Chua Ngọt

Chương 20

Sau hai ngày kể từ khi Nhã Kỳ và Hà Thích lăn lộn trên sàn nhà, cô không thấy Hà Thích một thời gian.

“Nhã Kỳ, chị đúng là sát trai!” Hôm nay lúc ăn sáng, Nhã Tĩnh nói với Nhã Kỳ như vậy.

Nhã Kỳ đang cúi đầu ăn cháo thịt trứng muối thì ngẩng đầu lên nhìn cậu, không nói gì.

Nhã Tĩnh nói tiếp, “Một Hà Thích cân được cả đám con trai mà chị lại khiến cậu ấy lặn mất tăm, chậc chậc.”

Nhã Kỳ vẫn lặng thinh không nói gì như cũ, Nhã Tĩnh cười hắc hắc, “Nhã Kỳ, chỉ phải nhớ mình là gái chưa chồng. Sau này em sẽ không thể để hai người ở một mình nữa, tránh lại xảy ra chuyện, mạnh mẽ quá cũng không phải chuyện tốt.”

Sắc mặt Nhã Kỳ vẫn thờ ơ, đạp cho cậu một cái.

“A~”.

Gần trưa, cô nhận được điện thoại của Lăng Nhược Uẩn muốn hẹn mình đi ăn cơm trưa. Nhã Kỳ trở về phòng thay quần áo, cầm dù che nắng chuẩn bị ra khỏi cửa. Nhã Tĩnh gọi cô lại, “Này, em vừa mới làm cơm xong, chị không ở nhà ăn à?”

Nhã Kỳ nhếch môi cười lại, “Em tự ăn đi, chị ăn ở ngoài.”

“Em đi cùng chị.”

“Không được, chị đi với bạn học.”

“Con trai à?”

Nhã Kỳ cúi đầu mang giày, bỏ qua lời cậu hỏi rồi xoay người chạy ra khỏi nhà. Cô nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm thì đi bộ ra trạm xe buýt. Chưa rời khỏi nhà mấy bước đã nghe thấy tiếng còi xe không ngừng. Khu nhà ở đây cấm bấm còi, Nhã Kỳ hơi cau mày nhìn về phía phát ra tiếng còi xe, đó không phải là Hà Thích sao?

Nhìn thấy anh, tốc độ sải bước của cô càng nhanh hơn, xe Hà Thích đã sát ngay bên cạnh, anh vươn đầu ra tháo kính mắt xuống, “Em đi đâu thế, anh đưa em đi.”

“Không cần đâu, em còn có việc…” Nhã Kỳ cười khẽ, nụ cười có đôi phần gượng gạo.

Hà Thích tò mò nhướn mày, “Việc gì?”

“Không liên quan gì đến anh cả.” Nhã Kỳ sợ Hà Thích xuống xe bắt mình lại nên chạy nhanh tới trước. Đúng lúc này, cô nhìn thấy ở khúc quanh phía trước có một chiếc xe màu đen quen quen từ từ quẹo lại về hướng này, đó là xe của Lăng Nhược Uẩn. Nhã Kỳ ngây người ngay tại chỗ. Đây là lần đầu tiên cô thấm thía thế nào là “Tình thế khó xử”.

Lăng Nhược Uẩn dừng xe lại, mở cửa bước xuống rồi khẽ cười với Nhã Kỳ, anh nói, “Đi thôi.”

Vốn Nhã Kỳ đã hẹn trước với anh nên cứ thế đi sang hướng bên đó, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy người đằng sau đang lạnh lùng nhìn mình. Ngay lúc Nhã Kỳ còn chưa đi tới bên cạnh Lăng Nhược Uẩn, Hà Thích đã bước tới, tay anh dễ dàng cầm lấy bàn tay đang nắm dù của cô, kéo ngược cô lại quay về phía mình. Hà Thích cúi đầu, đôi mắt sau kính mát không biết đang có vẻ gì đây, tay còn lại vươn ra nhét chai nước suối vào tay kia của cô, anh nói, “Ra ngoài chơi với bạn à, chơi vui vẻ nhé, đem nước theo này, nếu có khát thì uống.”

