Chúa Tể Chi Vương

Chương 479

Mấy ngày sau...

Liên minh Thí Long do “Túc lão” cầm đầu, trở về Tương Vân quốc, tiến nhập sơn môn Hiểu Nguyệt Tông.

Tại khu vực Hoành Vân. Hiểu Nguyệt Tông đã trở thành trận địa hạch tâm trong việc đối kháng với Liên minh Thiết Long.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, quy mô thế lực của Hiểu Nguyệt Tông đã không ngừng tăng trưởng, đạt tới giai đoạn cường thịnh huy hoàng mấy trăm năm chưa từng có. Trở thành vị trí số một số hai trong liên minh Thập Tam Tông.

Sau khi quay trở về sơn môn, Triệu Phong vẫn chìm vào ngủ say như trước, mọi việc đều do đám người Tĩnh công chúa chăm sóc.

Còn Túc lão thì bắt đầu tọa trấn Tương Vân quốc, điều động đội ngũ Liên minh Thí Long, bắt đầu tiến hành thanh lọc khu vực trong cảnh nội của Hoành Vân Thập Tam Quốc.

Tất cả đều đúng như dự liệu của Túc lão, Liên minh Thiết Long mất đi “tâm phúc”, giống như bị chia rẽ, đám nhân mã trong Hoành Vân Thập Tam Quốc đã tan tác, thậm chí không chiến tự bại. Trong đó, nhờ sự tham gia của Thương Vũ Nguyệt thuộc Vân Kiếm Tông nhất cử tiêu diệt toàn bộ thành viên của Liên minh Thiết Long trong khu vực cảnh nội của Cường quốc, không người nào có thể ngăn cản.

Từ ngày đại chiến với Triệu Phong một trận, tu vi và tạo nghệ Kiếm Đạo của Thương Vũ Nguyệt đã tiến bộ rất nhiều, địch nhân không người nào chống đỡ được một kiếm trong tay nàng

Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân khác: Lúc này, một vài nhân vật cự đầu của Liên minh Thiết Long, cơ bản đã bị Triệu Phong “chém tuyệt”, kẻ thì chết, người thì trọng thương không còn ai chủ trì đại cục. Có thể đoán trước được. Thế cục của khu vực Hoành Vân trong khoảng thời gian tiếp theo, sẽ sinh ra rất nhiều nghịch chuyển và đột biến.

Sau khi Triệu Phong ngủ say một tháng trận doanh của Liên minh Thí Long, dẫn dắt toàn bộ thế lực lớn nhỏ thuộc chư quốc chư Tông phản công hai đại Cường quốc.

Thiên Phong Cường Quốc cũng bị Liên minh Thí Long “thu phục”.

Dù sao đi nữa, nội tình ban đầu của Liên minh Thí Long cũng là từ “Thiên Phong Thất Tông”, Túc lão còn là nhân vật đầu lĩnh của Thiên Phong Thất Tông trước kia.

Bởi vậy, lần này tiến hành thanh trừ, thay đối cục diện Thiên Phong Cường Quốc, căn bản là nội ứng ngoại hợp, một đường thông suốt.

Sau khi thu phục “Thiên Phong Cường Quốc”, trận doanh của Liên minh Thí Long lập tức hình thành uy danh vững chắc, danh tiếng hoàn toàn vượt qua “Liên minh Thiết Long”.

Thẳng cho đến một ngày, bước tiến thần tốc của Liên minh Thí Long, rốt cuộc đã gặp “trở ngại”.

Thiết Long Cường Quốc, tại một sa mạc hoang vu.

Trong một tòa lâu đài cổ khổng lồ sâm nghiêm, xung quanh cát vàng bụi đất cuồn cuộn, bốn phía tầng tầng hài cốt, vừa nhìn đã giật mình

- Túc lão! Tòa lâu đài cổ này chính là hang ổ của Liên minh Thiết Long, trong đó có không ít dư nghiệt của Xích Nguyệt Ma Giáo.

- Chúng ta đã tiến công vài lần, nhưng đều tổn thất thảm trọng, không có chút tiến triển nào.

Thân ảnh một vài Chân Huyền cấp đứng lặng trong đám cát vàng, mặt mày ảo não.

Túc lão đứng chắp tay, ngưng mắt nhìn tòa lâu đài cổ sâm nghiêm cách đó không xa.

Cả tòa lâu đài cổ này chìm trong bão cát mãnh liệt, bên ngoài lâu đài chặp chờn một tầng “sương khói màu đen” quỷ dị, hoàn toàn không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong

Tu vi thấp hơn Chân Linh cảnh, một khi tiếp xúc với đám khói đen xung quanh tòa lâu đài cổ, thân thể huyết nhục sẽ nhanh chóng thối rữa, chỉ để lại một đống xương trắng

Xung quanh tòa lâu đài cổ phủ kín hài cốt trên mặt đất, từ đó có thể thấy được sự lợi hại của đám sương khói màu đen này.

