Đây là một cuộc chiến thuộc về “thiên kiêu cái thế”, người đang xem chiến, tự nhiên số lượng cũng không ít.
Trong Không gian Bí Cảnh, trong phương viên trăm dặm phụ cận, các thiên tài đều âm thầm quan sát trận chiến, lúc đầu chỉ có rải rác vài người, sau đó là mười mấy người, mấy chục người...
Góc Tây Bắc, trên một tòa cô phong.
Một “Liên thể nhân” hung ác dữ tợn, hai đầu bốn tay, đứng xa xa quan sát trận chiến.
- Cạc các... Tốt nhất chờ cho bọn chúng đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, chúng ta lại giết qua đó, nhất cử hành động chiếm tiện nghi.
Thái Vân lão nhị cười quái dị một hồi.
- Con đản bà Băng Vi Tiên Tử kia, còn muốn chúng ta động tay động chân thay cho ả, khặc khặc, nào có chuyện dễ dàng như vậy. Không ai có thể ra lệnh cho Thái Vân Song Tử chúng ta cả.
Thái Vân lão đại lộ ra vẻ mặt âm hiểm xảo trá.
Thái Vân Song Tử này, không những không đáp ứng hợp tác với Băng Vi Tiên Tử, ngược lại còn âm thầm quan sát tình thế.
Tình huống rất thuận lợi, quả nhiên hai người Băng Vi Tiên Tử đang đi “xung phong”.
“Con mồi” trong mắt mấy đại thiên kiêu cái thế, dường như cũng cường đại nằm ngoài tưởng tượng, lực kháng thiên kiêu cái thế.
- Ồ, tên Thạch Đầu Nhân kia đã hoàn toàn bị áp chế rồi.
- Thạch Đầu Nhân kia rõ ràng bị tiểu tử kia đánh cho không còn sức hoàn thủ.
Trên hai gương mặt của Thái Vân Song Tử đều tràn ngập kinh ngạc, khó có thể tin nhìn chằm chằm vào chiến trường phía trước.
Tại bờ sông
Triệu Phong phát động “Băng Hồn Chi Mâu”, đông cứng tâm thần ý thức của Thạch Thừa Thiên, thân hình không ngừng di chuyển.
Băng... Vù vù...
Băng Lôi chi tiễn của La Hầu cung mỗi một lần công kích, đều khiến Thạch Thừa Thiên cảm thấy lạnh lẽo tê dại một trận.
Gầm...
Thạch Thừa Thiên gào thét tức giận, ngửa mặt lên trời thét dài, nổi giận muốn phát tác, thế nhưng lại không cách nào thay đổi sự thật là mình đang trở nên chậm chạp, cứng nhắc.
Lực lượng của hắn mạnh hơn, nhưng không đến gần được đối thủ, đây là loại bi ai cỡ nào?
Phòng ngự của hắn tuy mạnh, nhưng La Hầu cung của Triệu Phong mỗi lần đều nhắm vào bộ vị đầu gối của hắn, không ngừng công kích, tổn thương không ngừng tăng lên.
Theo thời gian trôi qua, tâm thần ý thức của Thạch Thừa Thiên đã chịu một ít tổn thương
Còn may là trên người hắn có một kiện bảo vật Hồn đạo, có thể ngăn cản và làm suy yếu tinh thần công kích, nếu không tâm thần bị tổn thương ít nhất phải tăng thêm gấp vài lần.
Hiển nhiên, trước khi tham gia Chân Long hội, trưởng bối sau lưng Thạch Thừa Thiên đã dự liệu đến tình huống phương diện tinh thần của hắn bạc nhược yêu kém, cho nên mới chuẩn bị một kiện bảo vật Hồn đạo.
Sân thi đấu Thượng cổ.
Chư phương cường giả đại lục đang xem chiến trên hàng ghế và trên đài quan chiến, kể cả một ít Tôn Giả cũng đều chú ý đến trận chiến này.
- Triệu Phong Triệu Phong!
Một vài người trẻ tuổi đang quan chiến, không khỏi kinh hô hò hét, hưng phấn và sùng bái không thôi.
Không ít người đều tận mắt chứng kiến thiếu niên này từng bước quật khởi, tạo nên kỳ tích.
- Không thể tin nổi, hắn lại dùng tốc độ cực nhanh để trở thành tân thiên kiêu cái thế.
- Lúc trước, khi đánh nhau với Băng Vi Tiên Tử, hắn chỉ miễn cưỡng ngang tay, bây giờ không ngờ lại ép Thạch Thừa Thiên đến mức không còn sức hoàn thủ.
Người đang xem chiến ở trên ghế, trở nên huyền náo, chín phần mười số người đều đang chú ý đến trận chiến bên này.
