Chúa Tể Chi Vương

Chương 125

Đầm Thiên Diệp?

Triệu Phong nghe thấy thế, lồng ngực nhất thời đập nhanh hơn.

Gia nhập Tông môn một đoạn thời gian, hắn đối với những nơi thần bí bên trong Hiểu Nguyệt Tông, ví dụ như Phù Loan Điện, Lũ Không Lâu, Đầm Thiên Diệp… đều từng nghe qua không ít.

Trong đó, Phù Loan Điện chính là căn cơ cao nhất của Hiểu Nguyệt Tông, là di tích truyền thừa từ tận thời Thượng Cổ, chính là thần bí nhất. Cho dù là đương kim Tông chủ cùng với các vị Trưởng lão, cũng không nhất định có thể thăm dò hết thảy bí mật của nó.

Về phần Đầm Thiên Diệp, tuy rằng không thể so sánh được với Phù Loan Điện cùng với Lũ Không Lâu, nhưng cũng là một địa điểm thần bí cùng kỳ diệu của Tông môn.

Bản thân Đầm Thiên Diệp chính là một nơi phúc duyên kỳ cảnh bên trong Tông môn. Cái đầm này tự thành vận mệnh, tiên thiên có tác dụng hội tụ nguyên khí tinh hoa của thiên địa. Về sau, các cường giả cao nhân của Hiểu Nguyệt Tông liên hợp lại, bày bố ra Quy Nguyên Trận, kéo dài trăm ngàn năm, khiến cho nước bên trong Đầm Thiên Diệp này có được linh tính nhất định, đối với thân thể của những kẻ tu luyện có tác dụng hỗ trợ rất tốt.

Nếu như Triệu Phong có thể đi vào Đầm Thiên Diệp, cái này có tác dụng rất lớn đối với việc Ngân Bích Quyết của hắn đột phá tầng thứ mười, bước vào Thoát Phàm Cảnh.

- Trương tiền bối, ta nghe nói, Đầm Thiên Diệp này cũng chỉ có Đệ tử nội môn mới có cơ hội tiến vào sử dụng mà?

Triệu Phong kinh nghi bất định, hỏi.

- Ha ha… Đầm Thiên Diệp này, chính là trọng địa Tông môn, cũng không phải tùy tiện Đệ tử nội môn nào cũng có đặc quyền sử dụng! Lão hủ thân là Phó Đường chủ Tông Vụ Đường, vừa lúc chưởng quản cái đầm này! Nếu như ngươi ở trong Trận pháp cũng có biểu hiện thập phần kinh diễm, ví dụ như là trong vòng thời gian bảy ngày, lĩnh ngộ được mấy quyển sách kia, chính là kinh tài tuyệt thế! Đến lúc đó, ngoại lệ cho ngươi cơ hội tiến vào Đầm Thiên Diệp, cũng xem như là có thể ăn nói được!

Trương lão đầu cười gian giải thích.

Triệu Phong nhất thời tỉnh ngộ.

Dựa theo nguyên tắc, hắn chỉ là một Đệ tử ngoại môn, căn bản không có khả năng tiến vào Đầm Thiên Diệp.

Chẳng qua, cho dù là ở trong Tông môn, cũng có một vài người có thể hưởng thụ đặc quyền!

Ví dụ như Trương lão đầu, thân là Phó Đường chủ Tông Vũ Đường, vừa lúc chưởng quản Đầm Thiên Diệp, hắn có thể cấp cho Triệu Phong một cái cửa sau đặc biệt.

Đương nhiên, Triệu Phong cũng phải biểu hiện ra một thiên phú Trận pháp siêu nhân nhất đẳng, mới có tư cách để Trương lão đầu danh chính ngôn thuận cấp cho hắn cơ hội sử dụng đặc quyền này!

Từ biệt Trương lão, trong đầu Triệu Phong liền hiện lên bảy bản sách Trận Pháp Nhập Môn kia.

Mấy bộ sách kia, từ cơ bản đến nâng cao. Quyển thứ nhất Trận Pháp Nhập Môn chính là đơn giản nhất, nghe tên biết ý nghĩa, chính là những thường thức nhập môn của Trận pháp.

