Cả khu nội thành đều kẹt xe, lúc về đến biệt thự thì đã là 7 giờ. Bùi Kính Đường mở cửa bước vào, tầng một yên lặng, đèn ở phòng khách và phòng bếp vẫn sáng, chiếu khắp phòng như thể đang là ban ngày. Trên bàn ăn bày đầy món nóng hôi hổi, lại không thấy ai trong nhà ăn, trên cầu thang cũng không truyền đến tiếng bước chân như mong đợi.
Bùi Kính Đường cởi áo khoác cầm trên tay, không ngồi xuống ăn tối ngay mà trước tiên bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ chính ra.
Đứa nhỏ nào đó nói muốn làm ấm giường giúp hắn lúc này đang nằm đắp chăn của hắn, ôm một cái gối đầu an ổn ngủ.
Có lẽ là ban ngày ngủ không ngon, lại đợi hắn đến nỗi ngủ quên luôn, điện thoại ném sang một bên, hai chân duỗi thẳng. Bùi Kính Đường thở dài, khoác áo lên giá áo, tiến đến dém chăn cho cậu.
Đột nhiên hắn phát hiện, cái áo Bùi Trì Yến đang mặc không phải là áo ngủ hắn thấy hồi chiều, mà là sơ mi trắng.
Bùi Kính Đường chậm rãi xốc chăn lên, như thể đang mở ra một món hàng được đóng gói cẩn thận, lấy từ bên trong ra một chiếc bình sứ trắng. Bùi Trì Yến nhúc nhích khiến cổ áo sơ mi lệch xuống một bên, lộ ra một đoạn xương quai xanh nằm ngang trên da thịt trắng nõn.
Dù có còn nhỏ đến đâu thì cậu cũng là một cậu bé sắp sửa trưởng thành rồi, gần đây đã bắt đầu cao lên, mặc áo sơ mi của Bùi Kính Đường cũng chỉ có thể che khuất nửa mông, lộ ra quần lót tứ giác màu xám và toàn bộ đôi chân nhỏ thẳng tắp. Cậu đang ngủ nên không hề phòng bị, tự nhiên cũng không phát hiện thái dương của Bùi Kính Đường vì chịu đựng mà nổi gân xanh.
Một bảo bối tuyệt vời đang nằm trên giường mình, tối hôm qua còn vùi đầu giữa hai chân mình liếm láp làm nũng. Ai có thể nhịn được chứ.
Bùi Kính Đường đặt tay lên ngực cậu, khuỵu gối xuống ôm lấy lưng cậu, ghé sát vào sau tai ngửi hương thơm dầu gội, sau đó dùng răng day vành tai.
Trong giấc mộng, Bùi Trì Yến ư một tiếng, giọng mũi khàn đục. Môi Bùi Kính Đường áp xuống, in một dấu hôn lên cổ cậu. Xong xuôi, hắn dừng lại không hôn xuống nữa, môi áp vào da, hơi thở gấp gáp.
Mà đúng lúc này, Bùi Trì Yến mơ mơ màng màng tỉnh lại, ôm lấy cổ hắn, còn mơ ngủ nói một câu: "Người về rồi à..."
"Ừ, ta về rồi." Bùi Kính Đường ghé vào lỗ tai cậu nói.
"Người ăn cơm chưa?" Giọng nói lúc vừa tỉnh có hơi khàn, lại ở trước mặt người mình thích, cả người Bùi Trì Yến mềm nhũn, trong lòng ấm áp mềm mại, "Để con đi xả nước giúp người, người có muốn... A!"
Bùi Kính Đường cắn một ngụm lên lỗ tai cậu, nói: "Không phải con muốn làm ấm giường cho ta sao?"
"Thật, thật hả?" Bùi Trì Yến thở hổn hển, trong lòng mờ mịt.
"Còn có thể giả ư? Quần áo của ta con cũng mặc rồi, đêm nay không phải nên ngủ với ta à?"
Một vài vết đỏ lộ ra trên xương quai xanh, lại thêm vài dấu hôn, lúc Bùi Kính Đường ngẩng đầu nhìn cậu, Bùi Trì Yến cắn môi nhịn tiếng rên xuống, ánh mắt lại ướt át.
"Ngoan, nằm yên nào." Bùi Kính Đường nói, "Để chú sờ một chút."
Nói xong, hắn ôm lấy hai cái đùi của Bùi Trì Yến, quỳ gối trên giường kéo cậu lại gần.
Trong lòng Bùi Trì Yến thầm nghĩ lão lưu manh này rốt cuộc cũng hiện nguyên hình, lại không biết hắn muốn làm gì nên cứ ngoan ngoãn mặc hắn đùa nghịch.
Trước tiên, Bùi Kính Đường hôn một bên chân, lại dùng một tay kéo khóa quần, vật to lớn thuận thế chen vào giữa hai chân đang khép chặt của Bùi Trì Yến, chen vào phần thịt mềm giữa bắp đùi, để lộ quy đầu mềm mại.
