Đại Càn Vương triều, hoàn toàn khác so với quốc gia thế tục.
Nó bao trùm hàng ức vạn thương sinh, đứng trên vô số Tông môn, gia tộc, tập hợp đại khí vận của một phương thiên địa tại một thể, trở thành Thần quốc vô thượng.
Đại Càn Thánh Hoàng giận dữ, thây người ngã xuống trăm vạn, máu nhuộm trời xanh, Tông phái Nhị Tinh, Tam Tinh, đều phải run rẩy.
Pháp tắc của Vương triều chính là, trong thiên hạ đều là Vương sĩ, suất sĩ chi tân là Vương thần.
Trên danh nghĩa, địa bàn của Vạn Thánh Tông, cũng thuộc sự quản hạt của Đại Càn Vương triều.
- Nhiệm vụ này… Cũng không phải do Tông môn tuyên bố, có lẽ là đến từ Đại Càn Vương triều.
Trong lòng Triệu Phong chợt sáng tỏ.
Thiên Phong Đại Đảo Vực, cũng là do cơ cấu Vương triều thống trị, chính là Vương hầu phủ.
Vương hầu phủ có một vị Vương hầu hoàng thân quốc thích, nhận được đất phong là một mảnh Hư Không Hải Vực ở phụ cận Thiên Phong Đại Đảo Vực.
Chỉ riêng một khối lãnh thổ của quốc gia này, đã có được tài nguyên nhiều hơn rất nhiều so với Quần Đảo vực Thiên Lô và Quần Đảo vực Cổ Thanh cộng lại.
- Tất cả mọi người đến đông đủ rồi, ta sẽ điểm danh.
Lão giả áo bào trắng lĩnh đội lên tiếng, trên người phát ra một luồng uy thế cường đại.
Trong quá trình điểm danh, đối với một số người không quen biết, lão giả áo trắng đều hỏi thăm một chút về năng lực của người đó.
Lúc nhắc đến hai chữ “Triệu Phong”, lão giả áo bào trắng thoáng dừng lại một chút.
- Năng lực, Tuần Thú Sư?
Triệu Phong đưa tay, vuốt bộ lông tỉ mỉ trên người Tiểu Tặc Miêu, hành động đơn giản thay cho câu trả lời.
Trên mặt lão giả áo bào trắng, thoáng lộ một tia dị sắc.
Tiểu tử Chân Huyền Cấp này, không ngờ lại không hề có nửa điểm kính sợ đối với Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh.
Quảng sư huynh ở bên cạnh thì trong mắt thoáng hiện lên một tia lãnh ý âm lệ.
- Triệu Phong, nhiệm vụ Vương triều lần này, sẽ là ngày tàn của ngươi.
Quảng sư huynh thu liễm cảm xúc, vẫn giữ nguyên nụ cười, đến chỗ Triệu Phong và Vạn Dung mà trò chuyện.
Đối với vị sư muội mỹ nữ ôn nhu nhã nhặn lịch sự này, Quảng sư huynh vẫn một mực ái mộ không thôi.
Trước kia theo đuổi nàng, Quảng sư huynh cũng giành được một chút hảo cảm và sự tín nhiệm của Vạn Dung.
Thế nhưng.
Nhiệm vụ Vương triều lần này, Quảng sư huynh đột nhiên phát hiện, Vạn Dung sư muội lại đi cùng với Triệu Phong.
Trước mặt Triệu Phong, nụ cười vẫn luôn thường trực trên mặt Vạn Dung.
- Tên tiểu bạch kiểm này, cứ để ngươi đắc ý thêm vài ngày nữa…
Quảng sư huynh cố gắng áp chế cảm giác không thoải mái trong lòng.
Không lâu sau…
Đội hình cường đại này, đã lên một chiếc thuyền Hư Không Hải, bay ra khỏi Thiên Phong Đại Đảo Vực.
Trong Hư Không Hải, Triệu Phong quan sát màng khí lam nhạt bao quanh Đại Đảo Vực, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng sông ngòi đồi núi.
Có thể gọi là “Đại Đảo Vực”, hiển nhiên quy mô của nó còn gấp năm đến mười lần Đảo Vực bình thường, mà hoàn cảnh nguyên khí và tài nguyên, lại càng chiếm ưu thế hơn.
Triệu Phong còn phát hiện.
Càng tới gần Đại Lục Vực, nguyên khí thiên địa lại càng nồng đậm, áp lực của không gian, cũng sẽ lớn hơn một chút.
Từ đó có thể thấy.
Cùng một cấp bậc lực lượng, tại Thương Hải chi địa, có thể phá hủy một tòa thành trì, nhưng tiến vào Đại Lục Vực, e rằng chỉ có thể hủy được một tòa núi nhỏ.
