Sau khi tin tức dọa người – Hoàng đế mất tích lặng lẽ qua đi, việc kế tiếp phải xử lý cũng là chuyện quân quốc đại sự.
Miêu Cương vương lãnh binh tạo phản, trong một ngày giết hại Thiên triều đại quân, không phải là nói chơi.
Trước khi mặt trời lặn, Hoàng đế bí mật triệu kiến Cửu vương gia, tả hữu Thừa tướng, trọng thần triều đình vào cung nghị sự.
Tình thế nguy ngập, thời gian dư thừa dừng lại dùng cơm cũng không có, Hoàng đế một bên nghe quần thần từng người trình bày ý kiến, một bên phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn. Đồ ăn bưng lên, mọi người vừa dùng bữa vừa tiếp tục nghị sự.
“Tạo phản là một trong mười tội lớn không thể tha, triều đình tuyệt đối không thể nào khinh thường buông thả.”
“Nhưng Miêu Cương ở nơi hẻo lánh, đa số là đồi núi, binh lính Thiên triều không quen với sơn chiến, tác chiến với phản quân, không thể không chuẩn bị sẵn sàng.”
“Năm nay thiên hạ được mùa, triều đình còn vừa mới phân phát một lượng lương thực lớn qua Miêu Cương, bách tính hẳn không tới nỗi đói khát, tại sao bỗng nhiên tạo phản? Thật kỳ quái!”
“Kệ xác cái gì có kỳ quái hay không, dù sao đã muốn phản, ta nhất định phải trấn áp đến cùng! Thỉnh Hoàng Thượng lập tức hạ chỉ, phái đại tướng quân thảo phạt, chứng minh sức mạnh của Thiên triều ta!”
“Trần Tướng quân lỗ mãng, khai chiến dễ dàng, chấm dứt chiến tranh lại rất khó khăn. Tiền triều trước đây đã chinh chiến hơn hai mươi năm, tổn thương nguyên khí giang sơn, hiện giờ là lúc nên để dân nghỉ ngơi…”
“Ý của Thừa tướng là chúng ta sẽ mặc hắn tạo phản, không thèm quản sao?”
“Không phải không quản, mà là phải có mưu lược để quản. Miêu Cương tuy nhỏ, địa hình lại đặc thù. Người dân Miêu Cương không đông, nhưng giảo hoạt vô cùng, gặp ít người thì đánh, gặp đông người liền bỏ chạy vào núi sâu. Hơn mười vạn đại quân Thiên triều tới đây, không quen địa hình hoàn cảnh, tìm không thấy địch nhân, chiến sự có thể kéo dài tới một năm rưỡi. Tướng quân có biết duy trì một lượng quân đội khổng lồ như vậy trong một năm rưỡi, cần biết bao nhiêu sức người sức của không?”
Trương Tướng quân và Trần Tướng quân luôn luôn là phe chủ chiến. Khiết Đan quá cường đại không thể động, chẳng lẽ một Miêu Cương nhỏ nhoi cũng không thể làm gì được?
Trương tướng quân nhếch mép cười, “À? Ta thật muốn thỉnh giáo xem Thừa tướng có mưu lược trấn áp nào?”
Hữu Thừa tướng lười đáp hắn, chắp tay với thiên tử, “Hoàng Thượng, vi thần nghĩ là, ta trước tiên cứ truyền thánh chỉ, quở trách Miêu Cương vương hành sự lỗ mãng, hỏi lại hắn xem có ẩn tình gì mà lại ngang nhiên động võ như thế. Nếu ta cho hắn một đường lui, có lẽ có thể chiêu an.”
“Chiêu an chắc chắn không thể được.” Hoàng đế rốt cục mở miệng, phất tay áo ngăn tả Thừa tướng há mồm biện bạch, “Trẫm hiểu băn khoăn của ngươi. Quốc gia vất vả lắm mới có thể yên ổn cần nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng một nơi loạn, tứ phương ắt sẽ loạn. Đây không chỉ là vấn đề của riêng Miêu Cương, mà còn liên quan tới đông nam, đông bắc hai nơi gần đây có vài đại thành vừa quy phục. Nhưng,” Y chậm rãi nói, âm điệu cũng cất cao, “Triều đình có uy nghiêm của triều đình, thần tử tạo phản, không nghiêm khắc trừng phạt, từ nay về sau thể diện triều đình sẽ mất hết, tứ phương liền thật sự không yên.”
“Hoàng Thượng nói rất đúng.”
“Trẫm không muốn đánh giặc, nhưng trận này, không thể không đánh.” Lời Hoàng đế nói tuy thản nhiên nhưng dứt khoát như đinh đóng cột.
Thánh tâm đã định, quần thần đang thì thầm cũng dần yên tĩnh trở lại.
“Trần Thế Đồng.”
“Có vi thần!”
“Trẫm mệnh ngươi là Đại tướng quân, ngươi hãy tự chọn một phó tướng, lĩnh mười hai vạn nhân mã, lập tức tiến quân Miêu Cương.”
“Thần tuân chỉ!”
“Cứ như vậy đi.” Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, uy nghiêm quét mắt chung quanh một vòng, ngữ khí ôn hòa trở lại, “Tất cả đều mệt mỏi rồi, lui xuống đi.”
