Sáng sớm sau lễ Giáng Sinh, Hà Thích cùng Nhã Kỳ đều có tiết học nên đã thức dậy từ rất sớm để trở về trường. Khi ấm áp ở bàn tay dần dần mất đi, Nhã Kỳ nặng nề thở dài, thà không gặp nhau còn hơn, vừa thấy mặt đã chia xa càng làm tăng thêm sự nhớ thương thôi. Nhưng không gặp thì trong lòng lại luôn nhớ nhung.
Hà Thích đã sớm chuẩn bị quà tặng cô, vừa tới trường học của cô, anh đã đưa quà cho cô, là một đôi găng tay len màu đỏ. Nhã Kỳ không thích những màu sắc quá nổi bật nhưng lại rất thích đôi găng tay này, cô sẽ cầm đôi găng tay này cọ lên má mình, cảm giác giống như hai tay của anh đang ôm lấy hai má của cô vậy, thật ấm áp. Cô ôm đôi găng tay này rất lâu rồi ngồi ngẩn người, môi tự nhiên nở nụ cười.
“Khà khà, tối qua, trong phòng ngủ của chúng ta có một bạn nhỏ cả đêm không về.” Thi Mộng ăn mặc gọn gàng xinh đẹp vừa mới hẹn hò ở bên ngoài về đi vào thấy dáng vể ngẩn ngơ của Nhã Kỳ rút lấy đôi găng tay Nhã Kỳ đang cầm, cẩn thận quan sát rồi chắt lưỡi: “Anh đẹp trai vừa tặng cậu à?”
“Ừ.”
“Anh đẹp trai mà tặng quà thì chính là quá đẹp, đúng rồi, tối hôm qua, cậu cùng anh đẹp trai đi đâu vậy, hai người đã làm gì chưa thế?” Thi Mộng trợn mắt nhìn Nhã Kỳ, hận không thể biết hết bí mật của cô bạn.
“Đã cầm tay, ôm một cái, hôn…” Nhã Kỳ ngây ngô nói.
“Vậy, vậy, bước cuối cùng đâu!” Thi Mộng nhìn cô bạn bằng cặp mắt hết sức nhiệt tình.
Nhã Kỳ cười khan mấy tiếng: “Tớ tưởng cậu là người chính trực.”
“Cậu không biết sao, con gái buôn chuyện giống như vôi gặp nước, sẽ xảy ra phản ứng hóa học đó.”
Nhã Kỳ nhìn cô bạn, cảm thấy mình không còn lời gì để nói, cô lấy lại đôi găng tay sau đó xoay người ôm đôi găng tay vào lòng rồi trở về giường ngủ, chúc mình sẽ có một giấc mơ đẹp và Hà Thích sẽ xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Có lúc Nhã Kỳ cảm thấy mình rất khác người, ngoại trừ có một bộ não thông minh có thể dùng được ra thì những thứ khác hầu như cái gì cô cũng không biết. Tết Nguyên Đán sắp đến, trong viện có tổ chức một cuộc thi tài năng, cô phát hiện cô không thể tham gia được. Thi ca hát, thi khiêu cũ, thi đánh cờ, v.v., cô đều không biết. Lúc nhỏ, cô chăm chỉ luyện Taekwondo nên không chú trọng đến những môn năng khiếu khác.
Năm nay, ban đối ngoại xin được rất nhiều nhà tài trợ nên giải thưởng của cuộc thi hết sức đặc biệt, phong phú. Lúc đầu, Nhã Kỳ không hề hứng thú với những cuộc thi như thế này, cũng không hề có suy nghĩ tham gia, nhưng Thi Mộng là thành viên của hội sinh viên, do hai ngày trước khi tổ chức hoạt động quá bận nên cô ấy đã nhờ Nhã Kỳ giúp đỡ. Nhã Kỳ đi một lần, việc bạn nhờ giúp chưa hoàn thành xong đã bị giải nhất hấp dẫn. Giải nhất là một cặp gấu bông tình nhân, hai con gấu bông được đặt cùng một chỗ hết sức đáng yêu. Đã là con gái thì không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của gấu bông, mà đã thích thì sẽ muốn lấy được nó. Cô khẽ kéo Thi Mộng: “Này, cậu bán hai con gấu này cho tớ đi, tớ sẽ trả tiền cho cậu.”
Thi Mộng nhìn cô một cái rồi cười nói: “Ánh mắt của cậu thật tốt, hôm nay đã có mấy nữ sinh nói muốn hai con gấu đó. Đây là gấu bông phiên bản giới hạn, trên thị trường chỉ có một nghìn con thôi nên rất quý hiếm đó.”
“Xin cậu xin cậu đó, tớ rất thích hai con gấu đó, cậu bán lại cho tớ đi.” Lúc đó, Nhã Kỳ nhìn chằm chằm vào con gấu bông, trong lòng dự tính sẽ đưa cho Hà Thích một con, thêu tên cô lên, đúng là một ý hay.