Chiếc thuyền Hư Không Hải này, có tốc độ kinh người, còn nhanh hơn gấp rưỡi so với thuyền Hư Không Hải Quỷ Thi.
Hiển nhiên, vặn minh tại Đại Lục Vực, phồn thịnh hơn Thương Hải nhiều lắm.
Ba ngày sau…
Thuyền Hư Không Hải đã tiếp cận một Đảo Vực có nguyên khí mong manh, cũng không chênh lệch Thanh Hoa Vực bao nhiêu.
- Nơi này chính là “Vô Khuyết Vực”, tất cả mọi người… Chuẩn bị chiến tranh.
Lão giả áo bào trắng hết lớn.
Trong thuyền Hư Không Hải.
Triệu Phong mở to mắt, rời khỏi trạng thái tu luyện.
Mấy ngày nay tu luyện củng cố, tu vi của hắn đã đạt tới Chân Huyền Cấp đỉnh phong, không lâu nữa, lập tức có thể đột phá đến Chân Chủ Cấp.
Tu vi tiến triển nhanh, khiến Triệu Phong tương đối thỏa mãn.
Vụt...
Thuyền Hư Không Hải, xuyên qua màng khí của Đảo Vực, bắn ra một trận tia lửa rực rỡ.
- Đảo Vực này, có chút giống Đại lục Thanh Hoa.
Trong lòng Triệu Phong thầm thở dài.
Theo hắn được biết, Vô Khuyết Vực này, là thuộc biên giới thống trị của Thiên Phong Đại Đảo Vực.
Đảo Vực này có thế cục hỗn loạn, vô cùng bài ngoại, qua một thời gian, nó đã trở thành một địa phương không có người quản lý.
Tại một phương diện khác, cũng nói lên Đại Càn Vương triều, đã không còn quyền khống chế lớn như trước kia, đối với những Hư Không Hải Vực xung quanh nữa.
Ví dụ như, Thương Hải chi địa của Triệu Phong, đối với Đại Càn Vương triều mà nói, đã là nằm ngoài tầm với.
Một lúc lâu sau…
Trong tầm mắt, xuất hiện một tòa hoàng cung thành lâu nguy nga hùng tráng.
- Giết hết toàn bộ Chân Linh Cảnh từ trong hoàng cung chạy ra.
Lão giả áo bào trắng hạ lệnh.
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ mạnh rung trời.
Ầm ầm…
Một thanh cự phủ Địa cấp, từ trên trời giáng xuống, mang theo một trận tinh diễm hủy diệt che trời lấp đất, lập tức bao trùm cả tòa hoàng cung thành lâu.
Trong khoảnh khắc.
Hoàng cung thành lâu đã bị san thành bình địa.
Khu vực đô thành của hoàng cung, cũng bị ảnh hưởng, ngay lập tức đã lâm vào một trận hô chém giết thảm khốc.
Trong hoàng đô, có cường giả Chân Chủ Cấp, Đan Nguyên Cảnh tọa trấn, cả đám đều đỏ mắt như nhìn thấy cừu nhân, lao thẳng về phía trước.
Có thể thành lập một quốc gia Vương triều trong Vực Nội, thực lực thật sự cũng không phải chuyện đùa.
Thế nhưng.
Đoàn đội thực hiện nhiệm vụ lần này, là do Tôn Chủ Đại Đan Nguyên Cảnh lĩnh đội, mấy vị Tôn Chủ, đều có Thần binh Địa cấp nguyên vẹn.
Xuất thân từ cường giả Tông phái Nhị Tinh đỉnh phong, cùng cấp bậc thực lực, hiển nhiên mạnh hơn thổ Vương triều này nhiều.
Phụ cận Đô thành, thoáng cái đã lâm vào một trận chém giét thảm khốc.
Lúc đầu, thổ Vương triều còn có sức phản kháng nhất định. Càng về sau, căn bản là một tràng giết chóc nghiêng về một phía.
- Xem ra, Đại Quảng Vương triều cường thịnh nhất Thanh Hoa Vực ngày xưa, cũng bị hủy diệt như vậy chỉ trong một đêm.
Triệu Phong thầm nghĩ.
Hắn gia nhập trận chiến, chủ yếu là phụ trách xử lý những cường giả Chân Linh Cảnh bỏ chạy.
- Đám ếch ngồi đáy giếng các ngươi mà cũng vọng tưởng thành lập Vương triều, tranh đoạt vận số với Đại Càn Vương triều.
Lão giả áo bào trắng chiến lực kinh thiên, liên tục chém giết hai vị Đan Nguyên Cảnh.
