Giờ phút này, Triệu Phong đồng thời được Lạc gia và Vương Hầu phủ cho mời.
Mà trước đó, ba người lão giả mặt béo đang làm loạn, tức thì vẻ mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.
- Vị tướng quân này, Vương Hầu phủ của ta cũng muốn tới thăm, nhưng mấy vị bằng hữu của Lạc gia, lại muốn cường ngạnh kéo ta đi tham gia yến hội của nhà bọn hắn.
Triệu Phong thở dài kể khổ, bộ dạng hết sức vô tội.
Lời vừa nói ra, sắc mặt ba người Lạc gia lập tức đại biến, thiếu chút nữa là hộc máu mắng to.
- Lạc gia gì?
Vị tướng lĩnh lam bào tu vi Nửa bước Vương Giả, đột nhiên trầm mặt, lệnh bài Vương Hầu trong tay, đột nhiên tản mát ra một luồng số mệnh Long uy quân chủ thiên địa.
Dưới tác dụng của Vương Hầu lệnh, tướng lĩnh lam bào Nửa bước Vương Giả, không ngờ có thể phát ra uy thế cấp bậc Vương Giả.
- Không không đại nhân… Ngài hiểu lầm rồi.
Đám người lão giả mặt béo, lập tức sợ tới mất hồn mất vía.
Cho bọn hắn một trăm lá gan, cũng không dám tranh đoạt khách quý của Vương Hầu phủ.
Vương Hầu phủ, chính là cơ cấu thống trị Thiên Phong Đại Đảo Vực, cũng tương đương nắm trong tay một Đại Đảo Vực.
Luận thân phận.
Bọn họ là Nam Phong hầu, đệ đệ của đương kim Càn Hoàng, Bát hoàng tử gặp ông ta, cũng phải gọi một tiếng “thúc thúc”.
Đại nhân vật bực này, cho dù là Tông phái Tam Tinh, cũng không dám khinh suất trêu chọc.
Trên danh nghĩa, Lạc gia, Vạn Thánh Tông, đều là những thế lực nằm trong lãnh địa phân phong của “Nam Phong hầu”.
- Triệu… Triệu công tử, chờ ngài đến Vương Hầu phủ rồi đi Lạc gia cũng không muộn.
Lão giả mặt béo nở nụ cười siểm nịnh.
- Vậy thì tốt.
Tướng lĩnh lam bào cười nhạt.
Lúc này.
Triệu Phong đi cùng tướng lĩnh lam bào, để lại đám người Triệu tộc và Lạc gia ngây ngẩn nhìn theo.
- Sao Triệu Phong lại được Vương Hầu phủ mời? Việc này phải nhanh chóng báo cho gia chủ và thiếu chủ mới được.
- Xem ra, chuyện đối phó với Triệu Phong, phải bàn bạc kỹ hơn rồi.
Ba người Lạc gia, vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Một khi Triệu Phong và Vương Hầu phủ có quan hệ, e rằng hậu trường còn đáng sợ hơn Vạn Thánh Tông nhiều lắm.
Dù sao đi nữa, Vương Hầu phủ cũng là cơ cấu thống trị Thiên Phong Đại Đảo Vực.
Chỉ cần một ý niệm của vị “Nam Phong hầu” kia, rất có khả năng sẽ khống chế sự tồn vong của tất cả thế lực trong phiến Hải Vực này.
Nửa ngày sau…
Một tòa phủ đệ to lớn, xuất hiện trong tầm mắt của Triệu Phong.
Dù cách thật xa, nhưng Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, vẫn có thể cảm ứng được một luồng khí tức Long vận Vương triều hội tụ tại nơi này.
- Đây là Vương Hầu phủ?
Triệu Phong thầm kinh thán, trong phru đệ, hồ nước, lâm viên, thác nước, núi xanh… Tất cả các loại cảnh trí, cái gì cần đều có, bố cục cũng tương đương với “Bán Thần Di Viên”.
Nói là phủ đệ, còn không bằng nói là một Vương quốc tư nhân cỡ nhỏ.
- Tướng quân, rốt cuộc vị quý nhân ấy, mời ta đến có chuyện gì vậy?
Triệu Phong cuối cùng cũng mở miệng nói.
Một đường phi hành đến đây, lúc này hắn mới chủ động lên tiếng.
Vị tướng lĩnh lam bào kia, lộ ra một tia tán thưởng, thiên tài Tuần Thú Sư mới mười bốn mười lăm tuổi này, không ngờ lại có tâm tính nhẫn lực, vượt qua tưởng tượng ở độ tuổi này.
