Mấy canh giờ sau…
Lâu Lan gia, trên một bãi cỏ rộng lớn bằng phẳng, có mấy chục người đứng, cách ăn mặc khác nhau, nam nữ già trẻ đều có.
Tu vi, thực lực của những người này, đều không tầm thường, đã đạt tới Chân Chủ Cấp.
Một phần trong số đó, thân hình bưu hãn, thần sắc có vài phần hung ác, hiển nhiên không phải loại lương thiện gì.
- Triệu tiểu hữu, dựa theo yêu cầu của ngươi, đây là những người nguyện ý lái “thuyền Hư Không Hải”, thực lực và tố chất của những thuyền viên
này, đều là đỉnh cao tại Bát Hoang Sơn.
Lâu Lan gia chủ cười nói.
Triệu Phong khẽ gật đầu, Lâu Lan gia quả không hổ là một trong ba đại
thế gia của Bát Hoang Sơn, nhanh như vậy đã tìm được rất nhiều thuyền
viên phù hợp điều kiện lựa chọn.
Yêu cầu đối với tu vi của thuyền viên, Triệu Phong muốn thấp nhất cũng phải là Chân Chủ Cấp tiểu thành.
Tuổi thọ của thuyền viên không thể quá lớn, tốt nhất không quá 100 tuổi, có không gian phát triển nhất định.
Ngoài ra, còn một nhân tố trọng yếu khác.
Đó là Triệu Phong muốn xác định bản tính của những thuyền viên này, có
thể trung thành đi theo, xuất thân càng đơn giản càng tốt.
Hợp đồng là hai mươi năm.
Đương nhiên.
Thù lao của Triệu Phong cũng cực kỳ phong phú, hàng năm đều cung cấp một lượng lớn tài nguyên, gấp mấy lần thuyền viên Hư Không Hải bình thường, thậm chí là gấp mười lần.
Không chỉ có vậy.
Triệu Phong còn hứa hẹn, chỉ cần thông qua một năm “thử việc”, mỗi thuyền viên sẽ nhận được một khối mảnh vỡ Thần binh Địa cấp.
Thù lao phong phú như thế, ngay cả Lâu Lan gia chủ cũng có chút líu lưỡi.
Một khối mảnh vỡ Thần binh Địa cấp, đối với Lâu Lan gia chủ mà nói, cũng là rất khó có được, vô cùng trân quý.
Vậy mà những thuyền viên của Triệu Phong, một khi hợp cách, đều được nhận một khối mảnh vỡ Thần binh Địa cấp.
- Thù lao ban đầu, không bao gồm ban thưởng sau này…
Triệu Phong cười nhạt nói.
Một phen tuyên bố, mọi người trên đất trống đều cảm thấy tâm thần phấn
chấn, đương nhiên cũng không thiếu một vài người có chút nghi vấn.
- Thù lao rất mê người, không phải là biến tướng để dụ chúng ta đi làm hải tặc Hư Không Hải chứ?
Một vài người âm thầm nói.
- Hắc hắc, thù lao phong phú như vậy, cho dù thật sự là đi làm “hải tặc Hư Không Hải”, cũng không lỗ chút nào.
Càng nhiều người rục rịch muốn bắt tay vào làm ngay.
- Ta chỉ cần tám thuyền viên, đều là thành viên hậu cần. Về phần thành viên chiến đấu, các ngươi còn kém quá xa.
Triệu Phong không chút lưu tình đả kích.
Hắn chỉ cần một vài nhân thủ hỗ trợ điều khiển thuyền Hư Không Hải, trải qua chặng đường gian khổ dài dằng dặc là được.
Đoạn lữ trình này dài bao lâu, xa xôi bao nhiêu, Triệu Phong cũng không thể đánh giá được.
Nhưng có một điểm có thể xác định.
Trong lữ trình dài dằng dặc này, phần lớn thời gian của Triệu Phong, có
thể đều đứng trên thuyền, bao gồm cả tham ngộ, tu luyện công pháp.
Tiếp đó…
Triệu Phong bắt đầu nghiêm khắc lựa chọn ra tám tên thuyền viên.
Lâu Lan gia chủ và Lâu Lan Chỉ Thủy đều hứng thú đứng quan sát.
Ngay lập tức, tám gã thuyền viên đã được Triệu Phong nhanh chóng xác định.
Những thuyền viên được chọn trúng, đều kích động cuồng hỉ.
- Gia chủ.
Một thân ảnh từ xa vội vã bay tới, đáp xuống bên cạnh Lâu Lan gia chủ, nửa quỳ dưới đất.