Quần thần thối lui, Cửu vương gia đi tới cửa bỗng không bước tiếp nữa. Đến khi trong phòng chỉ còn Hoàng đế và hắn, hắn mới thong thả bước tới, “Hoàng Thượng.”
“Biết ngay ngươi sẽ ở lại.” Hoàng đế cười lấy tay chỉ xuống ghế, “Ngồi xuống rồi nói.”
“Hoàng Thượng vừa mới nói, Miêu Cương chỉ là chuyện nhỏ, nhưng một khi đông bắc, đông nam khởi sự, ắt sẽ thành chuyện lớn. Cứ nghĩ như vậy, thần đệ có chút bất an.” Cửu vương gia buồn rầu hít một hơi.
Đấng bề trên dễ làm lắm sao?
Vinh hoa phú quý nhiều hơn nữa cũng chỉ là được ăn ngon mặc đẹp ngủ yên, nhưng quốc gia đại sự lại như gánh nặng ngàn cân, chỉ cần đi sai một bước, ngã xuống, thiên hạ bách tính sẽ thật đáng thương…
“Còn điều gì khác trong lòng sao?”
Cửu vương gia nhìn về phía Hoàng đế.
Nhị ca của hắn giờ đã không còn là nam tử buồn bã, tịch mịch trong căn phòng bình dân kia nữa. Giờ y là chủ tử của thiên hạ, là ngôi cửu ngũ lưng đeo hàng vạn hàng nghìn vận mệnh của lê dân…
Ánh mắt khôn khéo, sắc sảo. Nét mặt bình tĩnh, sâu xa.
“Vâng.” Cửu vương gia đắn đo, “Miêu Cương động binh, nếu đông nam, đông bắc cũng rục rịch, đại quân Thiên triều ta nhất định phải xuất động ba phương. Điều thần đệ lo lắng nhất là, Khiết Đan sẽ thừa dịp may này nhảy vào. Chúng giống như là sài lang phủ phục sẵn bên người Thiên triều, không cắn thì thôi, một khi mở miệng, chỉ sợ sẽ cắn ngay vào cổ họng của Thiên triều ta.”
Hoàng đế nghe xong, cúi đầu lặng lẽ quan sát chén ngọc lên trên bàn, nửa ngày mới nói, “Điều ngươi nói, cũng chính là điều trẫm suy nghĩ trong lòng.”
Khiết Đan…
Binh lực Khiết Đan ngày càng cường thịnh, dân phong dũng mãnh, chúng lại có khát vọng khai đất mở đường của “nước bạn”. Ứng phó với nơi ấy cũng chẳng phải dễ dàng.
Quốc gia này cũng tựa như vương tử của bọn họ, rất khó nắm bắt.
Sau khi mật đàm với Cửu đệ xong, Hoàng đế kiệt sức quay trở về Bàn Long Điện. Tiểu Phúc Tử nhìn thấy y nhất thời đỏ cả mắt, nức nở theo sát ở phía sau, chỉ không dám khóc thành tiếng. Hắn bước nhỏ đi theo, nửa là nén giận nửa là thương tâm khẽ nói, “Chủ tử, Người đừng đi loạn như vậy một lần nữa. Người nếu lại đi dạo vài canh giờ, nô tài có một ngàn cái mạng cũng không đủ chết… Ô ô…”
“Đã biết! Huyên thuyên mãi còn ra cái thể thống gì?! Trẫm cho ngươi trở thành người hay lải nhải sao?!” Hoàng đế mất kiên nhẫn hét lên một tiếng.
Y vừa bước qua cánh cửa, bước chân liền chậm lại.
Hoàng hậu dẫn vài thị nữ đã đi tới trước mặt. Ngẩng đầu thấy Hoàng đế, nàng giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt thỉnh an.
“Hoàng Thượng…”
Hoàng đế liếc mắt nhìn.
Quả nhiên sau giáo huấn, Hoàng hậu đã thay đổi, dè dặt hơn, nhưng như vậy lại có vẻ điềm đạm đáng yêu.
Y nghĩ người này dù sao cũng là quốc mẫu, nếu đối xử hà khắc quá cũng không hay.
Hoàng đế dừng chân, nhìn nàng, “Hoàng hậu muốn đi đâu?”
“Ngạch nương không khỏe, nô tì… Đi thăm người…”
“Hả?”
Đúng vậy, xử lý việc của Hoàng hậu xong, giờ lại đến Thái hậu.
Aiiii… nữ nhân chốn hậu cung này, từ già đến trẻ…
“Sao Ngạch nương lại khó chịu?”
“Nghe nói là… Đau đầu…” Nghe thấy giọng điệu trên đầu coi như ôn hòa, Hoàng hậu mới dám ngẩng đầu lén liếc mắt nhìn trượng phu của mình.
“Thái y đã chẩn mạch, cũng đã kê đơn, Thái hậu cũng vừa mới uống thuốc. Nô tì trở về thay đổi xiêm y, bây giờ còn phải qua thăm mới có thể yên tâm.”
“Ừ,” Hoàng đế gật gật đầu, “Ngươi đi đi, chút nữa trẫm cũng phải đến thăm.”