Từ khi Chân Long hội bắt đầu đến nay, chỉ mới có một thiên tài chân chính, thành công nghịch tập thiên kiêu cái thế, tạo thành huy hoàng mới.
- Triệu sư đệ... Không ngờ ngươi lại có thể tiến bộ được đến bước này, ta nhất định sẽ đem tin tốt này về Hoành Vân Thập Tam Quốc, báo cho sư tôn và Hiểu Nguyệt Tông
Dương Càn lệ nóng doanh tròng vì hưng phấn mà toàn thân đều run rẩy.
Giờ khắc này, hắn cuồng hỉ đến mức gần như phát điên.
- Hiểu Nguyệt Tông không ngờ lại xuất hiện một vị thiên tài như vậy, đợi đến khi Triệu sư đệ trở về Hoành Vân Thập Tam Quốc, nhất định có thể thay đổi được thế cục của địa vực Hoành Vân.
Dương Càn kinh hỉ, vô cùng chờ mong
Với xu thế phát triển hiện nay của Triệu Phong chờ đến khi Chân Long hội chấm dứt, tiến vào “truyền thừa Ngoại Vực”, thực lực nhất định sẽ còn tăng lên.
Trên đài quan chiến.
Chín đại Tôn Giả lẳng lặng chăm chú quan sát trận chiến của Triệu Phong và Thạch Thừa Thiên
- Triệu Phong quả thật đã đạt đến cấp bậc “thiên kiêu cái thế”, đây chính là vị thiên kiêu cái thế thứ sáu, không biết liệu có thể xuất hiện thêm vị thứ bảy, thậm chí thêm nữa hay không?
Cự hán cổ đồng Phó điện chủ thấp giọng trầm ngâm, trong mắt có vài phần chờ mong
Giờ phút này, không còn ai tiếp tục nghi ngờ thực lực của Triệu Phong cũng không ai nghi ngờ hắn có thể quật khởi, bước vào địa vị “thiên kiêu cái thế”.
Triệu Phong chỉ mới mười bảy tuổi, vậy mà lại trở thành thiên kiêu cái thế, phóng mắt khắp thời đại này, chỉ có tuyệt đại thiên kiêu phượng mao lân giác như Vũ Thiên Ngô mới có thể so sánh.
- Triệu Phong này, bất kể thực lực hay cấp độ đều không chênh lệch Thạch Thừa Thiên nhiều, vậy mà lại có thể tìm ra được sơ hở của đối phương
Huyền Kiếm Tôn Giả cảm thán.
- Không sai, chẳng ai hoàn mỹ, thế gian này cũng không có công pháp tuyệt đối hoàn mỹ. Triệu Phong có thể nhìn thấy được sơ hở của người khác, đây chính là pháp bảo giúp hắn chiến thắng
Bích nguyệt Tôn Giả gật đầu tán thành, nàng chú ý đến Triệu Phong như vậy, lúc đầu chính là vì Tiểu Tặc Miêu của hắn.
- Chẳng qua... Nếu như vẫn đánh tiếp, chân của Thạch Thừa Thiên rất có thể sẽ tàn phế.
Một vị Tôn Giả nhíu mày.
Mỗi một vị thiên kiêu cái thế, đều là tuyệt đỉnh thiên tài của đại lục, phải suốt mấy thời đại thì mới xuất hiện một người, có thể nói chính là Tôn Giả tương lai, quyết định vận mệnh tương lai của đại lục.
Nếu như được phép, liên minh Thánh Vực sẽ không để cho bất luận thiên kiêu cái thế nào xảy ra tình huống ngoài ý muốn, cho dù là tàn tật.
Trong Không gian Bí Cảnh.
Đầu gối của Thạch Thừa Thiên không ngừng chịu đựng công kích liên tục của La Hầu cung bước chân đã có chút run rẩy, cà nhắc, thoáng nghiêng người một cái.
- Trọn vẹn đã bắn hơn mười mũi tên rồi... Lực lượng Băng Lôi ăn mòn của mỗi một mũi tên, uy lực tập trung càng lúc càng mạnh hơn, đủ để uy hiếp thiên kiêu cái thế, vậy mà chỉ khiến cho hắn thương nhẹ.
Triệu Phong vừa bay vừa kéo cung, trong lòng cũng có chút giật mình.
Đổi lại là Chân Chủ cấp, dưới cục diện như vậy, chịu nhiều mũi tên như vậy, cho dù không chết thì e rằng cũng bị lột một lớp da.
Đương nhiên.
Chiến đấu tới lúc này, chỉ ngắn ngủi trong mười nhịp hô hấp, thắng bại giữa hai người xem như đã định.
Thạch Thừa Thiên tâm thần bị thương tinh thần ý thức phản ứng chậm chạp, đầu gối bị thương tốc độ hành động giảm mạnh.
