Trong Thánh Địa.
Ba tòa chủ Linh Phong, như Kình Thiên cự trụ, xuyên thấu trời mây, uy thế Thiên Địa vô cùng, trường tồn từ cổ chí kim.
Chủ Linh Phong chính giữa, phiến phế tích di chỉ kia, chính là - Vạn Cổ Thánh Phong.
Hai bên trái phải Vạn Cổ Thánh Phong, có hai tòa chủ Linh Phong, phân biệt được hai siêu cấp đại Tông Tam Tinh nhập trú.
Bên trái chủ Linh Phong, chính là địa bàn của “Huyền Chân Thánh Tông”.
Huyền Chân Thánh Tông, bên trên chủ Linh Phong.
Bên trong thư các lượn lờ một mùi hương u tĩnh thoang thoảng, không nhiễm trần thế.
Triệu Phong trong lòng mang kính ý, cũng có vài phần tâm thần lo lắng
không yên, nhìn qua vị nam tử tóc trắng cao ngạo trước mắt này.
Hắn, chính là Đoan Mộc Thanh.
Đoan Mộc Thanh tóc như tuyết trắng, hai mắt tựa sao, tướng mạo có thể
nói là hoàn mỹ, làn da trắng nõn, góc cạnh rõ ràng, hình dáng dương
cương như đá cẩm thạch.
Hơn nữa.
Vị Đại Đế này, khí chất ôn hòa, nhất cử nhất động, đều khiến người ta một loại cảm giác như được tắm gió xuân.
Tóm lại, đây là một vị truyền kỳ Đại đế hoàn mỹ, lại rất bình dị gần gũi.
- Ngươi chính là Triệu Phong? Không cần khẩn trương, tại Chân Vũ Thánh
Địa này, cho dù là Tử Vong Đại Đế đích thân tới, cũng không thể làm tổn
thương lấy một cọng tóc của ngươi đâu.
Đoan Mộc Thanh quan sát Triệu Phong, dáng tươi cười ấm áp như gió.
Nỗi lòng của Triệu Phong, dần dần phục hồi bình tĩnh.
Lúc trước, Đoan Mộc Thanh vượt không ra tay, dùng Hình chiếu Đại Đế, uy hiếp chúng Vương Giả, lệnh Tử Vệ quỳ xuống.
Sức mạnh to lớn kinh thế hãi tục đó, khiến cho Triệu Phong chấn động quả thực không nhỏ.
Lúc này.
Triệu Phong khôi phục tỉnh táo như trước, nhạy cảm phát giác, ở chỗ sâu trong đáy mắt Đoan Mộc Thanh, có một tia cấp bách.
Không khó tưởng tượng.
Đoan Mộc Thanh đối với có tình huống có quan hệ tới “Tử Dạ Thánh Chủ”, rất vội vàng muốn biết.
Chỉ là, Đoan Mộc Thanh hàng ngày rèn luyện tâm tính cực tốt, cử chỉ ôn
hòa ưu nhã, không có bất kỳ thúc giục, mà là trước hết bình ổn nỗi lòng
của Triệu Phong.
Kế tiếp.
Không cần Đoan Mộc Thanh hỏi thăm, Triệu Phong liền lấy ra Tử Thánh Lệnh, kể lại tình huống từ “Di tích Tử Thánh”.
Lần thứ nhất tiến vào Di tích Tử Thánh, cùng với lần thứ hai tiến vào Di tích Tử Thánh.
Đối với việc mình từng xung khắc với hộ vệ của Di tích Tử Thánh, Triệu Phong cũng đề cập qua.
Đương nhiên, trọng điểm vẫn là, Triệu Vũ Phỉ bị Tử Dạ Thánh Chủ chọn là
người thừa kế y bát, cùng với hiện trạng của Di tích Tử Thánh.
Nghe được “Di tích Tử Thánh” gặp phải một ít nguy cơ, Đoan Mộc Thanh cũng khó che dấu nỗi lo lắng trong lòng.
- Thật không nghĩ tới, Tử Dạ cô cô vẫn còn trên thế gian, còn ở trong
một Bí cảnh ẩn mật. Hơn nữa, sau khi vẫn lạc vạn năm, còn có thể thu
được một vị truyền nhân huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng.
Đoan Mộc Đại Đế cảm khái nói.
Sau khi biết rõ quan hệ củaTriệu Phong cùng với Tử Dạ Thánh Chủ, ánh mắt Đoan Mộc Thanh, càng thêm ôn hòa hơn rất nhiều.
Ánh mắt kia, giống như đang nhìn một vãn bối.
- Triệu Phong, ngươi làm sao lại trêu chọc phải “Tử Vong Đại Đế”. Vị Đại Đế này, có được Tử Vong Chi Mâu, dưới Huyền Quang cảnh, không ai dám
nói có thể thắng được hắn.
