến từ Học viện Điện ảnh. Sinh viên đã lồng tiếng trong các bộ phim truyền hình trực tuyến và phim trực tuyến và có một số người hâm mộ nhất định trên mạng.

Diễn đàn Cây thường xanh rất quan tâm đến giải thưởng lớn này, dành riêng một bài đăng hấp dẫn để thảo luận về giải. Tên của Ưng Tử thường xuyên được nhắc đến, lúc trước nhờ "Bị bệnh" mà có một bài đánh giá âm nhạc. Một phó điều hành viên, người đầy kỳ vọng vào Ưng Tử, đặc biệt đã gửi một bài đăng riêng để phân tích một số người chơi nổi tiếng trong nhóm này, cuối cùng xác định rằng điều kiện giọng hát của Ưng Tử rất xuất sắc. Nếu không có tai nạn gì xảy ra, cô có thể tỏa sáng rực rỡ trong giải Grand Prix này.

Vì một số lý do về lịch trình nên vòng sơ khảo không được truyền hình trực tiếp trên TV, thay vào đó là hình thức phát sóng trên web phổ biến hiện nay, rất thoải mái nhẹ nhàng. Hàng đầu tiên là giám khảo. Phía sau giám khảo là một số phương tiện truyền thông, nhà sản xuất và thầy cô giáo, phía sau là khán giả và bạn bè, người thân.

Ưng Tử đã bốc thăm trúng vào buổi chiều, khi chưa đến lượt mình, cô và Bành Tuệ Tuệ là khán giả trong phòng sảnh. Bành Tuệ Tuệ và những người khác đã để chuông điện thoại ở chế độ im lặng, vừa xem chương trình phát sóng trực tiếp vừa cầm điện thoại di động nhìn. Người tham gia xem phát sóng trực tiếp thực sự khá tốt. Có hàng chục nghìn người xem trực tuyến từng người từng người comment hiện lên, rất náo nhiệt.

"Trình độ này cũng có thể đến thi đấu? Tôi đi thi còn tốt hơn cô ta."

"Tiểu ca ca này đẹp trai quá, mị thích."

"Ai you you, âm thanh biến mất rồi, hiện trường vụ tai nạn."

......

Những bình luận hỗn loạn không liên quan đến âm nhạc xuất hiện, Ưng Tử càng xem càng hoảng hốt bối rối.

Hai tay được nắm chặt.

"Tiểu Tử, sao tay cậu lạnh thế?"

"Đừng căng thẳng, thả lỏng và hít thở sâu nào."

Trịnh Viện và Lý Thấm an ủi.

Bành Tuệ Tuệ mở điện thoại nhảy ra bài đăng của phó điều hành, cho cô cổ vũ: "Tiểu Tử cậu xem, mọi người đều cổ vũ cậu. Bên dưới đều bảo cậu cố lên đó."

"Đúng vậy, chiến thuật đó của họ ta khinh, không cần sợ, cậu hát là hay nhất."

Trịnh Viện không cam lòng nhìn xung quanh: "Tiểu Tử, Tiêu Nhất Mặc đâu rồi? Tại sao anh ấy không đến cổ vũ cho cậu?"

Ưng Tử sửng sốt, giải thích hộ Tiêu Nhất Mặc: "Anh ấy đang bận ở công ty."

Bành Tuệ Tuệ cũng bênh vực thần tượng: "Đúng vậy, tổng giám đốc người ta bận đầu tư, lại không hiểu âm nhạc nên đến cũng chẳng ích gì."

Lý Thấm không khỏi than thở: "Bạn trai đến cổ vũ là được rồi, thật là."

Bành Tuệ Tuệ không nói nên lời, nhanh chóng chuyển đề tài: "Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, nhanh cổ vũ cho Tiểu Tử."

Tất cả chắp tay lên nhau, cùng nhau hô lên: "Cố gắng lên!"

Đến lượt Ưng Tử đợi lên sân khấu. Cô luôn nhút nhát, mặc dù cô đã thay đổi một chút khi lớn lên, nhưng rất khó để thay đổi sự rụt rè đã ngấm vào xương tủy cô.

