Chúa Tể Chi Vương

Chương 492

- Tiểu bối, ngắn ngủi một năm không gặp, ngươi đã tấn chức Chân Chủ Cấp, Liễu mỗ thật muốn lĩnh giáo một chút chiến lực thiên kiêu cái thế của ngươi!

Hồng Hồ Thành chủ một kích thất bại, thập phần ngoài dự liệu, sắc mặt tối tăm trầm xuống, lửa giận lại nổi lên.

Hai người cũng không có chính diện giao phong, nhưng trong lúc đối mặt, Hồng Hồ Thành chủ đã cảm nhận được tốc độ vô hình khủng bố của Triệu Phong.

Ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, Triệu Phong không chỉ tránh thoát công kích của Hồng Hồ Thành chủ, còn giải vây cho hai người Khương Tam Phong nữa.

Đổi lại là một Chân Chủ Cấp bình thường, có lẽ có thể tránh thoát công kích chính diện của Hồng Hồ Thành chủ, nhưng những kẻ bên người, e rằng khó tránh khỏi một kiếp.

Vút...

Hỏa ảnh hồng quang đột nhiên lóe lên, Hồng Hồ Thành chủ biến mất không thấy đâu nữa.

Ngay sau đó, hắn hiện thân giữa không trung, đứng cách xa Triệu Phong mấy trượng.

- Huyền Hỏa Phong Thiên Quyền!

Nắm tay dâng trào hồng quang của Hồng Hồ Thành chủ, phảng phất như một tòa hỏa diễm cự sơn, có một loại cảm giác trầm trọng vô hình, hồng quang viêm khí cuồng bạo đan xen quấn quanh, phong áp tất cả đường lui của Triệu Phong.

Thể xác và tinh thần Triệu Phong có chút trầm xuống, uy năng và huyền ảo trong chưởng pháp của Hồng Hồ Thành chủ hoàn toàn vượt qua Chân Chủ Cấp tiểu thành cùng cấp.

Một quyền này lấy phong áp làm trọng, khiến cho người ta khó có thể chính diện trốn tránh.

Vút...

Triệu Phong trong tầm nhìn giống như điện quang tàn phong, thân hình tán loạn.

Phốc…

Hồng Hồ Thành chủ một quyền phong áp, đánh tan một chuỗi điện lôi phong ảnh, Triệu Phong đã kim thiền thoát xác, lắc mình chạy đến trên đỉnh đầu của Hồng Hồ Thành chủ.

- Triệu Phong này, không ngờ lại đem Phong Lôi tinh nghĩa dung nhập một thân, tốc độ quỹ tích thân pháp, mắt thường cũng không thể nhìn thấy rõ!

Cầm Kiếm Cung chủ đang xem cuộc chiến một bên cũng âm thầm kinh ngạc.

Tuy rằng Triệu Phong trước mắt không bày ra chiến lực quá mạnh, nhưng loại tốc độ này, đặt ở Đại quốc Thiên Bồng, ít nhất cũng có thể nằm trong ba người đứng đầu.

Trên bầu trời, thân hình Triệu Phong dần dần nhảy lên tới tầng mây.

Dường như hắn cũng không muốn bởi vì tràng chiến đấu này mà ảnh hưởng đến Hồng Hồ Thành phía dưới.

Hồng Hồ Thành chủ có chút ngoài dự liệu, chẳng qua như vậy cũng tốt, hắn có thể hoàn toàn phóng tay phóng chân.

- Huyền Hỏa Bạo Vân!

Hồng quang chói mắt giống như từng đoàn từng đoàn mây đỏ tầng tầng bạo liệt, vân diễm khủng bố hình thành nên một trận phong bạo đỏ rực, thổi quét qua phạm vi một hai dặm xung quanh.

Uy năng viêm hỏa khủng bố kia khiến cho mọi người trong Hồng Hồ Thành phía dưới đều kinh tâm động phách một trận.

Phần đông mọi người đang xem cuộc chiến, đều mồ hôi đổ đầm đìa, áp lực khô nóng nói không nên lời.

