Chúa Tể Chi Vương

Chương 166

Triệu Phong nhìn ra được, căn nhà gỗ này cách nơi đây ước chừng hơn trăm trượng, ở giữa chính là vực sâu không đáy.

Dưới tình huống bình thường, với tu vi Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trở lên, mặc dù không thể chân chính phi hành, nhưng mà lăng không hư độ chừng trăm trượng, vấn đề cũng không quá lớn.

Nhưng mà trên không trung của vực sâu này cương phong mãnh liệt, tu vi Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường chỉ sợ không thể kiên trì được mấy cái hô hấp, sẽ bị xé tan thành phấn vụn.

Giờ phút này, ba Đệ tử chân truyền đứng ở bên cạnh con đường hắc kim, cũng không có vội vàng ra tay.

Mắt trái của Triệu Phong dưới bịt mắt khẽ co rút lại, trong khoảnh khắc kéo ra khoảng cách chừng trăm trượng, quan sát bộ hài cốt kia, cùng với các vật dụng quanh đó.

- Bộ hài cốt này thời gian tồn tại đã rất lâu, lại phiếm động một tầng quang mang, tu vi khi còn sống chỉ sợ không dưới Chân Linh Cảnh!

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên.

Không chỉ mình hắn nhìn ra điểm ấy, ngay cả ba Đệ tử chân truyền cũng đều nhìn ra được.

Di vật của một cường giả cấp bậc Chân Linh Cảnh lưu lại, có thể bảo trì nhiều năm như vậy mà không hư hao, khẳng định không phải vật tầm thường.

Thanh kiếm tổn hại, ngọc bội, sách cổ…

Những vật phẩm này, chất liệu cũng đều cực kỳ đặc thù, cũng giống như bộ hài cốt, đều không chút hư hao.

- Nếu như có được những vật phẩm bên cạnh bộ hài cốt kia, cho dù không thể xông quan được, cũng không thiệt thòi! Bộ thi hài xa xưa như vậy, vật phẩm lưu lại tuyệt đối có thể là công pháp Linh phẩm, Thần binh Linh cấp…

Ánh mắt Tuyền Thần lóe lên, khó có thể che giấu được sự tham lam.

Mọi người đều vô cùng chờ mong đối với những vật phẩm lưu lại bên cạnh bộ thi hài kia.

Mắt trái của Triệu Phong nhìn thấy rõ ràng, đồng thời phân tích cẩn thận, đưa ra kết luận.

Thanh kiếm tổn hại kia, hẳn là Thần binh Linh cấp tổn hại, cho dù đã mất đi linh tính, nhưng vẫn có thể so sánh với Thần binh Phàm cấp đỉnh phong!

Khối ngọc bội, chất liệu bóng loáng, trong suốt oánh nhuận, trên mặt tựa hồ lưu chuyển cỗ lực lượng kỳ dị. Đây là dị bảo kỳ vật, giá trị cho dù kém với Thần binh Linh cấp, cũng không kém hơn bao nhiêu.

Về phần mấy bộ sách cổ kia, lại không thể nào phán đoán ra được, nhưng dựa vào tu vi của bộ hài cốt khi còn sống, công pháp ghi lại bên trong ít nhất cũng là Phàm cấp Đỉnh phong trở lên.

Nếu như có thể đạt được những thứ này, có khả năng thu hoạch còn cao hơn so với Quán quân Thí luyện nữa.

Ngay cả Triệu Phong, trong lòng cũng cực kỳ mong muốn.

Nhưng ánh mắt thoáng lóe lên, Triệu Phong hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói:

- Đi thôi!

Lâm Phàm không chút trì hoãn, theo sau Triệu Phong rời đi.

Sau khi tiến vào thí luyện, Lâm Phàm hết thảy đều nghe theo Triệu Phong.

- Quả thật, cho dù có được tu vi Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đi nữa, cũng không có nắm chắc có thể bay đến căn nhà gỗ đối diện, sau đó toàn thân trở ra!

