Tạ Nhã Kỳ vẫn thấy nghi ngờ về chuyện cô dâu nuôi từ bé của Hà Thích. Nhưng mà cho dù cô ấy không phải cô dâu nuôi từ bé đi nữa, anh giả vờ như vậy cho cô thấy mình chẳng có ý gì, anh muốn khiến cô tự mình từ bỏ.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tạ Nhã Kỳ lại ảo não ít nhiều. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy dù trong lòng anh không có mình cũng tốt hơn là có một người khác.
Kì nghỉ đông, Tạ Nhã Kỳ sợ lạnh cho nên không chịu bước ra ngoài. Ở nhà, cô mặc cái áo bông thật dày mẹ mua cho, ngồi trước máy vi tính, tay cầm quyển Phân tích chứng khoán rồi đọc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn diễn biến cổ phiếu và QQ bên góc phải.
Đột nhiên khung QQ hiện lên, là Nhã Tĩnh, cậu gửi cho cô một tệp âm thanh cùng ba chữ: “Nghe thử xem”.
Từ nhỏ Nhã Tĩnh đã thích âm nhạc, lúc bảy tuổi cậu đã đánh được trống. Khi lên trung học cậu còn tham gia ban nhạc với bạn bè trong trường, lúc ấy tuổi còn nhỏ, cậu không muôn được các nhạc cụ đắt tiền. Nhưng mà dù là thế, họ vẫn tập luyện không bỏ một ngày nào, mỗi ngày sau khi tan học, họ sẽ ra sân trống gần trường diễn tập.
Lúc đầu Nhã Kỳ còn không hiểu, cô hỏi Nhã Tĩnh: “Sau này em muốn làm ban nhạc hả, biểu diễn à?”
Nhã Tĩnh hất đầu một cái: “Chính xác, biểu diễn… Bọn em thích âm nhạc cho nên mới chơi. Chị không thích nhạc nên chắc là không hiểu”.
Đúng là Nhã Kỳ không thích âm nhạc vũ đạo hay các loại hình nghệ thuật khác. Cô và Nhã Tĩnh là chị em sinh đôi nhưng tính cách của hai người lại khác nhau rất nhiều, ngoài việc tập chung taekwondo ra hầu như họ chẳng làm chung việc gì. Cô thích đọc sách, sách gì cũng đọc, từ lúc nhỏ đi học cô đã đọc hết đủ thứ sách xưa rồi nay, sách trong phòng của bố rất nhiều, cô không cần chọn, cầm gì thì đọc nấy, liên quan đến đầu tư, tài chính, cô không hiểu thì sẽ mang đi hỏi, cho nên sau này cô rất mẫn cảm với việc kiếm tiền.
Âm nhạc sống động, nhịp điệu thanh thoát, giai điệu nhẹ nhàng dễ nghe, rất êm tai. Cứ sau một khoảng thời gian nhóm Nhã Tĩnh sẽ có một bài mới, mỗi một lần lại khiến cho người ta bất ngờ, nhưng mà cô cũng đã nói rồi, cô cực mù âm nhạc, bài hát cô nhớ nhất thì chỉ có Quốc ca.
Cô đáp: “Rất êm tai”. Mỗi lần cô trả lời chỉ có ba chữ y hệt nhau, nhưng Nhã Tĩnh biết cô thật lòng khen ngợi. Sau một lát cậu suy nghĩ rồi gửi cho cô một tin: “Khóa bảy lớp tám trường cấp ba của mình có mở tiệc bạn bè, chị muốn đi không?”
Hà Thích học khóa bảy, Nhã Tĩnh học khóa tám, cùng một giáo viên chủ nhiệm nên quan hệ giữa hai lớp không hề tệ, còn gọi tắt là lớp anh em. Nhã Kỳ sững sờ, cô cầm ly sứ cạnh bên nhấp một ngụm nước ấm, tay còn lại gõ gõ rất vội trên bàn, nghĩ xong. Cô đưa tay đánh lại một từ “được”.
Có lẽ là thời tiết quá lạnh, cả hai lớp tám mươi người chỉ ba mươi người tới. Hai người học trong lớp tự nhiên, không có nhiều con gái, cho nên hôm nay có mặt cũng chỉ có bảy tám nữ sinh. Mặc dù cô không nhớ hết tên của mấy cô bạn này nhưng nhìn là biết quen. Bây giờ các cô ấy đều biết trang điểm rồi ăn diện, so với thời cấp hai đúng là khác một trời một vực.