Giá như lúc này có một đôi tay nắm lấy bàn tay cô, giống như bố mẹ lúc trước đưa cô lên sân khấu thì tốt rồi.

Cô hít sâu một hỏi, kìm không được móc điện thoại ra xem.

Khung wechat hộp thoại Tiêu Nhất Mặc vẫn trống rỗng. Lên weibo, bài mới nhất có rất nhiều lời cổ vũ động viên, những vẫn không có hình bóng quen thuộc đó.

Ưng Tử tắt điện thoại.

Có thể mọi căng thẳng đã được trút bỏ hết trước đó, lúc đứng trên sân khấu, Ưng Tử cứ như chết lặng, thậm chí nhịp tim của cô đã được khôi phục một cách kỳ diệu đến 70 nhịp / phút. Người dẫn chương trình giới thiệu tình huống của cô, sau đó yêu cầu cô chào giám khảo và khán giả, cô không biết nói những lời hay ý đẹp, cô chỉ nói xin chào và biểu thị rằng cô có thể bắt đầu.

Đạo diễn tại chỗ ra hiệu về phía khán giả, cả hội trường im lặng.

Ưng Tử lặng lẽ ngồi xuống bên cây đàn piano, thử nốt đầu tiên phần đệm của bài "Hạ nhớ".

Kỳ nghỉ trên đảo ngọt ngào dường như hiện ra trước mắt cô, nhưng tiếc thay, nó giống như một pháo hoa rực rỡ, tỏa sáng rồi sau lại trở về yên lặng. May mắn thay, cô có âm nhạc và có thể giữ sự ngọt ngào này trong các nốt nhạc mãi mãi.

"Bài hát "Hạ nhớ" trong trẻo và sâu lắng, sự chuyển đổi giữa âm thật và âm giả hoàn mỹ, giọng hát thanh tao và có sức thẩm thấu mạnh mẽ. Trong phần bộc lộ cảm xúc, bạn học này đã hát lên nỗi buồn man mác ưu thương, khiến mọi người không khỏi chìm đắm trong cảm xúc này và thể hiện được sức hút âm nhạc mạnh mẽ. Vì vậy, tôi đã cho điểm số là điểm tối đa."

"Bài hát được chỉ định "Gò đống tương hội" là một bài hát dân ca, nhưng bạn học Ưng Tử đã sử dụng cách hát phổ biến để làm tỏa sáng lại bài hát dân gian kinh điển này. Ngoài âm vực cổ họng, cô ấy còn sử dụng cách phát âm của khoang mũi, đặc biệt là trong phần xử lý âm cao rất độc đáo và mới mẻ. Tôi rất biết ơn bạn học Ưng Tử đã cho phép tôi thưởng thức một bữa tiệc thính giác."

......

Nhận xét của ban giám khảo rất cao, phía dưới khán giả vỗ tay như sấm dậy.

Bảng điểm trên màn hình lớn đã nhảy ra điểm số cuối cùng của Ưng Tử, hiện tại cô đứng đầu trong số 41 thí sinh, việc thăng hạng vào bán kết về cơ bản trở thành kết cục đã định.

Lúc này, thần kinh đang tê liệt của Ưng Tử trở lại bình thường, lồng ngực cô lại đập lên như đánh trống trận, máu dồn lên khắp người khiến cô đỏ bừng cả mặt, liên tục cảm ơn ban giám khảo và khán giả, lặp đi lặp lại.

Cô rất buồn cười vì vẻ ngoài vụng về của mình, người dẫn chương trình và giám khảo đã cười dẫn dắt cho cô nói vài câu, khi mọi người biết rằng bài hát "Hạ nhớ" do cô tự viết thì đã có một làn sóng ồ lên từ phía dưới.

Cô vui vẻ lui về phía sau, vừa định tiến vào khán đài để chia sẻ niềm vui vô bờ bến này với các bạn cùng phòng, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng: "Xin chào, là bạn học Ưng Tử phải không?"