- Ồ? Liên minh Bát Hoang Thánh Thành…
Lâu Lan gia chủ tiếp nhận một cái lệnh bài đặc thù, xem qua tin tức trong đó.
Xem hết tin tức.
Sắc mặt Lâu Lan gia chủ bỗng nhiên biến đổi, vô thức quét nhìn về phía bóng lưng Triệu Phong.
- Chỉ Thủy.
Ánh mắt Lâu Lan gia chủ chợt lóe lên, vội vàng kéo con gái đến một nơi yên tĩnh.
- Triệu Phong? Đối tượng liên hợp truy nã của ba Tông phái chí cao?
Trên gương mặt tuyết sứ tinh mỹ của Lâu Lan Chỉ Thủy, chợt tràn ngập khiếp sợ, hàng lông mi cao vút nhẹ nhàng run rẩy.
- Không sai.
Lâu Lan gia chủ lấy từ chỗ thủ hạ một bức họa.
Trên bức họa là một thiếu niên tóc lam, một Bộ khô lâu và một con mèo xám, hình dáng thần sắc của mỗi người đều không rõ ràng.
- Điều này… Điều này làm sao có thể? Hắn ta làm sao có thể liên quan đến ba đại Tông phái chí cao được?
Lâu Lan Chỉ Thủy khó mà tin nổi.
Thiếu niên tóc lam trong ức họa và Bộ khô lâu, hoàn toàn trùng khớp với Triệu Phong vừa đến Lâu Lan gia.
Khác biệt duy nhất chính là tóc và đồng tử của hắn, đều là màu sắc bình thường.
- Chỉ Thủy, ba đại Tông phái chí cao liên thủ truy nã chính là cơ hội
ngàn năm khó gặp, giải thưởng và lợi ích bọn họ hứa hẹn, đủ khiến cho
Lâu Lan thế gia chấn hưng…
Thanh âm của Lâu Lan gia chủ, khó có thể kiềm chế được hưng phấn và rung động.
Ba đại Tông phái chí cao, tại Quần Đảo vực Thiên Lô, tuyệt đối là thế
lực siêu nhiên khổng lồ che kín bầu trời, lực ảnh hưởng bao trùm mười
mấy Đảo Vực, vô số Tiểu Vực rải rác và một mảnh Hư Không Hải vô tận.
Chỉ cần có thể bắt Triệu Phong, như vậy cũng đủ cải biến vận mệnh của Lâu Lan gia rồi.
- Chỉ Thủy, ta sẽ ngay lập tức đi thông tri cho lão tộc trưởng và Hoàng lão, con phải dùng mọi biện pháp, ngăn chặn tiểu tử kia.
Lâu Lan gia chủ trịnh trọng nói.
Trước khi rời đi.
Hắn còn đem trách nhiệm này giao cho con gái, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Sự hưng suy tồn vong của Lâu Lan gia, có lẽ nằm trong tay ngươi đấy.
- Thế nhưng… Triệu Phong là ân nhân cứu mạng của chúng ta a…
Lâu Lan Chỉ Thủy có chút bất lực, trong lòng không nỡ, trên mặt thoáng có vài phần dằn vặt.
Một bên là vận mệnh của Lâu Lan gia, một bên lại là ân nhân cứu mạng của mình.
Trong lòng Lâu Lan Chỉ Thủy rất là mâu thuẫn, lặng lẽ trở lại bên cạnh Triệu Phong.
- Lâu Lan cô nương, ta chọn tám thuyền viên này. Ngoài ra, ta còn muốn
tìm một phó thuyền trưởng và quản gia, như vậy là hoàn mỹ rồi.
Triệu Phong hài lòng nói.
Tám tên thuyền viên là đủ điều khiển “thuyền Lam Lôi Hải Thiên” mà không cần Triệu Phong quan tâm rồi.
Về phần thêm một phó thuyền trưởng, nhằm quản lý sự vụ trên thuyền, đây là đề nghị của Khô Lâu đường chủ.
Khô Lâu đường chủ phải luyện chế quỷ thi trớ chú, bản thân cũng cần phải tu luyện, không thể thiếu một quản gia để chiếu cố những sự vụ vụn vặt
thay Triệu Phong.
Đối với đề nghị này, Triệu Phong tự nhiên sẽ đồng ý.
Trước mắt, Khô Lâu đường chủ chính là chiến đấu chủ lực bên cạnh hắn.
Lúc này.