Hoàng đế trở về Bàn Long Điện thay đổi y phục, Tiểu Phúc Tử tự mình hầu hạ xoa bóp giúp y. Sau khi thả lỏng, y lại càng cảm thấy mệt mỏi nhiều hơn.
Hoàng đế thấy có chút buồn cười.
Hôm nay chơi đến điên rồi, nếu Tiểu Phúc Tử biết ta thả diều, chẳng biết sẽ có biểu cảm gì.
Giống như phát cuồng, cẩn trọng gì đó đều quên tiệt, chỉ thỏa sức mà chạy, mà đổ mồ hôi…
Mặt trên diều có máu tươi của Thương Nặc viết thành chữ
Tranh nhi, không biết giờ này rơi xuống nơi nào rồi?
Ai đã tìm thấy?
Nhìn hai chữ
Tranh nhi viết bằng máu, không biết sẽ có cảm giác gì…
Hoàng đế lắc lắc đầu, y như phải giãy giụa bước ra từ những suy nghĩ nhàm chán. Thật buồn cười, đường đường thiên tử, bao nhiêu đại sự đang đợi xử trí, y lại có thời gian ngơ ngẩn.
Gần đây, y luôn lơ đãng. Tên Thương Nặc này đáng giận cực kỳ, dẫu hắn không ở, lòng người cũng chẳng yên.
“ C ho dù ngươi không nghĩ cho ta, thì ít nhất cũng nên nghĩ cho chính bản thân ngươi … ““ N gươi hãy để chính mình vui vẻ một chú t… “Hoàng đế nghĩ cũng lạ.
Cái kẻ thô lỗ kia sao có thể nói được những điều làm cho ta, một nam nhân cũng phải xao động?
Chỉ chốc lát, suy nghĩ chuyển tới Miêu Cương. Thế cục trước mắt rõ ràng sẽ phải điều động đại quân, cứ đà này, thế cân bằng như mặt băng mỏng sẽ sớm tan vỡ, quân đội Khiết Đan sẽ…
Thương Nặc kia sẽ ở bên cạnh giúp ta một phen sao?
“Hoàng Thượng?”
Hoàng đế nôn nóng nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy Tiểu Phúc Tử đang hầu hạ xoa bóp thắt lưng ra.
Đế vương hành sự, đương nhiên phải lấy thiên hạ làm trọng.
Nếu lợi dụng được, có thể lợi dụng, đều phải lợi dụng tới cùng. Dù sao Thương Nặc kia cũng đã sớm chiếm hết tiện nghi của mình, không thể để cho hắn chiếm tất cả được…
Triền miên điên cuồng, thô bạo lại xuất hiện trong đầu.
Hai hàng mồ hôi đầm đìa, quay cuồng ôm ấp, không thể chịu nổi tư thế giao hợp với bóng người kia, chính miệng y tràn ra những tiếng rên rỉ không biết thẹn.
Mồ hôi lạnh trên trán chảy ra thật ngứa, Hoàng đế dùng ngón tay lau đi. Y không rõ oán hận và chán ghét từ đâu ập đến.
Y căm ghét đặt chuyện này bên cạnh đại sự quốc gia.
Thương Nặc là Thương Nặc, tuy rằng đáng giận đáng chết, hẳn là phải nhận hết mọi hình phạt nghiêm khắc, nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải đặt từng giây từng phút ở bên hắn cạnh minh ước của Thiên triều và Khiết Đan, trong lòng y lại khó chịu như nuốt phải ruồi nhặng.
Hắn ôm lấy mình, làm chuyện đáng giận, nói lời đáng giận, lại lộ ra cái vẻ tươi cười đáng giận, vốn, chỉ là chuyện của hai người vô cùng đơn giản mà thôi.
Chỉ là chuyện của riêng hai người.
Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi, hận Miêu Cương vương.
Tên hỗn đản đó dám khởi binh mưu phản, tác động đến cái thế cục hết sức căng thẳng kia.
Y… chỉ có một vài thứ thuộc về chính y…
Hoàng đế nắm chặt năm ngón tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm nghiên mực trước thư trác. Tiểu Phúc Tử không biết y vì sao lại giận giữ, hắn đứng bên cạnh kinh sợ nhỏ giọng nói, “Chủ tử… Bữa khuya có ăn hay không…”
“Không.” Hoàng đế ép mình buông lỏng nắm tay, gắng gượng đứng lên, “Trẫm còn phải mau chân đến thăm ngạch nương nữa. Còn nữa, ngươi mệnh cho thị vệ tổng quản tiền điện, bắt đầu từ tối nay, phàm là quân báo của Miêu Cương, không cần thỉnh chỉ, trực tiếp trình lên. Trẫm phải thời khắc nắm rõ thế cục tiền phương.”
“Vâng, chủ tử.”
*
Ngày nối ngày chẳng hề dễ chịu.
Sau khi Trần Thế Đồng lĩnh mười hai vạn quân, quan lại rầm rộ đưa tiễn đến tận ngoại thành, Hoàng đế và văn võ bá quan đều mệt đến ngất ngư. Vì phải chắc chắn có đủ lương thảo cho mười hai vạn đại quân, quan viên Hộ bộ tiếp tục người ngã ngựa đổ. Tổng đốc những tỉnh lớn dọc theo đường đại quân đi qua cũng không được yên bình.
