Chúa Tể Chi Vương

Chương 100

Lúc ra khỏi Linh Võ Điện, mấy vị đồng môn sư huynh đệ cũng đều trầm mặc không nói lời nào.

Sau khi sư môn tuyên bố số danh ngạch, bọn họ đã không còn là quan hệ sư huynh đệ đơn thuần nữa, mà giữa mọi người chỉ có cạnh tranh cùng xung đột ích lợi mà thôi.

- Chỉ có thời gian mười ngày…

Hai tay Phong Ngâm Nguyệt nắm chặt, nhẹ nhàng run rẩy, khẽ liếc mắt nhìn hai người Nam Cung Phàm, Dương Thanh Sơn bên cạnh.

Nam Cung Phàm cùng Dương Thanh Sơn, tu vi phân biệt là Võ Đạo Bát trọng và Bát trọng đỉnh phong. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hai cái danh ngạch còn lại, hẳn là thuộc về bọn họ.

Mà ba người bọn Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Phong, Triệu Vũ Phi, tu vi cũng chỉ dừng lại ở thất trọng võ đạo đỉnh phong mà thôi.

Vẻ mặt Triệu Phong bình tĩnh, đối với việc tranh đoạt danh ngạch, hắn hoàn toàn tự tin, ngược lại có chút lo lắng cho Triệu Vũ Phỉ.

Triệu Vũ Phi ở bên cạnh, trong mắt đẹp lộ ra một tia ảm đạm, ánh mắt thoáng liếc nhìn về phía hắn, bộ dáng tựa hồ có chút không muốn.

Triệu Phong xác định nàng đã muốn từ bỏ, trong lòng có chút tiếc nuối, âm thầm thở dài một hơi.

Thông qua mắt trái phân tích, hắn đối với thực lực của Triệu Vũ Phỉ có sự đánh giá nhất định, nếu đặt giữa Phong Ngâm Nguyệt cùng với Nam Cung Phàm, cơ hội tranh đoạt danh ngạch căn bản là nhỏ lại càng nhỏ.

- Triệu Phong, ngươi có nhớ rõ ước định giữa hai chúng ta hay không? Tiến vào tông muôn, tranh đua hơn thua! Chỉ mong, ngươi còn có cơ hội đó…

Ánh mắt Bắc Mặc lạnh nhạt đảo qua Triệu Phong, toát ra một tia trào phúng nhàn nhạt.

Hiển nhiên, hắn đối với tình huống Triệu Phong tranh đoạt danh ngạch, cũng không chút nào lạc quan.

Thứ nhất, thiên tư, tu vi của Triệu Phong so với Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm cũng đều còn có chút chênh lệch.

Thứ hai, lấy tư chất Bán Linh thể của hắn, có thể thuận lợi thông qua Khảo hạch Tông môn hay không, cũng là một vấn đề.

Bởi vậy, hy vọng Triệu Phong cuối cùng tiến vào trong tông môn, cùng với hắn tranh đua hơn thua, căn bản rất là xa vời.

- Nhất định sẽ có ngày đó!

Thanh âm của Triệu Phong trấn định hữu lực, rất nhanh cáo từ rời đi, lưu lại hai người Nam Cung Phàm, Dương Thanh Sơn hai mặt nhìn nhau.

- Tiểu tử này tự tin như vậy, là có át chủ bài gì, có thể tranh giành danh ngạch của bọn ta?

Nam Cung Phàm khẽ cười nhạt một tiếng.

Nhưng thật ra Dương Thanh Sơn, vẻ mặt lại có chút ngưng trọng, bộ dáng như có gì suy nghĩ nhìn theo bóng dáng của Triệu Phong.

Sáu gã thiếu niên thiên tài sau khi phản hồi trở về, cũng bắt đầu bế quan khổ luyện.

Thời gian mười ngày cuối cùng, Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Phong, Triệu Vũ Phỉ cũng đều nắm chặt thời gian cần tu khổ luyện, tranh thủ giai đoạn cuối cùng nhằm đạt được đột phá.

