Chưa Tới Ngày Về

Chương 13

Ta đứng ở cửa cung tỉ mẩn quan sát rồi trèo tường nhảy xuống. Thật đáng kinh ngạc, đã qua nửa ngày rồi những vẫn không có ai ở đây canh giữ. Ta đi vào không có một trở ngại, dường như mọi chuyện còn đang đợi ta phía trước.

Xa xa ta thấy trong cung đèn đuốc sáng trưng, liền thong thả đi vào từ cửa chính.

Thái tử ngồi trên ghế chủ vị, cả điện trống trơn không một bóng người. Hắn vẫn mặc thường phục kim tuyến màu đen thêu mãng xà của thái tử, chắc hẳn là vừa từ cung trở về. Hắn dùng một tay đỡ trán, nhẹ nhàng day day. Dù ta chưa đến gần nhưng vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Thấy ta đi đến hắn mới bỏ tay xuống, lạnh nhạt nói: “Chịu quay về rồi?”

Ta không nói gì mà chỉ nhìn hắn đăm đăm, trong mắt không có lấy một tia tình cảm.

Nam nhân này chính là người ta thích, là người rất nhiều năm trước ta từng ao ước ở bên. Ta cứ cho rằng mình hiểu hắn được phần nào, nhưng bây giờ lại cảm thấy xa lạ như chưa từng quen biết. Hắn là thái tử, ao ước cầu mong hắn chia cho một chút tình cảm có lẽ là lỗi của ta, là ta đã đi quá giới hạn. Tại sao một mặt muốn cưới ta, mặt khác lại muốn giết oan cả nhà ta? Ở bên nhau bao nhiêu năm nay, vậy mà hắn lại giấu ta nhiều chuyện đến thế. Ban đầu nói muốn lấy ta, là do thật lòng muốn lấy ta, hay là muốn lấy sự ủng hộ của Bắc Cương rộng lớn?

Ta nhớ về từng chuyện trước kia, lại quay về tổn thương trước mặt, hiện giờ chỉ thấy tức cười. Chắc là do sắc mặt của ta kích thích hắn, ánh mắt hắn sắc như dao, chỉ hận không thể chém ta một nhát ngay lập tức.

“Nàng cho rằng nàng và thái tử phi trao đổi thư ta không biết sao? Nàng cho rằng ta không biết trước khi nhập đông cung nàng và hắn từng nói với nhau những gì sao? Nàng cho rằng ta không biết đêm nay nàng đi đâu sao? Gả cho ta đúng là đã để nàng chịu khổ rồi nhỉ.”

Mặt hắn lạnh xuống: “Nếu không phải vì thánh chỉ cưỡng ép, có khi các nàng đã sớm được ở bên nhau lâu rồi. Ngày đó ta một lòng muốn lấy nàng cũng không sợ cãi nhau với phụ hoàng, hoá ra tấm chân tình của ta chỉ là trò cười.”

Hắn cầm bát thuốc trên bàn lên, từng bước từng bước tiến lại gần ta: “Mấy ngày nay, mỗi lần nàng thị tẩm xong trở về đã uống cái gì? Nàng không muốn mang thai con của ta?”

Ta chưa từng thấy hắn tức giận như thế. Mùi rượu nồng nặc hoà lẫn mùi thuốc đắng. Lúc hắn mang thuốc lại gần, mùi thuốc nồng làm ta gay mũi, dạ dày trào lên khiến ta bất giác lùi về sau vài bước. Hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, ta lập tức rút kiếm ra. Nhưng hắn chỉ thoáng chuyển động thân mình đã vọt đến trước mặt ta, ta chợt thấy cổ tay tê rần. Chỉ nghe thấy “Leng keng” một tiếng, kiếm trên tay liền tuột khỏi tay. Hắn đứng thật gần, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn ta như nhìn một món đồ không biết nghe lời. Hắn nâng tay nắm lấy cằm ta, để thuốc đến bên môi ta ép ta uống. Ta ra sức giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không giãy ra được. Mùi thuốc đông y đã làm ta khó chịu sẵn, lại thêm dạ dày quặn thắt khiến ta không chịu nổi. Nhìn thấy ta đã uống hết bát thuốc tay hắn mới buông lỏng, ta tiện đà ngồi xổm xuống đất nôn thốc nôn tháo. Khó khăn lắm mới ngừng lại được, ta lại ngẩng đầu lên nhìn hắn. Hắn đứng trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống thân thể đang đau đớn chật vật của ta.