Trong thần sắc của Đoan Mộc Thanh, lộ ra một tia ngưng trọng.
Đối với Tử Vong Đại Đế, bất luận là vị Vương Giả, Đại Đế nào, cũng không có khả năng không kiêng kị.
Triệu Phong đem tình huống tao ngộ “Ngân Không Tông Sư”, đại khái nói qua một lần.
Giết chết Ngân Không Tông Sư, trước khi vẫn lạc, đối phương đã phát động một tấm Tử Vong Lệnh Bài.
Vì thế mới khiến Triệu Phong bị mang theo “Tử vong truy sát”.
Bất quá, tình huống về “Thần linh nhãn”, Triệu Phong cũng không có đề cập.
Nhân tố “Thần linh nhãn” này, chỉ làm gia tăng khát vọng nhất định phải bắt được Triệu Phong của “Tử Vong Đại Đế”
- Thì ra là thế, trong lúc ngươi thủ hộ Di tích Tử Thánh, mới đụng phải tử vong truy sát lệnh...
Trên mặt Đoan Mộc Thanh, hiện ra vài phần tán thưởng cùng cảm kích.
Từ sau khi gặp mặt, nỗi lòng Triệu Phong rất nhanh bình ổn, cái loại
tỉnh táo, không kiêu ngạo không tự ti này, tuyệt đối không phải thiên
tài bình thường có thể làm được.
Đoan Mộc Thanh, cũng không có nhìn ra Triệu Phong có được “Đệ Cửu Thần Mâu”
Dù sao, Đoan Mộc Thanh cũng không phải là truyền nhân của Bát Đại Thần
Mâu, cho dù phát hiện huyết mạch đồng tử của Triệu Phong bất thường,
nhưng cũng sẽ không nghĩ nó liên quan đến Thần Mâu.
Truyền nhân Thần Mâu như Tử Vong Đại Đế, đã rất hiếm có rồi, còn Thần
Mâu Thủy Tổ chân chính, cũng là duy nhất trong vũ trụ này, cho dù đối
với Đại Đế mà nói, cũng đều vô cùng xa xôi.
Sau nửa canh giờ…
Đoan Mộc THanh đã đem tiền căn hậu quả, kể cả một ít chi tiết, đều hỏi rõ ràng.
- Triệu Phong, ngươi mới vừa gia nhập Thánh Địa, muốn đặt chân ở chỗ này, đầu tiên cần có một thân phận.
Đoan Mộc Thanh dừng lại một chút, trong mắt một mảnh ấm áp yêu mến.
Thế nhưng Triệu Phong lại rùng mình.
Vị này Đoan Mộc Đại Đế này, hiển nhiên muốn sắp xếp cho Triệu Phong, cũng cho hắn một thân phận.
Đối với người bình thường mà nói, muốn nhập trú Thánh Địa, thậm chí đặt
chân trong Tông phái Tam Tinh, đó là mơ ước xa không thể nào với tới.
Nhưng mà việc này đối với Đoan Mộc Thanh mà nói, chỉ là chuyện nhỏ.
Đoan Mộc Thanh, sẽ vì mình mà an bài thân phận gì đây?
Trong lòng Triệu Phong, cũng âm thầm suy đoán.
- Như vậy đi, ta sẽ thu ngươi làm Chân Truyền đệ tử, dễ dàng cho ngươi đặt chân tại Huyền Chân Thánh Tông.
Đoan Mộc Thanh lại cười nói.
Chân Truyền đệ tử?
Con mắt Triệu Phong trừng lớn.
Kết quả này, khiến cho hắn rất bất ngờ.
Được một vị Đại Đế, thu làm Chân Truyền đệ tử, điều này tất nhiên là ảnh hưởng đến bước ngoặc nhân sinh vận mệnh của hắn.
- Như thế nào, ngươi không nguyện ý ư?
Đoan Mộc Thanh cười một tiếng.
- Đệ tử nguyện ý.
Triệu Phong lập tức làm một cái lễ bái sư tiêu chuẩn.
Từ khi tu hành cho đến bây giờ, Triệu Phong trước đó đã có hai vị lão sư.
Hai vị lão sư trước đó, đều tạo nên một sự thúc đẩy rất lớn đối với nhân sinh vận mệnh của hắn.
- Ha ha, Triệu Phong. Ta thu ngươi làm đệ tử, không chỉ vì nể mặt mũi
của Tử Dạ cô cô, mà còn bởi vì rất tự tin với ánh mắt nhìn người của
mình.
Đoan Mộc Thanh cười nhạt, trong đôi mắt như sao, lộ ra một tia cơ trí.