Trận Pháp Nhập Môn, trên cơ bản cũng không cần phải lĩnh ngộ nhiều lắm! Chỉ cần đem nó ghi nhớ cẩn thận, cơ bản liền có thể học được bảy tám phần rồi.

Khi Triệu Phong quay trở lại nơi ở, quyển thứ nhất Trận Pháp Nhập Môn đã hoàn toàn lĩnh ngộ xong.

Kế tiếp đến bản thứ hai, Cơ Sở Tứ Thập Cửu Trận Sơ Giải, có thể hiểu biết một vài loại Trận pháp trụ cột thông thường. Đối với những kẻ mới học tập mà nói, cũng là có độ khó khăn nhất định.

- Nếu đổi lại một người bình thường khác, không mất hai, ba năm, cũng khó có thể nắm giữ được bảy quyển sách này! Cho dù là một vài thiên tài, cũng cần phải mất thời gian mấy tháng trời!

Triệu Phong bắt đầu từ quyển thứ hai trở đi, đã cảm nhận được độ khó khăn nhất định, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc.

Ở một trình độ nào đó mà nói, Trương lão đem bảy quyển sách Trận pháp này cấp cho hắn, chính là một loại gây khó dễ!

Cho dù đối với những thiên tài bình thường mà nói, cũng là chuyện không thể nào hoàn thành được!

Triệu Phong không nghĩ ra, cũng không tiếp tục đào sâu suy nghĩ nữa, dốc toàn lực tìm hiểu phá giải những quyển sách này.

Quyển sách thứ hai, Cơ Sở Tứ Thập Cửu Trận Sơ Giải, cũng không làm khó được Triệu Phong. Hắn phỏng chừng buổi tối ngày hôm đó, đã hoàn toàn nắm giữ được.

Trong lúc lĩnh ngộ, Triệu Phong phát hiện ra một tình huống.

Cái Huyễn Ngư Đồ trước kia hắn tìm hiểu, cùng với những Trận pháp này, có chỗ liên hệ nhất định, phảng phất như nhất mạch tương thừa, tương hỗ lẫn nhau.

Cũng chính là nói, hắn đồng thời lĩnh ngộ Huyễn Ngư Đồ cùng với những bộ sách Trận pháp này, có thể xúc tiến lẫn nhau, gia tăng thêm tốc độ lĩnh ngộ.

Trong mắt Triệu Phong lóe ra một tia hưng phấn, hận không thể một hơi đem nội dung của cả bảy quyển sách toàn bộ hiểu rõ hết.

Nhưng mà, buổi chiều hôm đó, một tin tức truyền tới một phen cắt ngang quá trình học tập của hắn.

- Đệ tử nội môn Dự khuyết Triệu Phong! Ba ngày sau, Đệ tử nội môn Dự khuyết bài danh thứ mười sáu Tiêu Vẫn sẽ tiến hành khiêu chiến với ngươi!

Ngoại Môn Đường phái người tới truyền đạt tin tức.

Bên khiêu chiến: Tiêu Vẫn, Đệ tử nội môn Dự khuyết bài danh thứ mười sáu!

Bên bị khiêu chiến: Triệu Phong, Đệ tử nội môn Dự khuyết bài danh thứ mười ba!

- Tiêu Vẫn này, thật sự khiêu chiến ta?

Triệu Phong liếc sơ qua thư thông báo, sau đó ném sang một bên, căn bản không thèm đặt vào trong mắt.

Nhưng mà, hắn chưa kịp làm gì khác, thì Công chúa Vân Hương Mộng đã tới thăm.

- Ngươi cần phải cẩn thận Tiêu Vẫn! Hắn vốn dĩ tu luyện công pháp gia truyền Tiêu gia, Thái Dương Đao Pháp, chính là một bản mô phỏng của công pháp Phàm phẩm trung cấp Thái Dương Quyết của Hiểu Nguyệt Tông ta! Sau khi tiến vào Tông môn, hắn hao phí không ít Nguyên tinh thạch, thông qua các quan hệ đồng tộc trong Tông môn, đạt được đầy đủ bản Thái Dương Quyết! Sau khi đạt được môn công pháp này, tu vi thực lực của hắn tăng lên một đoạn lớn, cộng thêm tu vi Nửa bước Thoát Phàm Cảnh, cơ hồ có thực lực tranh đua mười hạng đầu trong bảng Đệ tử nội môn Dự khuyết!

