Bán Thần Di Viên.
Những thiên tài vừa mới gia nhập Thánh Địa, thừa nhập áp lực thiên địa
to lớn, các loại năng lực thủ đoạn, đều bị áp chế đến cực hạn.
Một vài thiên tài Tiểu Đan Nguyên Cảnh, bất kể là hô hấp hay động, đều có chút khó khăn.
Trong thời gian ngắn, bọn hắn còn phải thích ứng áp lực thiên địa tại nơi này.
Thân hình Triệu Phong đứng trì trệ tại chỗ, sau đó lạnh nhạt cất bước hành tẩu.
Áp lực thiên địa tại Bán Thần Di Viên này tuy lớn, nhưng so với Mộng cảnh Thái Cổ, thì chẳng khác gì tiểu vu gặp đại vu.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, quét qua mỗi một cành cây ngọn cỏ, viên đá hòn sỏi, đều có một loại cảm ứng kỳ lạ.
Trong mơ hồ.
Giống như có một luồng ý chí bất hủ bất diệt, đang khống chế một phương không gian thiên địa to lớn.
- Khô Lâu đường chủ.
Triệu Phong thử liên hệ với Khô Lâu đường chủ trong Vạn Quỷ Châu.
Kết quả lập tức phát hiện, Khô Lâu đường chủ không thể đi ra ngoại giới.
Điều này, Triệu Phong cũng chẳng cần phải suy nghĩ nữa.
Mấy ngày trước, hắn đã hiểu tương đối toàn diện đối với tư liệu tin tức về Bán Thần Di Viên.
Bán Thần Di Viên cũng có quy tắc tương ứng.
Đầu tiên.
Thiên tài tiến vào di viên, chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình, không thể mượn nhờ “Ngoại lực”.
Dưới luồng ý chí mơ hồ đó, Khô Lâu đường chủ đã bị gắt gao áp chế trong Vạn Quỷ Châu.
Triệu Phong lại thử liên hệ với Tiểu Tặc Miêu.
Lần này, ngược lại thành công.
Meo meo.
Tiểu Tặc Miêu xuất hiện trên vai Triệu Phong.
Bởi vì Tiểu Tặc Miêu chính là linh sủng của Triệu Phong, cho nên mới không bị hạn chế ở trong này.
Bằng không thì những lưu phái tu hành như Tuần Thú Sư, ở bên trong di viên này, chẳng phải chỉ có thể mở to mắt mà nhìn hay sao?
Cùng lúc đó.
Tại một nơi nào đó trong Bán Thần Di Viên.
Thanh niên sáng ngời, ngưng mắt nhìn một cái vòng tay màu đen.
Ô...ô...ô...n...g!
Vòng tay màu đen này khẽ lắc lư, bên trong tràn ra một luồng lực lượng khí tức Vương Giả Hư Thần Cảnh.
- Tam điện hạ, ý chí “Bán Thần” bên trong di viên này, khống chế sức
mạnh thiên địa to lớn, chế ngự quy tắc của ta, ta cũng không giúp ngươi
được.
Bên trong vòng tay, mơ hồ truyền đến một thanh âm.
- Bán Thần Di Viên, quả nhiên không tầm thường. Như vậy thì hãy mở to
mắt mà chờ, chậm rãi hưởng thụ niềm vui có được từ trò chơi này a.
Thanh niên sáng ngời “Ôn Lạc An” vui vẻ nói, nở nụ cười ấm áp.
Bán Thần Di Viên.
Những thiên tài có ý đồ “ăn gian” trong Thánh Địa, đều lộ vẻ uể oải chán nán.
Trong Bán Thần Di Viên này, hết thảy “Ngoại lực”, đều mất đi tác dụng.
Đương nhiên, trên thế gian này cũng không có chuyện tuyệt đối.
- Thành công rồi, sư tôn quả không hổ là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh,
không ngờ rất lâu trước đây, đã lưu lại hậu thủ trong Bán Thần Di Viên
này.
“Mộng Hi” với mái tóc xanh tung bay, khẽ phất tay một cái, chợt xuất hiện một cái ngọc giác tử lân.
Ngọc giác tử lân này, thoạt nhìn chỉ là một đạo cụ đơn giản.
Bản thân nó, không có công năng trữ vật, cũng không thể chứa bất kỳ thứ “Ngoại lực” nào.
Thế nhưng.
Cầm ngọc giác tử lân này trong tay, trên gương mặt Mộng Hi chợt nở nụ cười tươi tắn như hoa, ẩn hàm một luồng tự tin cường đại.
- Đã như vậy, trước hết ta sẽ xông vào Bách Hoa Viên một lần. Sau đó
tiến công chiếm đóng “Vạn Bảo Lâu” hoặc là “Dưỡng Tâm Điện”…
Trong lòng Mộng Hi đã có chủ ý, thân hình vừa nhoáng lên một cái đã biến mất.
Cho dù là trong Bán Thần Di Viên này, thân pháp tốc độ của nàng, vẫn mông lung ảo diệu như cũ.
Bán Thần Di Viên, nghe tên là biết một cái lâm viên rất lớn, kỳ thực nó là một cái không gian Bí cảnh khổng lồ.
Trong di viên này.
Có ẩn chứa rất nhiều kỳ ngộ, địa điểm bảo tàng, nhưng kèm theo đó là nguy cơ đầy rẫy.
Những tư liệu tin tức về “Bán Thần Di Viên”, trong đám thiên tài Thánh Địa, phần lớn đều biết sơ đôi chút.
Khác biệt ở chỗ.
Một vài thiên tài lại nắm giữ được nhiều tin tức hơn.
- Ừm, dựa theo kế hoạch, bước đầu tiên là đến “Tử Yên Hồ” trước. Nơi đó, có thể phát huy được ưu thế của ta lớn nhất.
Triệu Phong cũng có mưu đồ của mình.
Trước đó, hắn đã nghiên cứu qua tư liệu tin tức về Bán Thần Di Viên.
Vù…
Thân hình Triệu Phong nhảy lên, hóa thành một đạo tàn phong tử điện.
Con đường dưới chân, được tạo nên từ Thanh Ngọc Thạch.
Toàn bộ con đường ở Bán Thần Di Viên, phần lớn đều do loại Thanh Ngọc Thạch này, còn lại những nơi khác đều là cây cỏ thảo mộc.
Căn cứ theo kinh nghiệm của tiền nhân.
Đi trên con đường Thanh Ngọc Thạch này, bình thường sẽ không lọt vào sự
công kích của những Yêu thú dị linh cường đại bên trong di viên.
Dù sao thì trong di viên này, phần lớn phạm vi cũng là cây cỏ rừng hoa, những khu vực này, ẩn tàng mối nguy hiếp rất lớn.
Mà linh thức giác quan của người đến từ bên ngoài, ở trong di viện này,
đồng dạng cũng bị áp chế, bình thường sẽ không khinh suất tiến đến khu
vực bên ngoài con đường Thanh Ngọc Thạch này.
Một lúc sau…
Bịch…
Thân hình Triệu Phong nhảy lên, hạ xuống một gốc cổ mộc cao chọc trời.
Thần Linh Nhãn của hắn mở ra, từ trên cao nhìn xuống, nắm bắt địa hình thực cảnh ở nơi này.
- Còn may, Thần Linh Nhãn sở trường về giác quan, ở đây vẫn có thể phát huy được một phần tác dụng nhất định.
Triệu Phong rất nhanh đã xác định được “vị trí” đại khái của mình.
Những thiên tài tiến vào di viên, cho dù đều có tin tức liên quan, nhưng rất ít người có được địa đồ nguyên vẹn.
Bởi vì Bán Thần Di Viên cứ năm trăm năm mới mở ra một lần.
Cho đến nay, Chân Vũ Thánh Địa chỉ mới thăm dò được sáu bảy thành địa
vực, vẫn còn một vài khu vực cấm kỵ hoặc là chưa được biết đến.
Triệu Phong thông qua Thần Linh Nhãn quan sát, kết hợp với tin tức có hạn về địa lý ở trong tay mình, liền đoán được phương vị.
Bởi vậy.
Phương hướng Tử Yên hồ mà Triệu Phong nhắm đến, đã vô cùng rõ ràng rồi.
Bịch…
Triệu Phong lại gia tăng tốc độ, cũng không phi hành, mà triển khai thân pháp, chậm rãi sử dụng khinh thân thuật di chuyển.
Dọc đường.
Triệu Phong còn ngẫu nhiên gặp được hai thiên tài Thánh Địa.
Sau khi tiến vào Bán Thần Di Viên, tất cả mọi người, đều bị chuyển dời đến một vị trí nào đó trên con đường Thanh Ngọc Thạch.
- Ầm…
Trên đồng cỏ ở dốc núi cách đó không xa, chợt truyền đến âm thanh đánh nhau.
Vài tên thiên tài Thánh Địa, phát hiện một cây “Kỳ thảo” đã tuyệt tích ở bên ngoài, có thể thức tỉnh huyết mạch, khiến huyết mạch kích phát tác
dụng.
Thế nhưng.
“Kỳ thảo” này chỉ có một cây, bên cạnh còn có mấy đầu trân thú Thượng Cổ, thực lực sánh ngang Đại Đan Nguyên Cảnh.
Trên sân, một trận hỗn chiến.
Tổng cộng có bốn năm tên thiên tài Thánh Địa, lục tục gia nhập chiến cuộc.
Triệu Phong chỉ nhàn nhạt liếc qua, những thiên tài Thánh Địa này, đều không phải là thiên tài của Huyền Chân Thánh Tông.
Còn gốc kỳ thảo kia, mặc dù giá trị khá cao, nhưng Triệu Phong cũng chẳng muốn thma gia náo nhiệt.
Trong Bán Thần Di Viên, kỳ ngộ vẫn còn rất nhiều.
Hắn tự nhiên có mưu đồ cho riêng mình, mà mục đích chính là “Tử Yên hồ”.
Triệu Phong tiếp tục di chuyển.
Dọc đường, hắn đều tránh gặp mặt những thiên tài Thánh Địa khác, nhằm tránh phát sinh xung đột.
Chẳng qua.
Trong Bán Thần Di Viên, phạm vi diện tích khá lớn, tất cả mọi người đều bị quản chế tốc độ, thậm chí còn không thể phi hành.
Nửa ngày sau.
Hành trình của Triệu Phong, chỉ mới được hai phần ba quãng đường.
Đúng lúc này…
Phía trước lâm viên, chợt xuất hiện một ngôi lầu tháp, bên ngoài phát ra ánh sáng kim loại.
Thật ra.
Triệu Phong đã cảm nhận được luồng bảo khí mênh mông trùng thiên, phát ra từ tòa tháp lâu kim loại đó.
- Ồ? Lâu tháp phía trước, chẳng lẽ chính là Vạn Bảo Lâu?
Bước chân của Triệu Phong, thoáng dừng lại một chút.
Vạn Bảo Lâu, chính là một đại kỳ ngộ trong Bán Thần Di Viên, ẩn chứa rất nhiều bảo bối trân tàng của cả đời “Bán Thần”.
Những bảo bối này, có một số là Thần binh chấn thế, một số là dị bảo quý hiếm, có đủ loại năng lực kỳ lạ.
Có người từng nói, những dị bảo quý hiếm trong Vạn Bảo Lâu, tùy tiện một kiện, cũng có thể thay đổi vận mệnh của người bình thường.
Mấy vạn năm qua.
“Vạn Bảo Lâu” đã lưu truyền ra ngoài một ít dị bảo quý hiếm, tất cả đều sáng lập nên rất nhiều truyền kỳ.
Một chiếc nhẫn thần kỳ, cũng tạo nên một vị Vương Giả Hư Thần Cảnh.
Một khối lệnh bài cổ quái, có thể xây dựng lên một cường Tông Nhị Tinh.
Một đồng tiền thần bí, có thể khiến cho một người bình thường, nghịch thiên cải mệnh.
Ngoài ra.
Bên trong Vạn Bảo Lâu, còn có một số đạo cụ đặc thù, cùng loại với Hư
Thần Thủ Hộ, có thể sử dụng trong Bán Thần Di Viên mà không bị hạn chế
bởi “ngoại lực”.
Bởi vì những đạo cụ này, bản thân xuất xứ từ di viên, không bị sức mạnh thiên địa to lớn hạn chế.
Đủ loại nguyên nhân, khiến cho “Vạn Bảo Lâu” trở thành Thánh Địa của phần đông thiên tài, được xem là một mục tiêu trọng yếu.
Quả nhiên.
Lúc Triệu Phong đến “Vạn Bảo Lâu”, xung quanh đã có không ít thiên tài Thánh Địa, số lượng khoảng chừng bốn năm mươi người.
Phải biết rằng.
Bây giờ chỉ mới là giai đoạn đầu của Bán Thần Di Viên.
Mỗi lần Bán Thần Di Viên mở ra, kéo dài chừng nửa tháng.
- Mới ngày đầu tiên mà Vạn Bảo Lâu đã tụ hội nhiều thiên tài như vậy rồi.
Triệu Phong không khỏi cảm khái.
Hắn đã từng nghiên cứu qua về “Vạn Bảo Lâu”, cũng không phải là không cân nhắc chuyện đầu tiên sẽ tiến công chiếm đóng chỗ này.
Thế nhưng, trải qua suy tính thật kỹ, hắn mới quyết định từ bỏ việc tiến quân Vạn Bảo Lâu đầu tiên.
Chuyện này có hai nguyên nhân:
Thứ nhất, Vạn Bảo Lâu cạnh tranh quá mức kịch liệt. Trong lầu có đủ loại khiêu chiến, nguy cơ trùng trùng.
Chỉ dựa vào lực lượng cá nhân, ở trong Vạn Bảo Lâu, rất khó có thể chịu nổi.
Trừ phi mạnh như đám người “Nam Cung Thánh”, “Mộng Hi”.
Nói đơn giản.
Muốn tiến quân vào Vạn Bảo Lâu, tốt nhất phải tạo thành đoàn đội.
- Triệu sư đệ.
Trước Vạn Bảo Lâu, có một tiểu đội chừng năm sáu người, bên trong truyền đến một thanh âm.
Chủ nhân của thanh âm đó, chính là “Đổng Kiếm”.
Đổng Kiếm ở trong tiểu đội ngũ của cht, mà người cầm đầu, chính là “Nam sư huynh” – Một trong Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa.
Triệu Phong dừng bước.
Bây giờ, hắn có hai lựa chọn:
Thứ nhất, gia nhập vào tiểu đội Thánh Tông của đám người Nam sư huynh.
Thứ hai, cự tuyệt.
- Triệu sư đệ còn chưa gia nhập đội ngũ, nhiều người lực lớn, cùng nhau tiến quân vào Vạn Bảo Lâu.
Đổng Kiếm rất nhiệt tình, vội vàng thúc dục.
Triệu Phong gia nhập cht không lâu, có quan hệ duy nhất với một người, đó chính là Đổng Kiếm này.
Hai người đều xuất thân môn hạ của Đoan Mộc Đại Đế.
- Ha ha, thực lực của Triệu sư đệ không tệ, lần trước đánh bại “Tả Hồng”, ta đã tận mắt nhìn thấy.
Trong đội ngũ, những người khác cũng biểu đạt thiện ý.
Trong Bán Thần Di Viên, phần đông Tông phái đều cạnh tranh, đệ tử của bổn Tông gặp nhau, đều chiếu ứng cho nhau.
“Nam sư huynh” cầm đầu, mặt không biểu tình, cũng không cự tuyệt.
Nhiều người lực lớn.
Thực lực của Triệu Phong ở trong mắt hắn, chỉ có thể đứng vào hạng “trung bình”, ít nhất cũng sẽ không gây cản trở.
Đối mặt với lời mời của Đổng Kiếm, Triệu Phong thoáng trầm ngâm một chút.
Ánh mắt của hắn khẽ lóe lên, vẻ mặt trở nên dứt khoát.
- Đổng sư huynh, thật xin lỗi, ta có kế hoạch của mình, không thể gia nhập đội ngũ của các ngươi được.
Triệu Phong tiếc nuối mà nói.
Mục tiêu đầu tiên của hắn, chính là “Tử Yên hồ”.
Vạn Bảo Lâu không thích hợp với Triệu Phong.
Hắn gia nhập Thánh Tông không lâu, cũng không quen biết gì những đệ tử Chân truyền này.
Ngay cả Đổng Kiếm, mặc dù nói là đồng môn của Triệu Phong, nhưng sâu
trong lòng hắn, Đổng Kiếm cũng không có bao nhiêu thiện ý với Triệu
Phong, thậm chí còn cảm thấy ghen ghét, mang tâm lý như bị đối xử bất
công.
Hết thảy những điều này.
Trong lòng Triệu Phong sáng tỏ như gương.
Ở đây, không thể so với Phù Loan Điện ở Hiểu Nguyệt Tông năm xưa.
Trong Bán Thần Di Viên, hắn không có bằng hữu chân chính, cũng không có người nào để chính thức tin tưởng.
Cho dù Triệu Phong gia nhập đội ngũ của “Nam sư huynh”, ở trong Vạn Bảo
Lâu cạnh tranh kịch liệt, chắc chắn sẽ bị người ta lợi dụng, nhưng lợi
ích cuối cùng, lại không được chia sẻ bao nhiêu.
- Vạn Bảo Lâu… Tạm thời không thích hợp với ta.
Sau khi Triệu Phong cự tuyệt, thân hình chợt nhoáng lên, kéo động một chuỗi tàn phong tử điện, tiếp tục lên đường.
Trước khi tiến vào Bán Thần Di Viên, Triệu Phong đã chuẩn bị tâm lý làm
một “Độc hành giả”, đây là một loại tín niệm ý chí chiến đấu rất mãnh
liệt.
Cho dù là độc hành giả, hắn cũng phải đánh ra một bầu trời riêng cho mình.
- Triệu Phong này, không ngờ lại không biết phân biệt tốt xấu…
Triệu Phong cự tuyệt, khiến vẻ mặt của Đổng Kiếm có chút khó coi.
Trong lòng hắn rất bài xích Triệu Phong, vừa ghen ghét vừa không cam lòng, nhưng lại không dám mạo hiểm đắc tội.
Dù sao thì Triệu Phong cũng rất được Đoan Mộc Đại Đế ân sủng, còn hắn chỉ là một đệ tử ký danh mà thôi.
- Hừ, cứ để hắn đi một mình, tự sinh tự diệt đi. Không có thực lực của
Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa, độc hành giả, chỉ có một con đường chết.
Sắc mặt của Nam sư huynh trở nên âm trầm.
Triệu Phong kia, không ngờ lại cự tuyệt gia nhập đội ngũ của hắn, đây quả thực là quét sạch thể diện của hắn mà.