Chúa Tể Chi Vương

Chương 284

- Thật là một đám ngu xuẩn!

Một thanh âm cực độ khinh miệt đột nhiên vang lên, khiến cho đám thủy tặc nhất thời công phẫn, nguyên một đám căm thù bất mãn, thiếu chút nữa thì trực tiếp giết thẳng qua luôn.

Mà kẻ phát ra thanh âm kia, chính là một gã thiếu niên tóc lam, đang đứng bên cạnh bờ, lạnh lùng bình thản, không chút sợ hãi.

Cũng may là thủ lĩnh song phương đều ước thúc rất tốt đám thủ hạ của mình, cũng không dễ dàng phát sinh xung đột.

Tàn Huyết Ngốc Ưng thoáng chau màu, trong mắt mơ hồ xuất hiện lệ quang, thương nghị với lão đạo thanh bào bên cạnh.

Bích lão gia thoáng lộ ra một tia dị sắc, liếc mắt nhìn Triệu Phong một cái.

Dù sao thì phương pháp phá giải Trận pháp tự nhiên này cũng đều là do gã thiếu niên tóc lam này hướng dẫn tìm ra.

Mà vừa rồi thất bại, cũng khiến cho bọn người Tàn Huyết Ngốc Ưng sinh ra bất mãn đối với Triệu Phong và Bích Xảo Ngọc.

- Triệu đại ca, đến cùng thì chỗ đó có vấn đề gì?

Bích Xảo Ngọc dò hỏi.

- Tốt nhất là phái xuống một vị Nửa bước Chân Linh Cảnh, hơn nữa cũng đừng có giống như cái tên ngu xuẩn vừa rồi, ngay cả chân lực hộ thể cũng không dám vận chuyển!

Vẻ mặt Triệu Phong nhàn nhã, khinh thường nói.

Trên mặt hắn tràn đầy vẻ thư thái và không để tâm. Ở trong tràng tranh phong đoạt bảo này, hắn giống như là một người ngoài cuộc mà thôi.

Lời này vừa nói ra, bên phía Hoành Thủy Trại không khỏi ngạc nhiên một trận.

- Thì ra là thế! Đúng là tên ngu ngốc mà!

Mọi người nhao nhao tỉnh ngộ.

Thuận theo lực đẩy của xoáy nước, có thể giảm nhỏ nhất áp lực, điều này đúng là không sai, nhưng mà cũng không thể không vận lực bảo hộ thân thể của mình.

Bên phía thủy tặc, vẻ mặt kẻ nào cũng trở nên khó coi. Cái tên thủy tặc vừa rồi, cũng quá mức cẩn thận rồi!

Chẳng qua, rất nhanh liền có người đưa ra nghi vấn.

- Gã thiếu niên này, rõ ràng vẫn đứng ở trên bờ, làm sao lại biết được tình hình ở chỗ sâu trong lòng sông cơ chứ?

Lão đạo áo bào xanh khẽ nhíu mày.

Song phương ở đây, chỉ có hai cường giả Chân Linh Cảnh, linh thức có thể ngoại phóng đến một trình độ nhất định, mới có thể nhìn thấy được một chút tình hình dưới lòng sông.

Chỉ có Bích lão gia, trên mặt lộ ra bộ dáng như đang suy nghĩ. Ngày đó, khi Triệu Phong vừa mới được vớt từ dưới sông lên, hắn đã phát hiện ra trên người kẻ này có huyết mạch đặc thù.

Kế tiếp, song phương dựa theo đề nghị của Triệu Phong, mỗi bên phái ra một cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh, thuận theo lực hấp xả của dòng nước tiến vào.

Lần này, cả hai cường giả Chân Linh Cảnh đều trực tiếp phóng ra linh thức theo dõi nhất cử nhất động của hai người thăm dò.

Linh thức cường giả Chân Nhân Cấp có thể ngoại phóng ra ngoài mấy dặm, chẳng qua bên trong khu vực thủy lưu tràn ngập Trận pháp xoáy nước tự nhiên này, cũng bị hạn chế rất lớn.

Thần Linh Nhãn của Triệu Phong hoàn toàn dễ dàng nhìn thấy tất cả các chi tiết bên dưới đáy nước.

