Chúa Tể Chi Vương

Chương 156

Mấy trăm năm trước, một thế lực siêu cấp khổng lồ đã quật khởi trong tay một nhân vật truyền kỳ, chỉ trong vài chục năm ngắn ngủi, quét ngang toàn bộ đại lục.

Vào thời khắc huy hoàng nhất, thế lực khổng lồ đó đã gần quét ngang đại lục, nhất thống thiên hạ. Mười đại Tông môn mạnh nhất đại lục lúc bấy giờ cũng phải liên thủ mà đối kháng.

Vào thời đại đó, nhân vật truyền kỳ của Xích Nguyệt ma giáo, chính là Xích Nguyệt giáo chủ.

Cho dù Xích Nguyệt giáo chủ là thủ lĩnh tà giáo, thế nhưng kỳ tích mà hắn sáng lập vẫn vô cùng kinh thiên động địa, khiến cho toàn bộ cường giả thời đại đó, vừa kính lại vừa sợ.

Về sau, vẫn có không ít người sùng bái kính nể “Ma Giáo Chí Tôn” đó.

Sự hâm mộ hết sức cuồng nhiệt, nếu hình dung hắn là “trước chưa từng có, sau này cũng không” thì có lẽ có chút khoa trương thế nhưng thành tựu của Xích Nguyệt giáo chủ quả thật chấn nhiếp cổ kim, vạn năm sau cũng khó mà xuất hiện được người như vậy.

Đặc biệt là một ít người trong lòng có tà ma, vậy thì địa vị của Xích Nguyệt giáo chủ quả thật không khác gì thần linh.

Đương nhiên, bất kỳ một tuyệt thế cường giả nào sinh ra đời. Cũng không phải chỉ bằng vào tư chất là có thể đạt được, còn một thứ không thể thiếu, đó chính là “kỳ ngộ”.

Xích Nguyệt giáo chủ cũng không phải là Thiên. Địa Linh Thể trong truyền thuyết, thậm chí theo một số ghi chép không chính xác thì tư chất của hắn chẳng qua chỉ là Linh Thể trung đẳng mà thôi.

Thành tựu của hắn là một kỳ ngộ ngẫu nhiên vào thời niên thiếu.

... Đó chính là Xích Nguyệt truyền thừa.

Xích Nguyệt truyền thừa khiến cho Xích Nguyệt giáo chủ có thể “nghịch thiên cải mệnh”, bước ra một bước làm nhân sinh chuyển hướng.

Đó cũng là nhân tố trọng yếu nhất giúp hắn có thể sáng lập nên Xích Nguyệt ma giáo, thành tựu vô thượng sự nghiệp.

Xích Nguyệt truyền thừa là một trong bốn đại truyền thừa của đại lục, xếp hàng thứ ba, rất bí mật, thế gian không có bao nhiêu người biết, người thực sự đạt được kỳ ngộ này, dường như chỉ có một mình Xích Nguyệt giáo chủ mà thôi.

Nghe đồn. Trước khi ma giáo bị diệt. Xích Nguyệt giáo chủ đã đem bí mật liên quan đến “Xích Nguyệt truyền thừa” chép lên một tấm bản đồ, gọi nó là “Xích Nguyệt địa đồ”.

Chỉ khi đạt được tấm địa đồ này, phá giải bí mật trong đó thì mới có thể đạt được “Xích Nguyệt truyền thừa” trong bốn đại truyền thừa của đại lục.

Chẳng qua, Xích Nguyệt địa đồ đã bị Xích Nguyệt giáo chủ chia thành 108 mảnh, phân tán khắp nơi trên đại lục.

Trên đại lục có rất nhiều người đã thu được tàn đồ của “Xích Nguyệt địa đồ”, kể cả một số bản chép tay, đồ phục chế,...

Cho đến nay, còn chưa có ai có thể tập trung đủ 108 mảnh tàn đồ đang phân tán khắp đại lục lại một chỗ.

Bởi vì, tàn đồ chính thức hiện thế chỉ mới được bảy tám chục mảnh, hơn mấy chục mảnh còn lại thì vẫn chưa hiện thế.

Xích Nguyệt địa đồ ẩn chứa Huyền cơ vô cùng, cho dụ chỉ thiếu một phần tàn đồ cũng khó có thể mở ra Xích Nguyệt truyền thừa, huống chi là thiếu tới hơn mười mảnh.

Mấy trăm năm trôi qua, hứng thú của mọi người đối với nó đã không còn nhiều như trước nữa.

Đương nhiên, nếu như có một bán chính phẩm Xích Nguyệt tàn đồ, vậy thì vẫn rất có giá trị sưu tầm.

Từ khí tức chất liệu của Xích Nguyệt tàn đồ trước mắt, có lẽ nó là chính phẩm.