Người phụ nữ trước mặt khoảng sáu mươi tuổi, đầu tóc bạc nhưng không lộ vẻ già nua của tuổi chút nào. Cô có một phong cách thời thượng, khuôn mặt cô ấy rất đẹp và làn da của cô ấy cũng rất trơn bóng, chỉ có những nếp nhăn ở khóe mắt của cô ấy tiết lộ tuổi thật của cô ấy.

Ưng Tử đoán ra thân phận của cô ấy gần như ngay lập tức, trong lòng chợt ngẩn ra: "Tôn Đàm....Cô giáo Tôn?"

Tôn Đàm gật đầu cười rồi đưa tay về phía cô: "Xin chào, tôi là Tôn Đàm, em có thời gian không? Có thể tìm một chỗ ngồi nào đó chúng ta tâm sự chút được không?"

Hai người đi ra khỏi nhạc viện và ngồi xuống ghế  bên cửa sổ trong một quán cà phê bên kia đường.

Tôn Đàm ân cần hỏi ý kiến ​​của Ưng Tử, gọi một cốc socola nóng cho cô, rồi gọi một cốc Blue Mountain.

Ưng Tử nhìn chằm chằm cốc  Blue Mountain một lúc, khóe miệng hiện lên một nụ cười: "Anh ấy cũng thích uống cái này."

Tôn Đàm sửng sốt một chút, cười khổ nói: "Thật sao? Cô không biết. Sau bao nhiêu năm, cô đã bỏ lỡ tất cả mọi thứ về thằng bé."

Ưng Tử nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thanh lịch trước mặt,có thể thấy rằng nét mặt của Tiêu Nhất Mặc và cô ấy giống nhau đến 50-60%, đặc biệt là khi khóe miệng nở nụ cười ưu nhã, kiêu ngạo giống nhau, khác ở chỗ Tiêu Nhất Mặc là người hào hoa phong nhã, còn Tôn Tân lại có một loại nhìn xuyên thấu thiên hạ nhờ tuổi tác.

Khi nhắc đến mẹ mình Tiêu Nhất Mặc luôn khiến bản thân phải giả vờ thờ ơ, bỏ qua trước mắt Ưng Tử.

Đột nhiên cô cảm thấy rất đau lòng, xót xa khi Tiêu Nhất Mặc kìm nén khát vọng tình mẹ con trong lòng, cô muốn hỏi Tôn Đàm, tại sao bà có thể tàn nhẫn như vậy tại sao trong nhiều năm nhưu vậy mà không đến thăm Tiêu Nhất Mặc?

"Cô Tôn cháu rất hâm mộ cô, cháu rất thích những tác phẩm mà cô sáng tác cho Vệ Thì Niên," đôi mắt cô dần sáng lên, "Cháu luôn tưởng tượng cô là người như thế nào, chắc hẳn giống với những âm nhạc của cô, rất tài năng, hành xử khác người, sự ấm áp và sự khoan dung nhất định cô là một nhạc sĩ rất đáng kính."

Tôn Đàm bật cười: "Có phải bây giờ rất thất vọng bây giờ hay không? Cô chỉ là một bà già bình thường."

Ưng Tử lắc đầu: "Không, cháu không thất vọng. Điều cháu thất vọng chính là thái độ của cô đối với người thân của mình. Sao lâu như vậy cô không đến gặp Nhất Mặc? Cô không biết khi cô rời đi anh ấy sẽ khó khăn như thế nào sao?"

Nụ cười nơi khóe miệng Tôn Đàm dần tắt, cuối cùng biến thành vẻ mặt mở mịt.

"Thật ra, khi mới ly hôn, cô đã lén đến thăm trộm thằng bé hai lần", bà cười chua chát, "Cô đã lấy ống nhòm đứng ở ngoài trường để xem thằng bé học thể dục, trang bị đầy đủ dụng cụ quá thiếu chút nữa bị coi thành người cuồng xem trộm."

Ưng Tử sửng sốt: "Vậy sao cô không quang minh chính đại mà gặp anh ấy?"