Trong lòng Lâm Phàm cẩn thận ngẫm nghĩ.

Cho dù là Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, xác suất thành công không vượt quá hai thành!

Dương Kiền có tu vi cao nhất, khả năng cũng chỉ có ba bốn thành cơ hội, đó là còn phải xem cương phong có biến hóa hay không, nếu cương phong trở nên cường thịnh, ngay cả hắn cũng không có cơ hội nào!

- Mục tiêu của ta chính là Quán quân Thí luyện, tranh thủ vượt qua thành tích thí luyện mấy chục năm trước của Vân Hải Chân Nhân!

Ánh mắt Dương Kiền trở nên kiên định, không hề lưu lại, phóng người rời đi.

Ngay sau đó hai Đệ tử chân truyền Tuyền Thần cùng Lục Hổ cũng thở dài rời đi.

Đại bộ phận các đệ tử đối với kỳ ngộ trước mắt này, cũng đều thoáng chần chừ một chút, sau đó đều gian nan rời đi.

Thân là đệ tử tinh anh, mọi người chung quy vẫn có thể bảo trì lý trí, khắc chế dục niệm.

Bởi vì muốn đạt được cái kỳ ngộ này, xác suất cực thấp, dưới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, căn bản là không có cơ hội.

Sau đó, dọc theo đường đi, trong vực sâu hai bên đường, liên tục xuất hiện những tảng đá lớn phiêu phù giữa không trung, trên đó cũng đều xuất hiện một vài kỳ ngộ.

Một lúc nào đó, trong vực sâu đối diện đột nhiên xuất hiện một cái lâm viên, nguyên khí nồng đậm, mắt thường cũng đều có thể nhìn ra được những thiên tài địa bảo trong đó!

- Linh Hương Quả, có thể xúc tiến thân thể lột xác! Dưới Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, mỗi khi ăn một quả, đều có thể xúc tiến lột xác một lần, trực tiếp tăng lên cảnh giới một Trọng!

Liễu Nguyệt Nhi nhận ra một loại Linh quả, kinh hô một tiếng.

- Nguyệt Long Nha, trong truyền thuyết có thể khiến cho nhân thể dị biến, có được lực lượng chín trâu hai hổ, thậm chí còn có tỷ lệ nhất định có được năng lực đặc thù của chủng tộc Thượng Cổ!

Triệu Phong giương mắt nhìn lâm viên đối diện, cước bộ thoáng dừng lại, không khỏi hít sâu một hơi.

Hấp dẫn thật sự quá lớn a!

Trong lâm viên này, có thật nhiều những thiên địa kỳ vật, có được năng lực thay đổi vận mệnh nhân sinh, cũng giống như là mắt trái thần bí vậy, có thể thay đổi vận mệnh của Triệu Phong.

Triệu Phong thậm chí còn phát hiện ra một ít vật có thể luyện chế ra Linh đan có thể gia tăng tư chất Linh thể nữa! Đây căn bản chính là vật nghịch thiên cải mệnh a!

Sự hấp dẫn bên trong lâm viên kia, căn bản hơn xa những lần kỳ ngộ trước đây.

Nếu như có thể đi vào lâm viên, hoàn toàn có thể thay đổi được vận mệnh nhân sinh, thậm chí tương lai đột phá Chân Linh Cảnh cũng đều không chút khó khăn.

- Linh Hương Quả! Xích Long Quả!

Một gã đệ tử Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong, hai mắt lóe ra quang mang tham lam, thốt lên.

Người này tên là Trần Duyệt, trong lần thí luyện này, là người duy nhất Triệu Phong không quen thuộc.

Phốc!

Trần Duyệt quát lớn một tiếng, thúc giục chân lực, quanh thân quanh quẩn một vòng phong lãng hồng sắc, lăng không nhảy ra, ở bên trong vực sâu lăng không hư độ một khoảng.

Vù!

Cương phong trên không vực sâu thoáng di động một chút, khuôn mặt Trần Duyệt cũng theo đó mà đỏ bừng lên.