Hoàng đế một ngày vài lần hỏi tình hình, sau khi lâm triều, y trở về lại càng lạnh lùng với hậu cung.
Từ khi y phát giận với Hoàng hậu, chẳng những Hoàng hậu thấy y không dám ho he, ngay cả các phi tử khác cũng câm như hến. Ngẫm lại, từ trước tới nay Hoàng hậu không phạm phải sai lầm gì, tam tòng tứ đức của Hoàng hậu còn không thể làm Hoàng Thượng hài lòng, phi tử các nàng biết khi nào sẽ gặp tai họa đây? Sau vài ngày vui sướng khi có người gặp nạn, lại thấy Hoàng đế không có ý định sủng hạnh một phi tử nào, mọi người cũng từ từ lặng yên như cũ.
Thái hậu vẫn mắc bệnh không nặng không nhẹ.
Hoàng đế thường xuyên tới vấn an Thái hậu. Từ trước tới nay luôn duy trì rất tốt tình mẫu tử, trải qua nhiều chuyện như vậy, y cũng dần dần lãnh đạm.
Nhất mẫu nhất tử, ngoài mặt tuy rằng mỉm cười hàn huyên, nhưng có làm thế nào cũng không thể có lại tình cảm tri kỉ trìu mến như trước.
“Hoàng Thượng, ngươi dù sao cũng là Hoàng Thượng.” Thái hậu nằm ở trên giường, trên trán là miếng băng thật dày trắng tinh. Bà cười khổ mà nói, “Ngạch nương cũng biết, Thiên tử là người cô đơn. Trong lòng ngươi dù không có ngạch nương, cũng không thể trách ngươi được.”
Hoàng đế đứng trước giường, cảm giác vừa chua xót vừa đau đớn dấy lên trong lồng ngực.
Y không muốn làm người cô đơn.
Cẩm y ngọc thực, đình thai lầu các đứng sừng sững, kiều tì mĩ nhân vờn bên cạnh, nhiều người như vậy quan sát y, mong chờ y…
Thế nhưng, y vẫn là kẻ cô đơn.
Hôm qua y bừng tỉnh, Bàn Long Điện im ắng tối như hũ nút, tịch mịch lạnh lẽo đến không nói nên lời.
Tư vị đó khiến người ta đau đớn không cách nào chịu nổi.
Đây chính là hình phạt sắt đá của bậc Đế vương.
Mỗi lần như thế, y lại không thể không nhớ đến lời người kia nói.
H ãy để chính mình vui vẻ một chút …Thiên hạ chỉ có một mình Thương Nặc dám dõng dạc xúi giục y như vậy, hãy suy nghĩ cho chính mình, hãy để bản thân thoải mái.
Nhưng cái kẻ chết tiệt kia cư nhiên thả người qua cửa sổ, đi mất tăm mất tích.
Mỗi ngày, Hoàng đế trở lại Bàn Long Điện, mang theo một tia hy vọng, rồi lại rất nhanh từ hi vọng chuyển thành thất vọng.
“Đã… đã bao nhiêu ngày?”
Cái ngày được càn rỡ cười vui chảy mồ hôi đã qua đi, đã trôi đi từ rất nhiều, rất nhiều ngày.
Đại hắc cẩu mỗi ngày đều được ăn ngon ở tốt đã nuôi được một bộ lông đen bóng, bụng cũng phình to biểu hiện mang thai. Nó ngồi ở dưới thư trác nhìn Hoàng đế rầu rĩ không vui.
“Không đến, cũng tốt.” Hoàng đế quật cường mím môi.
Miêu Cương quân báo truyền đến: tình hình như dự đoán, đại quân song phương không thể lập tức giao chiến.
Phản quân gặp yếu thì đánh, gặp mạnh thì chạy, đại quân lợi hại cả ngày lại bị quấy rầy sau lưng. Đại quân Thiên triều giống như sư tử lớn, gặp muỗi nhỏ thì phiền lòng.
Mỗi ngày lương thảo đều tiêu hao, lương thảo để cứu tế dân chúng khi gặp thiên tai chẳng biết còn lại bao nhiêu.
Lần này dù chỉ là muỗi, lại không thể dễ dàng buông tha.
Tuyệt không thể dao động!
Nhưng lo lắng cứ theo nhau mà đến, đông nam, đông bắc đều có dấu hiệu điều động đại quân, Khiết Đan kia cũng không vô duyên vô cớ mà chỉnh hợp quân đội…
Nếu Thương Nặc đến đây, y không chừng sẽ thật sự mở miệng thảo luận việc này cùng hắn.
Y không muốn đề cập tới thứ giao dịch xấu xa này với Thương Nặc, không muốn Thương Nặc thô lỗ ngay thẳng lại phải che giấu biểu cảm, không muốn từ nay về sau mỗi câu Thương Nặc nói với y lại ứng vào hưng suy của Thiên triều.
Y không muốn.
Thương Nặc, thuộc về Tranh Nhi.
Không ai biết Hoàng đế trẻ tuổi đang phải chịu dày vò.
Chí tôn ngồi ở long ỷ cao cao kia tự tin mà tao nhã, quốc sự hay thay đổi, tiền phương chiến cục giằng co, quân chủ của bọn họ lại bất vi sở động. Người cũng không vì háo thắng mà hạ chỉ sai lầm, vẫn để Trần Thế Đồng lão tướng an ổn đánh giặc.
