Nhã Kỳ vốn là người có tính cách rất tùy hứng, trẻ con nhưng vào lúc này, cô chỉ có thể chịu đựng, kìm nén sự tủi thân ở trong lòng. Hôm nay, trong lòng cô rất không vui, không vui khi bản thân ngồi một mình cả buổi sáng, lúc ăn cơm trưa cũng không vui, buổi chiều khi ngồi đó cũng không vui. Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng cô mới nghe thấy Hà Thích bảo với Gia Bảo rằng hôm nay cô bé đã làm quá nhiều bài tập nên trở về nghỉ ngơi lấy sức.
Mặt mày Nhã Kỳ ủ dột buồn bã suốt một ngày cuối cùng lúc này cũng đã có chút sức sống, cô lặng lẽ ngồi thẳng người lại. Gia Bảo đem từng quyển sách cất vào trong cặp. Hà Thích giúp cô bé gập sách lại, vẫy tay với Nhã Kỳ: “Nhã Kỳ, đi thôi.”
Nhã Kỳ không nói gì, đứng lên đi theo Hà Thích. Ngày hôm nay thật mệt mỏi, nhà Gia Bảo cũng không xa lắm, đi qua hai con đường là đến. Hà Thích đưa Gia Bảo về nhà, sau khi đến nhà cô bé quay đầu lại chào tạm biệt: “Tạm biệt anh Hà Thích” Rồi nhìn về phía Nhã Kỳ: “Tạm biệt chị.”
“Tạm biệt em.”
“Khi nào muốn ôn bài thì gọi điện cho anh nhé.”
“Vâng ạ.”
Lúc quay về, anh giúp cô quàng lại khăn rồi xoa đầu cô hỏi: “Em có lạnh không?”
“Có.” Nhã Kỳ gật đầu một cái sau đó liền cúi đầu, nửa gương mặt cô cũng vùi vào trong khăn quàng cổ, đột nhiên một tầng nước mắt dâng lên che phủ mắt cô, sự tủi thân khiến cô muốn bật khóc. Tuy nhiên do gió hôm nay to quá nên thoáng cái nước mắt của cô đã bị gió thổi khô. Hà Thích cầm tay của cô nhét vào trong túi áo của mình. Sau đó dường như muốn trấn an cô, anh nói: “Hôm nay, để em ngồi một mình cả ngày đã khiến em phải tủi thân rồi, em có mệt không?”
Hà Thích rất ít khi nói những lời dỗ dành vỗ về như vậy với cô, dù chỉ ngắn ngủi mấy chữ, nhưng lúc này lại khiến cho nước mắt cô tràn ra rơi tí tách xuống đất. Hà Thích khẽ cười đưa tay ra giúp cô lau nước mắt: “Đã là người lớn rồi sao còn khóc như một đứa trẻ vậy.”
Anh lại nói tiếp: “Từ nhỏ, Gia Bảo đã yếu ớt nhiều bệnh, hơn nữa con bé lại rất nhạy cảm, luôn nghĩ người khác ghét mình, cho nên anh không thể bỏ rơi con bé lại đó. Tim của Gia Bảo không khỏe nên không thể chạy nhảy, thời gian rảnh rỗi chỉ có thể ngồi đọc sách.”
“Vâng”
“Thành tích của Gia Bảo không ổn định, điều này tác động rất lớn, năm sau nó phải tham gia kì thi đại học nên anh muốn tranh thủ mấy ngày rảnh rỗi giúp Gia Bảo ôn tập một số đề thi, Gia Bảo cũng rất chăm chỉ nhưng vẫn gặp chút khó khan với những đề khó.”
Nhã Kỳ không nói lời nào, sự tủi thân giận dỗi cũng từ từ biến mất nhưng cho dù là như vậy thì cô vẫn không thích Gia Bảo, tình địch của mình, cô làm sao yêu quý được, mặc dù trong mắt mọi người đó là một cô bé hiền lành, thông minh, chăm chỉ nhưng cô vẫn không thích cô bé, không thích ánh mắt cô bé nhìn anh, cô cũng ghen tị với cô bé, ghen tị với sự quan tâm chăm sóc mà anh dành cho cô bé.
“Em có đói bụng không, anh mời em ăn cơm nhé?” Hà Thích kéo tay cô đi về phía trước.