Nửa ngày sau...

Phù...

Trước tòa lâu đài cổ, bão cát gào thét.

Một hai ngàn cường giả tinh nhuệ của Liên minh Thí Long không khỏi rên lên một tiếng, khó tiến thêm nửa bước.

- Bẩm Túc lão, đã có 50-60 người chết dưới tầng “sương khói màu đen” kia.

- Nửa canh giờ trước, một vị Chân Huyền cấp, bốn vị Chân Nhân cấp, tiến vào tòa lâu đài cổ kia dò xét, nhưng đều không có tin tức gì nữa.

Một loạt tin tức truyền về hạch tâm của trận doanh Liên minh Thí Long.

Mỗi khi dùng linh thức dò xét tòa lâu đài cổ, Túc lão đều cảm thấy một loại hàn ý và bất an kỳ lạ.

Vào một lúc nào đó...

Vụt...

Trên bầu trời, một thân ảnh thanh niên toàn thân màu đen, bộ dạng lãnh khốc bay tới.

- Lâm Thông ngươi tới đúng lúc lắm. Tòa lâu đài quỷ dị này, hẳn ngươi cũng biết đôi chút phải không?

Đám người Túc lão đều đồng loạt nhìn về phía thanh niên áo đen.

Trên nguyên tắc, Lâm Thông là người hầu của Triệu Phong không cần phải nghe theo sự điều khiển của Liên minh Thí Long.

Thế nhưng lúc này, Túc lão lại phái người mời Lâm Thông tới đây.

- Tòa lâu đài cổ này, thật lâu trước đây đã từng là một di tích Phận Đường của Xích Nguyệt Ma Giáo, lai lịch của nó rất thần bí, ngay cả ta cũng không biết rõ. Trận pháp bao quanh tòa lâu đài cổ này, gọi là “Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận”.

Lâm Thông nói.

Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận!

Đám cao tầng vừa nghe thấy những chữ này, trong lòng đều cảm thấy rét lạnh

Đặc biệt là trước tòa lâu đài cổ, tầng tầng hài cốt chất đống không hổ là “Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận”.

- Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận... Phiền toái rồi, cái tên của trân pháp này, ta cũng đã từng nghe qua, nó xuất thân từ Xích Nguyệt Ma Giáo, nghe nói rất có hiệu quả đối với chiến thuật biển người.

Trong đám người, một vị lão giả Chân Huyền cấp không khỏi than khổ.

- Hắc hắc, trận pháp này chẳng những không sợ chiến thuật biển người, mà còn có thể thông qua việc thôn phệ huyết khí của sinh linh, tăng cường uy lực trận pháp. Các ngươi có phái nhiều người tiến công hơn nữa thì cũng chỉ cung cấp chất dinh dưỡng cho nó mà thôi.

Lâm Thông lại không có chút đồng cảm nào, bộ dạng giống như chuyện không liên quan đến mình.

Đám cao tầng của Liên minh Thí Long lập tức có chút bất mãn, sắc mặt sầm xuống.

Lâm Thông này, trước khi thần phục Triệu Phong vẫn là thiên tài do Xích Nguyệt Ma Giáo dốc lòng bối dưỡng.

Bây giờ, nhìn bộ dáng hả hê của hắn, mọi người vừa kinh ngạc, vừa căm hận, rất không thoái mái.

Nếu không phải Lâm Thông là người hầu của Triệu Phong e rằng bọn họ đã sớm ra tay trừ khử Lâm Thông rồi.

Túc lão trầm ngâm, nói:

- Triệu huynh đệ, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại sao?

- Người ngày trước, chủ nhân đã tỉnh lại, nếu không thì ta cũng sẽ không nghe lệnh đến đây quản cái chuyện rối rắm phức tạp này.

Lâm Thông thả lỏng vai, nhàn nhã nói.

Hắn bị bức hiếp tính mạng cho nên mới thần phục Triệu Phong Ngoại trừ Triệu Phong ra, Lâm Thông sẽ không nghe bất kỳ sự điều động nào của kẻ khác.

Thì ra là thế.

Mọi người lập tức bừng tỉnh, tên Lâm Thông này trời sinh tính tình quái gờ, bất cận nhân tình, há có thể là kẻ dễ dàng nhờ vả?

- Thì ra Triệu huynh đệ đã tỉnh lại, nhưng không biết lúc nào thì hắn mới đến đây?

Túc lão thở phào một hơi.

Theo lý thuyết, sau khi Triệu Phong tỉnh lại, không có khả năng mặc kệ cục diện của khu vực Hoành Vân này.