Anh lười biếng đứng trước mặt cô rồi vươn tay ra xoa đầu, chỉnh mái tóc của cô cho gọn lại, “Đi ra ngoài đừng nghịch ngợm quá nhé, cẩn thận kẻo bị cảm nắng, em nhớ về sớm một chút, anh ở nhà đợi em.” Khỏi nói giọng của anh mờ ám đến mức nào, vừa nói vừa cúi đầu cốc đầu cô một cái, động tác tự nhiên quen thuộc, sau đó anh thoải mái xoay người bước lên xe, rời đi.

Nhã Kỳ cầm chai nước suối ngây người ngay tại chỗ, đôi mắt trừng to, môi mím chặt, như thể không biết phải làm sao.

Nhã Kỳ dừng một chút rồi xoay người lại, gần như không dám nhìn vẻ mặt của Lăng Nhược Uẩn. May mà Lăng Nhược Uẩn mở lời trước rồi vẫy gọi cô, “Nhanh tới đây, bên ngoài nóng lắm.”

Nhã Kỳ bước nhanh về phía cậu, lên xe, trong xe mở điều hòa, thổi tan mô hôi trên mặt cô, nhưng trong lòng cô không hề thoải mái.

“Em muốn đi ăn ở đâu?” Lăng Nhược Uẩn cười hỏi cô. Nhã Kỳ nhìn về phía anh, sắc mặt thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Lái xe từ đây ra ngoài, quẹo trái phía trước có một nhà hàng, ăn cũng ngon lắm.” Nhã Kỳ nói xong thì nhìn chai nước cầm trong tay một lúc, thấy cũng hơi khát nên cô bèn mở nắp uống mấy ngụm. Bữa cơm có nhiều món phong phú với không ít thức ăn, vốn Nhã Kỳ muốn trả tiền nhưng lại bị Lăng Nhược Uẩn giành trả trước. Lúc ăn cơm, Lăng Nhược Uẩn gọi cho Nhã Kỳ một ly nước lạnh, thỉnh thoảng lại chuyện trò đôi câu.

Đột nhiên Lăng Nhược Uẩn hỏi cô, “Em thích cậu ấy sao?”

Nhã Kỳ kinh ngạc nhìn anh, ngay sau đó lại bình tĩnh cúi đầu, “Vâng, thích.”

Môi Lăng Nhược Uẩn nở nụ cười lớn hơn, “Anh cũng thích em.”

“Em xin lỗi.” Mắt Nhã Kỳ cúi xuống, lông mi khẽ run run, “Chỉ cần anh ấy vừa xuất hiện, trong mắt em chỉ có mình anh ấy.”

Lăng Nhược Uẩn nhét một miếng khoai tây vào miệng mình, “Dù sao cậu ta cũng không có nhiều thời gian ở đây như tớ.”

Thiếu chút nữa là Nhã Kỳ bị sặc, cô ho khan mấy tiếng rồi mới từ từ nói, “Nhược Uẩn, em thấy chúng ta làm bạn thì hợp hơn.”

“Nói như thế chỉ là lừa mình dối người thôi, anh vẫn muốn thử thêm chút nữa.” Anh cúi thấp đầu, nụ cười bên môi dần nhạt, có mấy phần miễn cưỡng.

“Em no rồi, em về trước”. Thực ra Nhã Kỳ cũng thấy rất mâu thuẫn, lúc ở cạnh bên Lăng Như Uẩn cô cũng thấy rất vui, anh ấy chưa từng ép buộc cô chuyện gì. Nếu như… mà cũng chẳng có nếu như, trong lòng cô đã cất giấu một người, sâu sắc, cho nên có lẽ sẽ không ai có thể bằng anh được.

Lăng Nhược Uẩn đưa cô về nhà, ngẩng đầu lên nhìn phương hướng nhà cô, anh rất muốn nói muốn lên nhà cô ngồi một lát, nhưng cuối cùng anh lại kìm lại được, trên lầu còn có một người khác, anh không muốn nhìn thấy tình cảnh lúc nãy nữa, tóm lại là tương lai còn dài.