"Cô sợ bản thân sẽ mềm lòng, thấy tận mắt sẽ chịu không nổi," Tôn Đàm thở dài, "sau đó cô đã nhờ bạn thân chăm sóc thằng bé, quyết định rời đi một thời gian, sẽ quay lại sau khi studio có tiến triển hơn."

"Vậy cô có trở lại không?" Ưng Tử nín thở hỏi.

Tôn Đàm lắc lắc đầu: "Cô nhớ lúc đó khi cô trở về, bạn thân của cô gả vào Tiêu gia, trở thành mẹ kế của nó."

Ưng Tử hoàn toàn choáng váng.

Nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt của Tôn Đàm rất bình tĩnh, giống như đang kể chuyện của người khác. Trần Thục Di, cũng chính là dì Trần, từng là bạn tốt của Tôn Đàm, cô ta từng xuất thân trong một gia đình giàu có, cô ta học tại Nhạc viện Dĩ An với Tôn Đàm, nhưng cô ta kinh thường đi theo con đường giải trí, quyết định đi du học ở nước A. Sau đó, gia đình cô ta sa sút, sau khi trở về nước, hai người vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

Ánh mắt của Trần Thục Di rất cao, cô ta chưa từng kết hôn, Tôn Đàm luôn độc thân, sau đó, cô ấy và Tiêu Ninh Đông kết hôn, yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ thường chơi cùng nhau và từ đó cũng trở nên thân thiết với nhau.

Trần Thục Di luôn ở bên chăm sóc Tôn Đàm, sau này Tôn Đàm trở thành một người vợ hết mực, có một cậu con trai, luôn hết lòng vì chồng con, Trần Thục Di thường mang đến cho cô ấy một số thông tin ở giới giải trí, luôn cổ vũ cô ấy đừng lãng phí tài năng của bản thân, lúc đó Tôn Đàm rất biết ơn cô ta.

"Có lẽ là khi Nhất Mặc học lớp 10. Công ty của cô ở phái Bắc về cơ bản đã ổn định. Muốn trở về Dĩ An để thăm Nhất Mặc, liền gọi điện hỏi cô ta về Nhất Mặc. Sau đó, cô ta kể rằng cô ta và Ninh....Tiêu Ninh Đông đã kết hôn. Cô ta đã dành rất nhiều tâm sức cho Nhất Mặc, vất vả lắm cô ta mới mở được khúc mắc trong lòng Nhất Mặc đối với cô ta. Hai người thân thiết như mẹ con thực sự, lúc đó Nhất Mặc đang đăng ký vào lớp Sơ cấp của trường Đại học Quốc tế, thằng bé đang phải chịu áp lực học tập rất lớn. Cô ta đã đề nghị cô tạm thời không nên đến thăm, để không ảnh hưởng đến tâm trạng của thằng bé. Cô nghĩ một chút liền đồng ý. Một lần trì hoãn này trì hoãn mấy năm liền, chờ đến khi cô muốn đến, Nhất Mặc đã đi du học rồi." Tôn Đàm buồn bã nói, "Tiếp sau đó, cô không gặp được nữa, điều đó không còn quan trọng nữa. Thằng bé đã trưởng thành, đối với người mẹ này  thằng bé căm ghét tận xương tủy."

"Cũng là dì Trần nói với cô sao?" Ưng Tử buột miệng hỏi.

"Cô ta không phải cố ý nói, chỉ là cô ta nói lỡ miệng một lần", Tôn Đàm cười cười, "Sau này cô không liên lạc với cô ta nữa. Vẫn nên làm người xa lạ thôi, đỡ phải tìm cách ứng phó khi gặp nhau."

Đầu óc Ưng Tử nóng lên, rất nhiều suy nghĩ dồn dập dồn dập khiến cô có chút nghĩ không thông. Cô nhìn chằm chằm vào mặt Tôn Đàm, đột nhiên hỏi một câu: "Cô Tôn, tại sao lúc đó cô lại ly hôn với bố Nhất Mặc? Có phải....có phải.....ông ấy lừa dối bị cô phát hiện không?"
Bình Luận (0)
Comment