“Chuyện này tớ cũng không thể quyết định được, tớ sẽ đi hỏi chủ tịch hội.” Sau đó, Thi Mộng liền đi hỏi chủ tịch hội rồi quay lại với vẻ mặt đầy tức giận: “Chủ tịch nói không thể bán cho cậu vì bạn gái anh ta cũng thích.”
Vẻ mặt của Nhã Kỳ không giấu nổi sự thất vọng: “Haiz…”
“Không sao đâu, ai cũng muốn có cặp gấu bông đó, chúng ta sẽ hợp sức lại để được giải nhất. Theo như dự định ban đầu, giải nhất thi hát là cặp gấu bông đó. A, tớ sẽ đem tên cậu ghi vào danh sách. Tớ nói với cậu nhé, vốn danh sách đã được chốt rồi, tuần trước vừa chốt nhưng chúng ta có quen biết, tớ cho cậu đi đường tắt.”
Nhã Kỳ nhăn mũi lại, đôi mắt xinh đẹp mang vẻ mông lung: “Thi Mộng, cậu vừa nói gì vậy?”
Thi Mộng vẫn giữ dáng vẻ đắc ý như cũ: “Không phải em trai cậu là hát chính của một ban nhạc sao? Nhất định cậu cũng sẽ hát rất hay, mặc dù bình thường tớ không thấy cậu hát, có thể vì cậu không thích hát nhưng một khi hát sẽ khiến mọi người kinh ngạc.”
Nhã Kỳ dùng hai tay che mặt mình lại, bi thương không dứt nói: “Em trai tớ không phải hát chính, em trai tớ biết hát không có nghĩa là tớ cũng… Thi Mộng, cậu để tớ đi chết đi.”
“Tớ biết, cậu nhất định có thể thắng, cậu chỉ nhát gan thôi. Thi đi, cậu thắng sẽ đập tan thái độ kiêu căng của chủ tịch hội. Hừ, anh ta cho rằng anh ta là chủ tịch hội thì giỏi sao, đây cũng không phải lần đầu tiên anh ta lấy việc công để tư lợi riêng, lần này là do tớ xin được tài trợ, không thể để cho anh ta được như ý. Tớ tranh thủ cơ hội cho cậu, cậu nhất định phải giành giải cho tớ.”
Nhã Kỳ vốn còn muốn từ chối, nhưng Thi Mộng dùng ánh mắt hoàn toàn tin tưởng nhìn cô, các thành viên khác của hội sinh viên đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt cổ vũ cô. Ba chữ “tớ không thi” nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra được.
Dọc đường trở về, Nhã Kỳ chỉ nghĩ đến chuyện này. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa đứng trên sân khấu bao giờ, hồi mẫu giáo, các bạn cùng nhau khiêu vũ, thầy giáo lựa chọn ra 21 bé gái để khiêu vũ, các bạn nhỏ khiêu vũ rất tốt, nhưng cô vì động tác khiêu vũ không nhịp nhàng nên bị thầy mời xuống, sau đó Nhã Tĩnh hay lấy điều này để chế giễu cô, cứ nghĩ đến là cô lại muốn đánh người. Nhã Kỳ thở dài, vừa rồi cô không đành lòng cự tuyệt bây giờ âu sầu cũng chỉ có một mình, đừng nói là giải nhất, lần này ngay cả đứng hạng cao cũng không được. Nếu như lần này có thể để Nhã Tĩnh giả gái đi thi thì thật tốt, Nhã Kỳ lầm bầm nói một mình một lúc, đột nhiên một ý tưởng đột nhiên lóe sáng trong đầu cô, tối hôm đó có thể gọi Nhã Tĩnh đến, cuộc thi lần này có thể dự thi bằng bất cứ hình thức nào, đến lúc đó hai người có thể song ca.
Nhã Kỳ sợ lúc này Nhã Tĩnh đang đi học nên liền gửi cho cậu một tin nhắn: “Nhã Tĩnh, chị thích một cặp gấu bông, chị muốn có nó. Nhưng phải đạt giải nhất cuộc thi tài năng vào buổi dạ tiệc trước Tết Nguyên Đán mới có được cặp gấu đó, vì vậy chị đã đăng kí tham gia. Em giúp đỡ chị nhé, dù sao Tết em cũng được nghỉ, em mang đàn ghita tới nhé?”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Nhã Kỳ đợi Nhã Tĩnh dùng lời cay độc châm biếm cô nhưng sau đó điện thoại rung lên, mở tin nhắn ra thấy chỉ một chữ: “Được.”
Nhã Kỳ sửng sốt một chút đang suy nghĩ xem hôm nay có phải Nhã Tĩnh trúng gió không, cô gọi đi thì cậu lại không nghe máy, chỉ gửi một tin nhắn: “Em đang học tin nên không tiện gọi điện cho chị được, chị mở mạng lên đi, em gửi cho chị một file mp3.”