- Hồng Hồ Thành chủ đã phát động chiến kỹ phạm vi lớn rồi!

- Hắc hắc… Để xem tiểu tử kia sẽ trốn tránh như thế nào?

Một ít cường giả Chân Linh Cảnh phía dưới bắt đầu thấp giọng nghị luận.

Trong diễm vân cuồng bạo, một gã thiếu niên tóc lam, bên ngoài thân thể, Phong Lôi điện quang đan xen, đem tầng tầng viêm uy đánh tan, bài trừ ra ngoài.

Chiến đấu cho đến bây giờ, Hồng Hồ Thành chủ đã phát động vô số vòng công kích, chiêu thức chiến kỹ càng phát ra cuồng bạo hơn.

Nhưng mà, Triệu Phong vẫn không hoàn thủ, điện minh phong thứ không ngừng vang lên, lần lượt thong dong né tránh công kích của Hồng Hồ Thành chủ.

Cho dù là một ít Thoát Phàm Cảnh phía dưới cũng có thể nhìn ra, ở phương diện tốc độ, Triệu Phong hoàn toàn áp chế Hồng Hồ Thành chủ.

- Tiểu bối, vì sao không hoàn thủ?

Hồng Hồ Thành chủ lửa giận nổi lên, trong lòng nghẹn khuất vô cùng, cũng có chút khó hiểu.

Hồi tưởng lại, gã thiếu niên này bị hắn truy nã mấy năm nay, ban đầu là yêu quý, đến sau thì phẫn nộ, cuối cùng thậm chí còn bùng nổ sát ý.

Nhưng mà, đến khi đối phương chân chính đưa đến tận cửa, hắn lại phát hiện ra mình muốn chế ngự đối phương, không ngờ lại khó khăn đến như thế!

Triệu Phong vẫn không hoàn thủ, tùy ý để Hồng Hồ Thành chủ từng chiêu từng chiêu cuồng bạo công kích.

Hồng Hồ Thành chủ không phải kẻ ngốc, lấy trí tuệ của hắn, không khó nhìn ra, vị tân tinh mới xuất hiện, thiên kiêu cái thế danh chấn Đại lục này, thực lực thật sự có khả năng cao hơn chính mình một chút!

- Năm đó ta tiến vào Hồng Hồ Thành, tuy rằng bị Hồng Hồ Thành chủ bức hôn, nhưng trong nửa năm đó, Hồng Hồ Thành chủ đã chỉ điểm cho ta tu luyện, cung cấp cho ta sự che chở, cùng với đại lượng tài nguyên tu luyện…

Trong đầu Triệu Phong hiện lên từng sự kiện trong nửa năm đó.

Năm xưa, hắn bị Vân Hải Chân Nhân truy nã, chạy trốn tới Đại quốc Thiên Bồng, nhân sinh không quen thuộc, thực lực thấp kém.

Vào thời kỳ đó, có thể nói chính là một đoạn vực sâu trong nhân sinh của Triệu Phong.

Tại đoạn năm tháng đó, hắn lấy thân phận con rể Thành chủ, sống nhờ tại Hồng Hồ Thành, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, bao gồm cả tài nguyên, yên ổn tu luyện.

Lúc ấy, Hồng Hồ Thành chủ ngoại trừ tiến hành bức hôn ra, các phương diện khác đối với hắn đều rất tốt, vừa thưởng thức, yêu quý, chỉ điểm và trợ giúp tài nguyên, hoàn toàn xem Triệu Phong trở thành con rể tương lai của mình.

Nếu không phải do ký thác một phần tình cảm này, vậy thì chuyện Triệu Phong cuối cùng đào hôn, cũng khó có thể khiến Hồng Hồ Thành chủ dẫn phát nộ hỏa lớn đến như vậy.

- Ở Hồng Hồ Thành, ta vượt qua một đoạn vực sâu trong nhân sinh, mới có được sự nhảy vọt sau này. Ân nghĩa một chén nước, hồi báo cả con sông! Huống chi Cầm Hâm nàng…

Triệu Phong nghĩ đến điều này, trong lòng không biết phải nói thế nào, cảm kích may mắn rất nhiều, phần lớn lại càng thêm áy náy.