Hai người Nam Cung Phàm, Dương Thanh Sơn cũng không dám khinh thường, lợi dụng thời gian mười ngày cuối cùng, củng cố tu luyện, gia tăng thực lực.

Mà người nhẹ nhàng nhất tự nhiên chính là Bắc Mặc.

Hắn một chút áp lực cũng đều không có! Danh ngạch trúng cử, tiến vào tông môn, cơ hồ không chút nào lo lắng.

Nhưng mà hắn cũng không thoải mái được mấy ngày.

Chẳng bao lâu sau, Quảng Quân Hầu truyền triệu hắn tới, dùng thân phận cường giả Tông Sư Thánh Cảnh, tự mình thúc giục, chỉ đạo hắn tu luyện. Bậc đãi ngộ như thế này, đám người bọn Triệu Phong căn bản không có cơ hội hưởng thụ.

Bởi vậy, trong thời gian mười ngày này, sáu gã thiếu niên thiên tài cũng đều dưới áp lực nặng nề, đạt được đột phá, tiến bộ.

Thời điểm ở ngày thứ năm, Triệu Phong nước dâng thuyền lên, đột phá Võ Đạo Bát trọng.

Hắn thậm chí cũng không có cố gắng đột phá, mà cứ như vậy nhẹ nhàng dễ dàng đạt tới Võ Đạo Bát trọng.

Trọng điểm của Triệu Phong, vẫn chính là Ngân Bích Quyết, khổ tu cần cù không biết mệt mỏi, ngược lại một phen đem tu vi đặt ở thứ yếu.

Đến ngày thứ bảy, Phong Ngâm Nguyệt cùng Triệu Vũ Phỉ ở trong cùng một ngày đột phá Võ Đạo Bát trọng.

Thời gian mười ngày chớp mắt đã qua.

Buổi sáng ngày hôm đó, sáu gã thiếu niên thiên tài quay trở lại Linh Võ Điện.

o0o

Linh Võ Điện, trên diễn võ trường dài rộng vượt qua trăm trượng.

Quảng Quân Hầu khoanh tay đứng đó, trái phải phân biệt là Diệp Lăng Vân cùng với Tam vệ cụt tay cùng đứng.

Sáu gã thiên tài do Bắc Mặc cầm đầu, đứng thành hình chữ nhất, chờ đợi sư tôn lên tiếng.

- Không tệ!

Ánh mắt của Quảng Quân Hầu đảo qua sáu gã đệ tử, bộ dạng vừa lòng gật đầu.

Hiện tại, sáu gã đệ tử, tu vi toàn bộ đều đột phá Võ Đạo Bát trọng.

Trong đó Bắc Mặc, ổn định ở Võ Đạo Cửu trọng.

Dương Thanh Sơn cùng Nam Cung Phàm, cũng đều đạt tới Võ Đạo Bát trọng đỉnh phong, mà Dương Thanh Sơn thì lại đạt tới Võ Đạo Bát trọng cực hạn.

Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Phong, Triệu Vũ Phỉ cũng đều là mới không bao lâu đột phá lên Võ Đạo Bát trọng.

Có thể nói, bất cứ một ai trong sáu người này, cũng đều ngạo thị một Quận thành bình thường, đặt trong cả Tương Vân Quốc, cũng đều thiên tư tuyệt đỉnh.

- Sư tôn, ba cái danh ngạch, ngài đã xác định chưa?

Diệp Lăng Vân có chút chờ đợi, nói.

- Cơ bản đã xác định rồi! Ta đem ba cái danh ngạch này, phân biệt cấp cho Bắc Mặc, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm!

Quảng Quân Hầu trầm giọng nói.

Lời ấy vừa ra, sắc mặt ba người Phong Ngâm Nguyệt, Triệu Phong, Triệu Vũ Phỉ nhất thời biến đổi.

Trái lại hai người Dương Thanh Sơn cùng Nam Cung Phàm, vẻ mặt tràn ngập vui mừng.