Cho dù Triệu Phong cận thân chiến đấu, cũng có thể thắng ngược Thạch Thừa Thiên.
- Tiểu tặc vô sỉ... Đừng vội càn rỡ.
Băng Vi Tiên Tử kịp phản ứng lại, một đạo băng hàn lướt qua, từ xa chạy đến, đánh thẳng về phía Triệu Phong
Lúc này, nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến việc đáp ứng với Thạch Thừa Thiên nữa.
- Chậm rồi!
Triệu Phong cười nhạt một tiếng, thân hình dừng lại, thu hồi La Hầu cung mắt trái bắn ra một đạo Lôi Hỏa màu xanh.
Lôi Hỏa Thần Mâu.
Lôi Hỏa Thần Mâu của Triệu Phong vốn là tập trung trên người “Thạch Thừa Thiên”.
- Không tốt!
- Nhanh bảo hắn dừng tay!
Trên đài quan chiến, mấy vị Tôn Giả đều đồng loạt thất sắc.
Lúc trước, công kích thuộc tính Băng Lôi của Triệu Phong nhiều lần không ngừng ăn mòn, làm tổn thương thân thể của Thạch Thừa Thiên.
Thể chất thạch bì của Thạch Thừa Thiên đã biến thành lạnh lẽo vô cùng, ăn mòn nghiêm trọng hàn lực Băng Phách còn không ngừng đông cứng tâm thần của hắn.
Nếu như lại lập tức phát động một kích siêu cường như “Lôi Hỏa Thần Mâu”, trạng Thái Tử cực hàn đến cực nhiệt, sẽ khiến cho Thạch Thừa Thiên bị thương tổn rất lớn, bất kể là thân thể hay tâm linh.
Thế nhưng
Cho dù biết rõ những điều này, mấy vị Tôn Giả trên đài quan chiến cũng vô lực ngăn cản.
Từ khi Chân Long hội bắt đầu đến nay, liên minh Thánh Vực đã mất đi quyền khống chế, mọi việc đều do sân thi đấu Thượng cổ làm chủ đạo.
Giờ khắc này, Thạch Thừa Thiên cũng cảm nhận được một luồng nguy cơ trí mạng áp bách tâm linh.
Hắn dùng hết mọi khả năng ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, như vậy có thể tránh được công kích trí mạng giảm bớt thương tổn xuống một nửa.
Phành...
Một đoàn Lôi Hỏa mãnh liệt lại rơi lên người Băng Vi Tiên Tử.
- Không ngờ ngươi...
Băng Vi Tiên Tử kinh sợ, Lôi Hỏa trên người bùng nổ, thiêu đốt lan tràn khắp toàn thân, lực lượng Lôi Hỏa trong suốt, nhanh chóng ăn mòn đến phương diện tinh thần, thiêu đốt bừa bãi.
Hiển nhiên,, “Lôi Hỏa Thần Mâu” có sự tương khắc nhất định đối với công pháp Huyền Băng của Băng Vi Tiên Tử, hiệu quả khá rõ ràng
So với ở vòng thứ nhất, uy lực của Lôi Hỏa Thần Mâu mà Triệu Phong thi triển, đã tăng lên một cấp độ hoàn toàn mới.
Mấy ngày nay bế quan, Triệu Phong thu nạp nguyên khí Lôi Điện bổn nguyên cực kỳ tinh thuần bên trong “Điện Lôi Huyền Thạch”, tận lực tẩy luyện tăng cường Chân Linh Lôi Hỏa của mình.
Đồng Hỏa đột nhiên đánh tới ngoài dự liệu, khiến cho Băng Vi Tiên Tử vội vàng không kịp chuẩn bị, tâm thần lập tức thoáng bị chế ngự, nước da trắng noãn như tuyết ngọc, lưu lại từng vệt cháy đen.
Phù...
Mặt khác, Thạch Thừa Thiên ở một bên, hai tay ôm đầu ngồi co ro trên mặt đất, lại phát hiện Lôi Hỏa Thần Mâu không rơi lên người mình, không khỏi thở phào một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Huyết mạch Đồng Hỏa của Triệu Phong, tốc độ phát động cực nhanh, tuyệt đối có thể phát động công kích trước khi hắn kịp ôm đầu khom người.
Nếu như Triệu Phong âm độc nham hiểm một chút, Lôi Hỏa Thần Mâu nắm trúng vào đầu gối đang cả nhắc của hắn, tuyệt đối có thể khiến cho cái chân của Thạch Thừa Thiên tàn phế.
- Tại sao hắn không công kích ta?
Thạch Thừa Thiên sống sót sau tai nạn, liền sinh lòng nghi hoặc.