- Ngươi rất nhanh sẽ biết, Vương Hầu đại nhân cũng đang ở trong phủ, nếu như vận khí tốt, nói không chừng ngươi còn có thể may mắn được nhìn thấy.
Tướng lĩnh lam bào mỉm cười, nhưng lại không trực tiếp trả lời.
Triệu Phong cũng không hỏi thêm.
Đối với cơ cấu tước vị của Đại Càn Vương triều, hắn vẫn có sự hứng thú nhất định.
Theo hắn được biết.
Tước vị Vương triều, từ trên xuống dưới, được chia làm: hoàng, công, hầu, bá, tử, nam.
Cao nhất là “Hoàng”, tức là Thánh Hoàng Đại Càn.
Ngoài ra, Thái Thượng Hoàng, Hoàng Hậu, trên nguyên tắc cũng là cấp bậc “Hoàng vị”, hoặc là “Bán Hoàng vị”.
Dưới Hoàng vị, là Công, được gọi là Đại Công, hoặc là Công Vương.
Toàn bộ Đại Càn Vương triều, tước vị Công Vương tuyệt đối hiếm có, những vị “Đại Công” nắm trong tay một Châu, tu vi thường thường đạt tới cấp bậc Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh.
Ngoài ra, còn có một số là thúc bá trưởng bối của Thánh Hoàng Đại Càn.
Dưới Đại Công, chính là tước vị “Vương Hầu”, cũng là tước vị tương đối cao, ít nhất cũng nắm trong tay một Quần Đảo Vực, hoặc là vài Quần Đảo Vực.
Mà “Nam Phong vương”, đó chính là tước vị của Vương Hầu.
Có lẽ có người sẽ nói, tước vị của Vương triều, ngoại trừ địa vị quyền uy ra, không còn ý nghĩa thực tế nào.
Nếu cho là như vậy, thì kẻ đó mười phần sai lầm rồi.
Bởi vì.
Tước vị của Vương triều, cũng tương ứng với cấp bậc “Số mệnh”.
Tước vị càng cao, càng hưởng thụ nhiều số mệnh Vương triều.
Ví dụ như.
Đương kim Thánh Hoàng Đại Càn, hắn có thể hưởng thụ toàn bộ Vương triều, lãnh thổ rộng lớn và khí vận khổng lồ.
Nhờ vào đại khí vận khổng lồ này, cho dù là một tên phế tài “Phế Linh Thể”, chỉ cần hắn lên làm “Thánh Hoàng Đại Càn”, cũng có thể dễ dàng đột phá Hư Thần Cảnh.
Huống chi.
Tư chất huyết mạch của Hoàng tộc, ở Đại Càn là đỉnh cao, Thánh Hoàng tân nhậm, gần như đều là cấp bậc Đại Đế, thậm chí có một số là tu vi Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh.
Bởi vậy, có thể thấy được diệu dụng huyền bí của “số mệnh Vương triều”.
Tước vị khác dưới Hoàng vị, cũng có thể hưởng thụ số mệnh Vương triều cấp bậc nhất định.
Số mệnh lực, là một loại lực lượng vô hình huyền bí, có thể thúc đẩy tu hành, gia tăng các loại nhân tố hữu ích đối với bản thân.
Chỉ cần số mệnh đủ mạnh, việc nghịch thiên cải mệnh cũng không phải là không có khả năng.
Bởi vậy, ở Đại Càn Vương triều, không ít tu hành giả, đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để có được tước vị.
- Đây cũng là lý do mà chỉ cần trong Vực Nội thuộc phạm vi Đại Càn Vương triều, những thổ Vương triều thành lập, ảnh hưởng đến số mệnh Vương triều, đều vị Đại Càn Vương triều cảm ứng được.
Triệu Phong đột nhiên hiểu ra.
Tin tức này, cũng là do hắn sau khi dung nhập vào hoàn cảnh này, mới biết được một số điều cơ mật nhỏ.
Năm xưa, Đại Quảng Vương triều cường thịnh nhất Thanh Hoa Vực, bị hủy diệt trong một đêm, có lẽ là vì nguyên nhân này.
Chỉ cần Đại Càn Vương triều cảm ứng được nơi nào thành lập Vương triều, sẽ lập tức hạ xuống mệnh lệnh và nhiệm vụ liên quan, đem toàn bộ cơ cấu Vương triều hoặc Tông phái của khu vực này, xử lý sạch sẽ.