Thần tình của Triệu Phong lại có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Quảng Quân Hầu lại dễ dàng khinh suất như vậy mà đưa ra quyết định.

Hắn vốn tưởng rằng, giữa các đồng môn sư huynh đệ, còn cần có một phen tỷ thí, mới có thể xác định ra danh ngạch.

- Sư tôn, chẳng lẽ không cấp cho ba vị sư đệ khác một cái cơ hội sao?

Diệp Lăng Vân cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Tam vệ đã mất đi một cánh tay, cặp mày cũng khẽ nhíu lại. Cái này không giống với tác phong làm việc của sư tôn a.

Quảng Quân Hầu khẽ cười nhạt, vừa mới mở miệng định nói gì đó, sắc mặt đột nhiên đại biến.

- Kẻ nào?

Quảng Quân Hầu đột nhiên quát lớn một tiếng, thanh âm hùng hồn sâu xa quanh quẩn khắp cả diễn võ trường cùng với đại điện gần đó.

Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm về phía một cái hoa viên ở bên cạnh diễn võ trường.

- Ha hả… Từ sư thúc, đã lâu không gặp!

Một đạo thanh âm thản nhiên trào phúng của một nam tử trẻ tuổi từ trong hoa viên truyền đến.

Phốc!

Một gã thanh niên thân mặc thanh sam hoa văn giống như một đầu chuồn chuồn, nhẹ nhàng băng xuyên qua hoa lá cây cảnh trong hoa viên, đáp xuống trên diễn võ trường.

Gã thanh niên này ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mày kiếm mắt tinh, bộ dạng anh tuấn siêu phàm, trên người phát ra một cỗ khí tức kỳ dị không thể nào nắm bắt.

Hắn khí định thần nhàn, chậm rãi nhàn nhã thong thả bước đi, cười dài dò xét Quảng Quân Hầu, lại liếc mắt nhìn về phía Bắc Mặc một cái.

Vừa nhìn thấy người này xuất hiện, thân hình Quảng Quân Hầu chấn động, sắc mặt ngưng trọng, tựa hồ có chút kiêng kỵ.

- Trên người kẻ này mặc…

Trong lòng Triệu Phong vừa động, giương mắt nhìn bộ quần áo trên người thanh niên thần bí kia.

Đó là một bộ quần áo chế thức thanh sam hoa văn, ngay lần đầu tiên nhìn thấy, hắn đã cảm thấy có chút quen mắt.

Rất nhanh, trong đầu hắn liền hiện lên hình ảnh ba người bọn thiếu nữ trẻ tuổi trong hạp cốc Huyết Mãng ngày đó.

Trang phục của thanh niên thần bí trước mặt này, cùng với ba người bọn thiếu nữ trẻ tuổi giống nhau như đúc.

- Tiểu tử phương nào, không ngờ lại dám xông vào trọng địa Quảng Lăng Phủ!

Diệp Lăng Vân quát lớn một tiếng, trên người dâng lên một cỗ khí tức nội kình cường đại, liền chuẩn bị ra tay.

Soạt soạt!

Cơ hồ đồng thời, hai gã Quảng Quân Vệ trong Linh Võ Điện, cùng với Tam vệ cụt tay ở bên cạnh của Quảng Quân Hầu bay nhanh về phía gã thanh niên thần bí kia.

- Dừng tay!

Thanh âm kinh hãi của Quảng Quân Hầu đột nhiên vang vọng bên tai của đám người Diệp Lăng Vân.

Tam vệ cụt tay đang định ra tay, lập tức ngừng phắt lại thân hình. Đối với lời nói của sư tôn, hắn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Nhưng mà, hai gã Quảng Quân Vệ còn lại thì lại không kịp dừng tay, công kích cơ hồ lập tức rơi xuống trên người của thanh niên thần bí.

Phốc! Phốc!

Một đạo thanh quang lãnh liệt trong suốt như trăng non đột nhiên từ trên người thanh niên thần bí bắn ra, lướt thẳng qua trên người của hai gã Quảng Quân Vệ.

Phốc!