Hắn liều mạng dốc sức, ở giữa không trung phi độ được chừng hai mươi trượng, chân lực quanh thân liền bị đánh tan tành!

- A!

Trần Duyệt thê lương hét thảm một tiếng, rơi thẳng xuống vực sâu, thân ảnh biến mất không thấy đâu nữa.

Một màn này nhất thời kinh động một đám đệ tử thí luyện còn lại.

- Với tu vi Tam trọng thiên Thoát Phàm Cảnh đỉnh phong của Trần Duyệt, cũng chỉ có thể phi độ chừng hai mươi trượng, thậm chí không đạt tới được một phần năm khoảng cách nữa!

Triệu Phong sắc mặt ngưng trọng.

Tu vi của hắn so với Trần Duyệt còn thấp hơn một chút, chân lực không có khả năng hùng hậu hơn đối phương được!

- Đi thôi!

Lục Hổ, một trong ba Đệ tử chân truyền lắc lắc đầu, xoay người rời đi.

Vốn dĩ tu vi Lục Hổ đạt tới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tạo nghệ luyện thể không tầm thường, định liều mạng một phen.

Nhưng mà nhìn thấy kết cục của Trần Duyệt, Lục Hổ xác định chính mình nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được chừng bốn năm chục trượng, cũng đồng dạng sẽ rơi xuống vực sâu!

- Tiếp tục đi thôi!

Mọi người hít một ngụm khẩu khí, thu hồi tham niệm trong lòng, vội vàng chạy đi.

Rầm! Rầm! Rầm!

Ở phía sau, Hắc Kim Cự Quái vẫn không biết mệt mỏi truy kích mọi người. Nó căn bản không cần nghỉ ngơi, không cần bổ sung.

Mặc dù tốc độ mọi người cực nhanh, nhưng cũng có lúc cần phải nghỉ ngơi bổ sung, bởi vậy cũng không thể nào hoàn toàn vứt bỏ được nó.

Chỉ có ba thành cơ hội!

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, giương mắt nhìn về phía lâm viên đối diện, cuối cùng vẫn lựa chọn buông tha.

Phù Loan Thí Luyện, chặng đường phía sau còn rất dài, sau này khẳng định còn có nhiều cơ hội kỳ ngộ nữa!

Một cửa thứ nhất này, cũng không chỉ là con đường tử vong, mà còn là con đường tràn đầy hấp dẫn nữa.

o0o

Phù Loan Điện, bậc thang lối vào!

Ô…ô…ô…n…g!

Cửa ánh sáng màu xanh chợt lóe lên, bên trong xuất hiện một đạo quang đoàn màu xanh.

- Nhanh như vậy?

Các cường giả Chân Linh Cảnh Trưởng lão, Tông chủ trấn thủ ở nơi này đều giật mình không nhỏ.

Đạo ánh sáng tắt dần, hiện ra thân ảnh một người, chính là Trần Duyệt!

- Bên trong rốt cuộc xảy ra tình huống gì? Vì sao ngươi lại ra nhanh như vậy?

Tiết Trưởng lão trầm giọng hỏi.

Trần Duyệt mặt như tro tàn, vẻ mặt xấu hổ, một phen đem sự tình trải qua nói lại một lần.

- Ngươi thân là Đệ tử nội môn, vì sao lại không chống đỡ nổi một chút hấp dẫn như thế này chứ?

Lục Nguyệt Mỗ Mỗ bộ dáng hận rèn sắt không thành thép, nói.

- Cũng không thể hoàn toàn trách hắn! Độ khó lần thí luyện này tựa hồ còn cao hơn so với những lần trước đây! Không ngờ để cho bọn họ gặp phải sự đuổi giết của cường giả Chân Linh Cảnh! Sự hấp dẫn trên đường lại cũng hấp dẫn lớn đến như vậy!

Hiểu Nguyệt Tông chủ dung nhan đoan trang, thanh âm hòa nhã lên tiếng.