Sau khi Nhã Kỳ trở về ký túc, quả thật Nhã Tĩnh đã gửi cho cô một bài hát: “Đây là ca khúc chúng em mới sáng tác gần đây, bài hát này những đoạn đơn giản thì chị hát, những đoạn còn lại thì để em.”
“Hì hì hì, ngũ âm của chị không trọn vẹn, nhưng chắc vẫn có thể hát được.”
“Trước tiên, chị cứ luyện tập cho quen đã, đến lúc gần thi luyện tập thêm một chút thì không có vấn đề gì.” Nhã Kỳ bắt đầu hưng phấn, cô mở nhạc lên, khi nhạc vang lên cô bắt đầu tập hát theo nhạc, đến khi Thi Mộng trở lại phòng, cô bạn đứng sau lưng của Nhã Kỳ một lúc lâu, khuôn mặt dại ra: “Nhã Kỳ, em trai cậu là ca sĩ đúng không, người biết hát kia có đúng là em cậu không vậy?”
“A, hì hì… người ta nói không phải cặp sinh đôi nào cũng có chung sở thích.” Nhã kỳ bĩu môi: “Nhã Tĩnh có sở thích của mình, cái tớ thích thì nó không hề có hứng thú, ngoại trừ ngoại hình giống nhau ra thì chúng tớ không có bất cứ điểm gì giống nhau cả.”
Thi Mộng xoa trán: “Vậy cậu đừng suy nghĩ đến cặp gấu kia nữa, thật đó, tớ sẽ nghĩ cách hủy bỏ tên cậu đi.”
“Cậu yên tâm đi đến lúc đó em trai tớ sẽ song ca với tớ.” Nhã Kỳ xoay người hướng về phía cô tay giơ lên ra dấu chữ V: “Giải nhất nhất định phải là của tớ, vậy nên cặp gấu sẽ thuộc về tớ.”
Hai tròng mắt của Thi Mộng liền sáng lên: “Quá tốt, tớ rất muốn gặp người em trai đầy phong cách của cậu.”
Hai ngày qua, Nhã Kỳ rất nghiêm túc tập hát, luyện tập đi luyện tập lại, cô muốn luyện tập thật tốt để cho Nhã Tĩnh ngạc nhiên vui mừng, như vậy tạm thời nó sẽ không nói những lời cay độc với cô.
“Thi Mộng, cậu nói xem tớ hát được không?” Nhã Kỳ quay đầu lại hỏi Thi Mộng,
Thi Mộng nói sâu xa: “Cũng tạm được, dù sao thì cậu toàn hát những đoạn dễ nhất. Những đoạn khác, chị đây cầu xin em đừng có hát!”
“Ờ…”
“Đúng rồi, bài này là ai hát, hát hay thật, là em trai cậu sao?”
“Không phải, là Chu Thăng Thăng, em trai tớ chơi bass kiêm hát chính của ban nhạc.”
“Oa, cậu ta hát rất hay.”
“Ừ, hát rất hay.” Nhã Kỳ nhắc lại, sau đó tiếp túc quay về phía máy tính luyện hát, ừm, luyện tập nhiều một chút, ngày mai phải thi rồi. Buổi tối, Nhà Kỳ và Hà Thích nói chuyện điện thoại, cuối cùng cô ra vẻ thần bí nói một câu: “Hà Thích, vài ngày nữa, em sẽ có một món quà tặng anh.”
“Quà gì?” Hà Thích mỉm cười nhìn vào bài toán khó giải ở trước mặt, chiếc bút được bàn tay xinh đẹp cầm đang chuyển động, mấy ngày gần đây dường như Nhã Kỳ rất vui vẻ, không biết cô đang bận rộn việc gì.
“Một món quá rất đáng mong đợi.” Cô cười gian xảo, sau khi cúp điện thoại đột nhiên Nhã Kỳ nghĩ ra dường như ngoài học tập ra thì ở những lĩnh vự khác cô chưa bao giờ đạt giải.
Sau đó, Nhã Kỳ gọi điện thoại cho Nhã Tĩnh, cười khanh khách: “Nhã Tĩnh, ngày mai mấy giờ em đến?”
“Cái gì?” Nhã Tĩnh không hiểu, tiếp đó đầu dây bên kia cũng không có tiếng trả lời.
“Nhã Tĩnh, em đừng quên cuộc thi tối mai! Ngày mai đó, nên em phải đến sớm một chút.” Nhã Kỳ hét lên, vô cùng lo lắng, sợ Nhã Tĩnh thật sự quên mất.
Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên một tiếng: “Ừ.”
Rồi điện thoại bị cúp, Nhã Kỳ sửng sốt một chút, đây là tình huống gì vậy. Sau đó một tin nhắn được gửi tới: “Sáng mai, mười giờ em đến, em sẽ đi tìm chị.”
“Ồ, được.”
Hôm sau, khi Nhã Kỳ đang ăn điểm tâm thì chuông điện thoại của cô vang lên, là Chu Thăng Thăng gọi đến…
Hết chương 43