Với cảnh cấp độ Đại Đế Hư Thần Cảnh của hắn, sao lại nhìn không ra thể chất huyết mạch, thậm chí tiềm lực của Triệu Phong?
Nói đơn giản.
Triệu Phong hoàn toàn có tư cách để làm đệ tử của hắn.
Nếu như, đổi lại một cái
thiên tài bình thường, cho dù có quan hệ với Tử Dạ Thánh Chủ đi chăng
nữa, Đoan Mộc Thanh cũng sẽ không đem hắn thu làm Chân Truyền đệ tử,
nhiều nhất cũng chỉ là đệ tử ký danh mà thôi.
- Triệu Phong, ngươi tạm thời ở chỗ này. Mấy ngày nữa, vi sư sẽ tổ chức một “Nghi thức thu đồ đệ”.
Đoan Mộc Thanh nói.
Nghi thức thu đồ đệ?
Triệu Phong sững sờ, cường giả cấp Đại Đế, chính thức thu đồ đệ, đều làm một hồi điển lễ, điều đó đương nhiên phải cực kỳ phong cách.
Chỉ là.
Điều này không giống với tính cách tác phong của Đoan Mộc Thanh.
Đoan Mộc Thanh tổng thể cho hắn cảm giác, không quá khoa trương, mà là vô cùng bình thản, ít khi xuất hiện.
- Qua mấy ngày nữa, ta sẽ đi Quần Đảo vực Thiên Lô. Trước đó, thân phận của ngươi, còn phải thông truyền ra ngoài.
Đoan Mộc Thanh giải thích nói.
Triệu Phong nghe vậy, không khỏi giật mình.
Đoan Mộc Thanh làm lớn như thế, chính là muốn cho Triệu Phong, nhanh chóng dung nhập Huyền Chân Thánh Tông.
Quan trọng nhất chính là, muốn bao bọc Triệu Phong.
Nếu như ngoại nhân biết được, Triệu Phong là đệ tử của Đoan Mộc Đại Đế, cũng sẽ kiêng kị đối với hắn ba phần.
Ba ngày sau…
Đoan Mộc Thanh tại phủ đệ của mình, cử hành một hồi “Nghi thức thu đồ đệ”.
Nghi thức thu đồ đệ này, cũng không có tận lực thông báo, chủ yếu là
nhắm vào các cao tầng Tông phái, cùng với một ít Chân Truyền đệ tử.
Nhưng nghi thức của ngày hôm ấy, số lượng Vương Giả Đại Đế tới tham gia cũng không ít.
Những Nửa bướcVương Giả, Tôn Chủ, lại càng là nhiều không kể xiết.
Trong lúc diễn ra nghi thức.
Triệu Phong tiến hành từng bước, bái Đoan Mộc Thanh làm sư.
Chuyện này, đã oanh động Huyền Chân Thánh Tông, cũng truyền khắp hai đại Thánh Tông, Tông phái Nhị Tinh ở ba mươi ba Linh Phong bên cạnh.
Trong lúc diễn ra nghi thức.
Triệu Phong cũng nhìn thấy được mấy vị Vương Giả cao tầng của Kim Sơn Tông.
Vị lam y Vương Giả kia, đối với Triệu Phong vô cùng nhiệt tình, giống như trưởng bối nhà mình.
- Triệu tiểu hữu, chúc mừng.
Lý lão râu bạc, mặt mũi tràn đầy vui mừng.
Triệu Phong chỉ cùng Lý lão râu bạc trao đổi một phen, cũng để cho hắn đem tin tức, truyền cho Vĩnh Phong điện chủ.
Triệu Phong có thể đi vào Thánh Địa, chính là nhờ Vĩnh Phong điện chủ trợ giúp.
- Nhất định nhất định.
Lý lão râu bạc, trịnh trọng gật đầu.
Hắn biết rõ thực lực chân chính củaTriệu Phong, dưới tay của Đoan Mộc Đại Đế, nhất định có thể càng thêm phát triển.
Trong lúc diễn ra nghi thức.
Triệu Phong cũng nhận thức một ít Chân Truyền đệ tử của Huyền Chân Thánh Tông.
“Huyền Chân Thánh Tông” là Tông phái cấp bậc Tam Tinh, Chân Truyền đệ tử, phần lớn đều là đệ tử của Đại Đế.
Huyền Chân Thánh Tông, nhân vật cấp Đại Đế, chí ít có bảy tám vị.
Trong đó bất kể là tư lịch hay bối phận của Đoan Mộc Đại Đế, đều là cực cao.
- Không ngờ lại là hắn...
Ở bên trong đám chân truyền đệ tử, có hai người, trợn mắt há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Triệu Phong.
Hai người này, lần lượt là một vị thiếu niên tóc ngắn và một vị thanh niên cao gầy.
- Giang sư đệ, làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi biết vị Triệu Phong này?
Một người Chân Truyền đệ tử trong số đó, kinh ngạc nói.
Thiếu niên tóc ngắn cùng thanh niên cao gầy nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Hóa ra.
Hai người này, chính là lúc đầu đã xuất hiện trên Hư Hải đấu trường, là Giang Phàm và Thần Dịch Lâm.
- Hử?
Triệu Phong hình như có cảm ứng, lập tức nhìn thấy được hai người này.
Giang Phàm cùng Thần Dịch Lâm, hai gã Thánh Địa thiên tài này, khiến Triệu Phong ấn tượng rất sâu.
Nhất là Giang Phàm, có được huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, ngày xưa
tại Hư Hải đấu trường bày ra thực lực, là kinh khủng cỡ nào?
Khi đó Triệu Phong chỉ mới tu vi Nửa bướcĐan Nguyên Cảnh, chỉ sợ đỡ không được một chiêu của Giang Phàm.
Mà lúc này.
Kinh ngạc chỉ còn lại là hai người Giang Phàm.
- Chỉ mới một năm, tu vi của hắn, đã vượt qua ta, còn được Đại Đế nhận làm đệ tử...
Trong lòng Giang Phàm khiếp sợ, có chút không thể nào tiếp nhận.
Một năm nay, hắn cũng là thiên tân vạn khổ, mới đột phá đến Đan Nguyên Cảnh trung kỳ.
Luận địa vị.
Hắn là Chân Truyền đệ tử củaThánh Địa Tông phái Tam Tinh.
Mà hết thảy những điều này.
Triệu Phong chỉ cần dùng một cái “Nghi thức”, đã đứng ngang hàng với Giang Phàm.
- Nhị vị sư huynh.
Triệu Phong mỉm cười đi tới, chủ động chào hỏi cùng hai người Giang Phàm, Thần Dịch Lâm.
Hai người Giang Phàm, nụ cười có chút mất tự nhiên, cùng Triệu Phong đáp lại.
Tuy nói, địa vị bây giờ của Triệu Phong, so với hai người bọn họ, cũng chỉ là ngang hàng nhau.
Nhưng một năm trước.
Hai người căn bản không xem trọng Triệu Phong, cho rằng ngày sau, hai bên cũng sẽ không có giao tế gì.
Bởi vậy.
Ngày xưa lúc Triệu Phong đưa ra thỉnh cầu, hai người đã rất dứt khoát cự tuyệt.
- Ha ha, Cổ La Đại Đế, vị đệ tử huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng của ngươi, cùng Triệu Phong, tựa hồ có quen biết đây này.
Đoan Mộc Đại Đế mỉm cười, cùng một vị lão giả cổ bào khác nói chuyện.
Vị Cổ La Đại Đế kia, đúng là sư tôn của Giang Phàm.
- Huyết mạch của Triệu Phong này cùng với huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc
Bảng cũng không sai biệt nhiều lắm. Càng đặc thù chính là, huyết mạch
của hắn là nhãn đồng, ngay cả lão hủ cũng đều có chút nhìn không thấu.
Cổ La Đại Đế tán thán nói.
Cấp độ Đại Đế, thường nhân khó có thể với tới.
Ở đây, bất luận vị Đại Đế nào, lúc ánh mắt đảo qua Triệu Phong, đều mở miệng chúc mừng Đoan Mộc Đại Đế.
- Giang Phàm, huyết mạch tiềm lực của Triệu Phong này, tuyệt đối không
thua ngươi. Ngày sau, ngươi phải cùng với hắn nhiều trao đổi một chút.
Thanh âm thần niệm của Cổ La Đại Đế, vang lên trong đầu Giang Phàm.
- Đệ tử hiểu rõ.
Trong lòng Giang Phàm như là đánh vỡ ngũ vị bình (*), không biết là tư vị như thế nào.
(*) năm bình gia vị, ý chỉ cảm giác của lẫn lộn đan xen
Nghe ý tứ sư tôn, chính là muốn hắn tạo dựng quan hệ tốt với Triệu Phong.
Thứ nhất, thực lực địa vị của Đoan Mộc Đại Đế, so với sư tôn của hắn, còn cao hơn một chút.
Thứ hai, tại trong mắt sư tôn, tiềm lực và thành tựu tương lai của Triệu Phong này, tuyệt đối sẽ không thua mình.
Đối với bất kỳ điểm nào, Giang Phàm đều không dám hoài nghi.
Nhất là điểm thứ hai, Triệu Phong này không biết có được kỳ ngộ gì, chỉ trong vòng một năm, tu vi đã vượt qua mình.