Tàn ảnh Thần binh Địa cấp vừa hiện, chiến cuộc trong khoảnh khắc liền nghịch chuyển. Rắc rắc...
Hư ảnh quang thương giống như băng lam. Tinh mỹ huyễn lệ, quét ngang nơi nào thì vạn vật nơi đó đều ngưng kết, đông cứng biến giòn, vang lên từng trận răng rắc, hóa thành vô số vụn băng.
- Hư ảnh Thần binh Địa cấp.
- Trong tay Triệu Phong không ngờ lại có tàn phiến Thần binh địa cấp.
Hai đại Tôn Giả ở bên dưới, đều kinh hãi động dung
Phóng mắt khắp Đại lục Thanh Hoa này, dường như không có Thần binh Địa cấp nguyên vẹn thực sự. Một số Tôn Giả, trong tay có được tàn phiến Thần binh Địa cấp, cực ít linh kiện tàn binh nguyên vẹn, có thể nói là vô cùng khó khăn.
Mà lúc này.
Tàn phiến Thần binh Địa cấp, lại xuất hiện trong tay Thiên Kiêu Chi Vương đương thế, hơn nữa còn có thể vận dụng thành công, mọi người hiển nhiên đều cảm thấy kinh thế hãi tục rồi.
Về phần Thần binh Địa cấp nguyên vẹn, hai đại Tôn Giả quả thật không thể tưởng tượng nổi.
- Phá!
Triệu Phong thúc dục lực lượng huyết mạch, vận dụng một phần khí tức lực lượng áo nghĩa của “Băng Hoàng Thương” trong cơ thể, hiển hiện ra hiệu quả của tàn binh Địa cấp.
Sắc mặt Vũ Thiên Ngô đại biến, chiến kỹ có mạnh mẽ hơn nữa, cũng bị Triệu Phong lập tức đóng băng rồi nghiên nát.
Phành...
Huyết mạch khắp toàn thân hắn đông cứng, bị khí tức cường đại của hư ảnh Thần binh Địa cấp ảnh hưởng, đẩy lui hơn mười trượng
Triệu Phong cũng không lập tức truy kích, bởi vì lực lượng Thần binh Địa cấp quả thật quá kinh khủng, nếu như không khống chế, giết chết Nửa bước Đan Nguyên cảnh cũng rất dễ dàng
Lúc trước, tại Bách Phần cấm địa, Triệu Phong vừa xuất ra hư ảnh bí thuật tinh thần Địa cấp, liền đánh cho Khô Lâu đường chủ không có lực phản kháng chút nào, trực tiếp xin tha mạng
Bây giờ, các phương diện của Triệu Phong đều có tăng phúc, phát động Thần binh Địa cấp, uy lực hơn xa trước kia.
- Hừ! Tàn phiến Thần binh Địa cấp sao?
Chiến ý trên người Vũ Thiên Ngô không tiêu tan, ngạo nghễ cười lạnh một tiếng, đưa tay móc vào hư không một trảo.
Vụt...
Một chuôi kiếm tàn phá dài chừng ba tấc, xuất hiện trong tay hắn, ngưng hiện một đạo kiếm ảnh tàn phá, thoáng cái, một luồng uy năng Kiếm Đạo Vương Giả quân lâm thiên hạ, uy hiếp toàn trường
Chuôi kiếm này... Là tàn phiến Thần binh Địa cấp?
Triệu Phong thoáng sững sờ.
Hắn lấy được Băng Hoàng Thương cơ bản xem như nguyên vẹn, có chút khác biệt với tàn phiến kia.
Đương nhiên, Triệu Phong cũng không cách nào vận dụng toàn bộ Băng Hoàng Thương chỉ có thể vận dụng được một phần, tương đương với thúc dục tàn phiến Thần binh Địa cấp mà thôi.
- Chuôi kiếm tàn phá này, lúc còn nguyên vẹn, e rằng chính là vũ khí của Vương Giả Hư Thần cảnh.
Luồng khí tức kinh khủng phát ra từ chuôi kiếm, khiến cho hai vị Tôn Giả đều run sợ.
Thiên Hạ Vô Song!
Vũ Thiên Ngô cùng hư ảnh băng lãnh chồng điệp, động tác nhất trí, chuôi kiếm tàn binh Địa cấp phát ra kiếm ảnh, phát ra một tầng tinh huy mỹ lệ lấp lánh, đánh ngược về phía Triệu Phong
Cùng lúc đó...
Triệu Phong thúc dục thương ảnh màu lam băng tinh hoa mỹ, phong điện chập chờn, tử quang hiện động hung hăng quét tới.
Đinh... Phốc phốc...