Sắc mặt Vân Hương Mộng ngưng trọng, nói.

Công pháp Phàm phẩm trung cấp?

Triệu Phong nghe vậy, cũng có chút động dung.

Công pháp Phàm phẩm, tương đương với Võ học Thánh phẩm theo như các quốc gia thế tục định nghĩa, chia làm Hạ cấp, Trung cấp, Cao cấp và Đỉnh phong.

Công pháp Phàm phẩm thuộc bốn cấp này, chênh lệch nhau thật lớn.

Giữa mỗi một cấp trong này, cơ hồ chênh lệch nhau một trời một vực.

Công pháp Phàm phẩm Đỉnh phong, cơ bản chính là chiêu bài vàng thành danh của Hiểu Nguyệt Tông, cấp bậc cực cao, uy lực thâm sâu khó lường.

Nếu muốn hỏi công pháp Phàm phẩm trung cấp cường đại đến thế nào, vậy thì không thể không nhắc tới Ba Văn Đại Pháp của Bắc Mặc.

Ngày đó ở Quảng Lăng Phủ, khi sư môn luận bàn, Bắc Mặc lấy tu vi Bát trọng Thoát Phàm Cảnh cực hạn đối mặt với một đám Đại Sư Thất trọng, Bát trọng Thoát Phàm Cảnh là Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm, Triệu Phong… một chiêu đánh bay toàn bộ, đó là tràng cảnh bễ nghễ cỡ nào!

Cần phải biết là, khi đó Dương Thanh Sơn, Nam Cung Phàm cùng với Triệu Phong cũng đều tu luyện Võ học Phàm phẩm, mặc dù có chênh lệch tu vi, nhưng hơn kém nhau cũng không phải là quá lớn.

Về sau khi tiến vào Tông môn, Triệu Phong cũng dần dần hiểu được, Ba Văn Đại Pháp của Bắc Mặc, hẳn là cấp bậc công pháp Phàm phẩm trung cấp.

Mà lần này, người khiêu chiến Triệu Phong phải đối mặt, cũng đồng dạng chính là tu luyện công pháp Phàm phẩm trung cấp, tu vi lại đạt tới Nửa bước Thoát Phàm Cảnh!

- Công pháp Phàm phẩm trung cấp, đối với cấp bậc dưới Thoát Phàm Cảnh mà nói, độ khó hẳn là rất lớn? Tiêu Vẫn kia chỉ vừa mới tìm được Thái Dương Quyết, hỏa hầu hẳn sẽ không cao lắm!

Triệu Phong trầm ngâm nói, trên người có một cỗ tự tin mạnh mẽ.

Trừ phi Tiêu Vẫn có thể cường đại như Bắc Mặc, không chỉ có thiên tư cường đại, ngộ tính cũng cực kỳ cao nữa.

Nhìn thấy phản ứng lúc này của Triệu Phong, Vân Hương Mộng cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Xét về tình lý, dù sao biểu hiện trong mấy ngày này của Triệu Phong cũng đã vượt qua nhận biết của nàng.

- Còn có một chuyện nữa!

Vân Hương Mộng thoáng chút chần chừ, nói.

- Chuyện gì, nói đi!

Triệu Phong trực tiếp nói.

- Tình hình là vầy… hai vị sư huynh kia của ngươi, tình huống gần đây, cũng không được lạc quan cho lắm, Triệu sư đệ có biết hay không?

Vân Hương Mộng cẩn cẩn thận thận nói.

- Hai vị sư huynh của ta? Bọn họ thế nào rồi?

Sắc mặt Triệu Phong khẽ biến.

o0o

Ngay sau đó, Triệu Phong cùng Vân Hương Mộng chạy tới địa phương quần cư của đám Đệ tử ngoại môn.

Cái địa phương này, đều là nơi ở của các Đệ tử ngoại môn bình thường, trước kia Triệu Phong cũng đã từng ở đây.