Nhất là Liễu Cầm Hâm có thể đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Dựa theo lẽ thường mà nói, tỷ lệ nàng táng thân trong truyền thừa Vực Ngoại, cao tới chín thành chín!

Đúng là bởi vì phần tâm tình này, cho nên Triệu Phong mới không đành lòng đánh trả.

- Liễu Cửu Thiên, lấy lực lượng một mình ngươi, chỉ sợ khó có thể tập sát tiểu tử này!

Một đạo thanh âm nữ tử mềm mại êm tai đột nhiên truyền đến.

Thanh âm này, chính là đến từ Cầm Kiếm Cung chủ.

- Cầm Kiếm Cung chủ, xem như Liễu mỗ ta thiếu ngươi một cái nhân tình, cùng ta tập sát tiểu tử này!

Hồng Hồ Thành chủ truyền âm nói.

Ở địa bàn Hồng Hồ Thành của hắn, nếu như vẫn không bắt nổi Triệu Phong, không chỉ riêng hắn bị mất hết mặt mũi, chỉ sợ uy danh của cả Liễu Tộc cũng đều sẽ tổn hao sạch.

- Liễu huynh quá lời rồi! Thiết Huyết Giáo là thế lực đối địch chung của chúng ta!

Cầm Kiếm Cung chủ cười tươi như hoa.

Trong lòng nàng thì lại cười thầm:

- Ta muốn chính là những lời này của ngươi!

Hồng Hồ Thành chủ cùng Triệu Phong giao phong trong chốc lát, nàng ta không nhúng tay vào, chính là muốn nhân cơ hội một cái nhân tình này.

- Ta sẽ giúp Liễu Cửu Thiên bắt giữ Triệu Phong, nếu như hắn vẫn không chịu giao dịch Thiên Cầm Cửu Âm Phổ, về tình về lý cũng đều khó nói! Hơn nữa, Triệu Phong này từ trong truyền thừa vô danh thần bí kia phản hồi, trên người tất có đại cơ mật…

Cầm Kiếm Cung chủ nghĩ đến điều này, cũng có chút tâm động.

Xét tình xét lý, nàng ta đều nhất định phải ra tay, trợ giúp Hồng Hồ Thành chủ bắt giữ Triệu Phong.

- Triệu Phong, ngươi ngày xưa đào hôn, bất tín vong nghĩa, còn dám tới Hồng Hồ Thành trả thù, hôm nay để bản cung bắt giữ giao ngươi cho Hồng Hồ Thành chủ trị tội!

Khuôn mặt Cầm Kiếm Cung chủ thanh lãnh, tay ngọc vung lên, trước người xuất hiện một cỗ dao cầm, một thanh bảo kiếm sáng ngời.

Nàng ta một tay đánh đàn, một tay bắt quyết, thao tác bảo kiếm cách không đánh địch.

Trong phút chốc, âm phù như kim qua thiết mã quanh co dồn dập vang lên, hóa thành lực lượng vô hình, hướng Triệu Phong mạnh mẽ phóng tới.

- Cầm Kiếm Song Tuyệt!

Thanh bảo kiếm kia phá không mà ra, nở rộ tinh hà tam sắc, phun ra nuốt vào từng đạo tơ kiếm mỏng như lá liễu, hướng Triệu Phong mà chém tới.

Thế công của cầm và kiếm phối hợp, thiên y vô phùng.

Âm phù dao cầm kia hóa thành lực lượng vô hình, gây nhiễu loạn, kinh sợ ý thức linh hồn đối thủ, âm ba cường đại còn có thể công kích khí quan yếu ớt của thân thể.

Có cỗ dao cầm này trong tay, thiên quân vạn mã cũng khó có thể tiếp cận Cầm Kiếm Cung chủ, dưới Chân Chủ Cấp, rất có khả năng sẽ bị miễu sát!

Mà bí quyết công kích của thanh kiếm kia, lại chính là Phi Kiếm Quyết trong truyền thuyết, cách không thao khống, kiếm khí giống như xuân phong mưa phùn liên miên không dứt, vô khổng bất nhập!