- Chủ nhân gần đây luôn tham tu, ít thì mười ngày nửa tháng nhiều thì một hai tháng nữa mới xuất quan.

Lâm Thông đạm mạc nói.

- Triệu huynh đệ có bản giao gì không?

Túc lão hỏi.

- Chủ nhân có nói: Sau khi xuất quan, ngải sẽ không dừng lại quá lâu, lập tức rời khỏi khu vực Hoành Vân

Lâm Thông đáp.

- Rời khỏi khu vực:

Mọi người ở đây đều không khỏi sững sờ.

Rốt cuộc tình huống như thế nào?

Phải biết rằng hiện nay trận doanh của Liên minh Thí Long đang gặp phải một ải gian nan. Hang ổ của Xích Nguyệt Ma Giáo, chỉ cần một ngày không diệt, chắc chắn sẽ mang đến uy hiếp lớn lao cho khu vực Hoành Vân

- Chẳng lẽ Triệu Phong có lòng tin cường đại, sau khi xuất quan có thể nháy mắt tiêu diệt hang ổ của Xích Nguyệt Ma Giáo?

Một vài cao tầng của Liên minh Thí Long đều kinh nghi bất định.

Lâm Thông đứng chắp tay tại chỗ, không nói một lời, mơ hồ có chút khinh thường đối với những câu chất vấn của mọi người.

Hắn thoáng chìm vào suy tư trong giây lát, trên mặt lộ vẻ sợ hãi sâu sắc.

Đặc biệt là trong đầu chợt xuất hiện một màn hình ảnh: Sau khi Triệu Phong thức tỉnh, trong mắt trái tản mát ra một tia khí tức Đồng lực kinh người... Cho đến bây giờ, Lâm Thông vẫn còn sợ hãi.

- Tất cả mọi người ở tại chỗ nghe lệnh, không được tự tiện tiến công.

Lúc này, Túc lão mới truyền đạt mệnh lệnh xuống

Túc lão quyết định sẽ chờ thêm mười ngày nửa tháng không vội tiến công tòa lâu đài cổ giữa hoang mạc này.

Khoảnh khắc thần sắc của Lâm Thông có chút biến hóa, không thể nào qua được ánh mắt của Túc lão.

- Sau khi Triệu Phong xuất quan, thực lực tất sẽ tiến triển mạnh. Chẳng qua, tại sao hắn lại đột nhiên rời khỏi khu vực Hoành Vân?

Trong lòng Túc lão có chút nghi kỵ.

Lâm Thông đứng ở bên cạnh đã nhắm mắt lại, không nói thêm lời nào.

Chớp mắt, lại mấy ngày trôi qua...

Vụt vụt...

Hai luồng khí tức sắc bén từ một nơi trong sa mạc, phá không mà đến.

Trong tiếng xé gió, mơ hồ truyền đến một tia Kiếm Ý đáng sợ, giống như ý niệm theo chủ nhân, vượt thời không mà đến.

- Thương Vũ Nguyệt!

- Đệ nhất cao thủ Kiếm Đạo của khu vực Hoành Vân!

Rất nhiều cường giả của khu vực Hoành Vân đang đóng quân trước tòa lâu đài cổ giữa hoang mạc, không khỏi kinh hô.

Trong hai người đến đây, một là thiếu nữ tuyệt trần mặc áo tơ trắng, chính là Thương Vũ Nguyệt.

Cùng đi theo nàng còn có một vị mỹ phụ mặc váy trắng

- Không tốt! Lại là nữ nhân này.

Lâm Thông rùng mình một cái, không khỏi hồi tưởng

Lần trước, tại sơn môn của Hiểu Nguyệt Tông Bạch trưởng lão đã nổi sát ý với hắn, nếu không phải Triệu Phong kịp thời xuất hiện, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

- Phệ Linh Vạn Khô Đại Trận!

Bạch Trưởng lão nhìn chằm chầm vào tòa lâu đài cổ bị tầng tầng xương cốt bao phủ, sắc mặt đại biến, khẽ thốt.

Nàng không hổ là trưởng lão có thực quyền nhất của Vạn Kiếm Tông chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch của trận pháp đang bao phủ tòa lâu đài cổ kia.

- Bạch Trưởng lão, trận pháp này rất lợi hại sao?

Trong lời nói của Thương Vũ Nguyệt, lộ ra một tia tự tin mãnh liệt.

- Chiến thuật biển người không có hiệu quả đối với trận pháp này, thậm chí còn tăng thêm uy lực cho nó. Muốn phá trận pháp này, phương pháp duy nhất chính là dựa vào cường giả tuyệt đỉnh, mạnh mẽ giết vào, phá vỡ mắt trận. Thế nhưng nếu như trong tòa lâu đài cổ kia cũng có cường giả cực kỳ lợi hại tọa trấn, vậy thì phiền toái rồi.