- Khó khăn càng lớn, phần thưởng cuối cùng cũng càng lớn! Đáng tiếc tiểu tử này, ngay cả cửa đầu tiên cũng không thể thông qua, không có chút phần thưởng nào! Hoàn hảo đây là nơi thí luyện Chính đạo, bằng không, nếu là thí luyện Ma đạo, hắn sao có thể còn sống đi ra nữa?

Đại Trưởng lão khẽ mỉm cười.

Đối với việc Trần Duyệt thất bại, mấy vị Trưởng lão cũng không có phản ứng gì quá lớn.

Dù sao, đệ tử bọn họ vẫn còn ở trong, vẫn chưa bị đá ra khỏi thí luyện!

o0o

Chớp mắt, mọi người ở trong thí luyện đã qua được hơn hai ngày trời.

Rầm! Rầm!

Sự đuổi giết của đầu Hắc Kim Cự Quái phía sau mãi không chấm dứt, cho dù tốc độ của nó cũng không nhanh lắm.

Đại bộ phận các đệ tử đều cố sống cố chết phóng chạy, toàn bộ đều dựa vào đan dược và nghị lực mới có thể kiên trì được tới bây giờ.

Mà người nhẹ nhàng nhất, chính là Dương Kiền!

Tu vi Dương Kiền cao nhất, tốc độ vượt qua Hắc Kim Cự Quái rất nhiều.

Cho dù là Tuyền Thần, cũng hơi có chút cố hết sức!

Những đệ tử dưới Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh còn lại, gần như là phải dốc hết tiềm lực, thập phần gian nan, mới có thể chống lại sự đuổi giết của Hắc Kim Cự Quái.

Mọi người cuối cùng mới hiểu ra được, Thâm Uyên Tử Vong Lộ ở cửa thứ nhất, bản chất chính là bị đuổi giết suốt ba ngày ba đêm, trên đường còn có vô số những hấp dẫn, phân hóa tâm thần ý chí của người thí luyện!

Còn lại nửa ngày cuối cùng, mọi người đều cố gắng kiên trì!

Dương Kiền xa xa dẫn đầu, thúc giục chân lực, vì mọi người cổ động.

Việc hắn có thể làm, cũng chỉ vẻn vẹn là như thế.

Một khi Hắc Kim Cự Quái đuổi theo kịp, cho dù là hắn, cũng sẽ bị miễu sát, căn bản không chút lực chống cự.

Ánh mắt Dương Kiền rơi xuống trên người Triệu Phong, vị sư đệ duy nhất của chính mình.

Hô hấp của Triệu Phong hơi có chút dồn dập, sắc mặt bình thản, không ngờ còn thoải mái hơn rất nhiều người khác.

Ngay cả Lâm Phàm ở bên cạnh hắn, cũng mồ hôi đổ ròng ròng, dựa vào một cỗ ý chí, dốc hết toàn lực phóng chạy.

Dương Kiền cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Hai người Triệu Phong, tu vi thấp nhất trong đám người, không ngờ lại có thể kiên trì đến bây giờ.

Đặc biệt là Triệu Phong, so với những người khác thì thoải mái hơn rất nhiều.

Cửa thứ nhất, chỉ còn lại nửa ngày nữ là có thể thông quan.

Lúc này, những kỳ ngộ hấp dẫn ở hai bên vực sâu, khoảng cách cũng càng ngày càng gần hơn.

Lúc trước, những kỳ ngộ này cách con đường hắc kim chừng hơn trăm trượng, hiện tại giảm bớt rất nhiều, nhiều nhất chỉ là bảy tám chục trượng, thậm chí còn có năm sáu chục trượng nữa.

Nhưng mà trải qua hai ngày không ngừng trốn chết, tuyệt đại đa số mọi người, thể lực dần dần đã chống đỡ hết nổi nữa.

Hơn nữa, những kỳ ngộ xuất hiện về sau, mặc dù độ khó khăn cũng giảm xuống, nhưng những bảo vật xuất hiện, giá trị cũng theo đó mà giảm xuống.