Lòng ta chợt dâng lên nỗi bất an, khàn giọng hỏi hắn: “Liên Vi đâu rồi?”

Hắn cười rộ lên, tiếng cười càng ngày càng lớn: “Lúc nhắc đến một người không liên quan sao nàng phải lo lắng như vậy chứ.”

Hắn khom người ngồi xuống, thờ ơ nhìn ta: “Ta đã hạ lệnh lôi đứa nha hoàn đó ra ngoài đánh chết rồi.”

Lòng ta quặn thắt, toàn thân run rẩy kịch liệt. Vừa hôm qua ta vừa nói sẽ mang em ấy rời đi, từ chỗ ăn chỗ ở đến chuyện chung thân đại sự đều đã sắp xếp đâu vào đấy. Ấy vậy mà… một cô nương tốt như vậy lại không thể hưởng hạnh phúc đủ đầy, chôn thân ở nơi tường cao cung cấm.

Ta đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt, cảm giác xa lạ dâng lên làm ta hoảng hốt, trong lòng dường như hiểu ra điều gì. Nhớ lại từng chuyện năm xưa, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Ta chật vật đứng dậy, khắp người đều dính bụi đất: “Hắn đối xử tốt với ta là do thấy áy náy, còn ngươi thì sao, ngươi vì cái gì?”

Ta nghiêng đầu, tốt bụng nhắc lại cho hắn nghe: “Vì Bắc Cương mà ngươi lấy Hạ Nam Nhứ, vì triều đình mà Định Viễn hầu không còn tồn tại. Rốt cuộc đối với ngươi ta có tác dụng gì?”

Nụ cười trên mặt ta càng rõ ràng hơn: “Nếu ta đoán không lầm, là vì ngươi thấy áy náy với ta?”

Hắn lạnh lùng cười, tiến lại gần ta: “Nàng hỏi ta vì cái gì sao?” Dứt lời hắn bế bổng ta lên đi về phía nội điện rồi ném ta lên giường.

“Hôm nay ta sẽ nói cho nàng biết ta vì cái gì!”

Khắp người ta đau đớn, một tia lí trí còn sót lại làm ta vội lần sờ tay áo. Vật phòng thân ngày trước đại ca tặng giấu trong ống tay áo lập tức tuột xuống tay ta. Mũi tên đã chuẩn bị xong rồi. Nhìn thấy hắn cách ngày một gần, ta không chút do dự khẽ động đầu ngón tay ấn xuống một cái. Chiếc nỏ này tuy nhỏ nhưng lực lại không hề nhỏ. Một tên lao đi găm vào vai hắn. Nhìn xem, những thứ đại ca tặng ta xưa nay chưa từng là vật tầm thường. Cho dù ta đã tránh chỗ hiểm ta nhưng lực như vậy cũng đã làm hắn bị thương. Hắn hơi dừng lại, ánh mắt nhìn ta có vài phần tự giễu, sau đó lại tiếp tục tiến gần hơn. Ta nhắm mắt ấn thêm một cái nữa. Máu tươi thấm ướt áo hắn, nhưng vì mặc áo đen nên không nhìn ra màu máu, chỉ nhìn thấy một khoản sẫm màu trước ngực.

Ta mở mắt ra, rít lên từng chữ: “Đừng có chạm vào ta, ta thấy ghê tởm lắm.”

Mặt hắn đã biến thành tái nhợt. Mũi tên kia có vấn đề! Dù ta chưa ngâm chúng vào độc dược nhưng khi mũi tên chịu lực cản khi đâm vào da thịt sẽ tạo thành móc câu. Ta biết hắn chưa bị thương đến lục phủ ngũ tạng, nhưng hai phát liên tiếp như vậy người bình thường làm sao chịu nổi. Tay ta run run chống người đứng dậy. Hắn nhìn thật sâu vào mắt ta rồi ngã xuống bất tỉnh. Ta hoảng sợ vỗ mặt hắn rồi lao ra ngoài gọi thái y. Hắn được người ta nâng ra ngoài, sau đó cửa cung lập tức bị người khoá lại.