Lúc này, hắn mới phát hiện Băng Vi Tiên Tử đang bị “Lôi Hỏa Thần Mâu” tập kích đến sứt đầu mẻ trán, xem như đánh lén mà bị thiệt thòi.
Tại bờ sông, quang cảnh vô cùng hỗn loạn.
Hai đại thiên kiêu cái thế Băng Vi Tiên Tử và Thạch Thừa Thiên, một người trên không trung, một người dưới mặt đất đều lộ vẻ chật vật dị thường
Trên làn da trắng noãn như tuyết của Băng Vi Tiên Tử, kể cả kiều nhan đều lưu lại vài dấu vết cháy đen.
Mái tóc đen của nàng bốc lên khói xanh, nghiễm nhiên xơ xác như đuổi gà, không còn hình tượng “Tiên Tử” nữa.
Thạch Thừa Thiên lại càng không cần phải nói, ôm đầu co người trên đất, một chân thì bị đánh đến cả nhắc rồi, ngay cả động tác và thần sắc cũng đều chậm chạp, cứng ngắc.
- Ha ha ha...
Bên ngoài sân thi đấu, khán giả đang xem chiến tại chỗ ngồi đều phát ra từng trận tiếng cười vang dội.
- Tên Triệu Phong này, quả thật còn cao minh hơn cả trong tưởng tượng
Mấy vị Tôn Giả đều không khỏi mỉm cười, đồng thời cũng thở phào một hơi.
Triệu Phong cũng không hạ độc thủ với Thạch Thừa Thiên, lại áp dụng thủ đoạn “chấn nhiếp”, đồng thời uy hiếp hai đại thiên kiêu cái thế, việc này so với trực tiếp đả kích địch nhân, lại càng hữu hiệu hơn.
Đương nhiên, lại càng nhiều người rung động trước thực lực khủng bố của Triệu Phong cũng không tưởng tượng nổi khả năng khống chế tình huống của hắn.
Đám thiên tài ở khắp bốn phía trong Không gian Bí Cảnh đang âm thầm quan chiến cũng kinh hãi giật mình không thôi.
Đây là tràng cảnh gì chứ?
Triệu Phong trong tầm mắt, mái tóc lam bay phất phới, đứng chắp tay, Thanh Điện Huyền Hoa ấn ở mi tâm chớp động ánh mắt lãnh lệ, ngạo thị hai đại thiên kiêu cái thế.
Thiếu niên lạnh lùng tà dị này, một tay nắm giữ cục diện, giống như một vị Quân Chủ tà đạo.
Lực đả bại một vị thiên kiêu cái thế, một chiêu chấn nhiếp một vị thiên kiêu cái thế khác.
Đây là khí phách thủ đoạn bực nào?
Thiên tài trong Không gian Bí Cảnh và cường giả bên ngoài sân thi đấu Thượng cổ đều gần như ngừng thở.
Không ít người đều không khỏi suy nghĩ sâu xa, đây rốt cuộc là thời đại như thế nào?
Sau Vũ Thiên Ngô, sau nám đại thiên kiêu cái thế, không ngờ lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy.
Trong thời gian ngắn, Thạch Thừa Thiên, Băng Vi Tiên Tử đều không dám vọng động
Thạch Thừa Thiên bị thương chiến lực đại tổn, nhất thời kinh hồn bất định, không còn tâm tư tái chiến nữa.
Băng Vi Tiên Tử bị “Lội Hỏa Thần Mâu” bỗng nhiên tập kích, tâm thần bị thương đầu óc đau nhức, phát hiện chiến lực của Thạch Thừa Thiên đại tổn, trong lòng có vài phần do dự.
Nhất thời...
Triệu Phong và hai đại thiên kiêu cái thế giằng co, bộ dạng thong dong tự tin, mơ hồ có khí phách lấy một địch hai.
- Tiểu tặc vô sỉ...
Trong mắt phượng của Băng Vi Tiên Tử tràn ngập sát cơ u hàn, còn bao gồm cả oán nộ.
Từ khi đạt tới cấp độ thiên kiêu cái thế, nàng há từng bị mất thể diện như thế này bao giờ?
Nàng dập tắt tổn thương Lôi Hỏa tại phương diện tâm thần, âm thầm dùng linh thức câu thông với Thạch Thừa Thiên.
- Ta thua rồi.
Thạch Thừa Thiên cười cay đắng vô tâm tái chiến, thậm chí trong lòng không khỏi cảm thấy có chút may mắn vì Triệu Phong đã không hạ độc thủ với hắn.
Triệu Phong giằng co với thấu xương, đông cứng tâm
Thạch Thừa Thiên rời khỏi, chỉ còn lại Băng Vi Tiên Tử và Triệu Phong giằng co với nhau, trên gương mặt băng ngọc tản tản mát ra một luồng hàn ý lạnh thấu xương, đông cứng tâm trí.