Lần này, hai gã cường giả lặn xuống dưới đều phóng ra chân lực hộ thể, cũng không phản kháng lực hấp xả của xoáy nước, thậm chí còn thuận theo cỗ lực lượng kia, thoáng cái liền đi thẳng xuống đáy sông.

Ở sâu bên dưới đáy sông, còn có rất nhiều khu vực rộng lớn cần thăm dò kỹ lưỡng.

Khu vực này, cho dù là linh thức của Tàn Huyết Ngốc Ưng và Bích lão gia, cũng chỉ nhìn thấy mơ hồ không rõ ràng lắm.

Nhưng mà Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, thì vẫn như cũ dễ dàng nhìn thấu mọi chi tiết bên dưới.

Hắn thậm chí còn biết rõ ràng lối vào Thủy Nguyệt Động là ở nơi nào nữa.

Thời gian nửa canh giờ trôi qua, bên dưới đáy sông đột nhiên bắn lên hai đạo khói, lóe lên rồi biến mất.

- Thành công rồi!

Bích lão gia và Tàn Huyết Ngốc Ưng cũng đều lộ ra vẻ vui mừng, reo lên một câu. Đây chính là tín hiệu do người phía dưới phát ra.

Triệu Phong nhìn chằm chằm xuống đáy sông, trong mắt hơi lộ vẻ suy tư.

Xuyên qua xoáy nước Trận pháp tự nhiên kia, phương pháp thật rất đơn giản, nhưng mà muốn quay trở lên thì như thế nào đây?

Nếu như muốn từ dưới đáy sông quay lên mặt nước, đến lúc đó sẽ gặp phải xoáy nước nghịch, lực cản trùng trùng điệp điệp, chỉ sợ phải đạt tới tu vi Chân Linh Cảnh mới có thể bình yên quay trở lên được.

Chẳng qua, hầu như không có người nào trong hai phương có thể nghĩ đến điểm này. Phần lớn mọi người cũng đều bị lợi ích khổng lồ của Bảo tàng Thủy Nguyệt che mờ đi tâm trí, nào còn thời gian nghĩ tới những chuyện này nữa?

Bùm! Bùm! Bùm!

Đội ngũ song phương nhất thời theo đó mà làm, nguyên một đám nhảy vào Trận pháp xoáy nước thiên nhiên.

- Chư vị, cùng ta đi vào thôi!

Bích lão gia khó có thể ức chế sự kích động trên mặt mình, một mình dẫn đầu xông thẳng vào trong xoáy nước bên dưới.

Triệu Phong vừa muốn cất tiếng ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Dựa theo sự phán đoán phân tích của hắn, cho dù thuận theo lực hấp xả của xoáy nước, có thể giảm bớt áp lực rất lớn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chút áp lực nào.

Ví dụ như, nếu chỉ có tu vi Cố Thể Cảnh, tiến vào trong xoáy nước, chỉ sợ ngay lập tức sẽ bị xé cho nát bấy.

Triệu Phong đoán chừng, ít nhất phải tu vi Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh mới có phần lớn nắm chắc, nhưng cũng không phải là trăm phần trăm.

Dù sao những xoáy nước dưới này có lớn có nhỏ, vô cùng bất định, cái này phải dựa vào vận khí từng người.

Đương nhiên, tu vi đạt tới Nửa bước Chân Linh Cảnh, nhất định sẽ thành công, không có vấn đề gì.

Triệu Phong và Bích Xảo Ngọc cũng cùng tiến vào một khu vực xoáy nước.

Bích lão gia đã sớm phân phó, phái hai gã cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh cùng đi vào với Bích Xảo Ngọc, dốc sức che chở cho nàng, trong đó có cả Gia chủ Bích gia nữa.

Gia chủ Bích gia nghĩ đến những biểu hiện thần bí kỳ dị của Triệu Phong trước đây, dường như thập phần hiểu rõ đối với những xoáy nước Trận pháp tự nhiên này, liền dứt khoát đi cùng một chỗ với hắn.

Sự thật đã chứng minh, lựa chọn của hắn rất chính xác!

Mấy người đi theo cùng một chỗ với Triệu Phong, những lực hấp xả của xoáy nước xung quanh so với trong tưởng tượng thì nhỏ hơn nhiều.