- Triệu công tử, xin chờ một chút.
Tướng lĩnh lam bào, dẫn Triệu Phong đến trước một tòa lầu các rực rỡ xa hoa.
Triệu Phong đứng yên tại chỗ, có vài phần hứng thú đánh giá.
Rất nhanh, tướng lĩnh lam bào đã đi ra, cười nói:
- Quận chúa cho mời.
- Quận chúa?
Triệu Phong hơi sửng sốt, không khỏi lục lại toàn bộ hồi ức trong đầu.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, vẫn chậm rãi đi đến sân vườn ở sau trướng màn màu hồng.
Vừa tiến vào, Triệu Phong liền đụng phải một người.
Đó là một nam tử nho nhã mặc trường bào cẩm long.
- Là… Là ngươi.
Triệu Phong và nam tử nho nhã kia, đồng thời lên tiếng, nhìn nhau đầy vẻ kinh ngạc.
- Bát hoàng tử.
- Triệu Phong.
Hai người cùng thốt lên.
- Ha ha… Triệu Phong huynh đệ, chúng ta thật là có duyên a.
Bát hoàng tử khôi phục vẻ nghiêm trang, mỉm cười nho nhã.
Trước khi hắn rời đi, nghe nói Quận chúa đã mời một vị Tuần Thú Sư đến đây, vốn cũng không chú ý lắm.
- Các ngươi biết nhau?
Một thanh âm như chuông bạc, từ sau trướng màn màu hồng truyền đến.
Bát hoàng tử lắc đầu, liền cùng Triệu Phong đi ra sân vườn.
- Kỳ quái… Triệu Phong này, rốt cuộc có lai lịch gì, không ngờ còn quen biết với cả Bát hoàng tử.
Vị tướng lĩnh lam bào kia, cảm thấy có chút ngoài dự liệu, nhưng vẫn lập tức khom người rời đi.
Đi qua một khu vườn hoa hồng rợp trời, Triệu Phong và Bát hoàng tử, đi sâu vào trước gian lầu các.
Trước lầu các, có một thiếu nữ khí chất cao quý, dung nhan trang mĩ đang mỉm cười.
Thiếu nữn ày mặc một thân váy dài hoa mỹ, tuổi còn trẻ, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, tiếu dung như tuyết.
Vừa nhìn một lượt, lập tức cảm thấy thiếu nữ này thật giống những công chúa cao quý trong chuyện cổ tích.
- Quận chúa?
Triệu Phong đột nhiên cảm thấy đối phương có chút quen mắt.
Thiếu nữ trước mắt, rất nhanh đã khiến hắn hồi tưởng đến thiếu nữ váy tím mà hắn đã ngẫu nhiên gặp gỡ trong Vô U Lâm.
Lúc đó.
Mục tiêu của Triệu Phong là “Âm Minh Điểu”, cho nên chỉ tùy ý thoáng nhìn qua mấy người thiếu nữ kia.
Không ngờ rằng, thiếu nữ này lại là Quận chúa của Vương Hầu phủ.
Luận quan hệ, vị Quận chúa này và Bát hoàng tử, có lẽ là quan hệ đường huynh muội.
- Triệu Phong, ngươi quả nhiên là vị Tuần Thú Sư thần bí mà ta muốn tìm.
Quận chúa mỉm cười tự nhiên, vui vẻ nói.
Hai người đều khoảng mười bốn mười lăm tuổi, thoạt nhìn cũng không chênh lệch nhau bao nhiêu.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Phong, Quận chúa vội vàng tự giới thiệu:
- Ta là Chu Ngữ Tình.
Chu Ngữ Tình… Ngữ Tình Quận chúa.
Triệu Phong ngạc nhiên gật đầu, cũng không quá câu nệ, ngược lại rất tùy ý.
- Ngữ Tình, muội làm sao biết Triệu Phong?
Bát hoàng tử bất động thanh sắc hỏi.
Vốn dĩ, hắn định trước khi rời đi, nhưng thấy người mà Ngữ Tình Quận chúa triệu kiến đến là Triệu Phong, hắn lập tức thay đổi chủ ý.
- Lúc ở trong Vô U Lâm…
Chu Ngữ Tình lộ nói cười hoạt bát, đem chuyện đã gặp Triệu Phong ở trong Vô U Lâm và quá trình hắn dễ dàng thu phục Âm Minh Điểu, kể qua một lượt.
Trong lúc lắng nghe, ánh mắt Bát hoàng tử thoáng lóe lên.