Nhưng một tấu chương tầm thường của Lễ bộ lại khiến Hoàng đế đang cao cao tại thượng nhíu mày.
“Đoàn sứ giả Khiết Đan hẳn là nên đi rồi? Ai nói như vậy? Là ngươi tự cho là thế sao?”
Hoàng đế nhẹ nhàng nói một câu lại như hòn đá nhỏ từ trên cao vạn trượng rơi xuống, khiến cho Lễ bộ Thượng thư không hề phòng bị giật mình, “Này… Chuyện này… Vi thần…” Vì tránh phát sinh vấn đề, sứ giả các quốc gia cũng không nên ở kinh thành lâu hơn nữa. Nhiệt tình chiêu đãi một bữa trước khi đi, vốn chính là lẽ đương nhiên.
Kỳ thật bọn họ tới đây cũng chỉ là để tặng lễ vật và hàn huyên đôi chút. Lễ vật đã tặng, thiên tử cũng đã tiếp kiến rồi, vậy thì sớm phải ra đi.
“Hoàng Thượng,” Hữu Thừa tướng tuổi già sức yếu bước ra, “Lúc này, trăm triệu lần không thể giữ sứ giả Khiết Đan ở lại…”
“Trẫm cũng chưa nói sẽ giữ lại.” Hoàng đế ngay cả mặt mũi cựu thần cũng không nể, lạnh lùng ngăn cản, “Cần phải có qua có lại, bọn họ đã tới tặng lễ vật, Thiên triều ta cũng không thể để bọn họ tay không ra về. Lễ vật tặng lại cho Khiết Đan Đại vương đã chuẩn bị xong chưa?”
Hai bàn tay Lễ bộ Thượng thư đều là mồ hôi lạnh, lúc này, hắn mới dám trả lời một câu, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, các loại lễ vật đều đã chuẩn bị xong.”
“Tốt lắm. Trẫm muốn đích thân xem qua. Ngươi đi gặp sứ giả Khiết Đan, truyền lại ý của trẫm: trẫm không phải không cho bọn họ đi, nhưng lễ nghi muốn chu đáo, cần thời gian chuẩn bị. Chuyện quốc gia đại sự không thể lộ ra, tất cả thể diện Thiên triều đều nằm ở đây, hiểu chưa?”
“Dạ, vâng, vi thần hiểu rõ.”
Vì việc nhỏ này, mặt mày Hoàng đế sầm sì cả một buổi sáng.
Sắp bãi triều, quân báo tiền phương lại vội vàng đưa tới.
Thế cục vẫn giằng co như cũ, sào huyệt của Miêu Cương vương không ngừng di động, lần này Trần Thế Đồng may mắn tìm ra một chút manh mối, nhưng đại quân chưa kịp hình thành thế gọng kìm đã bị phát hiện.
Bên người Miêu Cương vương đều là tử sĩ dũng mãnh gan dạ, thừa dịp Đại quân chưa tới, bọn họ trái lại hầu như tiêu diệt sạch quân tiên phong của Trần Thế Đồng!
Hoàng đế lệnh truyền quân báo xuống dưới để tất cả đại thần cùng xem. Đôi môi mỏng mím lại cao ngạo, y quét mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nở nụ cười, “Nực cười.”
Tiếng cười làm trái tim bá quan trở nên băng giá.
Thiên triều không thể cứ tiêu hao kéo dài, Hoàng Thượng tức giận.
“Ai có thượng sách?”
“Hoàng Thượng, loạn Miêu Cương mầm tai họa không ở dân chúng, mà là ở chính Miêu Cương vương tàn sát bừa bãi. Chỉ cần Miêu Cương vương chết đi là đại loạn có thể tiêu trừ.”
“Đã biết là vậy, nhưng bên cạnh Miêu Cương vương có hàng vạn hàng nghìn tử sĩ trung thành, làm sao có thể lấy thủ cấp của hắn?”
Đại thần hai mặt nhìn nhau, không ai dám đáp lại.
“Nhâm An.” Hoàng đế không chút để ý điểm danh.
“Vi thần… Có.”
“Ngươi chủ quản Lại bộ hẳn là biết rõ nhân tài hữu dụng của quốc gia. Năng nhân dị sĩ đều là do ngươi điều hành, trù tính.” Hoàng đế thoáng nhìn qua, ném củ khoai lang nóng phỏng tay cho kẻ khác, “Trần Thế Đồng chủ quản chiến sự tiền phương, ngươi ở hậu phương hãy tìm người phụ trách thăm dò, ám sát. Tiến hành đồng thời, trẫm muốn thấy kết quả thật nhanh.”
“Thần…” Nhâm An âm thầm kêu khổ. Năng nhân dị sĩ thì đúng là có, nhưng phải đi tới tận Miêu Cương xa xôi, xâm nhập vào hang ổ địch nhân để lấy thủ cấp, loại cao thủ không sợ chết này chỉ sợ cũng không dễ tìm. Nhưng kim khẩu đã nói thì còn biết làm thế nào, hắn đành mặt nhăn mày nhó nói, “Thần… Tuân chỉ.”
“Được rồi, bãi triều đi.”