Lần này Bùi Trì Yến có ngốc cỡ nào cũng biết đây là làm gì, cảm giác bí ẩn đó khiến cả người cậu nhũn ra, động tác của Bùi Kính Đường không nhanh, cậu có thể cảm nhận rõ ràng côn th*t to lớn kẹp giữa hai chân, độ to, hình dạng, độ cứng, thậm chí là gân xanh nổi lên. Không có gì để bôi trơn, thịt nơi đó lại quá non, ma sát mang đến cảm giác đau đớn nóng bỏng, rồi lại sung sướng lạ thường.
Thời điểm cắm vào rút ra đánh trúng tinh hoàn của cậu, khoái cảm và đau đớn cùng đánh úp lại, Bùi Trì Yến nhịn không được rên rỉ đứt quãng, tay đặt giữa hai chân, Bùi Kính Đường liền ma sát lòng bàn tay cậu, tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Yến Yến, kẹp chặt nào."
Bùi Trì Yến cảm thấy hơi đau, nghe thấy lời này vẫn đặc biệt ngoan ngoãn kẹp chặt chân lại, chịu đựng một lần nghiền ép mới. Trong lúc hoảng hốt, một dòng điện chạy xẹt qua toàn thân, đánh thẳng vào đại não, đầu óc bỗng dưng trống rỗng, cái đùi run rẩy, bắn tinh vào quần lót. Dường như Bùi Kính Đường vừa nói gì đó, nhưng cậu nghe không rõ, khóc lóc kêu đau chân.
Đợi đến khi Bùi Kính Đường rốt cuộc buông chân cậu ra, bắn lên bụng cậu, nước mắt của Bùi Trì Yến đã vương đầy mặt, bắp đùi như được bôi mỡ nóng rát, vẫn còn cảm giác có đồ vật cắm ở đó.
"Có phải rách da rồi không..." Cậu nức nở hỏi.
Bùi Kính Đường hơi cong khóe miệng, nâng chân cậu lên nhìn kỹ, nói: "Chỉ hồng chút thôi, chưa rách."
Trên bụng còn dính tinh dịch lành lạnh, chảy xuống dưới, Bùi Trì Yến muốn ngồi dậy lại sợ bị chảy xuống ga giường, chỉ có thể nằm tại chỗ, chân đẩy vai Bùi Kính Đường nhờ hắn lấy giấy.
Chờ lau khô tinh dịch xong, Bùi Kính Đường rất tự nhiên hỏi: "Có muốn lau trong quần lót luôn không?"
Bùi Trì Yến che bắp đùi đứng lên, trừng hắn một cái, lúc xuống giường đặc biệt mất tự nhiên bước ra ngoài, cắn răng nói: "Con sẽ tự đi thay quần!"
"Đừng ngã đấy." Bùi Kính Đường mỉm cười hàm ý, "Đợi lát nữa chúng ta xuống ăn tối."
"Biết rồi! Lão lưu manh!"
Đến giờ cơm tối, Bùi Kính Đường lại xuống bếp lần nữa, bốn món trên bàn còn nóng hổi, tất cả đều là mấy món Bùi Trì Yến thích ăn.
Đứa nhỏ yếu ớt nào đó đã thay áo ngủ, lầm bầm vừa ăn vừa giẫm lên mu bàn chân lộ ra trên dép lê của Bùi Kính Đường.
"Buổi tối con ngủ cùng ta hả?" Bùi Kính Đường cố ý hỏi.
Bùi Trì Yến nghe vậy rụt chân lại, "Không được, không được."
"Sao lại không được?" Cơ hồ không nín cười được.
"Mấy lão già ba mươi tuổi như hổ như sói vậy, con còn nhỏ, phải chú ý sức khỏe..." Bùi Trì Yến càng cằn nhằn giọng càng nhỏ, "Con phải chờ tới đầu tháng chín mới đủ mười tám tuổi mà..."
"Vậy chúng ta giao hẹn đi." Bùi Kính Đường tao nhã gắp rau, lời nói lại khiến người ta mặt đỏ tai hồng, "Chờ qua sinh nhật mười tám tuổi, con lập tức trèo lên giường ta."
Mặt Bùi Trì Yến gần như vùi hết vào bát, da thịt từ tai đến bả vai đã hồng thành một mảng, dáng vẻ thèm nhỏ dãi.
Thật là đáng yêu mà, đúng là trẻ con da mỏng, vừa nói vài câu chọc giận cậu là đã không chịu nổi đỏ mặt, khiến người ta nảy ra ý muốn trêu ghẹo trong đầu, xem cậu có thể chịu đựng được bao lâu.
Bùi Kính Đường đè xuống ý niệm này, rút tay lại, không chọc cậu nữa, để cậu ăn cơm thật ngon.