“Không được, mẹ vừa rồi mới nhắn tin cho em, mẹ bảo mẹ đã nấu cơm rồi bảo em phải về nhà ăn cơm.”
“Vậy anh đưa em về nhé?” Hà Thích nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của cô liền véo nhẹ mặt cô một cái: “Ồ, lại ghen, ghen tuông có gì tốt, Gia Bảo chỉ là một học sinh cấp ba, chỉ là cô em gái nhỏ, cái này làm sao so sánh được với thỏ con nhà chúng ta chứ.”
“Cô bé cũng là một con thỏ, chỉ là con thỏ này chưa trưởng thành thôi.” Nhã Kỳ hừ một tiếng, bất luận cô bé là người như thế nào thì cũng không thay đổi được cô bé là một cô gái, cũng không thể thay đổi được sự thật là cô bé thích anh.
Hà Thích lắc đấu cười lớn, vỗ đầu cô một cái: “Ngốc, anh lái xe đưa em về nhà.”
Hai người bọn họ không nói chuyện nhiều trong khoảng thời gian trước nên Nhã Kỳ vẫn chưa nói với anh rằng mẹ cô đã biết chuyện yêu đương của hai người và cô cũng chưa nói với anh chuyện mẹ cô mời anh đến nhà cô ăn cơm. Sau khi Hà Thích đưa cô về đến nhà, cô vốn muốn mời anh lên nhà chơi nhưng lúc này anh lại nhận được điện thoại: “Anh không lên nhà em đươc, ba anh vừa xuống máy bay, anh phải đi đón ông.”
“Vâng, anh đi đường cẩn thận.” Nhã Kỳ vẫy tay tạm biệt anh, đang muốn mở cửa xe ra ngoài thì Hà Thích gọi cô lại, Nhã Kỳ thắc mắc quay đầu, anh liền ôm eo cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, vừa ngang ngược vừa triền miên khiến trời đất như xoay chuyển, nụ hôn khiến đôi môi mềm của cô gần như tê dại. Sau đó, anh buông cô ra, thỏa mãn sờ lên môi cô, trên mặt anh hiện lên nụ cười đắc ý: “Muốn hôn em thật lâu.”
Nhã Kỳ đỏ mặt chạy đi, Hà Thích luôn có biện pháp khiến cho cô phải xấu hổ đỏ mặt, tim đập thình thịch, mặc dù vậy đây không phải là một nụ hôn quá dài.
Nhã Kỳ về đến nhà, Nhã Tĩnh đang xem ti vi ngẩng đầu lên lơ đãng quan sát mặt Nhã Kỳ: “Hai người vừa mới làm chuyến xấu đúng không?”
“Không có.” Nhã Kỳ hừ một tiếng, che khuôn mặt vẫn còn nóng bừng như cũ: “Đói quá, chị phải đi ăn cơm. Mẹ đâu?”
“Đôi vợ chồng già vừa đi ra ngoài rồi, chị ăn cơm một mình đi.”
Cái miệng nhỏ của Nhã Kỳ nhai cơm, rung động trong lòng cũng từ từ mất đi, nhưng một sự mất mát mơ hồ lại lần nữa xuất hiện. Dù là người yếu đuối nhưng Gia Bảo cũng có chút mạnh mẽ, Gia Bảo không thông minh nhưng vì Hà Thích mà thi khối tự nhiên, cố gắng học tập để thi vào đại học Z. Cơ thể của cô bé không khỏe mạnh nhưng vẫn kiên trì, mạnh mẽ, cố gắng làm bằng được chuyện mà mình muốn làm. Nhã Kỳ phát hiện ra mình kém cỏi hơn cả Gia Bảo, cô không nghị lực giống Gia Bảo, cô rất sợ bị so sánh với Gia Bảo.
Nhã Kỳ có tâm sự nên ăn cơm cũng không thấy ngon. Cô không nhịn được để chén cơm xuống đi tìm Nhã Tĩnh để nó quân sư tư vấn cho cô chuyện này. Nhã Tĩnh đang chơi trò chơi, đang nói chuyện với người vợ thứ n trong game, cười rất vui vẻ. Nhã Kỳ đẩy Nhã Tĩnh một cái: “Nhã Tĩnh, đàn ông có dễ bị rung động không?”