Những thuyền viên kia đã tiến vào thuyền Lam Lôi Hải Thiên, thành công khống chế con thuyền Hư Không Hải này.
Vẻ mặt của Lâu Lan Chỉ Thủy ở bên cạnh thì có vài phần lo lắng.
- Lâu Lan cô nương.
Một cánh tay trầm ổn hữu lực, vỗ lên vai nàng.
Thân thể mềm mại của Lâu Lan Chỉ Thủy khẽ run, lập tức bắt gặp một đôi mắt trong suốt bình tĩnh, không lẫn chút tạp chất nào.
- Bất kể ngươi là Triệu Phàm hay là Triệu Phong, đều là ân nhân cứu mạng của Chỉ Thủy, ngươi hãy mau chóng rời khỏi Bát Hoang Sơn đi.
Lâu Lan Chỉ Thủy bỗng nhiên cắn răng, nở nụ cười cay đắng.
Ồ?
Sắc mặt Triệu Phong chợt biến, trong lòng thầm giật thót.
Lâu Lan Chỉ Thủy có thể gọi ra tên của mình, như vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
- Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp thủ đoạn của ba đại Tông phái.
Triệu Phong thở dài một hơi.
Hắn từ chỗ Tàn linh Tử Thánh, truyền tống đến biên giới Quần Đảo vực
Thiên Lô, vốn tưởng rằng chỉ cần không dừng lại quá lâu, sẽ không bị
người khác nhận ra.
Nhưng hiển nhiên, ba đại Tông phái vẫn có thủ đoạn đặc biệt, đem thông tin của Triệu Phong, truyền đến phụ cận Bát Hoang Sơn.
- Nếu ngươi không đi, sẽ không còn kịp nữa.
Trong thanh âm của Lâu Lan Chỉ Thủy, lộ ra một tia gấp gáp, đưa tay đẩy Triệu Phong.
- Được.
Triệu Phong khẽ liếc Lâu Lan Chỉ Thủy một cái, trong lòng có chút hảo cảm.
- Chuẩn bi xuất phát!
Triệu Phong lập tức phân phó tám tên thuyền viên điều khiển thuyền Hư Không Hải.
Ô...ô...ô...n...g!
Trên chiếc thuyền kim loại màu xám, chợt nổi lên một tầng gió, phá không mà đi.
Nhưng đúng lúc này.
Phương xa chợt truyền đến tiếng xé gió.
- Tiểu bối, trốn đi đâu…
Thanh âm già nua từ xa đến gần, nguyên khí thiên địa chấn động không
ngừng, một luồng khí tức kinh thiên của Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh, từ giữa tầng mây truyền đến.
- Không tốt, lão tộc trưởng đến rồi.
Lâu Lan Chỉ Thủy biến sắc.
Cùng lúc đó.
Một luồng khí tức Đan Nguyên Cảnh có vài phần quen thuộc, từ bên trong Lâu Lan gia truyền đến.
Luồng khí tức này, Triệu Phong có thể nhận ra, đó chính là lão giả mặc áo hoa – Hoàng lão đầu, đang bị trọng thương.
Vụt…
Thân hình Lâu Lan Chỉ Thủy nhoáng lên một cái, nhảy lên phòng quan sát
trên thuyền Hư Không Hải, bắt lấy cánh tay của Triệu Phong.
- Lâu Lan cô nương… Ngươi làm gì vậy?
Một mùi hương thơm ngát của cơ thể thiếu nữ, xẹt qua chóp mũi của Triệu Phong.
Triệu Phong thoáng đờ ra, một cánh tay của hắn đang “bóp” lấy cái cổ
trắng tuyết như thiên nga của Lâu Lan Chỉ Thủy, thoáng chốc, ôn hương
nhuyễn ngọc ổm trọn trong lòng.
Mà hết thảy những chuyện này.
Triệu Phong đều ở thế “bị động”.
- Còn không mau cưỡng chế ta, như vậy mới có thể thoát khỏi Lâu Lan gia.
Lâu Lan gia xấu hổ nói.
Triệu Phong cuối cùng đã minh bạch, vẻ mặt tràn đầy kinh dị, không thể tin được dũng khí và quyết tâm của Lâu Lan Chỉ Thủy.
- Thật ra ngươi không cần phải làm như vậy…
Triệu Phong khẽ đầu.
Nhưng xét thấy ý tốt của Lâu Lan Chỉ Thủy, Triệu Phong cũng không tiện cự tuyệt.