Ta ngồi trong điện thấp thỏm không yên, không ngừng day huyệt thái dương đang đau nhức.

Ngày hôm sau, ta mờ mịt không biết mình đã thiếp đi tự bao giờ. Tiếng người mở cửa làm ta giật mình thức giấc. Ta mở mắt, chưa thích ứng được với ánh sáng nên nheo mắt lại.

Giọng của một công công nào đó the thé truyền đến: “Hoàng hậu nương nương đến.”

Ta quỳ xuống hành lễ, ngẩng đầu lên thấy hốc mắt của hoàng hậu nương nương đỏ hoe, nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.

Ta ngập ngừng một lát cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng hỏi: “Thái tử điện hạ…”

Bà ngắt lời ta: “Bản cung thật sự đã coi thường ngươi, ngươi dám mưu hại đương kim thái tử! Cũng may là thái tử đã tỉnh, nếu không tru di cửu tộc cả nhà ngươi còn chưa hết tội.”

Nói rồi bà ta phất tay, ngay lập tức có công công bưng lên một bình rượu.

“Ngươi tự mình kết liễu đi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không liên luỵ đến Tần phủ. Sống ở đông cung lâu như vậy ta cũng thấy mệt mỏi rồi, nên dừng lại ở đây thôi.

Nhìn về nơi tường cao cung cấm mà lại nhìn không thấu lòng người, trùng trùng điệp điệp làm người ta ý loạn tình mê. Ta thong thả nâng chén rượu lên, không một chút chần chừ sợ hãi.

Đúng lúc này, cửa cung đột nhiên có người mở mạnh ra.

“Chờ đã!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc của người ấy, tay ta vội vàng đặt rượu đến bên môi. Vỏ kiếm xé gió lao tới làm văng chén rượu trong tay, rượu trong chén tràn ra mặt đất. Thái tử quỳ xuống bên cạnh ta, thân thể hắn hãy còn yếu lắm, chỉ quỳ thôi mà miệng vết thương đã nứt ra, miếng vải trắng quấn trên vai bị máu tươi nhiễm đỏ.

“Là nhi thần quản giáo không nghiêm. Chuyện trong cung của nhi thần xin mẫu hậu để nhi thần tự mình giải quyết.”

Hoàng hậu giận dữ hét lên một tiếng: “Thái tử!”

Hắn nhặt kiếm lên rồi rút kiếm ra khỏi vỏ: “Tần lương viện đả thương người khác, đôi tay luyện võ của nàng hãy để nhi thần đích thân phế bỏ.”

Ta trợn trừng hai mắt hoảng sợ nhìn hắn. Hắn kéo tay ta ra, gọi hai công công tới giữ chặt ta trên mặt đất.

Ta là con cháu Tần gia, người có thể chết, nhưng võ không thể phế.

Lần đầu tiên ta hèn mọn khóc cầu xin hắn: “Đừng, đừng mà, xin ngươi để ta chết đi được không, đừng phế bỏ tay ta…”

Hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn ta đúng một cái rồi lại cúi thấp đầu, không hề do dự cắt đứt gân tay của ta. Nỗi sợ và đau đớn đan xen vây lấy ta, dường như đã không còn phân biệt được đâu là đau, đâu là sợ. Ta khóc nấc lên như một đứa trẻ, nhưng hắn còn không thèm tỏ ra thương hại. Hắn chưa dừng tay, tiếp tục lôi tay trái ta đang giấu sau lưng ra phế bỏ. Ta đau đến mụ mị đầu óc, đột nhiên trước mắt tối sầm, cứ vậy mà ngất lịm đi.

Trước khi chìm vào bóng tối, hình ảnh cuối cùng ta ngắm nhìn chính là đôi mắt của hắn. Có lẽ trước nay ta nhìn lầm rồi. Trong đôi mắt hoa đào ẩn giấu muôn vàn tinh tuý kia chỉ cất giấu thiên hạ, sẽ không bao giờ nhìn ngắm ta.

Ánh mắt của hắn quá mức xinh đẹp, nếu như vẫn tiếp tục lừa mình dối người nhìn vào đôi mắt sóng sánh tình nồng kia vẫn thấy dịu dàng ấm áp. Bây giờ tỉnh lại mới phát hiện ra, đôi mắt kia mới là lạnh nhạt nhất.