Nhã Kỳ nhìn thấy xe của Hà Thích dưới lầu, trong lòng cô cũng đoán Hà Thích vẫn còn ở nhà mình, lòng thình thich nhảy lên, có chút gì vui vẻ. Cho tới bây giờ cô không thể phủ nhận mỗi lần nhìn thấy Hà Thích mình sẽ đều vui vẻ. Nhấn chuông, là Hà Thích ra mở cửa, anh dựa vào cửa khoanh tay nheo mắt nhìn cô đổi giày, lười biếng nói, “Về nhanh vậy, sao không chơi thêm lúc nữa đi?”

“Ăn no thì về.” Nhã Kỳ tùy ý trả lời một câu, thay giày xong đứng lên, Hà Thích đưa tay ra ngăn cô lại, “Em nói về thì về sao?”

“Đây là nhà em chứ có phải nhà anh đâu, anh đến thì cứ đến đấy thôi.” Nhã Kỳ phản kích, cô đẩy mạnh người anh ra bên ngoài. Hà Thích vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn cô lạnh giọng, “Có chỗ dựa rồi nên hung dữ thế à?”

Nhã Kỳ thả anh ra, hừ một tiếng, chưa đi được mấy bước Hà Thích đã vòng tay quanh cổ cô, hơi chặt. Mặc dù trong nhà có điều hòa nhưng với khí trời thế này mà dính sát vào nhau cũng khó mà chịu nổi, “Hung dữ như vậy không tốt đâu, cần phải giáo dục cái đã”.

“A!” Nhã Kỳ bị buộc phải ngước đầu lên, chống lại cặp mắt phượng đang mỉm cười chúm chím, chân đá về phía sau, thụi khuỷu tay ra sau, “Cút ngay, cút ngay, cút ngay!”

“Lại tức giận rồi, sao lại tức giận chứ?” Hà Thích vui vẻ cười, môi anh cong lên vừa uốn éo người né tránh từng đòn đánh của cô, vừa chìa tay ra nhéo khuôn mặt người kia vẫn còn đang tức giận, “Con gái không nên bạo lực quá, biết không, con gái nên dịu dàng ít nói, đoan trang, hiền lành.”

“Dịu dàng ít nói, đoan trang, hiền lành, anh đi tìm tiên nữ đi.” Nhã Kỳ thẹn quá hóa giận, thấy anh dựa gần như vậy, cô há miệng muốn cắn vào cái mũi của anh.

“Ơ ơ ơ, làm gì vậy, muốn hôn khó thế à, coi chừng gãy cổ.” Thật sự Nhã Tĩnh không muốn phá đám hai người này, nhưng cũng vì cậu không nhìn nổi nữa, mở cửa ra nhìn hai người bọn họ, “Tách ra, tách ra, ban ngày ban mặt mà ôm nhau làm gì thế?”

Nhã Kỳ chui ra từ trong ngực Hà thích, tóc loạn hết cả lên. Cô trợn mắt nhìn Hà Thích, “Bệnh thần kinh.”

Hà Thích nói với Nhã Tĩnh, “Cô bé này thiếu dạy bảo quá, để tớ mang về nhà đi.”

Nhã Tĩnh sợ hãi nhìn Hà Thích một lượt, vội vàng kéo Nhã Kỳ quay về phòng, “Em gái tớ, tớ tự mình dạy, cho cậu để cậu làm khổ chắc, cậu đi tìm tiên nữ của cậu đi.”

Hà Thích đứng yên tại chỗ một lúc, anh cảm thấy thần kinh mình có vấn đề thật rồi, nhếch môi cười tự giễu. Anh mở cửa phòng Nhã Tĩnh, Nhã Tĩnh đang ngồi chơi máy vi tính, Nhã Kỳ thì rảnh rỗi ngồi một bên nhìn cậu, thấy Hà Thích đi vào thì đề phòng nhìn anh, Hà Thích tùy ý ngồi cạnh cô, đột nhiên lại cầm tay cô lên như không có chuyện gì, “Ngón tay em đẹp thật.”

“Phì, Hà Thích, tinh hoa lưu manh cậu học được mười phần rồi đó.” Nhã Tĩnh thở dài một hơi.

Nhã Kỳ rút tay mình về, trợn mắt nhìn Hà Thích, “Hà Thích, càng ngày anh càng đáng ghét.” 
Bình Luận (0)
Comment