Nếu như có thể thông qua “cưỡng chế” Lâu Lan Chỉ Thủy, khiến cho hai vị
Tôn Giả của Lâu Lan gia sợ ném chuột vỡ bình, cơ hội chạy thoát khỏi nơi này của Triệu Phong lại càng lớn hơn.
Dù sao, tác chiến với hai đại Tôn Giả, cũng không phải chuyện đơn giản.
Vụt vụt…
Đúng lúc này, lão tộc trưởng của Lâu Lan gia và lão giả mặc áo hoa cũng đã đuổi tới nơi phát sinh sự tình.
- Buông Chỉ Thủy ra!
Lão giả mặc áo hoa biến sắc, khẽ quát một tiếng.
- Hừ! Ai dám đến gần, ta sẽ giết chết nàng ta.
Triệu Phong giữ chặt lấy cổ Lâu Lan Chỉ Thủy, khiến mặt đối phương đỏ
bừng, cũng không biết là hô hấp khó khăn hay là bản năng thân thể.
- Dừng tay!
Đám tộc trưởng của Lâu Lan gia, nghiêm giọng quát.
Triệu Phong cười ha ha, “cưỡng chế” thiên chi kiều nữ tuyệt đỉnh nhất
của Lâu Lan gia, đứng trên thuyền Hư Không Hải, hướng không trung Ngoại
Vực bay đi.
Thế nhưng.
Triệu Phong vừa mới bay lên không trung, còn chưa thoát ly Bát Hoang
Thánh Thành, thì từ phương xa lại có một luồng khí tức Tôn Giả, phóng về phía bên này.
- Lão tộc trưởng, cho dù chúng ta không ra tay, những thế lực khác của Bát Hoang Thánh Thành cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.
Sắc mặt Lâu Lan gia âm trầm bất định.
- Ý của ngươi là…
Trong mắt lão tộc trưởng lóe lên tinh mang.
- Để hắn cho người khác tiện nghi, còn không bằng chúng ta “quân pháp
bất vị thân”. Vì toàn thể vận mệnh của Lâu Lan gia, bỏ qua một tiểu nữ,
ngược lại cũng đáng.
Vẻ mặt Lâu Lan gia chủ vặn vẹo, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng hung ác.
Nghĩ đến “giải thưởng” của ba đại Tông phái chí cao, ánh mắt của lão tộc trưởng cũng nóng rực lên, dần dần lộ ra một tia ác độc.
- Được!
Lão tộc trưởng liếc nhìn Lâu Lan gia chủ một cái thật sâu, đột nhiên phất tay ra lệnh.
Nếu người làm cha như Lâu Lan gia chủ còn có thể bỏ qua con gái, hắn còn lời gì để nói nữa?
- Tất cả mọi người nghe lệnh, bắt lấy Triệu Phong!
Lão tộc trưởng và Lâu Lan gia chủ đồng thời hạ lệnh, dẫn đầu đám cường giả, đuổi theo Triệu Phong.
Vù…
Lúc này, thuyền Lam Lôi Hải Thiên đã bay lên cao, tiếp cận Hư Không Hải Ngoại Vực.
- Lâu Lan cô nương… Thân tộc của ngươi, dường như cũng không thèm để ý đến sinh tử của ngươi…
Triệu Phong có chút ngoài dự liệu, buông Lâu Lan Chỉ Thủy ra.
Nếu như Lâu Lan gia đã không để ý đến sinh tử của Lâu Lan Chỉ Thủy, Triệu Phong cũng định thả cho nàng rời đi.
- Phụ… Phụ thân…
Sắc mặt Lâu Lan Chỉ Thủy trở nên tái nhợt, thất vọng sâu sắc, bất lực và cô độc chưa từng có.
Đứng trên Liễu Vọng Đài của thuyền, thân thể mềm mại của nàng lung lay sắp đổ.
Giờ phút này.
Cha ruột của nàng và phần đông thân tộc, đều bỏ qua sinh tử của nàng, kiên quyết hùng hổ đuổi giết.
- Ngươi còn không đi?
Triệu Phong có chút ngoài dự liệu, khẽ đẩy Lâu Lan Chỉ Thủy.
- Ta không thể quay về nữa.
Lâu Lan Chỉ Thủy cắn nát bờ môi, chảy ra vài giọt máu, vẻ mặt kiên quyết.
- Trên thuyền Hư Không Hải của ngươi, không phải còn thiếu một phó
thuyền trưởng sao? Chỉ Thủy có thể thử, cho dù là nha hoàn, thị thiếp
của ngươi… Cũng không cần bất cứ thù lao gì, ngươi hãy dẫn ta theo…