“Em không biết rung động là ý gì.” Nhã Tĩnh nói một cách thờ ơ, gửi một món trang bị tốt cho “vợ” trong game.
Nhã Kỳ tặc lưỡi lại đẩy Nhã Tĩnh một cái: “Em đừng chơi nữa, chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy, nếu như một cô gái vì em mà làm rất nhiều chuyện thì em có thích cô gái đó không?”
“Em không biết.”
“Cô gái ấy sẽ ghi nhớ những lời em nói ở trong lòng, làm những thứ em thích, dù sức khỏe của bản thân không tốt nhưng vẫn rất cố gắng tranh thủ cơ hội đến gần em, cố gắng để em thích, vậy em có thích cô gái ấy không?”
Nhã Tĩnh vốn muốn nói một câu: có lẽ sẽ thích nhưng sau một hồi suy ngẫm về những lời Nhã Kỳ nói, cười mà như không cươi nói: “Ý của chị là Hà Thích có thể thích cô gái như vậy không? Đó là, thực ra thì trái tim của đàn ông rất nhỏ, phần lớn thời gian thì dây thần kinh của đàn ông đều không nhạy bén, mà Hà Thích là người luôn tự cho mình là đúng, cậu ta luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấu tất cả mọi việc, em nói với chị, có rất nhiều cái Hà Thích không thấy rõ được, chị chỉ cần cậu ta hiểu chị là được, chị lại suy nghĩ vớ vẩn rồi, à, chị nói đi, sự hấp dẫn của Hà Thích lại mê hoặc ai rồi.”
Nhã Kỳ buồn bực nói: “Gia Bảo…”
“Cô bé ấy thì có thể làm được gì?”
“Chị nhìn ra cô bé ấy thích Hà Thích.”
“Dựa vào thân phận của cô bé ấy, dù cho hai người đó có thích nhau thì cô bé ấy cũng không thể bước chân được vào cửa nhà Hà Thích.” Nhã Tĩnh nói xong câu đó lại thấy hối hận, mình không nên lấy ví dụ như vậy, Nhã Kỳ buồn bã quay đầu lại: “Tạ Nhã Tĩnh, em không muốn nói chuyện với chị.”
Nhã Tĩnh tự biết mình nói sai nên lại nó thêm một câu: “Mặc dù Hà Thích không hiểu rõ nhiều chuyện nhưng nhân phẩm của cậu ta cũng không phải là quá kém, loại chuyện bội tình bạc nghĩa cậu ta sẽ không làm đâu.”
“Biến.”
Nhã Tĩnh nghĩ, bản thân mình hôm nay được đắc ý vênh váo nên không muốn nói chuyện với Nhã Kỳ về vấn đề này nữa, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít.
“Nhã Tĩnh, em nói chuyện một cách nghiêm túc đi.” Nhã Kỳ vốn tưởng rằng Nhã Tĩnh sẽ nói cho cô biết cô phải làm sao nhưng nó cứ vợ vợ chồng chồng trong trò chơi, cười ngây ngô không nói thêm câu nào. Nhã Kỳ buồn rầu đạp cho nó một cái: “Rốt cuộc em bảo chị nên làm như thế nào?”
“Trời ơi, con gái đúng là rắc rối mà, chị toàn suy nghĩ lung tung. Hà Thích bây giờ là bạn trai của chị, chị hãy thể hiện những điểm tốt của mình trước mặt cậu ta, làm như vậy chẳng lẽ còn không được?”
Nhã Kỳ chán nản vỗ đầu mình: “Chị cảm thấy buồn phiền lắm.”
“Em nói chị nghe, chị có thể đừng lúc nào cũng chú ý đến mọi chuyện của Hà Thích được không? Lúc nào chị cũng quanh quẩn theo sát bên cạnh Hà Thích như vậy có thấy mệt mỏi không? Thật ra thì trên thế giới này ngoại trừ tình yêu vẫn còn rất nhiều điều quan trọng chẳng hạn như xã giao, công việc, người thân, … Độ tuổi của chị bây giờ chính độ tuổi thanh xuân, chị không nên gạt bỏ tất cả mọi thứ, đặt hết sự quan tâm của mình lên Hà Thích, xem thường những thứ khác. Cho dù chị không thấy mệt nhưng bản thân em thấy như vậy thật mệt mỏi, em đoán chị quan tâm quá mức như vậy cũng sẽ khiến Hà Thích mệt mỏi.”