Trở lại Bàn Long Điện, y lại tiếp tục thất vọng. Căn phòng trống rỗng. Thiếu đi Thương Nặc, cái gì cũng trở nên ảm đạm.
Hoàng Thượng hận bản thân mỗi ngày lại không thể buông tha cho một tia hy vọng bất lực đáng thương.
Nhớ tới lời tấu của Lễ bộ Thượng thư, trong lòng lại càng không thoải mái.
Đoàn sứ giả Khiết Đan sớm hay muộn cũng đều phải đi. Thương Nặc cũng sẽ không giữ lại được.
Giữ lại hắn làm gì!
Năm lần bảy lượt hắn muốn tới thì tới, muốn đi liền đi, biến hoàng cung hiển hách thành khách điếm, uy nghiêm trăm năm của hoàng tộc lại bị hắn chà đạp không chút thương tiếc.
Giống như gió cứ mãi trêu đùa lá khô không thể rời cành, hắn như gần như xa hành hạ y thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, vua không ra vua.
Không xuất hiện nữa là tốt rồi.
Để y làm Hoàng đế, để y tọa trên long ỷ, để y đi tới hậu cung người người lạnh lùng dụng tâm trắng trợn, để y ngợp trong vàng son cho tới chết, để y trở thành đối tượng cho các quan đời sau nghị luận, không phải rất tốt sao?
Cố tình… Dồn y đi tới một bước này.
“Hoàng Thượng…”
“Đem xuống. Đừng nhiều lời.”
Tiểu Phúc Tử cầm khay đựng bữa tối còn chưa được động đũa im ắng rời đi, một bên thở dài, một bên lắc đầu.
Nguy rồi, nguy rồi, chủ tử không lý do lại trở tính, bộ dáng im lặng làm người ta nhìn cũng thấy sợ.
Vị này đứng trên thiên hạ, vì lẽ gì luôn mặt cau mày có, giống như thiên hạ thiếu y mấy vạn lượng bạc?
*
Áo ngủ bằng gấm mềm mại mà lạnh băng, cực kỳ giống tất thảy xung quanh y.
Hoàng đế nằm trên giường không cách nào đi vào giấc ngủ.
Chết tiệt, sao y chưa từng nghĩ tới, Thương Nặc cũng sẽ có một ngày phải rời khỏi Thiên triều?
Nam nhân kia tự nhiên xuất hiện, đương nhiên cũng có thể tự nhiên rời đi. Giống như khi hắn thả người qua cửa sổ, nhảy qua tường, cho ngươi thoáng nhìn thấy bóng lưng trong không trung, rồi từ đó phủi mông, ngay cả đưa tiễn hắn cũng không cần nữa.
Đáng giận!
Hoàng đế một mình đau khổ, túm chặt lấy sàng đan lạnh như băng.
Tại sao không thể mường tượng ra độ ấm nóng rực như trước? Máu đỏ tươi của Thương Nặc giờ đã ở đâu?
Cái tên hỗn đản kiêu ngạo kia luôn mồm kêu
Tranh Nhi, lớn mật vuốt ve thân thể cao quý của y, chà đạp nơi tư mật nhất mẫn cảm nhất của y, bây giờ tất thảy lại giống như tảng đá ném vào trong nước, chỉ nhộn nhạo khởi sóng một lúc, sau đó liền khôi phục như thường. Rốt cuộc, tảng đá nơi đáy nước có được ai nhìn thấy?
Hỗn đản!
Trẫm muốn đánh gãy đôi chân cứ đi tới đi lui của ngươi, trẫm phải đặt trên cổ ngươi một cái xích bằng sắt lấy từ dưới biển sâu, giữ ngươi dưới chân giường!
Xem ngươi có còn đi đứng tự nhiên, phóng khoáng như làn gió được nữa hay không?
Xem ngươi có còn cách nào dày vò trẫm?
“Tranh Nhi?”
Ác mộng, ác mộng lại tới nữa.
Lại là thanh âm làm cho y nghiến răng nghiến lợi này. Hoàng đế nhắm mắt lại, kiệt lực xua đuổi cảnh tượng trong mơ ngọt ngào đến xót xa kia. Không nên hồi tưởng lại cái ôm vô lực kháng cự ấy nữa, y là Hoàng đế, không ai có thể ôm y như vậy.
Vĩnh viễn cũng không có ai dám ôm y không hề kiêng nể như vậy.
“Tranh Nhi, vì sao ngươi lại khóc? Ngươi nhớ ta sao?” Hơi thở bên tai nóng quá, khẽ khàng tựa hoa rơi, tràn đầy thương tiếc.
Không phải là mộng!
Hoàng đế đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc quay đầu lại.
Gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, Thương Nặc cùng y đầu kề đầu, vai sóng vai nằm ngửa. Hắn nhắm mắt.
Nhắm mắt lại, thế nhưng hắn lại biết rõ, Tranh Nhi đang khóc.
Hoàng đế vươn tay sờ khóe mắt, quả nhiên, y thực sự rơi lệ trong mộng.
“Ngươi còn tới làm gì?! Cút ngay cho trẫm!”
“Ngươi nhớ ta không?” Thương Nặc tính định ngủ một giấc, lười mở mắt.
Hoàng đế bỗng nhiên ngồi dậy, “Cút!!”