Lần đổ bệnh này trôi qua rất lâu rất lâu. Chờ đến khi ta được tháo băng trên tay xuống thì tuyết đã rơi được ba ngày. Ta uống rất nhiều thuốc nhưng vẫn ho không dứt. Thái tử chưa một lần tới thăm ta, nhưng lễ vật vẫn không ngừng được chuyển tới, người hầu hạ trong cung còn tăng lên gấp ba lần.

Liên Vi cũng về hầu hạ bên ta. Lúc gặp lại em ấy ta vô cùng kinh ngạc, cứ ngỡ đây chỉ là mơ. Em ấy nói ngày ấy thái tử không hề xử tội mình, chỉ lôi xuống giam lỏng. Ta cười ra nước mắt, đây là chuyện vui nhất trong những ngày đau buồn vừa qua.

Ngày được tháo băng, ta giơ hai tay lên nhìn, vết sẹo trên cổ tay còn chưa lành, sâu hun hút như muốn kéo linh hồn ta vào trong đó. Ta thử cử động một chút, thế nhưng đôi tay không còn lấy một phần sức lực. Liên Vi bưng thuốc tới, ta khăng khăng đòi tự mình cầm bát thuốc, nhưng ngay cả bát thuốc cũng cầm không nổi, thuốc đổ ra đầy người. Liên Vi cố gắng kìm lòng không khóc, vừa dọn dẹp vừa nói với ta, từ nay về sau em ấy sẽ làm tay của ta. Ta không rơi một giọt nước mắt, chỉ đăm đăm nhìn ngắm đôi bàn tay.

Đôi tay này đã từng giục ngựa giơ roi, đã từng cầm kiếm nâng gươm. Nhưng hôm nay, ngay cả tự mình uống một bát nước cũng là một điều xa xỉ.

Thái tử phi cuối cùng vẫn tới thăm ta, vẻ mặt vô cùng áy náy, đến nhìn cũng không dám nhìn ta. Nhưng ta không trách nàng. Kể cả đã đoán ra ngày trước nàng cố ý để ta nghe được những lời này, dù vậy ta vẫn không trách nàng. Đây không phải lỗi của nàng, nàng chỉ không muốn lừa dối ta thôi.

Nàng nói thái tử thường xuyên tới đây nhưng là lúc ta đã ngủ say, chỉ dám đứng từ xa nhìn ta một lúc. Thật ra có một lần, ta đã lờ mờ biết được chuyện này rồi. Lúc mơ mơ màng màng thiếp đi, ta có cảm giác có người nhích lại gần giúp ta chỉnh lại chăn, rồi lại gạt những sợi tóc vương trên trán ta ra dịu dàng hôn lên đó. Ta còn mơ hồ nghe thấy một âm thanh nỉ non vờn quanh tan chảy rót vào tai: “Sao nàng không tin ta.”

Ra khỏi hồi ức, ta chỉ mỉm cười nói với nàng, rằng hắn đến hay không đến thì có gì quan trọng?

Trong trí nhớ của ta, thái tử phi luôn luôn dịu dàng đoan trang, có chừng có mực, vậy mà giờ đây lại khóc nấc lên đau lòng nhìn ta. Nàng nói mình chưa từng nghĩ đến chuyện thái tử lại hiểu lầm ta và Tam ca của nàng, bây giờ nàng sẽ tự mình đi tìm hắn thỉnh tội, nói cho hắn nghe đầu đuôi mọi chuyện, như vậy từ nay về sau ta và thái tử sẽ không hiểu lầm nhau thêm nữa.

Ta lại mỉm cười nói với nàng, hiểu lầm hay không hiểu lầm thì có gì quan trọng?

Nàng triền miên vào hồi ức, nhỏ nhẹ nói: “Nếu được lựa chọn lại một lần nữa, muội thành Tam tẩu của ta thì tốt biết bao nhiêu.”

Mấy ngày sau trong cung có biến, hoàng thượng đã băng hà. Vì chuyện này mà thái tử lại càng bận rộn.

Trời trở lạnh, cơ thể ta càng ngày càng yếu. Ta nói với thái y, tân đế chuẩn bị đăng cơ, đây là thời điểm nhạy cảm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra sai sót, trong tình huống này đi làm phiền hắn, chẳng may đại lễ đăng cơ mà có vấn đề gì thì mười cái đầu của bọn họ cũng không đủ chém. Thái y nghe vậy liền sợ hãi tuân theo.