“Ý của em là Hà Thích sẽ cảm thấy chị rất nhàm chán?”
“Em không biết cậu ta sẽ cảm thấy như thế nào nhưng là em thì em sẽ cảm thấy chị như vậy rất nhàm chán. Thật may chị là chị gái của em nếu không em còn lâu mới cho chị đạp em.”
“Chị sẽ không làm như vậy ở trước mặt Hà Thích.”
“Sớm muộn gì chị cũng sẽ như vậy.”
Nhã Tĩnh ừ một tiếng: “Được rồi, chị ngẩn ngơ một mình đi để em còn trò chuyện với người đẹp.”
“A a a a a a a a, đáng ghét.” Cô đã không nhận được lời an ủi nào từ Nhã Tĩnh thì thôi ngược lại còn phải nghe những lời làm tổn thương bản thân.
“Đùng rồi, còn có…” Nhã Kỳ thấy dáng vẻ muốn bổ sung thêm của Nhã Tĩnh: “Thật ra thì điều chị lo lắng nhất không phải là cô bé Gia Bảo này mà chị lo lắng những cô gái đẹp xuất hiện cạnh Hà Thích trong tương lai. Một người con gái muốn giữ được một người đàn ông mạnh mẽ hấp dẫn thì trước hết người con gái này phải rất mạnh mẽ.”
“…”
“Nhã Kỳ, chị xem xem, ngoại trừ mảng đầu tư cổ phiếu chị có chút thông minh còn những phương diện khác chị đều rất yếu kém. Bởi vì em đối với chị quá tốt, luôn che chắn mọi chuyện cho chị. Hôm nay, em phát hiện ra chị luôn do dự thiếu quyết đoán, thiếu thủ đoạn.”
“…”
“Nếu như chị rảnh rỗi thì đến chi nhánh công ty của bố học hỏi thực tập những thứ khác đi, gạt tình yêu qua một bên, đúng rồi, kì nghỉ hè năm nay, em sẽ đi cùng với chị.”
“Ơ…”
Nhã Tĩnh thấy Nhã Kỳ còn đang đơ ra, vẻ mặt không cam tâm tình nguyện, cậu cầm một cái gối đập lên đầu cô: “Em nói chị đó, việc ở bên cạnh Hà Thích còn có thời gian cả đời, điều quan trọng lúc này là học tập một ít kinh nghiệm để hỗ trợ cho bản thân sau này, đừng chạy theo tình yêu trước mắt rồi so đo được mất làm gì.”
“Chị hiểu những gì em nói không? Em muốn chị có sự tính toán lâu dài. Có như vậy, chị mới bắt nạt được Hà Thích nhưng điều này không quan trọng vì chị không phải là đối thủ của Hà Thích. Nhưng ở bên ngoài, chị có thể giải quyết những chuyện xấu một cách quyết đoán. Sau này, khi có cô gái nào đến khiêu khích chị, chị tính làm như thế nào, để mặc cho cô ta bắt nạt ngồi lên trên đầu chị, thậm chí ngồi lên đầu chị à?”
Những lời này của Nhã Tĩnh đã tác động đến tâm tư của cô, không phải là cô không sợ điều này, bây giờ một người đã làm cho cô không chịu được, vậy thì sau này sẽ ra sao, không chừng sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh Hà Thích, quả thực cô phải đi rèn luyện.
“Hiểu chưa, hiểu rồi thì đi chơi đi, đừng quấy rồi em nữa.”
Nhã Kỳ lè lười một cái với Nhã Tĩnh rồi đóng cửa đi ra ngoài. Nhã Tĩnh chưa từng yêu đương nên không hiểu cảm giác này của cô, mà Hà Thích vĩnh viễn cũng không hiểu được những suy nghĩ sợ hãi trong nội tâm của cô. Đó là bởi vì trong lòng Hà Thích luôn khẳng định rằng cô yêu anh sâu sắc mà trên thực tế đúng là như vậy.
Hết chương 47