Lộ tuyến mà Triệu Phong tiến lên, không phải là một đường thẳng, mà vòng quang theo một quỹ đạo đường cong nhất định.

Kết quả, mấy người bọn họ dị thường nhẹ nhõm, thậm chí bằng vào tu vi Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh của Bích Xảo Ngọc cũng có thể miễn cưỡng đi qua được.

Trái lại ở những khu vực khác, khi thì truyền đến thanh âm va đập xé nát, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Khi tất cả mọi người tiến vào trong đáy sông hoàn tất, thoát ly khỏi khu vực xoáy nước, song phương hao tổn gần như phân nửa, cực kỳ thê thảm.

Những cường giả dưới Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, phần lớn đều thất bại thân vong, chết thảm dưới đáy sông. Thậm chí còn có cả hai gã cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, vận khí không tốt, gặp phải lực lượng xoáy nước quá mức mạnh mẽ, bị cuốn trôi vào đáy sông, chết không thấy xác.

Chỉ có cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh mới không một người nào thương vong mà thôi.

Tình hình như thế, khiến cho gương mặt Gia chủ Bích gia lộ vẻ dị thường, đối với Triệu Phong không khỏi phải lau mắt mà nhìn.

Bởi vì, những người đi theo Triệu Phong tiến vào, không một ai thương vong cả.

o0o

Cùng lúc đó, tại phụ cận bờ sông.

Vù vù!

Hai nam một nữ từ trong một khe suối ở đằng xa từ từ bay lại, đáp xuống bên cạnh bờ sông.

Người đứng đầu chính là một thanh niên thân mặc cẩm bào, tuấn mỹ trắng trẻo, tay cầm quạt xếp, khóe môi nhếch lên một nụ cười cực kỳ tà mị.

Hai bên trái phải của hắn là một nữ tử váy hoa xinh đẹp, cùng với một vị lão giả thấp lùn, đứng hơi lui về phía sau lưng của gã thanh niên cẩm bào.

Ngay khi ba người đáp xuống, từ trên người của gã thanh niên cẩm bào kia toát ra một cỗ khí tức uy áp Chân Linh Cảnh cường đại.

- Người nào?

Bên cạnh bờ sông và trên thuyền thủy tặc vẫn còn một vài người ở lại canh giữ, vẻ mặt cảnh giác, quát lớn.

Thanh âm còn chưa dứt, gã thanh niên cẩm bào đã vung cây quạt xếp trong tay lên, hơn mười đạo hồng ảnh giống như cánh đào lóe ra, cắt qua hư không.

Những phiến cánh đào kia giống như là vật hư vô vậy, ngay lập tức dung nhập vào thân thể mục tiêu!

Sục sục!

Những mục tiêu bị hư ảnh cánh hoa đào dung nhập vào, thân thể lập tức bị thối rửa, chỉ trong mấy hơi thở, đã hóa thành một đống máu loãng.

- Ngươi… ngươi là Đào Phiến phi tặc!

Một gã thủy tặc Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh trong số đó, miễn cưỡng trụ vững được thời gian bốn năm hơi thở, thân thể cuối cùng cũng thối rữa, chỉ lưu lại một bãi máu.

- Đào Phiến phi tặc… nghe đồn chính là đệ tử của Thủy Nguyệt đại đạo!

Một vị cường giả Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh của Hoành Thủy Trại, trước khi chết còn lộ ra thần sắc hoảng sợ kinh dị.

Hóa ra, vị Thủy Nguyệt đại đạo kia lúc còn sống đã từng thu nhận mấy đệ tử.

Mà Đào Phiến phi tặc chính là đệ tử kiệt xuất nhất của hắn!

Bất quá bởi vì Thủy Nguyệt đại đạo chết rất gấp gáp, chưa kịp đem bộ Huyền Hoa Bảo Điển đắc ý nhất truyền lại cho đệ tử mình, cho nên, vị Đào Phiến phi tặc này cho dù tu vi cũng đạt tới Chân Linh Cảnh, nhưng mà khi làm việc gây án đều rất cẩn thận, ít xuất hiện, chủ yếu nổi tiếng với mưu tính cẩn trọng mà thôi.