- Không xong! Là Cầm Kiếm Cung chủ!

Khương Tam Phong và Điệp Diệp không khỏi thất thanh một trận.

Ngay trước đó, hai người cũng không phát hiện ra, trong Hồng Hồ Thành không chỉ có chỉ có một vị Chân Chủ Cấp là Hồng Hồ Thành chủ Liễu Cửu Thiên, mà còn có vị cự đầu Đại quốc, đó là Cầm Kiếm Cung chủ này nữa.

Nhất Hoàng, Tam Tông, Tứ Tộc!

Tám cỗ thế lực ngập trời của Đại quốc, quyết định vận mệnh ức vạn thương sinh!

Mà vị Cầm Kiếm Cung chủ trước mắt này, chính là chưởng khống giả một trong Tam Tông!

Từ một góc độ nào đó mà nói, địa vị của Cầm Kiếm Cung chủ có thể sánh vai cùng Thiết Huyết Phó Giáo chủ!

Cầm Kiếm Cung chủ vừa ra tay, thế cục nhất thời phát sinh biến hóa.

Cầm Kiếm Song Tuyệt thế công quỷ dị, từ phía sau đột nhiên đánh úp lại, khiến cho Triệu Phong lâm vào cục diện nguy hiểm trước sau bị giáp công.

Khương Tam Phong và Điệp Diệp phía dưới không khỏi tức giận mắng lớn:

- Cầm Kiếm Cung chủ này thật vô sỉ, lấy nhiều hiếp ít, lại còn từ sau lưng đánh lén nữa!

Luận chiến lực, Cầm Kiếm Cung chủ ở trong một ít cự đầu Đại quốc cũng không tính là nổi bật. Nhưng mà, trình độ khó chơi của Cầm Kiếm Cung chủ, lại đứng số một số hai.

Cầm Kiếm Song Tuyệt, cầm và kiếm phối hợp, quỷ dị khó chịu, liên miên không dứt, đủ khiến cho đại đa số Chân Chủ Cấp phải đau đầu.

- Tới thật tốt! Cầm Kiếm Cung chủ này nghe nói am hiểu phối hợp vô cùng! Cầm Kiếm Song Tuyệt của nàng nếu như lại phối hợp với một vị Chân Chủ Cấp, sẽ có cơ hội rất lớn giết chết một vị Chân Chủ Cấp thứ ba!

Ánh mắt Hồng Hồ Thành chủ sáng ngời, nhìn ra điểm xảo quyệt trong lúc xuất thủ của Cầm Kiếm Cung chủ.

- Cầm Phong Kiếm Vũ!

Trong hư không, âm phù tiếng đàn trở nên giống như cuồng phong bạo vũ, kiếm khí quang hoa giống như hạt mưa đầy trời, đem đường đi của Triệu Phong toàn bộ phong kín.

Công kích của Cầm Kiếm Cung chủ không chỉ giới hạn tại phương diện vật chất, tiếng đàn công kích kia còn có thể gây chấn loạn tâm hồn, nhằm vào khí quan yếu hại của nhân thể.

- Nữ nhân ở đâu nhảy ra, không ngờ lại nhúng tay vào ân oán giữa ta và Hồng Hồ Thành chủ!

Sắc mặt Triệu Phong trầm xuống.

Công kích xảo quyệt vô khổng bất nhập của Cầm Kiếm Cung chủ nghiêm trọng quấy nhiễu và hạn chế hành động của hắn.

Triệu Phong quyết đấu với Hồng Hồ Thành chủ căn bản không hoàn thủ, đó là nể mặt phần ân tình ngày xưa cùng với Liễu Cầm Hâm.

Nhưng mà này nữ nhân, hắn căn bản không quen biết!

Như vậy không cần phải khách khí rồi!

Triệu Phong hừ lạnh một tiếng, trên người nở rộ một mảnh Phong Lôi quang liên thanh sắc rực rỡ chói mắt mắt, giống như long xà loạn vũ, hủy diệt tàn sát bừa bãi.