Lúc này, mấy vị Đan Nguyên Cảnh vây công một mình hắn, đều liên tục bại lui.
Trong lúc chiến đấu.
Lão giả áo bào trắng còn truyền âm ra lệnh cho những người khác, đi chặn giết đám cá lọt lưới.
Những Chân Linh Cảnh như Triệu Phong và Vạn Dung sư tỷ, thì phụ trách đuổi giết một vài tiểu lâu la.
Một số thành viên hoàng tộc của thổ Vương triều này, dưới sự hộ tống của cường giả, nhanh chóng chạy đến địa phương ẩn nấp.
Triệu Phong phụ trách đuổi giết những con cá lọt lưới.
Mà những thành viên hoàng tộc bị đuổi giết, hoặc là phản kháng, hoặc là quỳ xuống xin tha.
Nguyên tắc của Triệu Phong, chính là đầu hàng thì bỏ qua không giết.
Thực ra.
Trận giết chóc này, cũng không có cái gọi là đúng hay sai, chẳng qua là lập trường bất đồng mà thôi.
Một núi không thể chứa hai hổ.
Trong khối lãnh thổ của Đại Càn Vương triều, há có thể cho phép một Vương triều khác thành lập.
Một lúc sau…
- Cẩn thận, có mai phục.
Triệu Phong giết vào trong một tòa hạp cốc, đột nhiên nghe thấy gần đó có tiếng hét thảm của đội viên trong Tông môn.
- A a…
Một cường giả Đan Nguyên Cảnh và mấy vị Chân Linh Cảnh giết vào trong hạp cốc, liên tục chết thảm.
- Người nào?
Ánh mắt Triệu Phong nheo lại, đứng trên lưng Âm Minh Điểu.
- Triệu Phong, chỉ trách ngươi bộc lộ tài năng quá sớm. Hôm nay, trong đám phiến loạn này, chính là ngày ngươi vẫn lạc.
Một âm thanh khàn khàn truyền đến.
Trong hạp cốc, có một lão giả mang mặt nạ, dáng vóc thấp lùn đi ra, trên tay là một thanh trủy thủ Địa cấp, bên trên vẫn còn lưu lại vết máu.
Ngoài ra.
Phụ cận hạp cốc, lại xuất hiện sáu bảy luồng khí tức cường đại, tu vi thấp nhất cũng là Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ.
Những người này, đều cùng một trang phục màu đen và mang mặt nạ.
- Hai Tôn Chủ, sáu Tôn Giả. Ân gia quả thật coi trọng ta.
Triệu Phong có chút cười nhạo.
Đối mặt với nhiều người trước sau chặn giết như vậy, thiếu niên trong tầm mắt, vẫn cười nhạt tự nhiên.
Một màn như vậy.
Khiến cho bọn người lão giả thấp lùn nảy sinh lòng nghi ngờ, âm thầm đề phòng.
- Tiểu bối, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.
Âm thanh nữ tử âm lãnh từ phía sau truyền đến. Đó là một nữ tử áo đen gầy gò, toàn thân bị một tầng hư diễm u ám bao trùm.
Nàng ta, không ngờ cũng thuộc hệ linh hồn Tử Vong hiếm thấy, từ khi xuất hiện, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Âm Minh Điểu.
Rất nhiển nhiên, lần này chặn giết, là một phen chủ mưu.
- Sát thủ của Ân gia, có thể chính xác chặn giết ta trong thế cục hỗn loạn như vậy. Chắc hẳn trong đoàn đội làm nhiệm vụ, có nội gian.
Trong lòng Triệu Phong sáng rõ như gương.
Nội gian kia, sắp xếp rất chu đáo.
Nếu như Triệu Phong chết trong thế cục hỗn loạn khi làm nhiệm vụ tiêu diệt Vương triều, như vậy cũng sẽ không khiến Tông môn quá nghi ngờ.
Kẻ chủ mưu, hoàn toàn có thể đem tội danh hung thủ, chuyển lên người của đám thổ Vương triều.
- Đêm dài lắm mộng, trực tiếp giết đi.
Lão giả thấp lùn Đại Đan Nguyên Cảnh, tay cầm trủy thủ Địa cấp, thân hình vừa nhoáng một cái, đã dung nhập vào màn đêm đen tối, không thấy đâu nữa.
Vụt...
Khoảnh khắc tiếp theo, một trận hàn ý sắc bén, đâm thẳng vào nội tâm Triệu Phong.
Lão giả thấp lùn này, không ngờ lại là Ảnh Sát đạo hiếm thấy.
Thế nhưng.
Trủy thủ Địa cấp trong tay hắn, chỉ vừa mới tiếp cận Triệu Phong, thì thân hình đã lập tức cứng đờ.