Hai gã Quảng Quân Vệ thực lực tiếp cận cửu trọng võ đạo, thân hình cứng đờ, cổ họng nứt ra một vệt máu dài, phốc một tiếng rơi xuống mặt đất.

Chỉ trong một cái chớp mắt, hai gã Quảng Quân Vệ đã bỏ mình!

Đám người bọn Diệp Lăng Vân, Bắc Mặc, Dương Thanh Sơn thậm chí còn không nhìn thấy được động tác ra tay của thanh niên thần bí nữa.

Triệu Phong bởi vì không có đúng lúc mở ra mắt trái, cho nên cũng chỉ có thể nhìn thấy một đạo tàn ảnh mơ hồ mà thôi.

- Thập Tam vệ! Thập Tứ vệ!

Tam vệ cụt một tay, sắc mặt huyết hồng, giương mắt nhìn chằm chằm thi thể của hai gã huynh đệ thân thiết.

Tất cả mọi người tại hiện trường đều hít mạnh một ngụm lãnh khí, hoảng sợ nhìn chằm chằm gã thanh niên thần bí kia.

- Toàn bộ lui ra cho ta!

Quảng Quân Hầu thanh sắc câu lệ, phất tay ý bảo mọi người thối lui.

Sáu gã đệ tử bọn Bắc Mặc chỉ thoáng do dự một chút, vội vàng rời khỏi diễn võ trường.

Diệp Lăng Vân cùng với Tam vệ cụt một tay, đứng cách đó không xa, lặng lẽ quan sát.

Trong diễn võ trường, chỉ còn lại có Quảng Quân Hầu cùng với thanh niên thần bí.

Mọi người đều ngừng cả hô hấp, ánh mắt của ai nấy cũng đều nhìn chằm chằm lên trên người thanh niên thần bí anh tuấn siêu phàm kia.

Người này là ai? Vì sao ngay cả sư tôn cũng phải kiêng kỵ hắn như vậy?

Sáu gã đệ tử bọn Bắc Mặc, trong lòng nghi ngờ thật sâu.

Chỉ có Triệu Phong đối với sự tồn tại của thanh niên thần bí mới có sự hiểu biết nhất định.

- Tuyền Thần sư điệt, ngươi làm vậy là có ý gì?

Ánh mắt Quảng Quân Hầu lẫm lẫm bức nhân, nhìn chằm chằm về phía thanh niên anh tuấn đối diện.

- Ta đây chính là thay sư tôn tới đây, ân cần thăm hỏi một chút Từ Nhiên sư thúc! Nghe nói gần đây lão nhân gia ngài có thu nạp được một đám thiên tài vĩ đại, đặc biệt đến đây xem xét một chút!

Tuyền Thần không một chút tôn kính, nói.

Từ đầu tới cuối, hắn vẫn là bộ dáng nhẹ nhàng thoải mái, thong dong nhàn nhã.

Từ Nhiên sư thúc?

Trong lòng Triệu Phong thoáng chút khẽ động. Mãi đến lúc này hắn mới biết rõ ràng danh tính thật sự của Quảng Quân Hầu.

- Làm phiền hắn đa tâm rồi! Ta thân là Phó Chấp sự Ngoại Vụ Đường của Hiểu Nguyệt Tông, nhập trú quốc gia thế tục, ổn định hòa bình địa vực, có quyền vì tông phái đều cử mấy danh ngạch! Vị sư tôn kia của ngươi, từ khi nào có tư cách nhúng tay vào chuyện tình của ta chứ?

Quảng Quân Hầu lạnh lùng cười.

Trong lời nói, hai người đối chọi giằng co, không chút cảm tình nào.

Đám người bọn Triệu Phong mơ hồ cảm giác được, Quảng Quân Hầu cùng với Tuyền Thần trước mặt, cùng với gã sư phụ gì đó sau lưng kẻ này, quan hệ rõ ràng là không chút tốt đẹp.