Chỉ bằng vào tầm Xích Nguyệt tàn đồ chính phẩm này, nó đã có giá trị hơn xa thanh thần binh Linh cấp vừa rồi.

Sau khi biết được giá trị thực sự của tầm tàn đồ này, Triệu Phong cũng cảm thấy ngoài dự liệu, tuy nhiên hắn không hề hối hận chút nào.

Thứ nhất, chỉ một tấm tàn đồ thì ý nghĩa không lớn.

Thứ hai, mặc dù tàn đồ có giá trị cao nhưng dựa vào một tên đệ tử tầng chót trong Tông môn như Triệu Phong thì khó mà phát huy được lợi ích của nó, không chừng còn dẫn tới họa sát thân.

Điểm thứ hai cũng không khác nguyên nhân mà Triệu Phong từ bỏ thần binh Linh cấp lắm.

- Triệu Phong, hai kiện vật phẩm mà ngươi dâng lên đều là trân bảo hiếm có, Tông môn nhất định sẽ trọng thưởng ngươi, nếu ngươi có yêu cầu nguyện vọng gì thì đều có thể nói ra.

Đại trưởng lão vui mừng nói

Lời này vừa nói ra, chúng đệ tử ở đây đều lập tức lộ ra thần sắc hâm mộ cực độ.

Lần này, Triệu Phong đã lập được công lao quá lớn.

Thần binh Linh cấp, cho dù đặt ở tiểu Tông môn cũng là trấn sơn chi bảo, có lực uy hiếp nhất định.

Mà chính phẩm của Xích Nguyệt tàn đồ, còn giá trị hơn kiện thần binh Linh cấp bình thường rất nhiều.

Tiết trưởng lão kinh ngạc hỏi:

- Trên nguyên tắc, tiểu đội chấp hành nhiệm vụ có thể thu hoạch chiến lợi phẩm, tất cả đều thuộc về sở hữu cá nhân. Tại sao Triệu Phong ngươi lại không giữ làm của riêng, ngược lại cống hiến cho Tông môn?

- Thần binh Linh cấp không phải là thứ mà đệ tử có thể khống chế, trước đó, ta cũng không biết gì về lai lịch của nó. Đệ tử nghĩ rằng, hai vật này có lẽ sẽ có tác dụng đối với Tông môn.

Triệu Phong đáp.

Nghe lời này, Tiết trưởng lão và Đại trưởng lão đều gật đầu tán thưởng.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, truyền âm:

- Triệu Phong này rất biết chừng mực, có thể khống chế được lòng tham, tâm trí không tệ.

Nếu đổi lại là đệ tử bình thường, đạt được thần binh Linh cấp, quá nửa sẽ không khống chế được tham niệm trong lòng mình, cuối cùng sẽ không cầm nổi củ khoai lang phỏng tay này, dẫn tới họa sát thân.

- Hơn nữa, công lao của những chiến lợi phẩm này cũng không phải thuộc về một mình đệ tử, mỗi người trong tiểu đội đều có một phần công lao.

Triệu Phong tiếp tục nói.

Mấy người Lâm Phàm vừa nghe vậy, lập tức lộ vẻ cảm kích.

Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng công lao chủ yếu đều thuộc về Triệu Phong, đó cũng chính là dụng ý khi hắn một mình giao ra hai vật này.

Tuyền Thần ở bên cạnh thì sắc mặt đã tái mét, trong mắt tràn ngập tơ máu, thiếu chút nữa hô hấp không đều.

Triệu Phong lập được nhiều công lớn như vậy, quả thực là một lần kỳ ngộ, một lần tiến bộ nhảy vọt, thậm chí ngay cả đệ tử chân truyền cũng phải đỏ mắt thèm thuồng

Trong mắt Vân Hải chân nhân khi nhìn Triệu Phong chợt lóe lên một tia hàn ý, sau đó nhanh chóng thu lại.

Bất luận là thực lực, tiềm lực, tâm trí hay cách đối nhân xử thế của Triệu Phong đều không có chỗ nào để bắt bẻ.

Bây giờ, Triệu Phong lập nhiều công lớn như thế, mọi người đều biết cao tầng Tông môn nhất định sẽ ban thưởng cho hắn trọng hậu. Bằng không ngày sau, những đệ tử khác khai quật được kỳ ngộ nào đó, há chịu giao ra cho Tông môn?

- Triệu Phong chúng ta quyết định ban thưởng cho ngươi 200 khối nguyên tinh thạch hạ phẩm, năm vạn điểm tích lũy cống hiến. Mỗi thành viên trong tiểu đội của ngươi, mỗi người được thường 50 khối nguyên tinh thạch hạ phẩm, tám ngàn điểm tích lũy cống hiến. Ngoài ra, xét lần này ngươi đã lập được công lao lớn, Tong môn đặc biệt cho phép ngươi được đề cử một nguyện vọng

Đại trưởng lão mỉm cười tuyên bố.

Sau khi tuyên bố ban thưởng xong, mọi người trên sân lập tức xôn xao náo động

- 200 khối nguyên tinh thạch hạ phẩm, chỗ này tương đương với hai vạn nguyên tinh thạch thứ phẩm rồi. Cả đời ta cũng chưa từng kiếm được nhiều nguyên tinh thạch như vậy bao giờ.

Một vài đệ tử đều lộ vẻ hâm mộ và ghen ghét.

Hai vạn nguyên tinh thạch thứ phẩm!

Số lượng này thậm chí đủ khiến cho đệ tử chân truyền phải đỏ mắt, ngay cả một vài chấp sự. Phó đường chủ cũng cực kỳ hâm mộ.

Đệ tử chân truyền, một tháng bổng lộc cũng chỉ được 100 khối nguyên tinh thạch thứ phẩm, tương đương với một khối nguyên tinh thạch hạ phẩm mà thôi, thu nhập chính thức đều dựa vào trưởng bối giúp đỡ, hoặc ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Ngoài ra, năm vạn điểm tích lũy cống hiến cũng là một con số “tài phú” rất khổng lồ.

Phải biết rằng mỗi lần tiến vào Lũ Không Lâu phải mất 5000 điểm cống hiến.

3000 điểm cống hiến có thể mua được một thanh thần binh Phàm cấp hạ phẩm chỉ bằng nửa giá.

Có được những nguyên tinh thạch và điểm tích lũy cống hiến này. Mấy người Triệu Phong có thể tăng mạnh thực lực của mình.

Ba người Lâm Phàm đều lộ ra thần sắc cuồng hỉ kích động bọn họ chẳng qua là ké theo hào quang của Triệu Phong có được thu hoạch như hiện nay, hoàn toàn là ngoài dự liệu.

Đại trưởng lão nhìn thần sắc của những người này, chợt mỉm cười.

Trên thực tế. Những ban thưởng này hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với thần binh Linh cấp và Xích Nguyệt tàn đồ.

Thực ra, Đại trưởng lão cũng không phải không cân nhắc đến việc ban thưởng thêm, thế nhưng làm vậy cũng chưa hẳn là tốt. Tài phú lớn, nói không chừng sẽ đem lại rắc rối cho bốn người Triệu Phong

Bởi vậy. Ông ta mới ban thưởng điểm tích lũy cống hiến vượt xa ban thưởng nguyên tinh thạch.

- 200 nguyên tinh thạch hạ phẩm. 5 vạn điểm tích lũy cống hiến, những thứ này đối với đệ tử bình thường trong Tông môn cũng đủ xài thoái mái hơn mười năm rồi.

Triệu Phong cơ bản đã hài lòng.

Đương nhiên, khen thưởng lớn nhất đối với Triệu Phong vẫn là “nguyện vọng” đặc biệt.

Chỉ cần hợp lý là Triệu Phong có thể đề xuất một yêu cầu, nếu không quá phận thì Tông môn đều sẽ đáp ứng.

Nguyện vọng này. Rốt cuộc nên nói gì đây?

Trong lòng Triệu Phong rất nhanh đã xuất hiện hai suy nghĩ:

Thứ nhất, thu “Cửu Chuyển Kim Bích Quyết” tới tay.

Nghe đồn, công pháp luyện thể này là công pháp luyện thể Phàm phẩm cực phẩm, ngay cả đệ tử chân truyền cũng không có tư cách tiếp xúc.

Thứ hai, bái trưởng lão làm sư phụ, thậm chí trở thành đệ tử của Tông chủ.

Tin rằng, bằng vào công lao mà Triệu Phong đã đóng góp, dù là yêu cầu nào trong hai yêu cầu này cũng đều nắm trong phạm vi Tông môn có thể chấp nhận.

- Triệu Phong, ngươi đã nghĩ xong nguyện vọng đó chưa. Đương nhiên, ngươi cũng không cân phải gấp gáp, có thể từ từ suy nghĩ, sau khi trở về, bất cứ lúc nào cũng có thể để xuất với Tông môn.

Đại trưởng lão cười nói.

- Nghĩ kỹ rồi.

Ánh mắt Triệu Phong chợt lộ ra vẻ kiên định và dứt khoát.

Trong lúc tâm niệm xoay chuyển. Hắn đã làm ra quyết định.

- Ồ? Nói xem nào!

Ba vị trưởng lão đều nhìn về phía Triệu Phong.

- Triệu Phong, tốt nhất ngươi không nên đưa ra yêu cầu nào quá phận.

Vân Hải chân nhân cố gắng tạo áp lực cho Triệu Phong.

Lúc này, Vân Hải chân nhân đã mơ hồ cảm nhận được tiềm lực tương lai của Triệu Phong.

Nếu như là người khác thì cũng bỏ đi, nhưng người này lại là đệ tử của Quảng Quân Hầu. Đây là điều mà hắn tuyệt đối không muốn chứng kiến.

- Đệ tử ở trong Tông môn. Không có người chỉ giáo, hy vọng có thể bái Đại trưởng lão làm sư phụ.

Thanh âm của Triệu Phong rất kiên định và hữu lực.

Bái sư?

Ba vị trưởng lão đều sững sờ.

Vân Hải chân nhân là người đầu tiên kịp phản ứng. Chợt quát lạnh một tiếng:

- Triệu Phong, thân phận của Đại trưởng lão cao thượng, há có thể tùy ý thu đồ đệ? Cho dù là Linh Thể thượng đẳng thì cũng không có tư cách bái Đại trưởng lão làm sư phụ.

Vừa mới nói xong, đột nhiên có một luồng uy áp Chân Linh như có như không truyền đến linh hồn huyết nhục của Triệu Phong.

Ngụ ý của hắn rất rõ, cho dù là Linh Thể thượng đẳng cũng không có tư cách bái Đại trưởng lão làm sư phụ. Huống chi là một Linh Thể hạ đẳng như ngươi?

Thân thể Triệu Phong đột nhiên cứng đờ, cảm giác rét lạnh, khí huyết ngưng trệ, phảng phất như trước mặt mình là một người khổng lồ vậy.

Đạt tới cấp độ Chân Linh cảnh, đã không còn là nhân loại bình thường nữa, mà trở thành sinh linh bậc cao, so với người bình thường khác, quả thật không khác gì người khổng lồ và con sâu cái kiến.

Lúc này, Đại trưởng lão và Tiết trưởng lão cũng không hề có chút phán đối hay ý kiến gì.

Trong lòng Triệu Phong thầm cảm thấy nghi hoặc:

- Rốt cuộc có vấn đề gì?

Theo lý thuyết, với công lao mà hắn lập được, yêu cầu được bái Đại trưởng lão làm sư phụ cũng không tính là quá phận mới đúng

Việc hắn bái Đại trưởng lão làm sư phụ, chính là dựa theo đối sách mà lúc trước hắn đã thương nghị với Quảng Quân Hầu. Đó là sau khi tiến vào Tông môn, trở thành đệ tử nội môn, cần tìm một trưởng lão làm chỗ dựa, lúc đó mới có thể giảm thấp sự uy hiếp của Vân Hải chân nhân đến mức tối thiểu.

Lúc này, bầu không khí giữa mấy người chợt lâm vào trầm mặc trong giây lát.

Đại trưởng lão cũng không hề mở miệng.

- Tư chất không phải là thứ duy nhất để quyết định, bằng không thì Tông môn cũng sẽ không thiết lập những đặc quyền đối với đệ tử ngoại môn. Nếu Đại trưởng lão đồng ý thu ta làm đồ đệ, vài năm sau nhất định sẽ không hối hận.

Triệu Phong vẫn trấn định như cũ, trong lời nói lộ ra một sự tự tin cường đại.

Hắn thân mang huyết mạch Thượng cổ, so với bất kỳ tư chất Linh Thể cực phẩm nào cũng chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

Ngay cả Hộ pháp Huyết Cương Đà cũng cảm thấy kinh hãi vì huyết mạch của hắn, từ đó có thể được nó lợi hại như thế nào.

- Ha ha, Triệu Phong! Đại trưởng lão sẽ không thu ngươi làm đồ đệ đâu. Nếu như ngươi không phản đối thì bái hạ bổn tọa cũng được.

Trưởng lão mặc áo bào vàng nhẹ nhàng cười, phá vỡ bầu không khí nặng nề trên sân.

Triệu Phong không khỏi ngạc nhiên, không ngờ Đại trưởng lão lại có bí mật gì đó khó nói.

Chẳng qua, chỉ cần có thể bái hạ bất kỳ trưởng lão nào làm sư phụ thì cũng đã đạt được mục tiêu rồi, không nhất thiết cứ phải bái hạ Đại trưởng lão làm sư phụ.

- Triệu Phong, tiềm lực và ý chí của ngươi không tệ, bổn tọa nguyện ý thu ngươi làm đồ đệ.

Vân Hải chân nhân mỉm cười rạng rỡ, đột nhiên lên tiếng.

A...

Một màn này không chỉ khiến cho Triệu Phong giật mình, ngay cả Tuyền Thần và Nguyên Trí ở sau lưng Vân Hải chân nhàn cũng trọn mắt há hốc mồm.
Bình Luận (0)
Comment