“Đừng làm ồn, ta mệt chết đi được.”
Hai mắt Hoàng đế như bốc lửa, y đá một phát vào thắt lưng tên vô lại này.
Tiếng vật nặng rơi xuống đất vang lên.
Thương Nặc thế mà bị y đá ngã xuống giường.
“Tranh Nhi,” Hắn rốt cục mở to mắt, lười biếng nhìn Hoàng đế, “Tính tình của ngươi thật tồi tệ.”
Gương mặt Hoàng đế không lộ vẻ hối hận, “Ngươi có cút đi hay không?”
“Không cút.” Thương Nặc không định nghe Hoàng đế nói bất cứ cái gì, cũng không tính giải thích nguyên nhân hắn đã chạy trốn từ cửa sổ nhiều ngày qua. Khuôn mặt anh khí nhuốm màu mệt mỏi, ngáp một cái, hắn đơn giản là nằm trên mặt đất tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Hoàng đế bị chọc tức.
Thương Nặc biết chắc chắn y sẽ không gọi thị vệ.
Chết tiệt! Y quả thực sẽ không gọi thị vệ…
Cái kiểu ăn nói này của hắn thật khó nuốt trôi, Thiên tử nổi giận cũng không dễ chọc. Thương Nặc trở về, vẻ buồn bực không vui của y đều sớm không còn, toàn thân y đều là cơn tức nghẹn không thoát ra được.
Hoàng đế trợn mắt tức giận. Y bỗng nhiên nhảy xuống giường, đá Thương Nặc mặt dạn mày dày túi bụi, “Cút! Cút! Ngươi coi trẫm là gì? Trẫm vô năng như vậy, để ngươi coi như đồ vật đùa giỡn trong lòng bàn tay sao?”
Chân y đá không lưu lực chút nào, ngay cả người mình đồng da sắt như Thương Nặc cũng chịu không nổi. Không biết có phải là đá quá mạnh hay không mà gương mặt tuấn tú của Thương Nặc nhăn nhó, hắn không rên một tiếng, cuộn mình đứng lên.
Dưới ánh trăng thấy rõ mồn một, Hoàng đế cũng thầm giật mình. Lập tức thu chân, Hoàng đế đánh giá tên vô lại đang ở dưới sàn.
“Bị đá đủ rồi?” Y cố gắng mà nói ra một câu.
Thương Nặc tựa hồ vô cùng mệt mỏi, không thèm lên tiếng. Hắn di chuyển, mình vẫn nên cút xuống dưới đáy giường đi.
Hoàng đế ngây người một lát, lại nổi giận một trận.
Nhưng nếu như bắt y phải bò xuống gậm giường túm Thương Nặc ra, hình như đây cũng không phải việc Hoàng đế nên làm. Y đứng cũng không được ngồi cũng không xong, buồn bực nửa ngày, mới cảm thấy chi bằng đi ngủ.
Lên giường, kéo áo ngủ bằng gấm không chút độ ấm, y nhớ tới Thương Nặc đang ở ngay phía dưới, một trận an lòng nổi lên vô lý do. Y muốn cười, nhưng rồi lại thóa mạ bản thân một trận, sau đó cố gắng đè nén xuống.
Tâm tình ngũ vị, vốn tưởng rằng sẽ giống như mấy ngày trước một đêm trợn mắt tới bình minh, không ngờ tâm tình lại thả lỏng, y cư nhiên mông mông lung lung ngủ. Không nằm mơ, y ngủ một giấc ngon hiếm thấy.
Vừa mới bình minh, cửa phòng đã bị người ồn ào quấy nhiễu. Hoàng đế mơ mơ màng màng ngẩng đầu, bất mãn hỏi bên ngoài, “Tiểu Phúc Tử, ngươi cũng thật lớn mật, ngươi làm ồn gì bên ngoài?”
“Hoàng Thượng, là thần đệ.” Ngữ khí Cửu vương gia tràn ngập hưng phấn kích động, “Hoàng Thượng, có tin chiến thắng từ Miêu Cương! Là tin báo từ rạng sáng nay của Trần Thế Đồng: Miêu Cương vương bị chém đầu, phản quân tán loạn!”
“Cái gì?!” Hoàng đế đột nhiên ngồi bật dậy, “Mau, lấy quân báo cho trẫm xem!”
Cửu vương gia mặt mày rạng rỡ đẩy cửa tiến vào. Đưa tin báo chiến thắng màu đỏ thẫm cho Hoàng đế, hắn xoa xoa tay nói, “Tai họa và rắc rối Miêu Cương vừa qua, kế tiếp chỉ cần dàn xếp dân chúng xong là mọi việc đều ổn. Mười hai vạn đại quân không cần bôn ba nữa, tất cũng sẽ không hao phí lương thảo quốc khố. Thần đệ còn nhận được tin, dị động tại đông bắc, đông nam đã đình chỉ, binh mã được điều động cũng đang quay trở về. Khiết Đan kia khẳng định cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Thật tốt! Thiên hạ bớt đi một hồi thảm họa chiến tranh.”