- Xem ra, Triệu Phong này có lẽ khá am hiểu về lĩnh vực Hồn đạo.
Khóe miệng Bát hoàng tử thoáng nhếch lên một nụ cười.
Sở dĩ hắn lưu lại, chính là muốn tiến thêm một bước, tìm hiểu nội tình về “Triệu Phong”.
Không biết tại sao.
Lúc Bát hoàng tử nhìn thấy Triệu Phong, lại đột nhiên liên hệ với “Tân Vô Ngân” siêu nhiên như Tông Sư trong ký ức của mình.
Tân Vô Ngân chính là một vị thiên tài mới quật khởi tại Vương triều Đại lục trong mấy năm gần đây.
Dùng tu vi Nửa bước Vương Giả, Tân Vô Ngân hiện đã bài danh thứ ba mươi mốt trong hàng ngũ thiên tài Đại Kiền Hoàng Bảng.
Đại Kiền Hoàng Bảng, bài danh trước một trăm, tập hợp toàn bộ thiên tài phong vân đến từ khắp nơi trên Đại Càn Vương triều.
Bài danh trước một trăm, cơ bản đều bị Hoàng tộc, tám đại thế gia, và những Tông phái Tam Tứ Tinh lũng đoạn.
Mà Tân Vô Ngân, không Tông không Tộc, lại có thể dùng tu vi Nửa bước Vương Giả, xếp vào vị trí ba mươi mốt.
Trong một hai trăm thiên tài trên Đại Kiền Hoàng Bảng, tu vi của hắn quả thật không đáng kể đến.
- Ngữ Tình Quận chúa, ngươi tìm Triệu mỗ đến phủ, không phải chỉ đơn thuần là muốn gặp mặt thôi chứ?
Triệu Phong mở miệng hỏi.
Nghe thấy lời này, trên tiếu dung như tuyết của Ngữ Tình Quận chúa, thoáng xẹt qua một tia ráng hồng.
Ngày đó, lúc ở trong Vô U Lâm.
Thiếu niên tóc tím thần bí này, chỉ giơ tay nhấc chân, đã hàng phục được “Âm Minh Điểu”, khiến nàng rất lâu vẫn không thể quên được.
Thiếu niên mái tóc tím phiêu dật, khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất lạnh lùng hấp dẫn này, vẫn thường xuyên hiện lên trong đầu nàng.
Là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, nàng rất sùng bái anh hùng, nhất là đối mặt với thiếu niên thần bí tuấn mỹ mà lại có độ tuổi tương đồng với mình.
Triệu Phong đời này, có một cái “xác” rất nam tính, đối với nữ nhân mà nói, quả thật có sức hấp dẫn trí mạng.
- Triệu Phong, lần này ta tìm ngươi đến, là muốn mời ngươi giúp một việc.
Ngữ Tình Quận chúa thu liễm cảm xúc, lại khôi phục dáng vẻ tao nhã trang mĩ như trước, nhàn nhạt cười.
- Ồ?
Bát hoàng tử thoáng sinh ra một tia hứng thú.
Chuyện mà Vương Hầu phủ không thể giải quyết được, có lẽ không đơn giản a.
Nhân dịp này, hắn vừa vặn có thể tìm hiểu một chút nội tình của Triệu Phong.
- Xem đây.
Ngữ Tình Quận chúa lộ ra vẻ mặt thần bí, trong tay xuất hiện một cái chai thủy tinh trong suốt.
Trong cái chai này, mơ hồ có thể nhìn thấy một con tiểu trùng loại tằm trong suốt như ngọc bích, lớn bằng đầu ngón tay cái, có đôi cánh bán trong suốt.
Tiểu trùng này giống như một kiện tác phẩm nghệ thuật bằng phỉ thúy, toàn thân phì nộn, đang lâm vào ngủ say, khí tức có chút mong manh.
Mặc dù bị cái chai bằng chất liệu đặc biệt kia cản trở, những tiểu trùng màu sắc như ngọc bích kia, vẫn phát tán ra một tia khí tức Thái Cổ mơ hồ.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu lập tức nhảy ra, đứng trên vai Triệu Phong, tròng mắt đảo chuyển.
- Vân Tằm Tiên Điệp.
Bát hoàng tử nhìn thấy tiểu trùng này, không khỏi thất thanh:
- Ngữ Tình, đây chẳng lẽ là thứ mà phụ vương muội trân quý nhất, tuyệt thế trân trùng trong truyền thuyết, xuất thân từ “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”?