- Chẳng biết hiệu quả của Nhân Ngư Tinh Lệ này như thế nào?
Triệu Phong phát hiện, có hai gã Đệ tử Chân truyền lâm vào một loại tinh thần khí tức kỳ diệu tốt đẹp.
Nhân Ngư Tinh Lệ trong tay hai người này nổi lên một tia thủy tinh thải
huy trong suốt không tỳ vết, bao phủ hể xác và tinh thần của hắn.
Một lát sau, hai gã Đệ tử Chân truyền này mở nhẹ cặp mắt, mâu quang thanh minh, tâm linh trong sáng.
Tâm linh ý cảnh, thậm chí linh hồn của bọn họ tựa hồ đã được tẩy rửa, khí tức trên người mơ hồ có chút biến hóa.
Thực lực hai người cũng không có dấu hiệu tăng trưởng. Nhưng Triệu Phong biết, tâm linh ý cảnh của bọn họ đã tăng lên, lực lượng tâm hồn tiến bộ không ít rồi.
Phải biết rằng, tham hóa Vương Giả Hư Thần Cảnh, chủ yếu là dựa vào tâm tình, cùng với phương diện linh hồn thăng hoa bay vọt.
Chính là bởi như thế, cho nên Nhân Ngư Tinh Lệ này, đối với việc tham hóa Vương Giả Hư Thần Cảnh, mới có sự trợ giúp nhất định.
Đương nhiên, loại hiệu quả này không phải là sự thôi động mang tính quyết định, trừ phi là loại Huyễn Thần Tửu kia.
Nhưng mà đối với dưới Nửa bước Vương Giả mà nói, hiệu quả tẩy rửa tâm
linh ý cảnh của Nhân Ngư Tinh Lệ, căn bản là phi thường hiếm có.
- Tâm linh lực lượng tăng lên, như vậy lực lượng bản thân cũng sẽ tùy theo nước dâng thuyền lên!
Triệu Phong cảm khái, nói.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới một người.
Đó chính là Tân Vô Ngân!
Tân Vô Ngân là kẻ có tư chất thấp nhất trong số các thiên tài mà Triệu Phong từng gặp qua.
Nhưng mà, cấp bậc lực lượng tâm linh ý cảnh của Tân Vô Ngân thì lại có vẻ sâu không thể lường nổi.
Cho dù là hiện tại, Triệu Phong cũng đều không thể dò xét được sâu cạn của Tân Vô Ngân.
- Thử xem sao!
Bàn tay Triệu Phong lấy ra vài viên Nhân Ngư Tinh Lệ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Bên tai hắn, tựa hồ truyền đến thanh âm Nhân Ngư tấu nhạc cổ lão.
Một tia hương vị tốt đẹp, lại mang theo chua cay mặn ngọt cùng đau khổ,
lại tinh thuần trong sáng như vậy, ở trong tâm linh của Triệu Phong thay nhau vang lên.
Tâm linh của Triệu Phong tựa hồ đã được thời gian năm tháng cọ rửa.
Mỗi một lần réo rắt thảm thiết hoặc bi thống, khí tức tình yêu tốt đẹp lại ngọt ngào, tẩy rửa mơn trớn tâm linh của Triệu Phong.
Nhân Ngư Tộc, là một chủng tộc thần bí cổ lão.
Trong cả đời Nhân Ngư Tộc, rất khó chảy xuống vài giọt nước mắt, hơn nữa loại nước mắt ẩn chứa loại tình yêu tinh thuần sâu sắc như thế này, lại càng là vô cùng hiếm có.
Mỗi một giọt nước mắt của Nhân Ngư, cũng sẽ khiến cho tinh thần tình yêu của Nhân Ngư Tộc thăng hoa.
Dưới tinh thần tình yêu ngọt ngào tốt đẹp kia tiến hành tẩy rửa, tâm
linh của Triệu Phong từ lúc ban đầu nhiều cảm xúc cùng xuất hiện, chua
cay mặn ngọt, dần dần có vẻ thông thấu thanh minh hơn.
Tâm linh của Triệu Phong, càng ngày càng trong vắt hơn.
Bỗng nhiên, đủ các loại trí nhớ, ở trong đầu hắn không ngừng bùng nổ trở lại.
Thời đại thiếu niên, một nàng thiếu nữ váy tím cao vút ngọc lập, thanh
mâu lóe sáng, linh động cùng chấp nhất giống như tinh Linh trong gió.
Cái bóng hình váy tím xinh đẹp vẫn luôn một mực ở phía sau, yên lặng chú ý cùng đuổi theo hắn.
Sau khi cửu biệt gặp lại, cái bóng hình xinh đẹp hơi nước mông lung kia, ở trong gang tấc ôm lấy hắn, giống như cô gái thân thiết nhà bên.
Vụt...
Hình ảnh lại nhoáng lên.
Một đoạn trải qua khúc chiết mà hoang đường, ở trong đầu Triệu Phong bồi hồi, bất đắc dĩ cùng buồn bực, thương hại cùng mất mác.
Bỗng nhiên, một khuôn mặt xinh đẹp thanh u tự oán, thanh nhã điềm tĩnh,
quần áo tuyết bạch khinh sa, bóng hình xinh đẹp dung mạo tuyệt mỹ kia,
mông lung giống như tiên tử trong bức tranh.
- Vốn dĩ, ta cũng đã từng…
Tâm linh của Triệu Phong, dưới sự tẩy rửa của từng cỗ từng cỗ tinh thần tình yêu kia, dần dần trở nên tươi sáng trong vắt.
Tâm linh ý cảnh của hắn, giống như tìm được sự tẩy rửa thăng hoa vậy.
Trong đầu hắn, cái hồ nước đồng lực kia, mơ hồ nổi lên vài tia thủy tinh quang trạch trong sáng.
Mỗi một giọt đồng lực, đều là rõ ràng như vậy.
Ngắn ngủn chỉ trong khoảng nửa khắc, tâm linh ý cảnh của Triệu Phong, nhảy vọt thăng hoa.
Mặc dù lực lượng tâm hồn của hắn cũng không có gia tăng, nhưng tâm hồn của Triệu Phong càng thêm rõ ràng minh thấu hơn.
Thậm chí, ngay cả hình dáng tâm hồn, cũng ở hiện ra bên trong ý niệm.
- Đây là ta sao?
Nhận thức của Triệu Phong đối với bản ngã, càng thêm rõ ràng hơn.
Tâm linh ý niệm của hắn, kiên định hữu lực, sương mù tẫn tán, hoàn nguyên bản ngã.
Nửa canh giờ trôi qua, Nhân Ngư Tinh Lệ trong tay Triệu Phong đã tiêu hao gần mười viên.
Cho đến cuối cùng, tâm hắn như chỉ thủy, trong sáng giống như thủy tinh.
- Triệu sư đệ, tình huống không ổn, hành tung của chúng ta dường như đã bị Vương quốc Nhân Ngư phát hiện rồi!
Thanh âm của Thần Dịch Lâm truyền đến.
Triệu Phong mở nhẹ cặp mắt, trong đồng tử có một mảnh thải trạch lưu ly nhàn nhạt, rất nhanh thu liễm.
Nhưng con ngươi của hắn giống như tinh thần sáng ngời, lại như thủy tinh trong sáng.
- Bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Triệu Phong cũng không chút ngoài ý muốn, thông qua bộ hạ Thủy tộc ẩn
núp phụ cận, hắn cơ hồ hiểu biết tình huống phương viên mười dặm xung
quanh.
Một đám lớn người ở quốc gia Nhân Ngư tập sát không ít Yêu Ngư, lại có
không ít kẻ bị Triệu Phong nô dịch. Có rất nhiều Nhân Ngư mất tích,
khẳng định là sẽ kinh động Vương quốc Nhân Ngư.
- Chúng ta mau chóng hành động, trước khi còn chưa có kinh động tới cao tầng của Vương quốc Nhân Ngư!
Thanh âm của Thần Dịch Lâm có chút vội vàng.
Nhưng thanh niên tóc lam trước mắt, thì lại không một chút gợn sóng sợ hãi, ánh mắt trong suốt.
- Chỉ là mất tích một ít Nhân Ngư, trong thời gian ngắn sẽ không kinh
động cao tầng của Vương quốc Nhân Ngư. Theo như ta biết, Nhân Ngư Vương
kia, trong mười năm gần đây, mãi vẫn luôn bế quan chưa ra!
Triệu Phong chậm rãi không chút để ý, nói.
Lúc này trước mặt mọi người có hai con đường:
Thứ nhất, lui lại, đợi tình hình chuyển biến tốt rồi mới tiếp tục tiến vào.
Mọi người cũng đều đã có thu hoạch phong phú, nhất là Triệu Phong, cướp đoạt tài nguyên trân tài khổng lồ.
Thứ hai, mưu đồ cung điện dưới đáy hồ.
Lựa chọn thứ hai, sẽ gặp phải sự nguy hiểm rất lớn, có khả năng bị cả
Vương quốc Nhân Ngư đuổi giết, thậm chí gặp phải Vương Giả nữa.
- Triệu Phong, ngươi rốt cuộc có biện pháp gì hay không?
Giang Phàm nhịn không được, nói.
Ánh mắt Thần Dịch Lâm lóe lên. Lần này một đường thẳng tiến, thập phần
thuận lợi. Tựa hồ như hết thảy cũng đều nằm trong sự tính toán và khống
chế của Triệu Phong.
- Phương pháp rất đơn giản, các ngươi hồi tưởng lại xem, năm đó người
kia đã thành công tiến vào cung điện dưới đáy hồ kia như thế nào!
Triệu Phong mỉm cười cười.
Làm theo năm đó? Mọi người đương nhiên biết!
Mấy ngàn năm trước, vị thiên tài Thánh Địa kia, dưới cơ duyên trùng hợp, cùng Công chúa Nhân Ngư Tộc yêu nhau, hơn nữa dưới sự trợ giúp của Công chúa Nhân Ngư Tộc, đã tiến nhập vào cung điện dưới đáy hồ.
- Theo như ta biết, thế hệ Công chúa Nhân Ngư Tộc đời này, mỹ mạo khuynh thành. Quan trọng hơn chính là, nàng còn chưa có xác định một nửa nhân
sinh còn lại của chính mình!
Triệu Phong lạnh nhạt nói.
- Triệu Phong, đừng nói là ngươi muốn phục chế phương pháp năm đó chứ?
Thần Dịch Lâm bĩu môi khinh thường một cái.
- Trí tuệ của Nhân Ngư Tộc không thua kém nhân loại, cũng không phải là
đứa ngốc. Dùng lại cùng một phương pháp, có thể thực hiện sao?
- Năm đó thành công, là do cơ duyên trùng hợp, chỉ sợ khó có thể phục chế lại lần nữa!
- Nói đi cũng nói lại, trong số chúng ta, có ai có thể khiến cho Công
chúa Nhân Ngư Tộc yêu thương cơ chứ? Đó chính là chuyện vô cùng phiêu
lưu mạo hiểm a!
Mọi người lắc đầu như trống bỏi.
Nhân Ngư Tộc cũng đâu phải là kẻ ngốc, làm sao có thể bị phương pháp đồng dạng, liên tục lừa gạt đến hai lần.
- Ha hả… ai nói thành công năm đó không thể phục chế? Trong số chúng ta, còn có một người như vậy!
Triệu Phong cười khẽ, nhưng cũng không nói rõ ràng ra.
- Ai? Ai có năng lực có thể khiến Công chúa Nhân Ngư Tộc nhất kiến chung tình?
Mọi người đều ghé mắt, liếc nhìn lẫn nhau.
Tựa hồ như trong đám người, cũng không có thiên tài nào đặc biệt tuấn mỹ xuất chúng a.
- Người đó, chính là ngươi!
Triệu Phong nửa cười nửa không, ánh mắt liếc nhìn lên người Giang Phàm.
- A!
Thân hình Giang Phàm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa thì há miệng mắng to.
Cái này chính là đào hố chôn người a!
- Triệu sư đệ, cái này cũng không phải là chuyện đùa a! Ngươi rốt cuộc là có phương pháp gì?
Thần Dịch Lâm nhanh chóng nói.
Luận tướng mạo, Giang Phàm này thập phần bình thường, so với Triệu Phong cũng còn có chút chênh lệch.
- Là như thế này!
Triệu Phong dừng lại một chút, giải thích nói:
- Nhân Ngư Tộc, đồng dạng cũng là ngưỡng mộ cường giả, đối với huyết
mạch cao quý chính là thập phần sùng bái. Mà Giang sư huynh có được
huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, theo như ta từ trong mấy nô bộc Ngư
Nhân Tộc biết được, vị Công chúa Nhân Ngư Tộc này, tâm cao khí ngạo,
thiên tài huyết mạch đồng tộc, cũng đều chướng mắt…
- Ừm, đơn giản mà nói, vị Công chúa Ngư Nhân Tộc này, sùng bái cường giả, ngưỡng mộ kẻ có huyết mạch cao quý!
Triệu Phong tổng kết nói.
Nghe vậy, vài tên Đệ tử Chân truyền chợt lộ ra thần sắc suy ngẫm.
- Cái này không được… Tuyệt đối không được!
Giang Phàm cật lực phản đối, cái phương án này, không nắm chắc chút nào cả.
Cặp mày Thần Dịch Lam khẽ nhíu lại, phương án này vừa mới nghe qua, quả thật có chút giống như đào hố chôn người.
Thứ nhất, tính phiêu lưu quá lớn.
Thứ hai, tình yêu vốn là cơ duyên trùng hợp ngẫu nhiên, không thể ép buộc được.
- Các ngươi nghe xong kế hoạch của ta đã…
Thanh âm của Triệu Phong, đột nhiên đè thấp.
Cuối cùng, chỉ còn lại có Thần Dịch Lâm cùng Giang Phàm, ở trong đầu nghe được kế sách của Triệu Phong.
- Ngươi thật sự nắm chắc sao?
Thần Dịch Lâm dò hỏi.
Sắc mặt của Giang Phàm cũng hơi chút dịu đi một chút.
- Chín thành nắm chắc! Nếu các ngươi không muốn làm, vậy thì dọn đường trở về!
Triệu Phong quả quyết nói.
- Được rồi, Triệu Phong!
Giang Phàm rốt cuộc quyết định đặt cược một lần.
Nếu như không đáp ứng, sẽ mất đi cơ hội tiến vào cung điện dưới đáy hồ.
Một lát sau, dưới sự âm thầm cẩn thận quan sát của mọi người, Giang Phàm bị mấy Nhân Ngư Tộc trói chặt toàn thân.
Bốn gã chiến sĩ Nhân Ngư Tộc cấp bậc Đan Nguyên Cảnh, áp giải Giang Phàm trở về.
Ngoài ra, phụ cận còn có thêm một vài Nhân Ngư khác, trong đó còn có một nàng nữ Ngư Nhân mỹ mạo xinh đẹp.
- Nhân loại ngoại lai này, dám vũ nhục Công chúa Nhân Ngư Tộc, đem hắn đưa đến trong phủ Công chúa, mặc cho Công chúa xử lý!
Triệu Phong phân phó, nói.
Trong đó nàng nữ Ngư Nhân mỹ mạo kia, vừa vặn quen biết Công chúa Nhân Ngư Tộc.
Nữ Ngư Nhân đồng ý, liền đưa “chiến lợi phẩm” Giang Phàm này vào trong Vương quốc Nhân Ngư.
Kế tiếp, hết thảy đều nằm trong sự đoán trước cùng chưởng khống của Triệu Phong.
Toàn thân Giang Phàm bị trói chặt, đem vào Vương quốc Nhân Ngư, quả thật bị đưa tới phủ Công chúa Nhân Ngư Tộc.
Dọc theo đường đi, đại lượng Nhân Ngư đều tò mò ngóng nhìn, nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm.
Ở trong mắt Nhân Ngư, nhân loại cũng là chủng loài quý hiếm, loại chiến
lợi phẩm này đem dâng tặng đến quý phủ Công chúa Nhân Ngư Tộc, tuyệt đối không ai dị nghị.
Dù sao, một ít dị thường trong Vương quốc Nhân Ngư còn chưa đủ chấn động đến cao tầng Nhân Ngư Tộc.
Triệu Phong thông qua đám nô bộc Nhân Ngư này, dùng ánh mắt của bọn chúng, quan sát tiến độ quá trình.
Mà các đệ tử Huyền Chân Thánh Tông khác thì lại hoàn toàn mất đi tin tức.
o0o
Phủ Công chúa Nhân Ngư Tộc.
- Nhân loại? Chiến lợi phẩm?
Một nàng Mỹ Nhân Ngư tuyệt mỹ khuynh thành biếng nhác nằm ở trên giường, nghe được tin tức như thế, ánh mắt sáng chợt lóe lên, lộ ra hứng thú
nồng đậm.
Giống như là ở trong mắt nhân loại, Mỹ Nhân Ngư là giống loài hiếm lạ vậy, Công chúa Nhân Ngư Tộc, cũng không có ngoại lệ.
- Đưa đến đây cho ta!
Vẻ mặt Công chúa Nhân Ngư Tộc tràn ngập chờ mong cùng tò mò.
Đoạn mối tình người – Ngân Ngư mấy ngàn năm trước kia đã bị tộc nhân
Nhân Ngư Tộc liệt vào mối tình Cấm kỵ. Nhưng chẳng biết vì sao, những
thứ càng là Cấm kỵ, càng khiến nàng tò mò nhiều hơn.
Rất nhanh, Giang Phàm toàn thân bị trói chặt, đã được áp giải đến trước mặt Công chúa Nhân Ngư Tộc.
- Ngươi, chính là nhân loại à?
Công chúa Nhân Ngư Tộc vô cùng ngạc nhiên, dùng tay vuốt ve từ trên xuống dưới thân thể Giang Phàm.
Đặc biệt khi nàng đụng đến hạ thể, thân thể Giang Phàm lập tức cứng đờ,
khuôn mặt đỏ lên, cũng có một loại khuất nhục, trong lòng thầm mắng
Triệu Phong một tiếng.
Nhưng đồng thời, trong lòng hắn cũng âm thầm có vài phần chờ mong, cùng
nàng Công chúa Nhân Ngư Tộc cao quý tuyệt mỹ này, tạo thành một đoạn
tình yêu lãng mạn, đó cũng là chuyện tình không tệ a.
Dù sao, hắn từ nhỏ sau khi bị khai quật huyết mạch, vẫn luôn một mực tu luyện trong buồn tẻ.
Giang Phàm hiện tại đến hơn hai mươi tuổi, vẫn còn là một tên xử nam, ngay cả một lần trải qua tình cảm cũng đều không có.
Nghĩ đến đây, Giang Phàm hơi chút phóng xuất ra một tia khí tức huyết mạch của chính mình.
- Ồ? Huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng?
Huyết mạch tâm linh của Công chúa Nhân Ngư Tộc, cũng cảm thấy một cỗ áp bách nhàn nhạt, vô cùng khiếp sợ.
Trong đôi mắt đẹp giống như trăng lưỡi liềm kia, toát ra vẻ kính sợ vô cùng, lại còn lóe lên một tia tinh quang nhàn nhạt.
Trong lòng Giang Phàm âm thầm đắc ý, huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, quả thật không phải bình thường a.
Công chúa Nhân Ngư Tộc? Chỉ như một bữa điểm tâm mà thôi.
Nhưng mà, một câu kế tiếp của Công chúa Nhân Ngư Tộc, lại khiến cho hắn như rơi xuống vực sâu:
- Hì hì… ngươi nhất định là nội gian do nhân loại phái tới, muốn thông qua mỹ nam kế để câu dẫn bản công chúa?
- Hừ! Trò cũ năm xưa, còn muốn trở lại đi thêm một lần nữa! Là tên ngu ngốc nào nghĩ ra kế sách này vậy?
Giang Phàm thiếu chút nữa thì hộc máu, thực sự là đào hố chôn người a.