- Kỳ ngộ càng lớn, phiêu lưu càng lớn, bây giờ kỳ ngộ giảm xuống, tính phiêu lưu cũng giảm xuống thấp hơn!

Triệu Phong âm thầm gật đầu.

Trong quá trình trốn chết, mắt trái của hắn cũng không quên dò xét những kỳ ngộ thỉnh thoảng xuất hiện bên đường, phân tích xác suất thành công của những kỳ ngộ này.

Nhưng mà, đại đa số những kỳ ngộ này, xác suất thành công thấp hơn năm thành, hơn nữa sự hấp dẫn của kỳ ngộ ở phía sau, cũng không còn lớn như phía trước nữa.

Một lúc nào đó, cảnh tượng trong vực sâu đối diện đột nhiên biến đổi. Ở một tảng đá cách đó chừng hai ba mươi trượng, đột nhiên xuất hiện một tòa cổ đình bộ dáng cổ xưa, đường kính ước chừng năm sáu trượng.

Trong cổ đình truyền đến tiếng đàn tỳ bà thanh thoát, đang có một nàng mỹ nữ tuyệt sắc khuynh thành phong cách cổ phác ngồi ngay giữa cổ đình gảy đàn.

Mỹ nữ này, làn da nõn nà, cặp mày thanh tú, suối tóc đen dài, mắt phượng mày cong, xinh đẹp như tiên thiên, hơn nữa lại có vẻ mị hoặc vô cùng tận, khiến cho người ta thất hồn lạc phách.

Một màn quỷ dị như thế, khiến cho các đệ tử thí luyện đều âm thầm sinh ra cảnh giới.

Nhưng ánh mắt vừa mới tiếp xúc với mỹ nữ tuyệt sắc kia, mọi người nhất thời rung động. Một loại cảm giác kinh diễm trước giờ chưa từng có nhất thời đánh mạnh vào thân thể và linh hồn, không thể nào kềm chế được.

Kỳ ngộ này, chỉ cách đây chừng hai ba mươi trượng, mà độ mạnh yếu của cương phong cũng tương đối nhỏ một chút.

Trong lòng mọi người chợt động.

Trong đó, mấy người Tuyền Thần, Lục Hổ, Khổng Nguyên Hạo là ánh mắt không ngừng toát ra vẻ say mê nồng đậm.

Mà cổ quái hơn nữa chính là, ngay cả Liễu Nguyệt Nhi, Nhiễm Tiểu Uyển, thần sắc cũng có chút dại ra nhìn về phía đối diện.

Trong tiếng đàn du dương kia, gần như không có ai có thể hoàn toàn chống đỡ được mị lực của tiên tử cổ phác tuyệt sắc kia.

Trong đám người, chỉ có mỗi mình Triệu Phong là hoàn toàn không chút ảnh hưởng. Ánh mắt lóe sáng nhìn về phía đối diện.

Đầu tiên kịp phản ứng trở lại là Dương Kiền.

Tiếp theo là đến Lâm Phàm, ánh mắt hắn kiên định, cắn răng định thân.

Triệu Phong lộ ra vẻ tán thưởng. Không ngờ định lực của Lâm Phàm này so với Đệ tử chân truyền như Tuyền Thần còn mạnh hơn một chút.

- A!

Dương Kiền hét lớn một tiếng, thanh âm như sấm động lôi minh, khiến cho mọi người giật mình tỉnh lại.

- Dương sư huynh, chỉ có hai ba mươi trượng, chúng ta có cần thử hay không?

Tuyền Thần lên tiếng đề nghị. Nàng tiên tử cổ phác trong cổ đình kia, thật sự là quá đẹp, quá mức mị hoặc rồi.

- Hai ba mươi trượng, trước mắt mà nói, chính là khoảng cách gần nhất…

Ánh mắt Triệu Phong khẽ nheo lại, đánh giá chút tình hình trong cổ đình, cùng với xác suất thành công.
Bình Luận (0)
Comment