Nhã Tĩnh và một bạn khác ra ngoài gọi đồ ăn thức uống, để Nhã Kỳ ngồi vào bàn ăn trước.
Vốn Nhã Kỳ còn nghĩ giữa đông người nhốn nhốn nháo nháo như vậy, nhìn thấy Hà Thích vài lần là tốt lắm rồi. Nhưng hôm nay có một cô bạn nhìn cô rồi nói với cô bạn khác: “Tạ Nhã Kỳ? Không phải cậu ấy học khóa chín à?”
Giọng nói không lớn không nhỏ nhưng lại đủ cho mọi người xung quanh nghe thấy được. Nhã Kỳ cảm thấy rất ngại ngùng.
“Cô ấy là em gái của Nhã Tĩnh, tình cảm anh em tốt lắm. Mọi người đều là bạn cả, tụ tập được một buổi cũng không dễ dàng gì”. Một nam sinh mặc áo khoác đen ngồi bên cạnh Nhã Kỳ đáp lại, đôi mắt cậu ấy rất trong và sáng.
Cậu ấy là Chu Thăng Thăng, cũng là người mà lần trước Nhã Tĩnh nói thích cô. Tính ra Chu Thăng Thăng và Nhã Tĩnh cũng rất có duyên, từ khi học tiểu học cho đến cấp ba họ luôn học cùng lớp, thậm chí đến đại học cũng học cùng trường, là tay Ghitar bass trong ban nhạc của Nhã Tĩnh. Cậu ấy đưa tay ra xoa xoa đầu Nhã Kỳ, cười rất dịu dàng: “Nhã Kỳ, lớn hơn nhiều rồi nhỉ”.
Khóe miệng Tạ Nhã Kỳ co giật, cô hất tay câu ra: “Chu Thăng Thăng, chúng ta bằng tuổi đấy”.
Hà Thích là người đến muộn nhất, trước thời gian hẹn một chút. Lúc bóng anh xuất hiện ở trước cửa. Tạ Nhã Kỳ cảm giác như nghẹt thở. Hình như anh ấy không sợ lạnh, thời tiết hôm nay lạnh đến thế mà chỉ mặc một chiếc áo lông cừu mỏng màu xanh đậm. Hai tay đút trong túi quần, thong dong đi tới, bên khóe môi vương vấn ý cười, còn có chút gì đó lười biếng thản nhiên: “Xin lỗi nhé, nãy bị kẹt xe”.
Hai bàn kia cũng đã ngồi kín chỗ, chỉ còn lại mấy vị trí bên cạnh Tạ Nhã Kỳ, Nhã Kỳ nghe có người gọi Hà Thích sang chỗ họ, cô đẩy túi của Nhã Tĩnh cạnh bên sang vị trí khác rồi đứng lên quay lại vẫy tay với anh: “Ở đây còn chỗ trỗng này”.
Lúc nên ra tay thì vẫn phải ra tay, thời gian họ bên nhau quá ít, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hà Thích thoáng nhìn cô, biếng nhác. Vẻ mặt anh có gì đó chần chừ, nhưng rồi vẫn đi về phía này ngồi ở chỗ cô chuẩn bị cho anh. Bàn này nhiều con gái nhất, ngoài Chu Thăng Thăng và Hà Thích ra còn lại đều là nữ. Tạ Nhã Kỳ nghĩ, trong năm người này chắc cũng có người thích Hà Thích, mắt đảo quanh, mặt đỏ ửng đã nói lên tất cả. Một học kì không gặp, có một cô bạn ngại ngùng cười hỏi: “Hà Thích à, cậu có bạn gái chưa?”
Hà Thích không trả lời, anh chỉ cười cúi đầu mở chai rồi rót nước vào ly. Nụ cười lơ đãng đó như níu giữ người khác.
“Hà Thích, cậu giả vờ bí ẩn đấy à?”
“Rốt cuộc là có chưa?”
“Có thì dẫn tới gặp đi”.
“Còn nếu chưa thì xem tớ thế nào?”
Mấy cô bạn trước mặt cứ người này một câu người kia một câu, Tạ Nhã Kỳ có chút không vui, cô đưa tay lấy nửa chai Vương Lão Cát bên tay Hà Thích rót vào ly của mình. Cô còn chưa rót xong Hà Thích đã dễ dàng cướp lại chai nước trong tay cô, quay đầu nhìn sang, nghiêm túc nói: “Em lấy của anh”.