- Ha hả… sư tôn lão nhân gia ngài, từ lúc nửa năm trước đã đột phá được Chân Linh Cảnh, trở thành vị Trưởng lão tân nhậm duy nhất trong mười năm gần đâu của Hiểu Nguyệt Tông. Ta thay mặt lão nhân gia ngài tới đây điều tra một chút, sư thúc có gì dị nghị?

Tuyền Thần thản nhiên cười nói.

Chân Linh Cảnh!

Trong lòng Quảng Quân Hầu chấn động:

- Không ngờ hắn đã đột phá Chân Linh Cảnh… Làm sao có thể nhanh như vậy?

Trong lúc nhất thời, Quảng Quân Hầu có chút không thể nói nên lời, tựa hồ khó có thể tiếp nhận được sự thật này.

- Ngươi tên là Bắc Mặc à?

Ánh mắt Tuyền Thần khẽ chuyển, có chút hứng thú dò xét Bắc Mặc.

Phốc!

Tàn ảnh lóe lên, Bắc Mặc chỉ cảm thấy có một đạo kình phong đánh úp lại.

Nhưng mà, còn không đợi hắn kịp phản ứng, trên vai đã xuất hiện thêm một cái bàn tay nặng nề ngàn cân đè xuống.

- Buông ra…

Sắc mặt Bắc Mặc đỏ bừng, nghĩ muốn vận lực giãy ra, nhưng lại phát hiện Võ Đạo Nội Kình toàn thân đã bị phong bế, thân thể khó có thể nhúc nhích.

- Dừng tay!

Quảng Quân Hầu từ xa phóng vọt tới, trên cánh tay ngưng tụ một cỗ ngân ba sắc bén vờn quanh chấn động.

Phốc xuy!

Một kích toàn lực của Tông Sư Thánh Cảnh, giống như một đạo thất luyện ngân luyện sắc bén, chém thẳng về phía Tuyền Thần.

Tuyền Thần lạnh nhạt cười, một phen quẳng Bắc Mặc sang một bên, giơ tay lên, một mảnh ngân quang hàn nguyệt ở trên hư không đan thành một đạo quang võng kỳ dị, cùng với một kích lôi đình của Quảng Quân Hầu mạnh mẽ ngạnh kháng cùng một chỗ.

Ầm!

Khí lãng phong ba xuyên thấu cốt tủy lan tràn quét ngang hết thảy, một đám lầu các ở xung quanh trong khoảnh khắc liền sụp đổ.

Tại địa phương hai người giao phong nhau, lưu lại một cái hố lớn đường kính lên tới mấy trượng.

Soạt soạt!

Hai đạo thân ảnh dưới tác dung của cỗ khí lưu cường đại, không ngờ lại có thể ngắn ngủi phiêu phù trên không trung, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy rõ mà giao phong.

Phanh! Băng! Oanh!

Đám cường giả võ đạo ở nơi này, chỉ nhìn thấy được bóng ảnh ở trên hư không, trên mặt đất không ngừng chớp động, thời thời khắc khắc đều truyền đến thanh âm nổ vang kinh người, khí lãng cuồng quay.

- Đây chính là giao phong của cường giả Thánh Cảnh…

Mắt trái của Triệu Phong có thể nhìn thấy rõ ràng quá trình hai người giao phong, nhưng lúc nào cũng chú ý kéo dài khoảng cách với hai người, để tránh bị dư ba đánh trúng.

Bồng! Ba!

Đến thời khắc nào đó, giữa không trung đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm nổ vang đinh tai nhức óc. Hai đạo thân ảnh giữa trong khí lưu mạnh mẽ lan tràn mà hạ xuống mặt đất.

- Sư thúc, mấy năm không gặp, tu vi của người cũng chẳng gia tăng thêm bao nhiêu a!

Tuyền Thần hạ xuống mặt đất, khoanh tay đứng đó, vẻ mặt mang theo tiếu ý, nói.

- Ngươi…

Khóe miệng Quảng Quân Hầu trào ra một tia vết máu, sắc mặt tái nhợt, đứng ngay tại chỗ, thân hình không ngừng run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment