- Không sai! Toàn bộ đều là một giấc mộng!
Lời nói của khuôn mặt hư vô khiến cho trong lòng Triệu Phong nhất thời trầm xuống. Đây là một hiện thực mà hắn sớm đã ý thức được, nhưng lại không cách nào tiếp nhận nổi. Nhưng nếu như toàn thể Phạm Trụ cũng chỉ là một giấc mộng, như vậy chính mình là cái gì? Vì sao tất cả những người khác đều biến mất, mà chính mình lại vẫn tồn tại?
- Ngươi vẫn còn tồn tại, đó là bởi vì ngươi đã thừa kế lực lượng Bản Nguyên của Phạm Cổ ta!
Khuôn mặt hư vô tiếp tục nói.
- Ta tình nguyện không cần cỗ lực lượng này!
Sắc mặt Triệu Phong lộ vẻ sầu thảm, gần như có chút thất hồn lạc phách. Hiện tại hắn đã biết được hết thảy mọi chân tướng. Nếu Mộng Huyễn Tổ Đồng của chính mình không hoàn toàn thức tỉnh, như vậy cái Thế giới Mộng kia sẽ có khả năng tiếp tục kéo dài nữa.
Tổ Đồng vừa thức tỉnh, Thế giới Mộng liền biến mất! Mà theo Thế giới Mộng biến mất, hết thảy mọi thứ trong quá trình trưởng thành của Triệu Phong cũng theo đó biến mất. Những người thân nhất, những người hắn yêu nhất, tất cả những sự vật hắn từng quen thuộc…
- Cái thế giới này bất quá chỉ là do một giấc mộng do lực lượng mà ta và ngươi có được vô ý thức sáng tạo ra. Hiện tại ngươi đã thừa kế cỗ lực lượng này, như vậy ngươi chính là Hư Huyễn Chi Tổ! Theo cách nói của Thế giới Phạm Trụ, ngươi chính là Chúa Tể Chi Vương! Kẻ có thể cứu vãn hết thảy mọi thứ!
Phạm Cổ biết rõ suy nghĩ trong lòng Triệu Phong, trái lại cười một tiếng.
- Ta phải làm thế nào?
Trong lòng Triệu Phong mừng rỡ như điên, phảng phất như bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, lập tức hỏi nhanh. Phạm Cổ thở dài một tiếng:
- Chỉ cần ngươi kế thừa được ý chí cùng với hết thảy mọi thứ mà ta lưu lại, đến lúc đó bản thân ngươi sẽ tự biết!
Triệu Phong nhất thời cả kinh một trận. Nếu như hắn kế thừa hết thảy mọi thứ của Phạm Cổ, như vậy từ nay về sau Phạm Cổ chính là tương đương với triệt triệt để để biến mất khỏi thế gian. Ý chí do Phạm Cổ lưu lại nguyện ý trợ giúp hắn sao?
- Ta đã ngủ say không biết bao lâu. Mặc dù hiện tại tỉnh lại, nhưng vẫn như cũ không có khả năng một lần nữa trọng tố. Mà chung kết có lẽ chính là một sự bắt đầu mới. Nếu ngươi nguyện ý, ta sẽ đem hết thảy mọi thứ của ta giao phó cho ngươi…
Phạm Cổ chậm rãi nói. Đối với hắn, lần tỉnh lại này đã là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn rồi. Hết thảy mọi thứ trong toàn thể Phạm Trụ đều là lực lượng do bản tôn hắn lưu lại biến thành. Mà Triệu Phong thân là một thành viên trong Thế giới Phạm Trụ, để cho hắn thừa kế Mộng Huyễn Bản Nguyên, ở một trình độ nhất định có thể nói Triệu Phong chính là kẻ thừa kế Phạm Cổ, là hậu nhân của Phạm Cổ!
- Đa tạ tiền bối đã thành toàn!
Triệu Phong ôm quyền tạ ơn. Nếu có thể cứu vãn hết thảy chuyện này, muốn hắn làm cái gì, hắn cũng đều nguyện ý!
- Vậy được rồi!
Phạm Cổ thở dài một tiếng, có loại cảm giác được giải thoát. Cỗ ý chí mà hắn lưu lại này cũng đã đi tới điểm cuối, chuẩn bị tiến vào một bắt đầu mới.
Phốc!
Sau một khắc, khuôn mặt hư vô to lớn kia đã hóa thành một cỗ vụ lưu vô hình, tiến nhập vào song đồng của Triệu Phong. Trong đó đại đa số chính là dung nhập vào trong Mộng Huyễn Tổ Đồng. Mộng Huyễn Bản Nguyên mới là lực lượng bản chất nhất thành tựu nên uy danh Tạo Hóa Cấp của Phạm Cổ ngày trước.
o0o
Trong thế giới hôn ám tối tăm mờ mịt, hết thảy mọi thứ đều mơ hồ không rõ, tựa hồ không có không gian cũng không có thời gian.
Tại một nơi hẻo lánh trong Thế giới Hỗn Độn, một gã thanh niên giống như một tòa thạch điêu phong cách cổ xưa đã trải qua tang thương vô tận đang đứng lặng trong hỗn độn, mãi vẫn không nhúc nhích. Trên người hắn hoàn toàn không có một chút khí tức nào, giống hệt như một người bình thường. Nhưng thân ở trong Thế giới Hỗn Độn nguy hiểm như vậy, hắn lại vẫn bình yên vô sự.
Tại thời khắc nào đó, gã thanh niên kia đột nhiên mở ra cặp mắt, trên mặt lộ ra một tia thấu hiểu. Hiện tại hắn đã thừa kế hết thảy mọi thứ của Phạm Cổ! Hắn hiện tại có thể nói là Triệu Phong, nhưng cũng có thể nói là Phạm Cổ tân sinh kéo dài sau khi vẫn diệt. Đối với Thế giới Phạm Trụ, hiện tại không biết đã trôi qua bao nhiêu ức vạn năm, lúc này Triệu Phong rốt cuộc đã khôi phục lại đại bộ phận thực lực Tạo Hóa Cấp trước đây.
Bất quá, mặc dù Triệu Phong đã kế thừa hết thảy mọi thứ của Phạm Cổ, nhưng đối với hắn, tất cả những thứ quan trọng nhất trên phương diện tình cảm vẫn là những thứ trong Thế giới Phạm Trụ trước đây.
- Gương vỡ lại lành! Mộng cảnh trọng tố! Nhất Mộng Tạo Vạn Vật!
Triệu Phong khẽ lẩm bẩm một tiếng. Trong Tả Mâu hắn hiện lên một mảnh quang mang mộng huyễn vô ngần, trong Hữu Mâu lóe lên thanh quang xám trắng lãnh đạm, sau đó một lần nữa nhắm chặt lại.
Bá!
Trong nháy mắt, một phiến Mộng cảnh khổng lồ bắt đầu hình thành. Trong Mộng cảnh xuất hiện một cái không gian hoàn chỉnh, giống như là hỗn độn tạo vật, trong đó không ngừng vặn vẹo, dần dần hình thành một đám hình ảnh. Chính là tình cảnh cả thế giới đang bị hủy diệt trước đây.
- Trở về a!
Cặp Tổ Đồng của Triệu Phong lan tỏa ra hai loại lực lượng Bản Nguyên gần như vô hạn. Mộng Huyễn Tổ Đồng đại biểu cho căn cơ Tạo Hóa Cấp của Phạm Cổ mà Thiên Đạo Tổ Đồng thì đại biểu cho lý giải của Phạm Cổ đối với quy tắc của Hỗn Độn Đại Đạo vốn có, thậm chí khả năng vận dụng đối với Mộng Huyễn Bản Nguyên. Có được hai cỗ lực lượng Bản Nguyên này, Triệu Phong sẽ có được năng lực xuyên toa giữa hư huyễn và thực tế.
Không biết trải qua bao lâu, Triệu Phong đột nhiên mở mắt ra. Toàn thể thế giới ầm ầm biến đổi!
Vô số hình ảnh xuất hiện trước mặt, Thần vực Man Hoang đang vỡ nát không chịu nổi, rất nhiều Văn minh bị hủy hoại tiêu biến, vô số sinh mệnh lâm vào hỗn loạn, chết đi… Nhưng đối với Triệu Phong, một màn này khiến cho hắn cực kỳ kích động.
Xa xa, sắc mặt đám người Vũ Thiên Vu, Thiên Chủ, Liễu Cầm Hâm trong chiếc Chiến hạm bạch ngân đang rời khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc, thân thể cứng đờ. Còn có ức ức vạn vạn sinh linh trong Phạm Trụ cũng theo bản năng toàn thân cứng đờ. Chẳng biết tại sao, ngay tại khoảnh khắc vừa rồi, bọn họ có một loại cảm giác chính mình đã đi qua Quỷ môn quan một lần.
- Kế tiếp, chỉ cần tu bổ lại cái thế giới này là được rồi!
Triệu Phong một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Trong Thế giới Phạm Trụ, đại địa một lần nữa liên tiếp trở lại, những khe nứt trong hư không cũng tự động khép lại. Toàn thể Phạm Trụ phát sinh dị tượng long trời lở đất, khiến cho tất cả mọi người đều kinh thán không thôi. Hết thảy chuyện này đều có thể xưng là kỳ tích! Thậm chí có lời đồn đãi, là Chúa Tể chí cao của cái thế giới này đã thức tỉnh, hóa thành Cứu Thế Chủ, đã cứu vớt bọn họ…
Không chỉ như vậy, đám người Sinh Mệnh Chúa Tể, Phá Diệt Chúa Tể, Luân Hồi Chúa Tể đã từng vẫn lạc kia cũng đều lần lượt phục sinh trở lại.
- Bát Đại Thần Mâu đại biểu cho trật tự Thiên đạo, có thể ổn định Thế giới Phạm Trụ!
Triệu Phong lẩm bẩm nói. Sau khi kế thừa ý chí của Phạm Cổ, cảm ngộ của hắn đối với đại đạo, đối với lực lượng đã đạt tới một độ cao hoàn toàn mới.
o0o
Trong mật địa phái Trí Giả, tại đại sảnh ở tầng cao nhất của Lục giác tháp.
- Triệu Phong, ngươi nắm chắc có thể đưa chúng ta rời khỏi nơi này?
Thiên Chủ thoáng có chút kích động hỏi.
- Đúng vậy! Nhưng chỉ có huyết mạch Thiên Cơ Tộc hoàn chỉnh mới có thể rời khỏi thế giới hư huyễn này!
Triệu Phong bình thản trả lời.
Thế giới hư huyễn? Có thể nói như vậy! Hết thảy mọi thứ trong thế giới này có âm có dương, có thực có hư. Đối với sinh linh của thế giới Hỗn Độn Nguyên Giới, chính mình là chân thật, hết thảy mọi thứ của Thế giới Phạm Trụ đều là giả tạo. Mà đối với sinh linh của Thế giới Phạm Trụ, chính mình mới là chân thật, sinh linh trong Hỗn Độn Nguyên Giới mới là tồn tại hư huyễn như mộng. Đây là hai cái góc độ hoàn toàn đối lập nhau. Đối với bất cứ bên nào, mặt đối lập đều là giả tạo, chỉ có chính mình mới là chân thật.
Đương nhiên, mặc kệ nói như thế nào, một sự vật hư huyễn chạy tới thế giới chân thật đối lập, rất có khả năng sẽ lập tức biến mất. Trừ phi giống như Triệu Phong như vậy, đã trở thành Hư Huyễn Chi Tổ, có thể xuyên toa qua hư huyễn cùng hiện thực. Nhưng Thiên Cơ Tộc vốn là chủng tộc Thế giới Thiên ngoại, xem như là một ngoại lệ đặc thù. Trong đó, nếu như là tộc nhân Thiên Cơ Tộc hậu thiên sinh ra trong thế giới này, lại không cụ bị truyền thừa huyết mạch Thiên Cơ Tộc hoàn chỉnh, có khả năng không thể rời khỏi nơi này.
Hai kẻ nắm quyền của phái Nghịch Thiên cùng phái Trí Giả khẽ gật đầu một cái, trầm tư một lúc khá lâu. Hai người bọn họ không thể nghi ngờ đều là huyết mạch Thiên Cơ Tộc hoàn chỉnh, nhưng vẫn còn có rất nhiều tộc nhân không phải.
- Triệu Phong, cho chúng ta thêm một chút thời gian…
Hai người đồng thời nói.
o0o
Đại Lục Vực, một nam hai nữ đột nhiên hàng lâm. Nam tử vô cùng tuấn lãng, khí chất siêu phàm thoát tục, mà hai nàng nữ tử lại càng vô cùng siêu nhiên thánh khiết, bất luận một kẻ nào nhìn thấy dung mạo của hai người cũng sẽ phải thất thần trong chốc lát.
- Lại trở về nơi này rồi!
Triệu Vũ Phỉ thản nhiên mỉm cười một tiếng, cặp mắt đẹp ngắm nhìn về phía phương xa, cảm thụ một chút địa phương trước đây vốn vô cùng quen thuộc.
- Đi thôi! Nơi này chưa phải là mục tiêu của chúng ta!
Triệu Phong chợt mở miệng nói.
- Đi đâu?
Triệu Vũ Phỉ nghi hoặc hỏi.
- Đều đã là người của ta rồi, chẳng lẽ các nàng không định đi bái kiến phụ mẫu ta một chút hay sao?
Trên mặt Triệu Phong lộ ra một nụ cười xấu xa. Hắn vô cùng hưởng thụ hết thảy mọi thứ hiện tại.
- Đáng ghét!
Triệu Vũ Phỉ trừng mắt nhìn Triệu Phong một cái, sắc mặt nhất thời đỏ bừng. Liễu Cầm Hâm bên cạnh thì lại thản nhiên cười một tiếng, không nói lời nào, trong lòng lại tràn ngập cảm giác ấm áp.
o0o
Bên trong lãnh địa Hiểu Nguyệt Tông, tại một phiến địa phương thế ngoại đào viên.
- Cha! Mẹ! Ta đã trở về!
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc. Trước khi gặp lại phụ mẫu, Triệu Phong đã đem diện mạo của chính mình thay đổi thành bộ dáng lúc trước.
Bên trong nhà, một gã trung niên cường tráng cùng một phụ nhân ôn nhu nhã nhặn đột nhiên ngẩn người nhìn ra.
- Phong nhi, thật sự là ngươi?
Mẫu thân Triệu thị lập tức tiến tới, một tay cầm lấy tay Triệu Phong, tay còn lại thì nhịn không được xoa xoa khuôn mặt của hắn. Đây là lần Triệu Phong rời xa quê hương lâu nhất. Mặc dù đối với một cường giả Chúa Tể thì khoảng thời gian này là rất ngắn, nhưng đối với phụ mẫu của Triệu Phong, khoảng thời gian này vẫn là dài dằng dặc.
- Hai vị cô nương này là…
Ánh mắt phụ thân Triệu Thiên Dương thoáng có chút kinh ngạc, nhìn về phía hai nàng nữ tử ở hai bên Triệu Phong.
- Đây là Triệu Vũ Phỉ! Trước đây ta từng đề cập qua với các ngươi. Còn đây là Liễu Cầm Hâm…
Ba người tiến vào nhà, Triệu Phong nhanh chóng giới thiệu.
Sắc mặt mẫu thân Triệu thị tràn ngập thần sức vui vẻ. Sau khi nghe Triệu Phong giới thiệu xong liền xoay người đi chuẩn bị cơm nước, hai nàng Triệu Vũ Phỉ cùng Liễu Cầm Hâm cũng đi phụ giúp. Chỉ trong chốc lát, một bàn cơm nước mỹ vị đã đã được bưng lên. Người một nhà ngồi quanh một bàn, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn uống, không khí hòa thuận vui vẻ, tràn ngập ấm áp…
Cứ như vậy, Triệu Phong và Liễu Cầm Hâm, Triệu Vũ Phỉ tạm thời lưu lại nơi này, bồi tiếp phụ mẫu của Triệu Phong một đoạn thời gian…
o0o
Mười năm sau, Triệu Phong một lần nữa mang theo hai nữ nhân rời đi.
Thần vực Man Hoang, trong hư không vô tận phiêu phù một chiếc Chiến hạm phi hành hình dạng kỳ lạ.
- Triệu Phong, làm phiền rồi!
Vũ Thiên Vu khó có thể che giấu sự vui sướng trong lòng, nói lời cảm tạ với Triệu Phong.
- Triệu Phong, sau này ngươi có tính toán gì không?
Thiên Chủ thì lại cảm thấy rất hứng thú đối với tồn tại như hiện tại của Triệu Phong. Triệu Phong đã là cường giả mạnh nhất của thế giới này, bao trùm bên trên Chúa Tể, có thể nói là Chúa Tể Chi Vương!
- Hẳn là lưu lại thế giới này một đoạn thời gian a! Đợi sau khi giải quyết xong hết thảy mọi chuyện, ta lại nghĩ biện pháp mang theo Cầm Hâm cùng Vũ Phỉ tiến vào cái gọi là Thế giới Chân thật kia đi du lịch một phen!
Triệu Phong mỉm cười nói.
- Ngươi có thể đi tới ngoại giới, ta còn có thể lý giải được. Thế nhưng các nàng…
Nhưng Thiên Chủ lại khẽ lắc đầu, có chút không thể tin nổi. Hết thảy mọi thứ trong thế giới này đối với Thế giới Chân thật đều là giấc mộng hư huyễn. Tất cả mọi sinh linh sinh ra trong mộng, một khi thoát khỏi giấc mộng cũng sẽ lập tức biến mất. Như vậy, Liễu Cầm Hâm cùng Triệu Vũ Phỉ làm sao có thể đi ra thế giới bên ngoài du lịch chứ?
- Ha hả…
Triệu Phong mỉm cười thần bí. Đồng thời có được hai loại lực lượng Bản Nguyên Mộng Huyễn cùng Thiên đạo, lại thừa kế một chút ký ức truyền thừa của Phạm Cổ, hắn nhất định là có biện pháp.
- Triệu Phong, chúng ta cáo từ trước!
Vẻ mặt Vũ Thiên Vu có chút luyến tiếc, phất tay chào từ biệt đám người Triệu Phong, Liễu Cầm Hâm cùng Triệu Vũ Phỉ.
Triệu Phong cũng biết được một chút đối với tao ngộ của Thiên Cơ Tộc. Thế giới ban đầu của Thiên Cơ Tộc bị tiêu diệt tan vỡ, dưới sự hướng dẫn của một vị Đại năng Thế Giới Cấp, bọn họ thật không dễ dàng thoát ly khỏi thế giới, tiến vào Hỗn Độn. Kết quả trên đường đi lại bởi vì xảy ra ngoài ý muốn, khiến cho tộc nhân phân tán. Một đám tộc nhân trong đó đã đi lạc vào Thế giới Mộng Cảnh của Phạm Cổ. Mà ở trong phiến Thế giới Mộng Cảnh này, cho dù là cường giả Thế Giới Cấp bình thường cũng khó có thể rời đi.
- Được rồi! Đưa các ngươi đi!
Triệu Phong nghiêm mặt nói. Trước khi rời đi, hắn đã cố ý vận dụng lực lượng Bản Nguyên, thi triển Mộng Huyễn Hiện Thực, phục chế cho Vũ Thiên Vu một cỗ thân thể Bổ Thiên Tộc, giúp cho hắn dễ dàng hành tẩu trong Không gian Hỗn Độn.
Ong ong!
Hư không gợn sóng ba động, một cái thông đạo hôn ám vặn vẹo dần dần hình thành. Vũ Thiên Vu và Thiên Chủ cùng với một bộ phận tộc nhân Thiên Cơ Tộc cưỡi trên đạo cụ xuyên toa đặc thù, tiến vào trong thông đạo, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
- Phong ca, lúc nào chúng ta mới có thể đi thế giới đối lập kia du lịch một phen?
Triệu Vũ Phỉ yêu kiều mỉm cười một tiếng, trong cặp mắt xinh đẹp tràn ngập thần sắc hiếu kỳ. Liễu Cầm Hâm ở một bên cũng mang theo một chút bộ dáng hướng tới.
- Không lâu nữa đâu!
Triệu Phong mỉm cười một tiếng, nhất tề ôm lấy hai nữ nhân vào trong ngực. Đối với việc khi nào tiến vào ngoại giới du lịch, trong lòng hắn sớm đã có tính toán.