“Cứ lấy của anh đấy”. Giọng cô rất nhẹ, Tạ Nhã Kỳ cũng không nhận ra giọng của mình có gì đó nũng nịu và bướng bỉnh, cô vươn tay ra: “Em cắt móng tay rồi, không mở được”.
Hà Thích không nói tiếp, Chu Thăng Thăng ngồi bên phải Tạ Nhã Kỳ đã mở cho cô một chai Vương Lão Cát rồi rót đầy ly, còn dư nửa chai cậu đặt bên cạnh tay phải cô: “Rót cẩn thận”.
Cậu ấy rót xong lại cười cười xấu hổ, làn da trắng trẻo ửng lên chút đỏ hồng. Tạ Nhã Kỳ nói một tiếng “cảm ơn”, vô thức cô quay lại nhìn xem phản ứng của Hà Thích, anh cầm đũa gắp một quả nhãn lột vỏ lên ăn, cô cũng đưa tay định gắp. Hà Thích gắp xong lại xoay bàn tròn đi nửa vòng, làm dĩa long nhãn cách xa vị trí của cô nhất.
Tạ Nhã Kỳ cảm thấy rất lúng túng, tay cứng đờ giữa không trung không thu lại được, cô lấy bừa một nhúm hạt dưa. Sau đấy còn bực bội trừng Hà Thích một cái. Lúc quay đầu nhìn lại, trong cái dĩa trước mặt mình đã có đến nửa dĩa long nhãn, đích thị là do Chu Thăng Thăng “gắp cho”.
Sau một lúc Nhã Tĩnh và người bạn nọ quay về, hình như cậu thấy vị trí mà Tạ Nhã Kỳ đang ngồi “rất tốt”, cười cười đưa mắt nhìn cô, Nhã Kỳ không nhìn lại chỉ cúi đầu cắn hạt dưa.
Món ăn chính được dọn lên rất nhanh, là mì xào. Tất cả mọi người đã hơi đói bụng rồi, từng người thay phiên nhau gắp, Lúc đến lượt Chu Thăng Thăng, cậu gắp cho cái chén nhỏ của Tạ Nhã Kỳ trước rồi mới gắp cho mình. Một nữ sinh khác nhìn Chu Thăng Thăng cười nói: “Không ngờ đó, cậu chăm sóc con gái nhỉ”.
Mặt Chu Thăng Thăng hơi đỏ lên, nói một câu suýt khiến Tạ Nhã Kỳ hộc máu: “Cậu ấy còn nhỏ, mình không chăm sóc thì chăm sóc ai đây”.
Người thích chọ cô nhất là Nhã Tĩnh lại lặng yên nhìn họ, không nói một lời.
Món ăn chính lần lượt dọn lên, thời gian giữa các món cũng dài, Nhã Kỳ ăn lần lượt ăn lưỡi vịt, bạch trảm kê*, hoa quả. Ăn từ từ nên không ăn được mấy.
*một món ăn chế biến từ gà
Chu Thăng Thăng vẫn rất quan tâm người khác, hồ đào rồi nho cậu ấy đều lấy vào dĩa cho cô.
Quả hồ đào không khó bóc lắm nhưng móng tay cô mới cắt, bóc vỏ cũng khó khăn. Bóc cả buổi trời còn chưa bóc ra được, còn văng ít mảnh vụn lên áo quần Hà Thích, dính chặt. Vốn Chu Thăng Thăng muốn giúp một tay nhưng điện thoại lại vang lên đúng lúc.
Tạ Nhã Kỳ thấy Hà Thích không để ý, cô lén lút đưa tay phủi sạch vết hạch đào dính trên áo anh. Một tay Hà Thích hất tay cô ra, vẻ mặt có phần thiếu kiên nhẫn; “Tay em bẩn”.
Anh nói xong thì cầm quả hồ đào trên tay cô, ngón tay anh nhanh nhẹn lột sạch quả cho cô.
“Này…”
Tạ Nhã Kỳ ăn xong lại cầm một quả đặt trước mặt anh, Hà Thích đặt một hạt dẻ vào tay cô rồi lạnh lùng nói: “Ăn thế này được rồi, còn muốn ăn nhiều thì bảo cậu ta bóc cho em, anh không thích bóc”.