Lúc gặp lại đã là khi hắn đăng cơ làm vua, không biết vì sao làm lễ đăng cơ xong rồi vẫn chẳng có tin tức gì. Người trong đông cung đều chuyển đi hết rồi, ta bị bệnh nặng nên không thể đi lại, cho nên vẫn còn ở lại chỗ này. Hắn mặc trên mình bộ long bào đứng trước cửa cung do dự hồi lâu, ta ngồi trên tháp đều thu rõ ràng hình ảnh này vào trong mắt. Hắn phát hiện ra ta nhìn thấy hắn liền giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì mà cúi đầu thật thấp xuống.

Ta vừa định lên tiếng lại ho khù khụ dai dẳng, khó khăn lắm mới dừng lại được, hướng hắn nói: “Đã đến rồi thì vào đi.”

Hắn bước lại gần, ta cứ nghĩ hắn sẽ ngồi xuống, nhưng hắn lại đến gần đỡ lấy ta. Có lẽ đã cảm nhận được cơ thể ta nhẹ bẫng vô lực, trong mắt hắn chất chứa lửa giận: “Thái y viện làm ăn cái kiểu gì thế này? Sao lâu vậy rồi vẫn chưa có chuyển biến tốt?”

Ta ngắm nhìn hắn một lượt, hắn từ nhỏ đã định có mệnh làm đế vương, bây giờ khoác thêm long bào nhìn lại càng hợp mắt. Ta vỗ về: “Đừng trách bọn họ, cơ thể của ta tự ta hiểu rõ.”

Hắn định nắm lấy tay ta, nhưng vừa chạm vào cả người đau đớn giống như bị đâm một nhát xuyên tim. Hắn không dám dùng sức, cố gắng nhẹ nhàng hết sức nắm tay ta. Nam nhân trước mặt là cửu ngũ chí tôn, vậy mà giờ đây hốc mắt lại đỏ lên một vòng.

Vừa mới đăng cơ nên công việc rườm rà, tuy rằng trước đây đã quen nhưng bây giờ mới là thực sự bận rộn. Hắn ngày càng thường xuyên đến cung của ta, sau đó dứt khoát chuyển hết tấu chương đến ở trong cung ta luôn.Lúc hắn đến còn mang theo một công công lạ mặt luôn đi theo phía sau. Trên tay công công cầm một xấp váy hồng y rực rỡ, cung kính để trên tháp rồi mới lui ra ngoài. Hắn cầm hồng y đến trước mặt ta, thì ra đây là lễ phục của hoàng hậu. Tay áo thêu chỉ vàng đỏ rực, khăn choàng vai, áo choàng đỏ thắm, cầu vai cũng là một màu đỏ tươi. Trên những đường chỉ vàng còn được đính ngọc trai trân quý, mũ phượng hàm châu.

Ta nhìn vinh hoa phú quý, trên mặt chỉ ẩn chứa ý cười nhẹ gật đầu. Hắn sai Liên Vi thu dọn đồ xuống, nói rằng đợi mấy ngày nữa ta khoẻ hơn thì mặc thử xem sao.

Ngày hôm ấy sau khi hắn rời đi, Liên Vi vừa nhẹ nhàng xoa bóp vai cho ta vừa thủ thỉ: “Chủ nhân phải mau mau khoẻ lên, hoàng thượng đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi.”

Ta lắc đầu: “Mỗi một bước đi hắn đều nghĩ cho ta, giúp ta tính toán sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy. Nhưng hắn lại quên hỏi ta có muốn vậy hay không.”

Nói xong ta liền hỏi em ấy bây giờ tiểu hồng mã của ta đang ở nơi nào, ta muốn đi thăm nó. Thế nhưng Liên Vi một mực từ chối mong muốn của ta, trong lòng ta dấy lên nghi hoặc càng muốn đi xem. Chẳng ngờ em ấy quỳ xuống, nói hoàng thượng đã dặn hạ nhân không được nói cho ta biết, rằng tiểu hồng mã của ta đã bỏ đi mất, toàn bộ những người phụ trách chăm sóc đều bị xử phạt. Ta trầm mặc, hỏi em ấy chuyện xảy ra từ bao giờ. Liên Vi trả lời: “Một tháng trước.”

