Một tiếng nổ vang trời phát ra, giống như thiên tai địa chấn, cách ngoài mấy ngàn dặm, cũng có thể cảm thấy rung động.
Ầm…
Từ xa xa nhìn lại, khu vực hạch tâm bạo hưởng, giống như có một đoàn Kim Dương huyết sắc tự bạo, kim quang huyết diễm rực rỡ, tàn sát khắp
phương viên mấy trăm dặm.
Khu vực hạch tâm tự bạo, mơ hồ phát ra một luồng khí tức Thái Cổ cấm kỵ.
Lúc này, uy lực tự bạo so với tại Bán Thần Di Viên ngày xưa, còn mạnh hơn gấp hai lần.
Phải biết rằng.
Lần trước tự bạo, uy năng của hắn thậm chí đủ tàn phá một vị Tử Linh Vương.
Còn lần này, Ôn Lạc An là tự bạo “trạng thái hoàn toàn”, cũng không phải là bí thuật.
Bởi vì, kèm theo việc hắn tự bạo, còn có lực lượng huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, thậm chí cả linh hồn của hắn.
Bởi vậy có thể thấy được, uy năng của việc tự bạo lần này là khủng bố cỡ nào.
Cho dù là Đại Đế, cũng không thể toàn thân trở ra.
Ầm…
Trong vòng nghìn dặm, mọi thứ đều chìm trong bụi bặm.
Khí hậu hoàn cảnh của toàn bộ tiểu vực này, đều chịu ảnh hưởng to lớn.
Cả một mảng rừng cây lớn, tương đương với Bát Hoang Sơn, mà không gian sinh tồn, đại khái không khác gì Hoành Vân Thập Tam Quốc.
Trong Vực này, người mạnh nhất, chẳng qua cũng chỉ là một vị Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh.
Lực lượng tự bạo bực này và khí tức khủng bố mà nó phát ra, thậm chí
khiến một vài tồn tại Đại Đan Nguyên Cảnh đều hãi hùng khiếp vía.
Bụi bặm bao phủ ngàn dặm, thật lâu sau vẫn không tán đi.
- Triệu… Phong…
Hạch tâm khu vực tự bạo, chính là hạp cốc đã bị san thành bình địa, chợt truyền tới một thanh âm lạnh lùng khiến tim người rét lạnh.
Thanh âm đó, khàn khàn lạnh lẽo, phảng phất từ dưới Cửu U Địa Ngục truyền đến.
Chỉ thấy.
Một thân ảnh Tử Vong đầu đội vương miện ám kim, đứng lặng tại chỗ, một thân áo đen rộng thùng thình theo gió mà động.
Tử Vong Đại Đế vẫn đứng lặng tại chỗ, thoạt nhìn, lông tóc không tổn thương chút nào.
Thế nhưng.
Sắc mặt của hắn lại cực kỳ âm trầm, một đôi mắt đen kịt mênh mông, co rút lại bất định.
Trong tầm mắt.
Phạm vi toàn bộ hạp cốc, ngoại trừ Tử Vong Đại Đế ra, những tên Tử Vệ còn lại, ngay cả thi thể cũng tan thành mây khói.
Tử Vong Đại Đế đứng trên mặt đất, dường như có một luồng lực trường vô
hình, khiến cho mặt đất dưới chân của hắn, không để lại chút dấu vết
nào.
Thực lực khủng bố như thể, đủ khiến cho một vài Đại Đế tại Linh Vực Thánh Địa, cũng phải giật mình khiếp sợ rồi.
- Bạch… Bạch Lâm…
Tử Vong Đại Đế đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, chợt biến sắc.
Nếu như nữ hài bạch đồng cũng ở trong phương viên mấy trăm dặm này, vậy thì tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ.
Nàng cũng không có thực lực và năng lực sinh tồn như Tử Vệ.
Tam đệ tử Ôn Lạc An chết, mang đến cho Tử Vong Đại Đế sự sỉ nhục lớn lao.
Trơ mắt nhìn đệ tử bồi dưỡng nhiều năm, tự bạo ngay trước mắt mình, lại
không kịp ngăn cản, điều này là sự vũ nhục và châm chọc cỡ nào?
Mà hết thảy những điều này, đều là do tên Triệu Phong kia đứng sau sắp đặt.
Thế nhưng, nếu như “Nữ hài bạch đồng” có được Mệnh Vận Chi Mâu, lại bỏ
mình trong đợt tự bạo vừa rồi, vậy thì tổn thất quá thảm trọng rồi.
Nghĩ tới đây.
Tử Vong Đại Đế thoáng rên một tiếng, khí sắc càng kém hơn.
Đợt tự bạo vừa rồi, cho dù không thể mang đến tổn thương trực tiếp cho
hắn, nhưng thân thể hắn đã suy yếu, cưỡng ép thúc dục bí thuật, tiến
hành phòng ngự, cũng bị sự cắn trả nhất định.
Điều này đối với Tử Vong Đại Đế đang cần tĩnh dưỡng mà nói, quả thật không khác gì trời tuyết còn có sương lạnh.
- Bạch Lâm.
Tử Vong Đại Đế cưỡng ép thúc dục thần niệm, bao phủ phương viên mấy ngàn dặm.
- Sư… Sư tôn.
Một âm thanh sợ hãi, từ giữa bầu trời xa xa truyền đến.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt nữ hài bạch đồng có chút tái nhợt, dáng vẻ hồi hộp bất định, nhẹ nhàng hạ xuống.
- Không chết là tốt rồi.
Tử Vong Đại Đế không khỏi thở phào một hơi.
Nữ hài bạch đồng quả không hổ là có được “Vận Mệnh Chi Đồng, có khứu giác vô cùng nhạy bén đối với hung cát nguy cơ.
Trước khi Ôn Lạc An tự bạo, nữ hài bạch đồng cũng “vừa vặn” ra ngoài chơi đùa.
Vận khí, cũng là một phần của vận mệnh.
Mà đối với nữ hài bạch đồng có được “Vận Mệnh Chi Đồng” mà nói, nàng thậm chí còn có được năng lực nắm bắt “Vận Mệnh” nhất định.
- Triệu Phong… e rằng đây mới là mục đích thực sự của ngươi a.
Trong đồng tử đen kịt mênh mông của Tử Vong Đại Đế, thoáng nhìn về phía Thánh Địa hải tặc.
Khóe miệng của hắn, nhếch lên một nụ cười tràn ngập lãnh ý.
Chỉ cần có Vận Mệnh Chi Đồng, vậy thì bên hắn, vẫn có phần thắng rất lớn.
- Tam sư huynh… ta sẽ báo thù cho huynh.
Trong mắt nữ hài bạch đồng, chợt lộ ra một tia cảm xúc cừu hận hiếm thấy.
Ôn Lạc An làm bạn cùng nàng một thời gian, nụ cười tươi rực rỡ phảng
phất rõ mồn một trước mắt nàng. Thanh niên sáng ngời đã chiếu cố nàng
rất cẩn thận, muốn quên cũng không quên đi được.
Trên mặt nữ hài bạch đồng, dần lộ vẻ chăm chú, trở nên nghiêm túc hẳn.
- Bạch Lâm, ngươi dự đoán chuyện lần này sẽ tiến triển như thế nào?
Tử Vong Đại Đế hỏi.
Nữ hài nắm giữ Vận Mệnh Chi Đồng này, bình thường không bao giờ để tâm việc gì, rất ít khi thấy nàng có thể tập trung như vậy.
- Tin tức và manh mối cũng tăng lên rất nhiều. Ta nhất định có thể bắt được hành tung vận mệnh của hắn.
Nữ hài bạch đồng lấy tay cầm bút vẽ, khẽ cắn cắn môi.
Theo lộ tuyến Triệu Phong chạy trốn, sau đó lại chiến đấu với Tử Linh
Vương, lượng tin tức mà hắn bại lộ, càng ngày lại càng nhiều hơn.
Hư Không Hải vô tận, tại một nơi xa xôi khác.
Vụt...
Thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi dùng tốc độ cao, hướng về phía mà bỏ chạy.
Trong phòng thuyền trưởng.
- Đáng tiếc…
Triệu Phong vẫn khoanh chân ngồi, không khỏi lộ ra một tia thần sắc tiếc nuối.
Một khắc sau khi Ôn Lạc An tự bạo, Triệu Phong đã thông qua Minh Tâm Ấn, nhìn ra được một thân ảnh mơ hồ.
Sự cường hãn của Tử Vong Đại Đế, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng.
Hơn nữa, trong phạm vi tự bạo, lại không có khí tức của nữ hài tử bạch đồng.
Chẳng qua, việc Ôn Lạc An tự bạo, cũng chính là lần phản kích chính thức đầu tiên sau khi Triệu Phong đối mặt với Tử Vong truy sát.
Trước kia.
Lúc Triệu Phong lâm vào Tử Vong truy sát, đều bỏ trốn bị động, hoặc là tử chiến đến cùng.
Còn lần này.
Triệu Phong không chỉ đánh chết thủ hạ đắc lực dưới trướng Tử Vong Đại
Đế, còn trực tiếp hình thành phản kích nhất định đối với đối phương.
- Khô Lâu đường chủ, thay đổi lộ tuyến đi.
Triệu Phong đột nhiên mở miệng.
Kẻ có được Vận Mệnh Chi Đồng, khiến hắn cảm thấy một tia nguy cơ báo động.
Hắn không thể đi thẳng một đường tới Thiên Thánh Cầm Cung được.
Tiếp theo.
Triệu Phong lại để cho Khô Lâu đường chủ, thay đổi lộ trình “không theo quy luật”.
Mặc dù điểm đến không thay đổi, nhưng lộ tuyến trên đường và quy luật biến hóa thì chưa từng ngừng lại.
Triệu Phong dựa vào một loại trực giác mà áp đụng biện pháp này.
- Chủ nhân, dựa theo lộ tuyến mới, lộ trình sẽ xa hơn một ít, phải mất một năm nữa mới có thể đến Thiên Thánh Cầm Cung.
Khô Lâu đường chủ nói.
- Cứ vậy đi.
Triệu Phong khẽ gật đầu.
Trong một năm tiếp theo, hắn phải dốc lòng tĩnh tu.
Triệu Phong nhắm mắt lại, bắt đầu bế quan.
Hiện nay.
Triệu Phong ngoại trừ số lượng chân nguyên ra, các phương diện khác, đều mạnh hơn Vương Giả Hư Thần Cảnh bình thường.
Vì đẩy nhanh tốc độ tích lũy chân nguyên, Triệu Phong đã chỉnh lý lại một ít chiến lợi phẩm trong Cổ Thiết Giới Chỉ.
Trên thực tế.
Từ sau khi có được kỳ ngộ tại Thiên Cơ Bí Cảnh, vốn liếng trong người Triệu Phong, cơ bản đã hao sạch.
Hắn chỉ còn lại một ít tài nguyên, đều là do cướp đoạt mà có được.
Nhưng đạt tới cấp độ hiện nay, tài nguyên có thể thúc đẩy Triệu Phong tu luyện, lại ngày càng ít hơn.
Hai tháng trôi qua.
Triệu Phong đem Long Viêm Tửu và Điện Vân Tửu còn lại uống hết, nhưng cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
Dù sao đi nữa, Xích Diệt chân nguyên của Triệu Phong, cũng đạt tới cường độ Vương Giả rồi, thậm chí còn hơi nhỉnh hơn Hư Thần Cảnh bình thường.
- Chỉ còn lại nửa chén Huyễn Thần Tửu cuối cùng.
Giữa lòng bàn tay của Triệu Phong, chợt xuất hiện một cái chén thủy tinh màu tím.
Ọc ọc…
Nửa chen Huyễn Thần Tửu cuối cùng, đã bình thường Triệu Phong uống cạn.
Trải qua mấy tháng ma luyện sát phạt gần đây, ý cảnh của Triệu Phong đã
hoàn toàn ổn định, thậm chí trong ổn định còn có phần tinh tiến.
Sau khi uống xong Huyễn Thần Tửu, một luồng cảm giác say men mãnh liệt, chợt bao phủ ý thức linh hồn của Triệu Phong.
Tiếp đó.
Lực lượng của Huyễn Thần Tửu, lập tức bị linh hồn hấp thu, cảm giác say
men này, trực tiếp tác dụng tại phương diện ý thức linh hồn.
Rất nhanh.
Tâm thần ý thức của Triệu Phong, đã tiến vào loại cảnh giới Không Minh huyền diệu khó giải thích.
Chỉ trong mấy nhịp hô hấp ngắn ngủi.
Ý cảnh tin thần của Triệu Phong, đã có cảm giác thăng hoa, cảm ngộ dung hợp với vũ trụ thiên địa, tăng cường trên diện rộng.
Đương nhiên, loại ý cảnh tăng cường này, cũng chỉ ngắn ngủi trong giây lát.
Triệu Phong nắm chặt lấy thời gian, hết sức chăm chú, nhanh chóng tiến vào loại trạng thái cảm ngộ này.
Mười nhịp hô hấp sau.
Loại men say này, từ trên đỉnh cao, chậm rãi hạ xuống.
Sau thời gian uống cạn nửa chung trà.
Ý thức tâm linh của Triệu Phong, triệt để hồi phục tỉnh táo, lắc đầu thở dài một hơi.
Đạt tới cấp độ cảnh giới của hắn ngày hôm nay, hiệu quả của Huyễn Thần
Tửu đã kém mãnh liệt hơn lần đầu tiên rất nhiều, tác dụng tương đối nhỏ.
Cảm ngộ vừa rồi, đối với ý cảnh tinh thần của Triệu Phong, chỉ hơi tăng lên một chút.
Chẳng qua.
Trong quá trình ý cảnh tinh thần tiếp cận Hư Thần Cảnh đại viên mãn, cho dù chỉ là một tia tăng trưởng, cũng là rất khó có được rồi.
- Cảm ngộ của ta đối với ý cảnh thiên địa bây giờ, có lẽ đã vượt qua phần lớn Vương Giả rồi.
Triệu Phong khẽ gật đầu.
Chợt nghĩ, chỉ có Đại Đế Hư Thần Cảnh đại viên mãn, mới có thể áp chế Triệu Phong tại phương diện ý cảnh.
Sau khi ý cảnh tăng lên, tốc độ tu luyện của Triệu Phong cũng theo đó mà tăng lên.
Hai tháng tiếp theo, tu vi của Triệu Phong, vững vàng tiến bước.
Chỉ tiếc, tình hình kinh tế khó khăn, tài nguyên có thể thúc đẩy việc tu luyện, cũng ngày càng ít đi.
Bốn tháng sau khi rời khỏi Thánh Địa Vua Hải Tặc.
Số lượng chân nguyên dự trữ của Triệu Phong, đã đạt tới Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong cực hạn.
Một bước ngắn tiếp theo, Triệu Phong tùy thời đều có thể đạt tới, đột phá đến Hư Thần Cảnh.
- Tấn chức Vương Giả, mặc dù không thể khiến cho thực lực của ta nhảy
vọt về chất, thế nhưng lại khiến cho tu vi nội tình tu vi của ta tăng
trưởng sâu sắc, không còn rào cản nữa…
Triệu Phong khẽ tự nhủ.
Cường độ chân nguyên, cấp độ linh hồn, ý cảnh tinh thần, bất kỳ một
phương diện nào, Triệu Phong đều đạt tới cấp độ Hư Thần Cảnh.
Thứ duy nhất mà hắn khuyết thiếu, chính là lượng chân nguyên.
Lúc trước, đại chiến cùng với Vương Giả, Triệu Phong đều phải tốc chiến tốc thắng, một khi kéo dài, lực lượng sẽ không đủ.
Trong phòng thuyền trưởng.
Triệu Phong chỉ còn cách Nửa bước Hư Thần Cảnh một vách ngăn nhỏ nữa mà thôi.
Mà với tình hình kinh tế của hắn hiện nay, tài nguyên có thể sử dụng, cơ bản đã hao hết.
Một ngày nọ.
Triệu Phong nhắm mắt lại, ý thức tiến vào vòng xoáy vô hình tại trung tâm Hồn Hải tử sắc.
Vụt...
Triệu Phong lại lần nữa tiến vào mảnh đại địa nguyên thủy tự cổ chí kim này.
Đến bây giờ, lực bài xích của Mộng cảnh Thái Cổ đối với Triệu Phong, đã càng ngày càng nhỏ hơn.
Nhất là sau khi dung nhập huyết mạch “Huyền Băng Lân Tộc” của Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, loại lực lượng bài xích này đã giảm mạnh.
Bởi vậy, Triệu Phong mới có thể phát huy được chiến lực mạnh hơn trong Mộng cảnh Thái Cổ.
Cạch cạch cạch cạch…
Triệu Phong bước đi thật thanh, giẫm lên bãi cỏ, tiến thẳng về phía rừng cây trước mặt.
Một lát sau…
Vụt…
Triệu Phong nhảy lên, tiến vào trong rừng cây.
Trong rừng cây, có rất nhiều dã thú trong Mộng cảnh Thái Cổ, nguy cơ trùng trùng.
Triệu Phong mở ra Thần Linh Nhãn, sớm tránh né những dã thú cỡ lớn.
Giai đoạn hiện tại, huyết nhục của dã thú hoặc là nước sông, đã không còn bao nhiêu trợ giúp đối với Triệu Phong nữa.
Hắn cần phải thăm dò tài nguyên mới.
Sau khi tiến vào rừng cây, tốc độ của Triệu Phong mới hơi thả chậm dần.
Trong quá trình này, Triệu Phong đã tao ngộ một đầu độc xà ám phục, một đầu báo gấm, tất cả đều hữu kinh vô hiểm mà giải quyết.
Thăm dò cả buổi, Triệu Phong đã được như ý nguyện, chứng kiến một gốc cây đại thụ che trời, mọc ra một số trái cây.
Có lẽ nguyên nhân tại khí hậu, cho nên những cây cối trong rừng, đều không có trái cây, ngay cả lá cây cũng có chút khô héo.
Duy nhất chỉ có gốc đại thụ che trời này là khí tức bất thường, mọc ra hơn mười trái cây màu hồng, màu vàng.
Nhưng phụ cận gốc đại thụ, lại hết sức yên tĩnh, có một loại không khí khiến người khác cảm thấy áp lực bất an.