Triệu Phong đi tới trước căn phòng của Dương Thanh Sơn, cánh cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy gầy yếu vô cùng.

Dương Thanh Sơn vừa nhìn thấy Triệu Phong, đầu tiên là ngây người ra, sau đó vẻ mặt lộ vẻ hổ thẹn, muốn nói gì đó, lại ho ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.

- Dương sư huynh!

Triệu Phong vội vàng đỡ lấy Dương Thanh Sơn, cho hắn ăn vào một viên Huyết Liệu Đan mà hắn lấy được từ Thảo Mộc Đường.

Sau khi Dương Thanh Sơn ăn vào Huyết Liệu Đan, sắc mặt có chút chuyển biến tốt hơn.

Sau đó Nam Cung Phàm ở căn phòng kế bên cũng nghe tin mà đi qua.

Mặt mũi Nam Cung Phàm sưng phù xanh mét, cái chịu phải đều là ngoại thương, còn Dương Thanh Sơn thì bị nội thương không nhẹ.

Một phen hỏi thăm cẩn thận, Triệu Phong mới biết được, trong năm sáu ngày gần đây, hai vị sư huynh gặp phải sự ức hiếp của một đám Đệ tử nội môn Dự khuyết do Hầu Viên cầm đầu.

- Mấy tên này, bình thường không có việc gì liền chạy đến tìm chúng ta gây sự. Thời điểm chúng ta làm việc, cố tình tới quấy rối…

Sắc mặt Nam Cung Phàm gần như muốn khóc.

Không bao lâu, Triệu Phong liền thăm dò ra được nguyên nhân sự tình.

Ngày đó hắn ở trên Luận võ đài đánh bại Quý Phong Vân, ở Ngoại môn lập uy, mấy sư huynh đệ nhất thời yên ổn được mấy ngày.

Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang. Bốn năm ngày trước, Hầu Viên, bài danh thứ tư Ngoại môn cùng với hai huynh đệ Hồng gia, lần lượt bài danh thứ tám, thứ chín liền nghĩ ra đủ các loại phương pháp để gây hấn, khi nhục, quấy rối bọn họ.

Chính vì vậy trong thời gian mấy ngày gần đây, Dương Thanh Sơn cùng với Nam Cung Phàm mới bị tra tấn đến mức không thể tu luyện, không thể công tác.

Hầu Viên cũng chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện trấn áp hai người, mà chân chính ra tay chính là hai huynh đệ Hồng gia.

Huynh đệ Hồng gia này là một cặp huynh đệ song sinh, ca ca tên Hồng Tam, đệ đệ tên Hồng Tứ.

Hai huynh đệ song sinh này, thiên phú thực lực cơ bản tương đương nhau, bài danh trường kỳ ổn định ở vị trí Đệ tử nội môn Dự khuyết thứ tám cùng với thứ chín.

- Vì sao các người không sớm nói cho ta biết chứ?

Triệu Phong cố nén tức giận, hỏi.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Nam Cung Phàm cùng Dương Thanh Sơn có chút chua xót.

- Chúng ta sợ quấy rầy sư đệ tu luyện, vốn định nhẫn nhịn một chút, cố gắng chịu đựng qua mấy ngày này…

Nam Cung Phàm cúi đầu, không dám nhìn thẳng Triệu Phong.

- Xem ra, ta nhất thiết phải nghĩ ra một phương pháp mệt mỏi một lần, thoải mái vĩnh viễn mới được!

Ánh mắt Triệu Phong lãnh lệ, chậm rãi đứng lên.

Sắc mặt Nam Cung Phàm cùng Dương Thanh Sơn nhất thời đại biến:

- Triệu sư đệ, ngươi ngàn vạn lần không được làm ẩu a! Cách đây mấy ngày, Hầu Viên đã khiêu chiến thành công, chiếm được vị trí thứ ba của bảng Đệ tử nội môn Dự khuyết!

Thứ ba Đệ tử nội môn Dự khuyết?

Cái này hiển nhiên chính là một trong những vị trí bá chủ cự đầu của hàng ngũ Đệ tử ngoại môn, cách Đệ tử nội môn cũng chỉ còn kém một đường ngăn cách nhỏ nữa mà thôi!