Lực lượng áo nghĩa của hai loại Thần binh Địa cấp va chạm vào nhau, khí tức khủng bố, lập tức ngưng kết cả một mảnh hư không
Dưới trận hỏa tinh bắn tung tóe, thương ảnh Băng Lam mà Triệu Phong thúc dục, đã bị đâm thủng một lỗ nhỏ.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, u năng hàn lực khủng bố, lập tức ngưng kết thanh kiếm quang tàn phá mà Vũ Thiên Ngô phát ra.
A...
Hai luồng khí tức của hư ảnh tàn phiến Thần binh Địa cấp, xen lẫn một chỗ, sinh ra từng trận gợn sóng cấm kỵ.
Khóe miệng của Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô đều tràn ra vết máu.
Khác biệt ở chỗ thương thế trên người Triệu Phong dưới sự chữa trị khôi phục của lực lượng huyết mạch, liền nhanh chóng khép miệng.
Dù sao thì đây cũng là tổn thương do khí tức lực lượng của Thần binh Địa cấp mang đến, cho nên tạo thành một lực cản vô hình, ngăn cản hắn khôi phục thương thể.
Tình huống của Vũ Thiên Ngô lại càng không ổn.
Vết thương bên ngoài thân thể hắn, tốc độ khôi phục chậm hơn một nửa.
Còn may là hắn đang trong trạng thái “huyết mạch Chiến Thiên Vô Song”, lực phòng ngự kinh người, mà khả năng khôi phục cũng không phải tầm thường
- Không tốt, nếu cứ tiếp tục đánh nữa, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng
Hai đại Tôn Giả ở bên dưới, đồng loạt biến sắc.
Bởi vì lúc này, lực lượng mà hai đại thiên kiêu cái thế nắm giữ, đã vượt qua cực hạn của bản thân, thậm chí đạt tới tình trạng có thể uy hiếp Tôn Giả.
- Dừng tay...
Trong tầng mây phía xa xa, truyền đến một đạo âm thanh chấn động thiên địa, nguyên khí thiên địa giống như thủy triều, bắt đầu cuồn cuộn, tạo nên một uy áp vô hình bao phủ khắp phương viên hơn mười dặm.
Lúc thanh âm kia vang lên, Bạch Vân Đạo Tôn và Hồng giáo chủ đều cảm thấy tâm linh chấn động đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực khó hiểu.
Vụt...
Nguyên khí cuộn trào che trời lấp đất, một nam tử anh vĩ siêu phàm, xuất hiện giữa Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô.
- Tôn Giả Vũ Tinh Thần.
Hồng giáo chủ bật thốt, liền nhận ra thân phận của người đến.
- Mở!
Cánh tay Vũ Tinh Thần từ từ vung lên, mắt thường chỉ nhìn thấy một tầng hư ảnh bàn tay trong suốt mỹ lệ, dần dần biến lớn, từ trên cao ép xuống gắt gao bao trùm lấy hai luồng lực lượng của Thân binh Địa cấp.
Phành phành.
Hại đại Thiên Kiêu Chi Vương, bị một luồng lực lượng cương nhu sát nhập, thôn tính, trực tiếp bị chấn lui hơn nửa dặm.
Khí huyết Triệu Phong sôi trào, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
Tập trung nhìn lại, chỉ thấy hai luồng lực lượng cấm kỵ do hư ảnh Thần binh Địa cấp va chạm sinh ra, đã bị Vũ Thiên Ngô bao phủ, phong cấm, không thể nhúc nhích.
Vài nhịp hô hấp sau...
Phốc...
Lực lượng cấm kỵ do va chạm vừa rồi sinh ra, đã bị Vũ Tinh Thần triệt để chôn vùi.
Vũ Tinh Thần thoáng thở phào một hơi, hung hăng liếc nhìn Vũ Thiên Ngô, quát:
- Ngươi thật là to gan lớn mật, thúc dục không tiết chế “huyết mạch Chiến Thiên Vô Song” như vậy, hậu quá thế nào, ngươi há có thể gánh chịu được?
Vũ Thiên Ngô trầm mặc không nói.
Nhưng tinh thần ý chí chiến đấu trên người hắn, bắt đầu nhanh chóng biến mất, toàn thân uể oải giống như khúc gỗ.
Hiển nhiên.
Sau khi thúc dục huyết mạch Chiến Thiên vô Song thì sẽ gặp phải chút tác dụng phụ.
Mà loại huyết mạch này, một khi thúc dục quá độ, dường như hậu quả còn đáng sợ hơn.
- Tàn binh Địa cấp, há có thể để cho Chân Chủ cấp sử dụng? Nếu như không phải ta kịp thời đuổi tới, khó mà bảo toàn được tính, mạng cho các ngươi.
Vũ Tinh Thần bình định khí tức, ánh mắt nhàn nhạt quét nhìn Triệu Phong.
Triệu Phong không phủ nhận, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, trên mặt khó tránh khỏi có chút kinh hãi.
Nếu như chỉ là lực lượng của một kiện tàn binh Địa cấp, hắn còn có thể miễn cưỡng khống chế.
Nhưng nếu như là khí tức lực lượng của hai kiện Thần binh Địa cấp va chạm vào nhau, sẽ sinh ra lực lượng cấm kỵ cắn trả, ngay cả Tôn Giả cũng phải tránh lui.
- Vũ Tinh Thần, may mà ngươi kịp thời đuổi tới.
Hồng giáo chủ thở phào một hơi.
Vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô thúc dục tàn binh Địa cấp đọ sức, hai vị Tôn Giả mặc dù có thể ngăn lại, nhưng cũng không bảo đảm có thể giữ an toàn không thương tổn cho hai đại Thiên Kiêu Chi Vương.
Mà Tôn Giả Vũ Tinh Thần, lại có được năng lực này.
Hắn cưỡng ép khống chế lực lượng cấm kỵ do hai đại Thần binh Địa cấp va chạm tạo ra, đồng thời bóp chết chôn vùi triệt để, không khiến Triệu Phong và Vũ Thiên Ngô bị thương
Sắc mặt Vũ Tinh Thần trở nên hòa hoãn, chào hỏi hai vị Tôn Giả.
Nhưng ông ta cũng không ở lại đây lâu.
- Thiên Ngô, thời gian không còn nhiều nữa, lập tức lên đường. Lần kỳ ngộ này, phải hai mươi năm mới có một lần.
Sắc mặt Vũ Tinh Thần có chút dứt khoát, đưa tay đè chặt bả vai của con trai.
- Được.
Vũ Thiên Ngô gật đầu, thần sắc có chút uể oải, khí huyết toàn thân suy yếu.
Trước khi đi.
Hắn liếc nhìn Triệu Phong một cái, thấp giọng nói:
- Trước khi rời khỏi Thanh Hoa Vực, còn có thể gặp được đối thủ cường đại như ngươi, quả thật vượt xa dự liệu của ta.
Triệu Phong không khỏi ngạc nhiêu
Không khó suy đoán, Vũ Thiên Ngô đã quyết tâm phải đánh trận chiến này.
Trước khi chiến đấu, Vũ Thiên Ngô căn bản không nghĩ rằng mình lại không chiến thắng
- Trong số những người cùng thế hệ trên khắp Đại lục, ngươi chính là đối thủ duy nhất của ta.
Triệu Phong khẽ gật đầu.
Sự cường đại của Vũ Thiên Ngô, đồng thời cũng nằm ngoải dự liệu của Triệu Phong
Trước khi thúc dục hư ảnh Thần binh Địa cấp, hắn chỉ có thể đánh ngang tay với Vũ Thiên Ngô, cho dù sử dụng lực lượng khí tức Thần binh Địa cấp, cũng khó có thể chiến thắng
- Chẳng qua, sau khi đánh xong trận này, lần tái chiến sau Có lẽ phải mất năm năm... Mười năm... Thậm chí càng lâu hơn.
Khí tức toàn thân Vũ Thiên Ngô, ảm đạm tới cực điểm.
Năm năm... Mười năm... Thậm chí càng lâu hơn?
Triệu Phong không khỏi giật mình.
Dường như Vũ Thiên Ngô sắp phải rời khỏi Thanh Hoa Vực, mà nơi hắn muốn đến, lại cực kỳ xa xôi.
- Không bằng chúng ta hãy ước định, mười năm sau sẽ tái chiến một trận nữa.
Trên mặt Vũ Thiên Ngô đẩy vẻ ủ rũ mệt mỏi, ngay cả mí mắt cũng không mở ra nổi.
Tác dụng phụ của việc thúc dục “huyết mạch Chiến Thiên Vô Song” quá độ, đang không ngừng trùng kích tinh thần và ý thức của hấu
- Được, hẹn mười năm sau.
Triệu Phong gật đầu đáp ứng.
Hắn cũng biết rằng sau khi đạt đến Chân Chủ cấp, thực lực tu vi tinh tiến càng lúc càng chậm chạp, một bình cảnh, cũng phải mất đến vài chục năm
Đối với tương lai mà nói, thời gian mười. Năm cũng không phải là quá xa xôi.
- Xuất phát!
Vũ Tinh Thần cắt ngang đối thoại của hai người, kéo theo Vũ Thiên Ngô, hóa thành một đạo hoa ảnh mỹ lệ, chỉ trong vài nhịp hô hấp đã dung nhập vào tầng mây phía Chân trời.
Một lát sau...
Vũ Tinh Thần đã kẻo theo Vũ Thiên Ngô, bay ra xa mấy trăm dặm có dư.
- Phụ thân, nếu không phải người ra tay ngăn cản, trận chiến này, người thắng cuối cùng, liệu có phải là ta không?
Mí mắt Vũ Thiên Ngô nhẹ nhàng run rẩy.
- Huyết mạch Chiến Thiên Vô Song trên lý thuyết có thể kéo dài vô hạn, thông qua chiến đấu, không ngừng kích phát chiến lực của bản thân. Nếu như tiếp tục kéo dài, phần thắng của ngươi sẽ rất lớn.
Tôn Giả Vũ Tinh Thần cũng không phủ nhận.
Nếu như Triệu Phong lúc này nghe được câu nói đó, nhất định sẽ khiếp sợ không thôi.
Thế gian không ngờ lại có loại huyết mạch đáng sợ bực này, có thể kéo dài vô hạn, không ngừng ma luyện tăng cường chiến lực.
Vũ Thiên Ngô nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, dường như cảm thấy cao hứng đối với sự tán đồng của phụ thâu
- Thế nhưng...
Lời nói của Vũ Tinh Thần đột nhiên xoay chuyển, trầm giọng nói:
- Nếu thúc dục huyết mạch Chiến Thiên Vô Song quá độ, hậu quả rất có thể là ngươi chiến thắng nhưng ngươi chết. Còn Triệu Phong thua, lại có thể sống sót.
- Phụ thân...
Vẻ mặt Vũ Thiên Ngô thoáng trì trệ, có chút thất sắc.
- Bởi vậy, người thắng cuối cùng... Là Triệu Phong!
Vũ Tinh Thần hừ lạnh một tiếng.
Vũ Thiên Ngô nghe vậy, dường như có chút không phục.
Chẳng qua.
Câu nói tiếp theo của phụ thân, lại khiến hắn lập tức á khẩu, không trả lời được:
- Nhìn dòng chảy lịch sử, bất luận thắng bại vinh nhục, người có thể sống sót đến cuối cùng, mỉm cười lúc cuối cùng, mới là người chiến thắng thật sự.
Vũ Thiên Ngô lâm vào trầm tư.
Huyết mạch Chiến Thiên Vô Song trước khi sinh mệnh lực và linh hồn hao tổn hết, trên lý thuyết là có thể tăng cường đến vô hạn quả thật là diệu dụng nghịch thiên
Nhưng hậu quả của nó, chính là sau cuộc chiến, phải trả “một cái giá đắt” tương ứng.
Nói đơn giản là.
Ngươi “tiêu hao” bao nhiêu, sau trận chiến phải “hoàn trả” bấy nhiêu. Đây là đạo lý cân đối của thiên địa.
Dựa theo tình hình chiến đấu của Vũ Thiên Ngô và Triệu Phong
Nếu như Vũ Thiên Ngô cuối cùng chiến thắng thân thể và linh hồn sẽ tiêu hao cực lớn, rất có khả năng khiến hắn tử vong
Còn Triệu Phong thì huyết mạch có năng lực khôi phục quá mức mạnh mẽ, tốc độ lại mạnh hơn một bực, muốn trong thời gian ngắn đánh bại hắn khả năng rất nhỏ.
Vũ Thiên Ngô muốn chiến thắng phải trả một cái giá rất đắt, tương đương với “tử vong”.
- Thiên Ngô, không cản miễn cưỡng, mau ngủ đi. Việc tiếp theo, cứ giao cho vi phụ.
Giữa hai đầu lông mày của Vũ Tinh Thần, chợt lộ ra một tia yêu thương
Ông ta đặt Vũ Thiên Ngô đang dần chìm vào giấc ngủ ở sau lưng, tận lực khiến cho tốc độ phi hành càng vững vàng hơn.
Trên thực tế.
Trận chiến vừa rồi, Vũ Tinh Thần ở ngoải xa, cũng đứng im lặng, quan sát quá trình chiến đấu rất lâu.
Cuối cùng.
Triệu Phong và Vũ Thiên Ngờ kết thúc với kết cục “bất phân thắng bại”, điều này đối với Vũ Tinh Thần mà nói, chính là tình huống lý tưởng nhất.
Bởi vì con đường phát triển của Vũ Thiên Ngô quá mức thuận lợi, cần một kình địch để ma luyện tâm tính của hắn, tránh cho lòng tin cua hắn bành trướng quá mức.
Nhưng ông ta không biết rằng Triệu Phong cũng đồng thời hưởng thụ loại ma luyện tâm tính này.