Hoàng đế cẩn thận nhìn quân báo, một chữ cũng không bỏ sót. Y bỗng nhiên trầm ngâm nói, “Trần Thế Đồng nói thủ cấp của Miêu Cương vương bỗng nhiên treo ở đại kỳ doanh trại chúng ta. Chuyện ám sát trẫm giao cho Nhâm An, không phải vẫn đang tìm kiếm sao? Sao có thể xuống tay nhanh như vậy?”
“Việc này không phải là người do Nhâm An phái ra làm, mà là tự phát.” Cửu vương gia đoán xong, thần thái sáng láng mỉm cười.
“Nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, Miêu Cương vương ngang nhiên tạo phản, khiến bách tính lầm than, ngay cả dị sĩ giang hồ cũng không nhịn được. Mặt sau quân báo còn có tin tức thăm dò được của Trần Thế Đồng, tuy rằng thời gian không nhiều, hắn chỉ hàn huyên mấy lời, nhưng chuyện này thật vô cùng ngoạn mục, xem hí kịch còn không thú vị bằng.”
Cửu vương gia hưng trí bừng bừng, trí nhớ vô cùng tốt, hắn chắp tay sau lưng, tấu một đoạn đầy nhịp điệu, “Theo quân báo, cao thủ che mặt nọ đêm khuya một mình xâm nhập doanh trại Miêu Cương vương, chiến đấu với thân tín tử sĩ của Miêu Cương vương. Hắn võ công trác tuyệt, dũng mãnh không ngờ, ánh đao lướt qua, máu phun năm thước, trước mắt mọi người chém đầu Miêu Cương vương, rồi nhanh nhẹn rời đi. Ngày kế, thủ cấp được treo cao ở đại quân kỳ của Thiên triều ta, toàn quân xuất chiến diệt dư nghiệt, thế như chẻ tre. Hoàng Thượng, Người xem này…” Cửu vương gia vừa quay đầu lại, đáy mắt chiếu ra hình ảnh Hoàng đế sắc mặt tái nhợt trông đến dọa người.
Cửu vương gia lắp bắp kinh hãi, “Nhị ca, ngươi làm sao vây?”
Hoàng đế tựa hồ nghĩ tới điều gì kinh sợ, khuôn mặt tuấn tú trở nên xám trắng. Nửa ngày mới nghe thấy thanh âm Cửu đệ, y không yên lòng ngẩng đầu lên, mấp máy miệng, “Trẫm không sao. Ngươi… Ngươi đi ra ngoài trước, lệnh Lễ bộ chuẩn bị nghênh đón, còn… Còn Hộ bộ, lương thảo kia có thể tiết kiệm, đại quân chiến thắng trở về, chuẩn bị thỏa đáng để khao thưởng các tướng sĩ.”
“Việc này thần đệ sẽ lo liệu, Hoàng Thượng trong người không phải là khó chịu…”
“Không.” Gương mặt Hoàng đế không giấu được nôn nóng, “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Cửu vương gia không nắm bắt được suy nghĩ Hoàng đế, cao hứng nhất thời đình chỉ, hắn đành phải cáo lui.
Hắn vừa đi khỏi, Hoàng đế lập tức đóng cửa lại. Tin chiến thắng chấn động vua quan thần dân tùy tay ném đi, y lập tức đi tới trước giường, hạ thấp thắt lưng xuống nơi kia mà gọi khẽ, “Thương Nặc? Thương Nặc?”
Không trả lời.
Trong lòng căng thẳng, tôn nghiêm mấy ngày nay cũng không còn nữa, y cúi đầu chui vào đáy giường.
Trống rỗng.
Đi rồi? Hoàng đế không tin dụi dụi mắt, ngây người một hồi, lại không cam lòng cầm lấy một ngọn nến, chiếu vào gậm giường.
Tua vải của sàng đan và màn trướng buông xuống che đi ánh mặt trời, y đem nến lại gần, ánh sáng tỏa ra, đáy giường tối như mực nhất thời hiện rõ.
Mấy vết máu khô cạn như ẩn như hiện đọng lại trên mặt đất.
Hoàng đế không nhìn còn đỡ, vừa thấy thế, cả người liền cứng lại, hô hấp cũng không thông. Tay cầm ngọn nến hơi hơi run rẩy, ngay cả vài giọt sáp nến rơi xuống tay, y cũng không phát giác.
Một hồi lâu sau, Hoàng đế chậm rãi rời khỏi đáy giường, lại giật mình như nhớ tới cái gì. Y ném mạnh ngọn nến, quỳ xuống nơi hôm qua Thương Nặc đã bị y đá mạnh cho vài cái. Y dường như phát điên mà nhìn kỹ.
Quả nhiên, cũng có vài vệt máu đen sẫm dính lên.
Hoàng đế liều chết nhìn trừng trừng mặt đất. Chậm rãi lắc đầu, y nhẹ giọng nói, “Không thể nào, hắn… Hắn nhất định là đã gây chuyện ở đâu đó, cho nên mới… Mới…”
Cứ mãi lầm bầm như thế, chính y cũng nhận thấy giọng nói run rẩy không chút tự tin.
Y sợ chính mình sẽ mất mặt mà bật khóc. Y gắt gao che miệng lại, vừa giống như hít thở không thông, vừa giống như cố gắng hô hấp.
Tên chết tiệt kia, đó là báo ứng.
Đáng đời!
Y chỉ không rõ, lòng y, đau như có người cào xé.