- Đại sư huynh, ngươi để mặc cho bọn chúng đi vào, tranh đoạt bảo tàng của sư tôn hay sao?

Nữ tử váy hoa kia xinh đẹp siêu quần, thanh âm mềm mại, tràn ngập mị thái mê người.

- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sai! Cả đời sư tôn am hiểu Trận pháp Cơ quan, tất nhiên sẽ có nhiều bố trí trong bảo tàng! Cứ để cho bọn hắn đi đánh trận đầu đi!

Gã thanh niên cẩm bào khoan thai đáp xuống, ngồi ở trên thuyền thủy tặc.

Còn người thứ ba là vị lão giả thấp lùn kia, thanh âm có chút bất đắc dĩ, nói:

- Hai vị, đã có hai cường giả Chân Linh Cảnh của Hoành Thủy Trại và Thủy tặc đoàn Tàn Huyết mở đường, đủ để dọn dẹp hết thảy những Trận pháp Cơ quan bên trong bảo tàng bí động rồi, có lẽ lão hủ cũng không còn chỗ dùng nữa rồi phải không…

Vẻ mặt vị lão giả thấp lùn này cười khổ, dường như cũng không phải là chủ động nguyện ý theo đến.

o0o

Dưới đáy sông, hai phe đội ngũ tiến hành nghỉ ngơi hồi sức. Tu vi đạt tới Lục trọng thiên, Thất trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, tự nhiên cũng không cần phải cân nhắc tới vấn đề hô hấp sinh tồn trong nước.

Chứng kiến nhân số thương vong, sắc mặt Bích lão gia và Tàn Huyết Ngốc Ưng đều có chút khó coi.

Triệu Phong cũng không phải là không muốn nhắc nhở, mà là nhắc nhở không kịp. Còn nữa, ai có thể chống cự lại sự dụ hoặc của Bảo tàng Thủy Nguyệt, cam nguyện từ bỏ ở lại trên bờ cơ chứ?

Hơn nữa, đường trở về, so với đường vào còn nguy hiểm hơn mấy lần nữa, chỉ có cường giả Chân Linh Cảnh mới có thể nắm chắc tự bảo vệ mình an toàn mà thôi.

- Bích lão gia, tìm được lối vào bảo tàng rồi!

- Lão đại, lối vào Bảo tàng Thủy Nguyệt ngay ở bên cạnh thôi…

Hai gã cường giả Nửa bước Chân Linh Cảnh lúc trước đi thăm dò, lúc này mới hưng phấn chạy tới.

Mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt nhất thời đại hỉ.

Hai người kia đi trước dẫn đường, ở bên dưới đáy sông chạy đi một đoạn khoảng cách, phía trước trên vách núi đã xuất hiện bóng dáng mơ hồ của một cái bí động.

Bốn phía cái bí động kia mọc rất nhiều những loại thực vật dây leo, không đi đến gần đó, căn bản không nhìn ra được.

Đứng cách xa đó mấy trượng, mới có thể nhìn thấy được từ trong bí động truyền ra một ít ánh sáng ảm đạm.

- Đến nơi rồi!

Song phương đội ngũ, hưng phấn dị thường.

Triệu Phong khẽ mỉm cười nhàn nhạt. Cái lối vào bí động dưới đáy sông này, hắn lúc còn ở trên bờ cũng đã phát hiện ra rồi.

Đương nhiên, chủ nhân của Bảo tàng Thủy Nguyệt này cũng rất tinh thông Trận pháp Cơ quan, bảo tàng bí động do hắn lưu lại cũng không phải đơn giản có thể xâm nhập được.

Tại cửa vào của bí động, đội ngũ hai phe đi song song với nhau, người cầm đầu là hai cường giả Chân Linh Cảnh, giữa hai bên đều đề phòng lẫn nhau.

Ngay sát sau lưng của Tàn Huyết Ngốc Ưng chính là vị lão đạo thanh bào kia. Người này cũng có chút am hiểu đối với Trận pháp Cơ quan nhất định.

Vẻ mặt Bích lão gia hòa ái, phân phó Bích Xảo Ngọc tới, đi trước mở đường.