Ta thở dài một tiếng, hạ nhân có tội tình gì đâu mà phải trách phạt bọn họ. Nó thuộc về Bắc Cương, kinh thành không giữ được chân nó cũng là chuyện thường tình.

Lại hai ngày nữa trôi qua, ta biết mình đã đến lúc cạn dầu, sa cơ lỡ vận. Mấy đêm nay hắn luôn ngồi ở bên giường ta, hai mắt đỏ bừng vẫn chưa chịu đi ngủ. Vừa hay đây là cuối năm, tuyết lại dịu dàng rơi xuống như muốn nhìn ngắm nhân gian.

Đêm hôm ấy, ta nhờ hắn đỡ ta ra sân ngồi. Ban đầu hắn không chịu, nhưng thấy ta cố chấp kiên trì mới bao bọc ta trong mấy lớp áo ấm, rồi ôm chặt ta vào lòng đưa ta ra ngoài.

Chúng ta ngồi dưới mái hiên, xung quanh đặt rất nhiều chậu than hồng ấm áp. Hắn hơi run, nhưng rõ ràng là không lạnh chút nào mà.

Ta ngắm từng bông tuyến rơi xuống, hít không khí mát lạnh trong lành: “Thật ra hoàng cung này, chỉ ngắm như vậy mới thấy đẹp thôi.”

Chúng ta người này một câu kẻ kia một lời hàn huyên tâm sự đến tận nửa đêm, càng nói lại càng thấy vui vẻ phấn chấn. Những lời hắn nói đều cẩn thận từng li từng tí. Hắn bảo ta không cần lo lắng phiền muộn, đợi vài năm nữa Bắc Cương yên ổn rồi sẽ đòi lại công bằng cho Tần phủ. Hắn nói hắn biết nhị ca ở Bắc Cương, tuy rằng sống mai danh ẩn tích, giấu họ giấu tên nhưng vẫn bộc lộ được tài năng như trước, nói sau này sẽ tìm một cái cớ hợp tình hợp lý đề bạt nhị ca. Hắn còn nói đã tìm được cho đệ đệ một người thầy rất giỏi, nhất định sẽ dạy dỗ đệ ấy thật tốt, sau này tiếp nối vẻ vang của Tần gia. Giờ đây mọi chuyện trong nhà đều ổn.

Ta chỉ ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu, sau đó cười nói với hắn: “Chàng quyết định là được.”

Chân trời tựa như có ánh sáng. Ta ngẩng đầu hôn lên khoé mắt nam nhân: “Dưới tàng cây trong sân Tần phủ ta có chôn hai vò rượu. Là rượu mai chàng thích nhất, đáng tiếc không còn cơ hội uống cùng nhau. Trong đó còn có một vò vốn muốn tặng cha và đại ca ăn mừng chiến thắng, chàng thay ta mang đến mộ phần của họ.”

Người hắn run rẩy ngày càng mãnh liệt, ta ngồi trong lồng ngực hắn tìm một tư thế thoải mái rồi nói tiếp: “Ta sẽ mãi không quên lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ. Sau này nhớ lại, kí ức đã dần mất đi sự chân thực. Giờ đây mới rõ, chàng của năm đó vẫn luôn ở trong lòng ta, là người thiếu niên ta ngàn trân vạn trọng.”

Ta cố hết sức hổn hển nói tiếp: “Khung cảnh ngày ấy thật đẹp biết bao. Chỉ tiếc rằng thế gian này không giữ được lâu vẻ đẹp ấy.”

“Nếu có kiếp sau, ánh mắt của chàng đẹp đến vậy, ta chỉ cần nhìn thoáng qua một lần đã có thể tìm thấy chàng trong biển người mênh mông. Nhưng ta sợ, chàng nói xem, nếu tìm thấy chàng rồi ta có nhận ra chàng không?”

Hắn đè thấp thanh âm: “Ta đi tìm nàng, sẽ nhận ra nàng từ ánh nhìn đầu tiên.”

Ta mỉm cười mãn nguyện, nhắm hai mắt lại thủ thỉ bên tai hắn: “A Ngạn, ta mệt lắm, ta có thể ngủ không?”

“Ngủ đi.”

—–Hết phần kiếp này——
Bình Luận (0)
Comment