Phốc phốc…
Một thanh trủy thủ u ám thần bí, đâm xuyên đầu của lão giả thấp lùn.
- Làm sao có thể…
Lão giả thấp lùn đứng nguyên tại chỗ, máu tươi nhỏ giọt tí tách xuống đất.
Kẻ giết chết hắn, không ngờ cũng là Ảnh Sát đạo, hơn nữa tạo nghệ còn cao hơn hắn rất nhiều.
Meo meo…
Một con tặc miêu lông xám bạc, xuất hiện sau lưng lão giả thấp lùn, sau đó hóa thành một đạo hư tuyến ám ngân.
Phốc phốc phốc…
Đám cường giả Đan Nguyên Cảnh ở gần đó, trước ngực đều bị xuyên thủng một lỗ máu.
Cuối cùng, chỉ còn lại nữ tử gầy gò, toàn thân được bao trùm trong hư diễm u ám.
Hai tròng mắt của nàng như muốn lồi ra, tràn ngập sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm lưng, hiển nhiên đã bị tạo nghệ Ảnh Sát đạo của Tiểu Tặc Miêu dọa cho giật mình.
Triệu Phong vừa định ra tay, từ trên bầu trời phía xa, đột nhiên truyền đến âm thanh xé gió.
- Triệu Phong thiếu gia, cố lên, chúng ta đến cứu ngươi…
Vài luồng khí tức Đan Nguyên Cảnh, nhanh chóng tiếp cận.
Người cầm đầu là một lão giả áo vải, tu vi cao tới Đại Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong, trong tay cầm một thanh lợi kiếm Địa cấp, hóa thành một đạo hàn cầu vồng màu tím, đâm về phía nữ tử gầy gò.
Nữ tử gầy gò vừa chuẩn bị trốn, đã thấy Triệu Phong đánh tới một chưởng.
Một chưởng này, giống như có một loại ma lực, xuất hiện một cái Mê Cung Huyễn Thành như sương mờ mông lung.
Phốc phốc phốc…
Nữ tử gầy gò ngây người tại chỗ, bị công kích của lão giả áo vải và Triệu Phong liên thủ đánh tới, thoáng cái đã bị trảm sát.
Vụt vụt vụt...
Lão giả áo vải kia, dẫn theo mấy tên trưởng bối Đan Nguyên Cảnh, đã đuổi tới hiện trường.
- Triệu Phong, ngươi không có việc gì là tốt rồi.
Lão giả áo vải dẫn đầu, thở phào một hơi, chùi đi mồ hôi trên trán.
Thì ra.
Đám người này, chính là trưởng bối trong gia tộc của “Triệu Phong”, sau khi nhận được tin tình báo, liền nghĩ cách đến cứu viện Triệu Phong.
- Trưởng lão, các vị thúc bá, các ngươi tới rất đúng lúc.
Triệu Phong chậm rãi nói.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu ngồi trên bả vai hắn, vẻ mặt có chút khinh thường.
Đám người lão giả áo vải, đều không khỏi cảm thấy xấu hổ, sắc mặt cũng có vài phần khó coi.
Nếu như không có Tiểu Tặc Miêu, e rằng lúc bọn hắn chạy tới, có lẽ đã nhìn thấy một cái thi thể của Triệu Phong rồi.
- Đây là Tặc Miêu tiền bối, mấy tháng trước, trong một lần đại kỳ ngộ, ta đã đạt được.
Triệu Phong giới thiệu.
- Bái kiến Tặc Miêu tiền bối.
Vẻ mặt của đám người lão giả áo vải, lập tức trở nên nghiêm túc.
Con mèo này, không ngờ lại dễ dàng xử lý đám cường giả Đan Nguyên Cảnh của Ân gia, còn miểu sát cả một vị Tôn Chủ Đan Nguyên Cảnh.
Meo ồ…
Tiểu Tặc Miêu mặt đầy đắc ý, dáng vẻ như một lão tiền bối.
Đám trưởng bối của Triệu gia, lại càng thêm thụ sủng nhược kinh.
- Triệu Phong, không ngờ ngươi lại thu được đại kỳ ngộ bực này. Có Tặc Miêu tiền bối ở đây, an nguy của ngươi, chúng ta cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.
Lão giả áo vải cảm khái nói.
Trò chuyện trong chốc lát, lão giả áo vải đột nhiên chuyển đề tài:
- Triệu Phong, lần này tới đây, còn có chuyện muốn thông báo với ngươi, để ngươi chuẩn bị tâm lý một chút.
- Ồ? Chuyện gì?
- Khục khục, là về hôn ước giữa ngươi và Thủy Nhi cô nương…