Lối vào của bí động cũng không lớn lắm, sau khi đi vào, càng trở nên khoáng đạt rộng rãi hơn nhiều. Lúc mới bắt đầu, cửa động còn có chút nước, nhưng sau khi đi vào một khoảng, nước sông dần dần thối lui, hoàn toàn khô ráo, không dính một giọt nước, phi thường kỳ diệu.

Mãi đến chừng nửa canh giờ sau, phía trước chợt xuất hiện một loại bậc thang xanh đen, phát ra ánh sáng lờ mờ thần bí, đập vào mắt vô cùng mê huyễn.

Hai vị cường giả Chân Linh Cảnh bộ pháp thận trọng chậm chạp, lộ ra vẻ cẩn thận từng ly từng tí.

Lão đạo thanh bào và Bích Xảo Ngọc ở phụ cận của bậc thang, bắt đầu nghiên cứu, lục lọi xung quanh, dị thường cẩn thận.

Trên mặt Triệu Phong nửa cười nửa không, đi đến bên cạnh bậc thang, khẽ vẹt nhẹ một đống cỏ dại ra, liền nhìn thấy một tấm bia đá lớn cỡ nửa thân người.

Trên tấm bia đá có khắc ba chữ lớn: Thủy Nguyệt Động!

Mọi người thoáng có vẻ kinh ngạc. Nơi này rõ ràng là mộ địa mà Thủy Nguyệt đại đạo khi sắp chết mới chuẩn bị, không ngờ lại lấy một cái tên ưu nhã đến như vậy.

- Ở nơi này không có cơ quan mai phục!

Lão đạo thanh bào nhàn nhạt quét mắt liếc nhìn tấm bia đá, sau đó đi về phía trước mở đường.

Đám thủy tặc cẩn thận từng chút một, chậm rãi đạp chân lên bậc thang, tâm thần cũng mang theo sự cẩn trọng trước giờ chưa từng có.

Bích Xảo Ngọc thoáng kiểm tra một phen, xác nhận rõ ràng là không có chuyện gì. Chỉ là trên mặt thoáng kinh ngạc, liếc nhìn về tấm bia đá thêm một cái.

Triệu Phong khẽ đặt tay lên tấm bia đá, ấn nhẹ xuống một chút, sau đó mới chậm rãi buông ra.

Răng rắc!

Trên tấm bia đá đột nhiên xuất hiện một đạo vết nứt mờ.

Lão đạo thanh bào và Tàn Huyết Ngốc Ưng đi ở phía trước, bộ pháp nhất thời ngừng trệ lại.

Ầm ầm!

Dãy bậc thang bên dưới đột nhiên lung lay rung lắc mãnh liệt một hồi, toàn bộ bí động nhất thời nổ vang, giống như muốn sụp đổ xuống vậy.

Mọi người nhất thời đứng không vững, lung lay muốn ngã, nhao nhao nhìn về phía Triệu Phong, ánh mắt mang theo địch ý nồng đậm.

- Tiểu bối, ngươi giở trò gì đó?

Vẻ mặt lão đạo thanh bào tràn ngập phẫn nộ.

Hiển nhiên, tay của Triệu Phong đặt trên tấm bia đá, đã đụng chạm phải cơ quan gì đó rồi.

Triệu Phong nở nụ cười ngượng ngùng, thu tay lại.

Không có mấy người lưu ý, ngay tại chỗ vết nứt trên tấm bia đá kia, đã xuất hiện một vết chưởng ấn khá nông, nằm vắt ngang ngay trên vết nứt kia.

Thanh âm lắc lư bên dưới bậc thang tiếp tục một lúc thật lâu, cuối cùng mới bình tĩnh trở lại.

Chỉ có Bích Xảo Ngọc ở bên cạnh mới lộ ra một tia nghi hoặc và suy tư. Bởi vì ở gần trong gang tấc, nàng có thể xác định, cái chưởng ấn này cũng không phải là do Triệu Phong phát lực lưu lại, mà là do một loại Cơ quan đặc biệt nào đó gây ra.

- Tấm bia đá này, quả nhiên là có chút kỳ dị!

Thần Linh Nhãn của Triệu Phong bắt được một tia khí tức thuộc về chính mình đã rót vào bên trong chưởng ấn của tấm bia đá kia.
Bình Luận (0)
Comment