Phành phành phành...

Cầm Phong Kiếm Vũ của Cầm Kiếm Cung chủ bị đám Phong Lôi quang liên cuồng loạn tàn sát bừa bãi kia trong khoảnh khắc đánh cho vỡ tan không còn chút manh giáp.

Hồng Hồ Thành chủ ở gần đó bị bức lui lại phía sau, thân thể tê dại một trận, bị thế công cường đại kia đẩy lui.

- Uy năng Phong Lôi thật mạnh!

Hai đại Chân Chủ Cấp nhất tề thất sắc, hai người hợp lực vây công, lại bị Triệu Phong một chiêu cường thế đánh tan.

Vút...

Phong Lôi chi quang tiêu tan biến mất, tại chỗ chỉ để lại vài tia điện quang nhàn nhạt.

- Cẩn thận!

Hồng Hồ Thành chủ kinh hô một tiếng.

Khoảng khắc tiếp theo, một cỗ phong áp cường đại và điện minh tê dại buông xuống trên người Cầm Kiếm Cung chủ.

Vút...

Một đạo phong ảnh tóc lam, trên người điện quang vờn quanh, hiện thân bên cạnh Cầm Kiếm Cung chủ.

- Loại tốc độ này… Làm sao có thể!

Cầm Kiếm Cung chủ mặt mày thất sắc, nàng một tay đánh đàn, một tay khác thao tác bảo kiếm, vẫn còn chưa thể phản ứng lại kịp.

Hiển nhiên, tốc độ lúc trước Triệu Phong biểu hiện ra, vẫn còn có chút giữ lại, tốc độ giờ phút này, so sánh với lúc trước gần như nhanh hơn gấp đôi.

Phành…

Trong bàn tay Triệu Phong quanh quẩn một đoàn quang mang Phong Lôi, lấy tốc độ lôi đình, trực tiếp đánh nát cỗ dao cầm trước người Cầm Kiếm Cung chủ.

- Ngươi… Ngươi dám đánh nát Lục Hợp Dao Cầm của ta!

Sự tao nhã đoan trang của Cầm Kiếm Cung chủ không còn tồn tại chút nào nữa, khuôn mặt đẹp gần như vặn vẹo, khủng hoảng và phẫn nộ đan xen, thanh âm run rẩy phẫn nộ.

Vút...

Trong mắt nàng dâng trào sát khí, một tay khác nhanh chóng khống chế bảo kiếm, hóa thành một đạo kiếm hồng tam sắc, xẹt qua một đạo hình cung, đâm thẳng về phía Triệu Phong.

- Hừ!

Mắt trái Thần Linh Nhãn của Triệu Phong bỗng nhiên trừng lớn, phát ra một cỗ lực lượng kinh nhiếp linh hồn, phảng phất như xuyên thấu tâm linh Cầm Kiếm Cung chủ.

Leng keng!

Thanh phi kiếm do Cầm Kiếm Cung chủ khống chế từ giữa không trung rơi xuống đất!

Lấy nội tình linh hồn tiếp cận Tôn giả Đan Nguyên Cảnh của Triệu Phong, tinh thần đồng lực trực tiếp áp bách đả kích, gần như khiến cho tâm thần Cầm Kiếm Cung chủ bùng nổ.

- Cứu… Cứu ta…

Sắc mặt Cầm Kiếm Cung chủ tái nhợt như tờ giấy, thân thể mềm mại run rẩy kinh hãi, xiêm y đầu tóc hỗn độn, lộ ra một mảnh da thịt tuyết trắng mê người.

- Ai bảo ngươi lo chuyện bao đồng!

Sắc mặt Triệu Phong không chút biểu tình, nhìn một cái cũng không thèm, một cước mạnh mẽ đá tới.

Thịch!

Một cước kia, không ngờ vừa vặn trúng ngay bộ ngực sữa của Cầm Kiếm Cung chủ.

- Ngươi!

Cầm Kiếm Cung chủ xấu hổ phẫn hận, “ọc” một tiếng, phun ra một búng máu, thân thể mềm mại bay ngược ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment