- … Mà tấm “Tử vong lệnh bài” này là đến từ một trong Bát Đại Thần Mâu…
Lời nói còn chưa dứt, sinh cơ của Ngân Không Tông Sư đã triệt để dập tắt, khí tuyệt bỏ mình.
Bịch…
Thi thể của Ngân Không Tông Sư, ngã xuống đất.
Thế nhưng, cảm giác nguy cơ mãnh liệt trong lòng Triệu Phong vẫn không hề suy giảm, ngược lại còn tăng lên.
Ô...ô...ô...n...g!
Trong hư không, tấm “Tử vong lệnh bài” tĩnh mịch đen kịt kia, khắc họa
chữ “Tử” theo theo lối triện thể cổ, phát ra khí tức tử vong, xuyên thấu linh hồn.
Một luồng ý chí tử vong tại sâu thẳm bên trong linh hồn, tập trung lên người Triệu Phong.
Ý thức tâm hồn của như hãm vào hầm băng, loại cảm giác hít thở không thông này, trực tiếp xuất hiện tại phương diện linh hồn.
Giờ khắc này.
Hắn thậm chí có một loại ảo giác rằng, tính mạng của mình đã không còn nằm trong tay mình nữa.
- Tấm lệnh bài kia…
Tại ngoại giới, ba đại Vương Giả Hư Thần Cảnh nhìn chằm chằm vào tấm “Tử vong lệnh bài” kia, đều kinh hãi nghẹn ngào.
Mạnh như ba đại Vương Giả, lúc nhìn thấy rõ tấm “Tử vong lệnh bài” kia,
cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, kinh hãi động dung.
- Tử vong lệnh bài… Không ngờ lại là Tử Vong Truy Sát Lệnh…
Vương Giả Hoàng Kim Khô Lâu hoảng sợ thốt lên.
Ngưng mắt nhìn kỹ “Tử vong lệnh bài”, trong mắt của hắn lập tức lộ ra sợ hãi kiêng kỵ sâu sắc.
- Tử Vong Truy Sát Lệnh.
Ba vị Vương Giả cùng với một vài Tôn Giả ở đây đều kinh hãi không nói
nên lời, tựa như đã từng nghe qua “truyền thuyết” liên quan đến nó.
Giờ phút này, trong Di tích Tử Thánh.
Tử Vong Truy Sát Lệnh đã tập trung lên người Triệu Phong.
Linh hồn của Triệu Phong, có một loại ảo giác như bị giam cầm, không thể nào khống chế được thân thể và tính mệnh.
Thịch thịch thịch thịch…
Thần Linh Nhãn liên tục nhảy lên, cảm ứng mãnh liệt này, vượt qua bất kỳ khoảnh khắc nào trước đây.
Khí tức nào đó đến từ sâu bên trong “Tử vong lệnh bài”, khiến cho Thần Linh Nhãn có một loại cảm giác vừa lạ vừa quen thuộc.
Đột nhiên.
Trong hư không mơ hồ sinh ra một tia chấn động, Tử vong lệnh bài phát ra ánh sáng âm u đen kịt, mãnh liệt gấp mười lần, gấp trăm lần.
Bên trên Tử vong lệnh bài kia, xuất hiện một đôi mắt tĩnh mịch đen kịt,
bên trong đôi mắt là vòng xoáy sâu không thấy đáy, mơ hồ hiện ra một
quang điểm màu trắng, giống như nối liền với thế giới tử vong vô tận.
- Sinh linh nhỏ bé, tuân theo ý chí tử vong của ta, cướp đoạt quyền được sống của ngươi…
Đôi mắt vòng xoáy đen kịt kia, tập trung lên người Triệu Phong.
Tâm hồn Triệu Phong rét lạnh, thân thể rùng mình một cái, cảm giác linh hồn bị một luồng ý chí không thể trái nghịch giam cầm.
Trong khoảnh khắc đó.
Hô hấp của hắn thoáng đình chỉ trong giây lát.
Tính mạng dường như đã đi đến điểm cuối, bị một luồng lực lượng nào đó trong chỗ tối tăm mơ hồ khống chế.
- Tử Vong Chi Mâu… Một trong truyền thừa của Bát Đại Thần Mâu…
- Tử Vong Truy Sát Lệnh hiện thân, quả nhiên là Tử Vong Chi Mâu. Chủ nhân của tấm lệnh bài kia, có lẽ chính là “Tử Vong Đại Đế”.
Tại ngoại giới, trên đỉnh sơn phong kình thiên, cường giả thuộc ba đại Tông phái đều xôn xao một trận.
Ba đại Vương Giả, giờ khắc này đều như ngừng thở, gắt gao nhìn chăm chú vào “Tử Vong Chi Mâu” xuất hiện trên tấm lệnh bài.
- Triệu Phong cẩn thận, đây e rằng là “Tử Vong Chi Mâu”, hậu duệ của truyền thừa Bát Đại Thần Mâu.
Trong thanh âm của Tàn linh Tử Thánh có một tia kinh hoảng.
Tử Vong Chi Mâu?
Thân thể Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ lập tức cứng đờ, tâm hồn ý
thức bị một luồng ý chí tử vong vô hình áp chế, giống như đã mấy đi
quyền được sống.
- Một trong Bát Đại Thần Mâu tiểu tử, Tử Vong Chi Mâu?
Trong lòng Triệu Phong chấn động, tâm hồn bị một luồng chí chí tử vong
giam cầm, bất luận giãy dụa như thế nào, cũng đều không thể thoát khỏi.
Đừng nói là hắn.
Ngay cả Khô Lâu đường chủ ở bên cạnh hắn, cũng bị khí tức ý chí tử vong
ảnh hưởng, đường đường là Tôn Giả, vậy mà linh hồn vẫn phủ phục, thân
thể run rẩy, khó có thể nhúc nhích.
- Xem ra Triệu Phong chết chắc rồi. Tử Vong Truy Sát Lệnh, khống chế Tử Vong Áo Nghĩa.
Khô Lâu đường chủ ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Mục tiêu của Tử Vong Chi Mâu, chỉ là một mình Triệu Phong, nếu như hắn
làm trái, e rằng ngay cả tính mạng của mình cũng bị tước đoạt.
- Chết!
Vòng xoáy đen kịt tĩnh mịch của Tử Vong Chi Mâu, chậm rãi xoay tròn.
Thể xác và tinh thần của Triệu Phong trầm xuống, tâm thần ý thức bị một
luồng lực lượng tối tăm mơ hồ không thể ngăn cản thu nhiếp lấy.
- Mơ tưởng…
Trong mắt Triệu Phong lộ ra một tia kiên quyết, dùng ý chí cả đời, ngăn cản luồng lực lượng kia.
Nhưng tâm hồn của hắn, vẫn không thoát khỏi sự dẫn dắt và khống chế của “Tử Vong Chi Mâu”.
Tâm hồn, chính là linh hồn của một người.
Mà giờ khắc này, Triệu Phong lại cảm giác linh hồn và ý thức của mình
đều xuất ra bên ngoài thân thể, bị “Tử Vong Chi Mâu” kia mang đi.
Linh hồn, chính là bổn nguyên của hết thảy sinh linh có trí tuệ.
Cho dù là Vương Giả Hư Thần Cảnh, siêu thoát cấp độ nhục thể, chỉ khi bị hủy diệt linh hồn, mới thực sự xem như không còn tồn tại nữa.
Chôn vùi linh hồn, cũng chính là tử vong triệt để.
Mà Tử Vong Chi Mâu, bao hàm Tử Vong Áo Nghĩa, chính là trực tiếp nhằm vào linh hồn.
- Không…
Khô Lâu đường chủ ở bên cạnh hoảng sợ hét lớn.
Khô Lâu đường chủ và Triệu Phong ở rất gần nhau, lực lượng khí tức tử vong này cũng lan đến trên người hắn.
Ý thức linh hồn của hắn, cũng không nằm trong khống chế, bị kéo ra ngoài thân thể.
Khô Lâu đường chủ kiệt lực giãy dụa, thế nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Hắn còn như thế, khó có thể tưởng tượng nổi, Triệu Phong vào thời khắc này gặp phải nguy cơ tử vong như thế nào?
- Ha ha ha… Tiểu tử kia chết chắc rồi.
- Cho dù hắn có là tuyệt đỉnh có một không hai, đấu trí đấu dũng với
chúng ta, nhưng cuối cùng gặp phải “Tử Vong Truy Sát Lệnh”, cũng khó
tránh khỏi một kiếp.
Tại ngoại giới, cường giả thuộc ba đại Tông phái, đều sảng khoái vô cùng.
- Tử Vong Truy Sát Lệnh xuất xứ từ vị “Tử Vong Đại Đế” thần bí cổ xưa.
Một khi khởi động, có thể dẫn phát Tử Vong Đồng lực và ý chí khóa không
của “Tử Vong Đại Đế”.
Thánh Nguyệt Tiên Cô khẽ nói.
- Chậc chậc, cho dù là Vương Giả Hư Thần Cảnh, cũng không dễ dàng ngăn
cản được luồng lực lượng ý chí tử vong này. Về phần dưới Vương Giả Hư
Thần Cảnh, kết cục chắc chắn phải chết.
Hoàng Kim Khô Lâu có vài phần hả hê mà nói.
Tại tầng thứ ba của Tử Thánh bảo điện.
- Tử Thánh tiền bối, xin người hãy cứu Triệu Phong ca.
Triệu Vũ Phi lo lắng vạn phần, cầu khẩn Tàn linh Tử Thánh.
- Vị Tử Vong Đại Đế thần bí cổ xưa đó. Trừ phi là chủ nhân thời kỳ đỉnh
phong ra tay, có lẽ còn có thể áp chế được. Nhưng với ý chí tàn linh đã
sắp tán loạn của ta hiện nay, cho dù dốc hết toàn lực, cũng chỉ có ba
bốn thành nắm chắc có thể ngăn cản được. Nhưng nếu làm vậy, ta cũng sẽ
triệt để tiêu vong.
Tàn linh Tử Thánh cay đắng lắc đầu.
Một khi nàng triệt để tiêu vong, Di tích Tử Thánh này sẽ trở thành không gian vô chủ, dần dần tán loạn, xuất hiện lỗ thủng trùng trùng điệp
điệp.
Đến lúc đó, ba đại Tông phái sẽ không hề cố kỵ nữa, bắt đầu tiến công
chính diện quy mô lớn, lúc đó Triệu Phong và Triệu Vũ Phi trong Di tích
Tử Thánh, vẫn khó thoát khỏi cái chết.
Cho nên.
Tàn linh Tử Thánh không thể ra tay được.
- Triệu Phong ca…
Triệu Vũ Phi lộ vẻ không đành lòng, nước mắt doanh tròng, nhưng nghĩ đến đủ loại kỳ tích của Triệu Phong trước kia, nàng lại ký thác một tia kỳ
vọng xa vời.
Cùng lúc đó.
Triệu Phong đã lâm vào tình cảnh nguy cơ tử vong.
Linh hồn ý thức của hắn, đã không thể khống chế, bắt đầu thoát ly thể xác.
- Không, tuyệt không có khả năng…
Trong lòng Triệu Phong gào thét giãy dụa, thậm chí thúc dục Đồng lực tâm hồn bình sinh để chống cự.
Thế nhưng.
Tâm hồn và ý thức vẫn không tự chủ được, bị kéo ra ngoài thân thể.
Nếu như tu vi đạt tới Hư Thần Cảnh, liền có thể nhìn thấy một linh thể,
có hình dáng tương tự Triệu Phong, pha lẫn một ít khí tức màu tím xanh,
đang dần dần bi kéo ra khỏi thân thể.
Một khi linh hồn bị kéo ra, sẽ bị cướp đi toàn bộ sih cơ.
Triệu Phong giãy dụa, không tạo nên bao nhiêu tác dụng.
Ý thức tâm hồn của hắn, có một nửa đã thoát ly thể xác.
Bỗng nhiên.
Thịch thịch thịch thịch…
Mắt trái của Triệu Phong cấp tốc nhảy lên, dường như đang thừa nhận luồng lực lượng vô hình nào đó lôi kéo.
Linh hồn ý thức đang bị kéo ra, đột nhiên dừng lại.
Ý chí Tử Vong, dường như gặp phải lực cản.
Nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện mắt trái của Triệu Phong, thoáng lồi ra ngoài so với trước kia một chút.
Luồng lực lượng ý chí tử vong này, không những lôi kéo tâm hồn ý thức của Triệu Phong, mà còn lôi kéo cả Thần Linh Nhãn.
- Thì ra là thế.
Triệu Phong trong khoảnh khắc rơi vào vực sâu tuyệt vọng, chợt bắt được một sợi “dây thừng”.
Mà sợi dây thừng này, chính là Thần Linh Nhãn.
Nhiều năm qua, Thần Linh Nhãn và tâm hồn ý thức của Triệu Phong đã dung hòa làm một thể, vô cùng phù hợp với cỗ thân thể này.
Nói cách khác.
Tử Vong Chi Mâu muốn kéo linh hồn của Triệu Phong ra khỏi thân thể, vậy thì cũng phải kéo “Thần Linh Nhãn” ra.
Thế nhưng, Thần Linh Nhãn vốn bắt nguồn từ Thái Cổ, sao có thể bị tùy ý cướp đoạt như vậy.
Thịch thịch thịch thịch…
Khí tức cường đại đang ngủ say của Thần Linh Nhãn, dường như thức tỉnh,
phát ra một luồng khí tức nguyên thủy Thái Cổ, ngạo thị Man Hoang.
Bỗng nhiên.
Triệu Phong cảm giác bản thân dường như hóa thân thành một Cự Thần to
lớn vô cùng của thời đại Thái Cổ, nhất cử nhất động, nhất tư nhất niệm,
đều rung chuyển Càn Khôn Nhật Nguyệt.
- Khí tức thời đại Thái Cổ…
Tàn linh Tử Thánh kinh hô một tiếng.
Trong khoảnh khắc này, nàng đột nhiên cảm giác Di tích Tử Thánh của mình cũng đang mơ hồ run rẩy.
Đối diện với luồng khí tức nguyên thủy Hoang Cổ kia, hết thảy lực lượng vật chất, đêu rung động bất an.
- Ồ?
“Tử Vong Chi Mâu” trong Tử vong lệnh bài, không khỏi khẽ hô một tiếng.
Ầm…
Ngay sau đó, Tử vong lệnh bài lập tức bị một luồng khí tức thần bí nguyên thủy Thái Cổ cắn trả.
Rắc rắc…
Bên trên Tử Vong Truy Sát Lệnh, xuất hiện một đạo vết rạn.
Tử Vong Chi Mâu ẩn chứa ý chí Tử Vong, đột nhiên hào quang ảm đạm quá nửa, lộ ra một tia kinh dị.
- Thần… Thần Mâu? Khí tức Thần Mâu?
Bên trong Tử vong lệnh bài, mơ hồ truyền đến một thanh âm, chỉ giới hạn tại phương diện linh hồn.
Thanh âm này, cường giả thuộc ba đại Tông phái ở ngoại giới, lai không thể nghe được.
- Chuyện gì xảy ra?
Ba đại Vương Giả tại ngoại giới, cũng không khỏi giật mình.
Khoảnh khắc trước khi “Tử Vong Chi Mâu” cướp đoạt linh hồn của Triệu
Phong, đột nhiên gặp phải lực cản mạnh mẽ, thậm chí còn bị cắn trả.
Mà hết thảy những điều này, đều bắt nguồn từ mắt trái của Triệu Phong.
- Thần Mâu? Mắt trái của Triệu Phong là Thần Mâu?
Trong lòng Tàn linh Tử Thánh kinh hãi, khó có thể tin nổi.
Cho dù là “Tử Vong Đại Đế” thần bí cổ xưa, có được huyết mạch truyền
thừa của “Tử Vong Chi Mâu”, cũng không thể xưng là “Thần Mâu”.
Tại vũ nội, Bát Đại Thần Mâu chính là thủy tổ của hết thảy huyết mạch đồng tử trong thiên địa.
Ví dụ như Luân Hồi Chi Mâu, Thời Không Chi Mâu, Tử Vong Chi Mâu,… Đây
đều là một vài huyết mạch hậu duệ nhỏ nhoi trên thế gian, như Tử Vong
Đại Đế chẳng hạn.
Nhưng có thể được gọi là “Thần Mâu”, đều là tồn tại duy nhất trên thế gian.
Trước mắt.
Tại vũ nội thiên địa, chỉ có Bát Đại Thần Mâu là duy nhất độc tôn ra, thì chỉ có một vài hậu duệ huyết mạch Thần Mâu.
- Thế nhưng, huyết mạch đồng tử của Triệu Phong, lại không phải là bất kỳ loại nào trong Bát Đại Thần Mâu.
Tàn linh Tử Thánh lắc đầu thật mạnh.
Tuy nhiên.
Những lời này, đều xuất ra từ hậu duệ truyền thừa “Tử Vong Thần Mâu”, là thanh âm của “Tử Vong Đại Đế”.
Thân là truyền nhân hậu duệ của Bát Đại Thần Mâu, Tử Vong Đại Đế có cảm ứng vô cùng mãnh liệt đối với khí tức Thần Mâu.
- Không phải là bất kỳ loại nào trong Bát Đại Thần Mâu, chẳng lẽ đây là loại Thần Mâu thứ chín mới thức tỉnh?
Hào quang trên Tử vong lệnh bài, dần trở nên ảm đạm.
Đôi “Tử Vong Chi Mâu” tĩnh mịch đen kịt, lập lòe bất định, nhìn chằm chằm vào Triệu Phong, không khỏi trầm tư.
Phốc phốc…
Dưới sự cắn trả của khí tức bổn nguyên Thái Cổ phát ra từ Thần Linh
Nhãn, Tử vong lệnh bài nhanh chóng ảm đạm, cuối cùng “rắc rắc” một
tiếng, hóa thành bột phấn.
- Ý chí tử vong đuổi giết, kéo dài vô tận, cho đến một ngày nào đó…
Trong khoảnh khắc Tử vong lệnh bài nát bấy, một thanh âm lạnh lẽo xuyên thấu linh hồn, quanh quẩn trong đầu Triệu Phong.
Bịch…
Khô Lâu đường chủ ở bên cạnh, đặt mông ngồi xuống đất.
Mà Triệu Phong vẫn đứng lặng tại chỗ, không nhúc nhích, Thần Linh Nhãn
co rút bất định, đám khí tức bổn nguyên Thái Cổ vẫn còn đang thức tỉnh,
chưa tiêu tan.