Chúa Tể Hắc Ám

Chương 49

Thật là khó chịu!

Aiz...

Cứ vậy mà chết sao?

Hứa Thiếu Minh đột nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười

Hắn đã vì tên phế vật này mà lãng phí thời gian cả một ngày? Một kẻ tầm thường trạng thái phóng xạ 20%, cho dù có chọc đến mình thì đã sao? Rốt cuộc cũng chỉ là con kiến mà thôi. Loại người này, có thể chết bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, vốn không đáng để chính mình phải ra tay.

“Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng.”

“Có những thiên tài như ta, cũng có loại phế thải như Giang Hà.”

“Có lẽ, ông trời muốn dùng loại phế thải này để mài giũa ý chí của ta!”

“Ta chẳng sao cả!”

“Không thể lãng phí thời gian nữa.”

“Đợt thử nghiệm đầu tiên của lớp 12 sắp đến rồi.”

“Theo phong cách của trường, phần thưởng nhất định phải phong phú, hơn nữa phải là loại không dễ tìm thấy trên thị trường, tất nhiên sẽ tích cực tham gia. Vả lại lần trước bị Tô Tiêu Mạt đánh bại trong ba giây, không biết có bao nhiêu người cười nhạo hắn không được, xem ra đây là thời điểm rửa sạch nỗi nhục lần trước.”

Ánh mắt Hứa Thiếu Minh lạnh lẽo.

Đi loanh quanh tuần tra một hồi, không thấy hơi thở của bất cứ người tu luyện nào, Hứa Thiếu Minh nhẹ nhàng rời đi.

Với sức lực hiện tại, nguyên nhân hắn ở vùng ngoại ô này về cơ bản là để càn quét. Vì vậy hắn khí phách vô song đứng đây một ngày cũng không chịu chút ảnh hưởng nào. Chỉ là hắn không biết rằng trong khu rừng cách đó trăm mét, có một bóng người vẫn đang bất động.

Không di chuyển chút nào suốt cả một buổi chiều!

Người đó, chính là Giang Hà!

“Con thú Hoàng Bì đó vẫn chưa đi?”

Giang Hà vẫn đứng yên, Liễm Tức Thuật được vận hành toàn diện.

Hắn cứ tưởng rằng con thú Hoàng Bì sẽ rời đi rất nhanh, không ngờ rằng lại đứng ngay chỗ cách miệng rừng tầm trăm mét, canh giữ hắn cả buổi chiều! Giang Hà không nhìn thấy, nhưng lại vừa vặn đứng ngay hướng gió, có thể cảm nhận được mùi hương kinh tởm của thú Hoàng Bì.

Mùi của vua thú Hoàng Bì lại còn đặc thù hơn nhiều so với thú Hoàng Bì.

Hắn có thể phân biệt được.

Nhưng mà...

Có nhất thiết phải canh cả ngày không?

Hận thù lớn thế sao?

Lẽ nào trong số những con thú Hoàng Bì bị giết có bạn tình của tên này?

Hay là bạn chí cốt?

Giang Hà nhìn sắc trời đang dần mờ đi, cảm thấy trong rừng có một vài thay đổi nhỏ. Theo kinh nghiệm ngày hôm qua, sắp đến thời gian chuyển giao của đêm trắng rồi!

Không thể đợi nữa.

Giang Hà cắn răng, quyết định đi xem đã xảy ra chuyện gì. Khu rừng vào ban đêm nguy hiểm hơn nhiều so với vùng hoang dã. Sau khi trải qua cuộc khủng hoảng ngày hôm qua, bây giờ có đánh chết hắn cũng không dám ở lại trong rừng nữa.

“Đi xem trước đã, không được lại chạy.”

Nghĩ đến đây, Giang Hà thận trọng bước đến vùng ngoại ô.

Chỉ có điều, lúc hắn đi đến chỗ của vua thú Hoàng Bì, cả người đều choáng váng. Vua thú Hoàng Bì xác thực đang ở đây, nhưng nó đã chết rồi.

“Chết rồi?”

Giang Hà sững sờ.

Nhìn vết thương trên người vua thú Hoàng Bì, vết máu đã đông lại từ lâu, chắc đã chết được một thời gian rồi. Nói cách khác, đã có nhà tu luyện khác đi ngang qua đây, thuận tay giết chết con hung thú này?

“Chà.”

Giang Hà gãi đầu, hai má giật giật.

Cho nên là nói...

Hắn không dám thở mạnh, đứng ở trong rừng trốn cả một buổi chiều, chỉ để tránh con vua thú Hoàng Bì đã chết? Giang Hà cảm thấy mình đã làm một chuyện vô cùng xấu hổ.

“Mất hết mặt mũi rồi.”

Giang Hà lau mồ hôi: “May mà không ai nhìn thấy.”

Nhưng cho dù nói thế nào, cuối cùng cũng được toàn mạng ra ngoài, Giang Hà nhìn trái ngó phải, gần như không có ai xuất hiện, cường giả giết vua thú Hoàng Bì có lẽ đã rời đi từ sớm. Hơn nữa, vận khí cũng không thôi, dường như cả chiều không ai phát hiện ra con vua thú Hoàng Bì này, cuối cùng lại rơi vào tay hắn.

“Hây.”

Giang Hà vác cái xác không lồ của vua thú Hoàng Bì lên và rời đi.

Đi được hơn mười mét, hắn nhìn thấy miếng thịt của vua chuột đen mà mình đã vứt bỏ liền thuận tay nhặt nó lên, lúc này mới trở về.

Nói cho cùng, hắn vẫn rất biết ơn vị “cường giả bí ẩn” đó, không chỉ cứu hắn một mạng, còn tặng hắn một món quà lớn như vậy!

Nếu sau này hắn gặp lại vị “tiền bối” này, chắc chắn sẽ cảm tạ hắn ta thật tốt.

“Người tốt sẽ được báo đáp.”

Giang Hà thầm nhủ trong lòng. Nhưng hắn không biết rằng, cái vị “tiền bối tốt bụng” này không chỉ cứu hắn một mạng, tặng thêm một món quà siêu cấp, mà còn giúp hắn canh giữ cả buổi chiều, nếu không thì những người tu luyện khác sớm đã đến mang xác con vua thú Hoàng Bì đi rồi!

Đương nhiên những lời này nếu để Hứa Thiếu Minh nghe được, chỉ sợ sẽ tức ói ra máu?

Người tốt?

Ơn cứu mạng?

Tặng một món quà lớn?

Huống hồ, bạn học Hứa không chỉ làm những việc này, ngay cả băng nhóm lưu manh mà Giang Hà chọc phải hắn cũng thuận tiện giải quyết hết.

Không thể không nói---

Hắn đúng là một người tốt!
Bình Luận (0)
Comment