Sắc mặt Bạch trưởng lão trở nên ngưng trọng

Chẳng biết tại sao, trong tòa lâu đài cổ kia có một luồng khí tức mờ mịt, khiến cho trong lòng Bạch trưởng lão mơ hồ nảy sinh bất an, xuất hiện một loại cảm giác áp lực kỳ lạ.

Theo thời gian trôi qua.

Cường giả hội tụ trước tòa lâu đài giữa hoang mạc, càng ngày càng nhiều.

Trong số đó, có một vài cường giả tự cho mình siêu phàm, tiến vào tòa lâu đài cổ thăm dò. Nhưng kết quả, không phải nghi ngờ đều là có đi mà không có về.

Bên phía Liên minh Thí Long, sắc mặt Túc lão vẫn trầm tĩnh, một mực án binh bất động

Cùng lúc đó.

Tại Hiểu Nguyệt Tông trong một tòa mật điện.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Một thiếu niên tóc lam, hai mắt nhắm chặt, lòng bản tay chậm rãi mở ra, toàn thân lóe lên một luồng băng khí u hàn.

Luồng băng khí u hàn này có màu lam rực rỡ, trong đó ẩn chứa một luồng lực lượng đông lạnh thấu triệt tâm hồn

Mở!

“Ong” một tiếng, trong lòng bản tay của thiếu niên tóc lam, bỗng nhiên hiển hiện một “Thương ảnh Băng Lam” mờ nhạt.

Khoảnh khắc “Thương ảnh Bảng Lam” kia xuất hiện, hư không bống phía mơ hồ truyền đến một hồi rung động

Một luồng hàn ý khủng bố không thể hình dung thẩm thấu và phong tỏa cả khu vực này, trong nháy mắt, nguyên khí thiên địa đã hoàn toàn bị đông cứng.

Khí tức đáng sợ này, đủ khiến cho Chân Chủ cấp hít thở không thông

- Rốt cuộc có thể miễn cưỡng vận dụng một tia lực lượng khí tức của Thần binh “Băng Hoàng Thương” bị tàn phá. Nếu là trước khi Thần Linh nhãn của ta đột phá, lực lượng huyết mạch tuyệt đối không thể đạt tới trình độ như vậy.

Triệu Phong hít sâu một hơi, vô cùng vui vẻ.

Lúc này.

Trong lòng bản tay của Triệu Phong hiển hiện một “Thương ảnh Băng Lam”, giống như hư ảnh của Thần binh “Băng Hoàng Thương” bị tàn phá.

Vui mừng vì đột phá này, không hề thua kém việc Thần Linh nhãn mới đột phá không lâu trước đó.

Nửa nhịp hô hấp sau...

Vụt...

Hư ảnh của Thần binh Địa cấp bị tàn phá trong tay Triệu Phong đã lập tức biến mất.

Sắc mặt của hắn có chút mệt mỏi, khẽ nhắm mắt lại.

Trong không gian mắt trái.

Ô... Ô... Ô... M.. G!

Một hồ nước nhỏ với đường kính vài chục thước xuất hiện, hồ nước tràn ngập Đồng lực màu u lam, tĩnh lặng như mặt gương.

Ý niệm Triệu Phong khẽ động, trung tâm của hồ nước u lam này đột nhiên xuất hiện một dòng nước chảy thần bí, bỗng nhiên xoay tròn, dẫn động cả hồ nước biến hóa.

Sau khi Triệu Phong trở về khu vực Hoành Vân, rốt cuộc Thần Linh nhãn dị biến cũng đã hoàn toàn đột phá!

Bây giờ, Đồng lực bên trong không gian mắt trái, hiển thị dưới hình dạng “hồ nước”, đường kính chừng 14,15 thước.

Không chỉ có thể.

Lúc ở Di tích Tử Thánh, Thần Linh nhãn của hắn đã hấp thu và chuyển hóa một ít lực lượng tinh phách còn sót lại của “Mộc Linh tinh phách”, sau lần chuyển hóa mới đây, cuối cùng cũng đã hấp thu toàn bộ.

Đến lúc này.

Ngay cả bản thân Triệu Phong cũng không rõ tâm hồn của mình đã lớn mạnh đến cấp độ nào. Nhưng có thể xác định được một điều, so với “Lữ Thiên Nhất” đã đạt tới Nửa bước Đan Nguyên cảnh trước kia, chỉ mạnh hơn chứ không yếu hơn.

Ô... Ô... Ô... N... G!

Hai tay Triệu Phong mở ra, sau lưng ngưng tụ hai tầng hư ảnh Phong Lôi rực rỡ, mơ hồ xuất hiện một đôi “Phong Lôi Song Dực” mờ nhạt.
Bình Luận (0)
Comment