Trên mặt Vân Hương Mộng cũng mang theo vẻ lo lắng, vội vàng khuyên can, lo sợ Triệu Phong sẽ làm ra chuyện xúc động nào đó.

- Yên tâm! Đây vốn chính là mục tiêu trước khi tiến vào Nội môn của ta!

Thanh âm của Triệu Phong trấn định hữu lực.

Vân Hương Mộng phát hiện ra ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, cũng không hề có bất cứ dấu hiệu xúc động nào cả.

Còn nữa, từ khi vào Tông môn cho tới bây giờ, Vân Hương Mộng cũng chưa từng bao giờ nhìn thấy qua Triệu Phong từng xúc động qua, phảng phất hắn chính là chúa tể nắm giữ hết thảy mọi thứ trong tay mình vậy.

Phốc!

Thân hình Triệu Phong nhảy lên, phóng thẳng đến một phương hướng nào đó.

- Triệu sư đệ! Ngươi đi đâu vậy?

Ba người còn lại vội vàng đuổi theo phía sau.

- Đi đại điện Ngoại Môn Đường!

Trong thanh âm của Triệu Phong lộ ra vẻ lạnh lùng sát phạt.

o0o

Chạy đi chốc lát, Triệu Phong đã đi tới đại điện Ngoại Môn Đường.

Ngoại Môn Đường, chuyên môn phụ trách mọi chuyện ở Ngoại môn của tông phái, phụ trách điều khiển, quản lý, cùng phân phối các Đệ tử ngoại môn.

- Cũng đã tối rồi, ngươi tới nơi này làm gì?

Một vị lão giả Thoát Phàm Cảnh, cặp mày khẽ nhíu lại, hỏi.

- Khiêu chiến Đệ tử nội môn Dự khuyết!

Triệu Phong nói.

- Báo ra thứ tự đệ tử muốn khiêu chiến!

Ánh mắt lão giả Thoát Phàm Cảnh khẽ chuyển, nhìn kỹ lại Triệu Phong, dường như như cũng có chút quen biết.

- Khiêu chiến bài danh thứ chín, Hồng Tứ!

- Khiêu chiến bài danh thứ tám, Hồng Tam!

- Khiêu chiến bài danh thứ ba, Hầu Viên!

Một cái thanh âm sát phạt, quả quyết, lạnh như băng từ vị cửa vào đại điện truyền tới.

- Cái gì?

Tròng mắt lão giả Thoát Phàm Cảnh liền trừng lớn, mở miệng khiển trách:

- Nào có quy củ như vậy? Làm gì có ai một lần khiêu chiến nhiều người như vậy chứ?

Cũng đồng thời trong lúc đó, ba người Vân Hương Mộng, Nam Cung Phàm, Dương Thanh Sơn cũng từ phía sau đuổi tới, nghe vậy, sắc mặt ba người đều đại biến.

Cái này thật sự là quá điên cuồng rồi…

- Triệu sư đệ!

Bọn họ nhất thời kinh hô, lại phát hiện ra Triệu Phong đứng sừng sững tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng, căn bản không hề có chút gì chứng tỏ đã mất đi lý trí cả.

Đồng thời khiêu chiến ba người bài danh thứ chín, thứ tám, thứ ba… Loại hành động này, đủ để chấn động cả Ngoại môn.

- Không được! Cái này không phù hợp với nguyên tắc!

Lão giả Thoát Phàm Cảnh lập tức lắc đầu.

Triệu Phong đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, dường như có chút không cam lòng.

Hắn một lần khiêu chiến cả ba người, tự nhiên là nghĩ muốn bớt chút phiền toái. Nếu thật sự không được, chỉ đành phải khiêu chiến từng người, từng người một.

Ngay tại thời điểm mà Triệu Phong chuẩn bị từ bỏ…

- Chấp nhận thỉnh cầu của hắn!

Một đạo thanh âm hờ hững từ chỗ sâu trong đại điện vang lên, có một loại cảm giác bá đạo cao cao tại thượng.
Bình Luận (0)
Comment