Chưa Tới Ngày Về

Chương 22

Ta còn chưa kịp lấy quyển sách dạy chơi cờ hắn mới đưa thì thế sự đã đột ngột chuyển biến.

Phụ thân và Hạ tướng quân nhận được Thánh chỉ, Thánh thượng một lòng cho rằng đây là cơ hội tốt để giành lại đất đai đã bị mất, giao toàn bộ cửa Ngọc Dương quan cho Bắc Cương quản lý, đồng thời nghiên cứu thế tấn công hai thành Phong Bình. Bởi vì mấy ngày nay toàn bộ quân doanh đều trở nên nghiêm mật hơn, sắc mặt phụ thân và các huynh cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Sách binh pháp đã nói, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Nhưng hiện nay Khiết Đan cũng mới nhậm chức tướng lĩnh, có thể nói là không hiểu rõ ngọn ngành, Gia Luật Chiến của Bát hoàng tử cũng coi như là biết sơ qua những vùng lân cận xung quanh. Mà hai nhà Tần Hạ cùng trấn thủ Bắc Cương nhiều năm, từ lâu đã để lộ hoàn toàn phong cách tác chiến.

Ta nhìn đại ca nhíu chặt lông mày cũng đoán ra được trận này không dễ dàng gì. Hiện tại tiết trời đang rét căm căm, tướng sĩ của Đại Lương không thể thích nghi nhanh với khí hậu bằng người Hồ được. Nói đây là một cơ hội ngàn năm có một, nhưng lại không thể coi là một cơ hội tốt.

Hạ gia tấn công thành Phong Bình, Tần gia công kích thành Yến Lực. Cho dù thành Phong Bình gần hơn một chút nhưng cũng cách địa điểm đóng giữ cửa Ngọc Dương ba ngày đi bộ. Giữa hai thành lại mất thêm nửa ngày đi bộ nữa, đồng thời cùng nổi loạn khiến người Hồ không kịp trở tay.

Bên ta gần như đã dốc toàn bộ lực lượng binh sĩ, vào tư thế nghiêm trang sẵn sàng nghênh chiến. Ta ngang ngạnh ở chỗ phụ thân nửa ngày trời mà ông vẫn kiên quyết không cho ta đi cùng.

Ngay cả đại ca cũng khuyên: “Đây không phải trò đùa mà là một trận chiến khó phân thắng bại, nếu muội đi cùng, chúng ta quá bận không thể để ý tới muội được. Chi bằng muội ở lại cửa Ngọc Dương, sau này bọn ta cũng không cần phải trăn trở vì muội” Nghe vậy ta cũng đành phải làm theo.

Ngày đại quân xuất phát, ta tự tay buộc áo giáp cho phụ thân, mắt nhì chăm chú còn trong lòng nghĩ phải thắt chặt hơn một chút mới tốt. Đây chắc chắn là một trận khổ chiến, đến khi đại quân quay về cũng không biết là lúc nào.

Phụ thân đưa tay lên xoa đầu ta, cười nói: “Sao mà mặt mày nhăn nhó vậy? Ta và các ca ca sẽ trở về trước khi gió xuân thổi tới”

“Vậy An Bắc sẽ chuẩn bị rượu ngon thịt ngọt, thiết đãi cha và các ca ca từ phương xa trở về”

Phụ thân chỉ đáp lại hai tiếng “Tốt lắm” rồi cưỡi lên chiến mã, vó ngựa nhấc lên, kêu một tiếng hí vang trời dậy đất. Tiếng trống đánh trận gióng lên, từng đợt từng đợt lũ lượt tiến thẳng vào lòng người. Cờ đã giương cao, ở chính giữa là một chữ “Lương” đen đậm, bên dưới còn viết một chữ “ Tần”.

Gió lạnh thấu xương gào thét quật tới cuốn theo cả cát vàng, vậy nhưng cũng không che nổi ánh hào quang của áo giáp sắt. Ta leo lên thành lầu, nhìn theo đại quân ngày càng xa khuất, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu.

Gần như toàn bộ đội quân tinh nhuệ đều được huy động đi theo phụ thân và các huynh, chỉ lưu lại một bộ phận nhỏ đóng giữ nơi này. Tình hình của Hạ gia ở bên kia ta cũng không nắm rõ, chỉ biết hiện tại người có quyền quyết định quân đội ở cửa Ngọc Dương là một vị phó tướng thân cận của phụ thân mang họ Lư, cũng gọi là nhìn ta từ tấm bé cho đến khi trưởng thành.

Vốn dĩ giờ ăn trưa là lúc được nghỉ ngơi, ta lại càng cảm thấy bất an, liền bước đến doanh trướng của đại ca. Thường ngày lúc còn ở quân doanh đại ca thường để mặc ta tự do ra vào, bây giờ dĩ nhiên càng không có người ngăn cản.

Trong trướng của đại ca có treo một tấm bản đồ Bắc Cương, ta đứng đó nhìn chằm chằm hồi lâu, những dòng suy nghĩ cứ hỗn loạn trong đầu. Ta đưa tay day day trán, nhẹ nhàng khép mắt lại, nếu như đây là một ván cờ…

Trước mắt ta hiện lên hai màu đen trắng hết sức rõ ràng, cờ màu đen là người Hồ, màu trắng là quân Đại Lương. Hiện nay quân trắng chia đôi hai đường, khí thế hùng hổ, quả thực không có chỗ nào không ổn. Nhưng nếu là quân màu đen… bên tai ta vọng về lời của nhị ca: “Liều lĩnh tạo nên anh hùng”, toàn thân chợt rùng mình, nhất thời mở hai mắt ra, bước nhanh về phía tấm bản đồ trước mặt.

Nếu như trực tiếp bỏ đi hai thành này, tập trung binh lực tiến đánh cửa Ngọc Dương thì cũng gọi là “không kịp trở tay”. Chỉ cần ở cửa Ngọc Dương còn giữ lấy quân viện trợ của hai thành kia, liền có thể nắm chắc tình thế, trong ngoài kết hợp, một mảnh giáp cũng không lưu lại.

Ta vô thức cắn ngón tay trái, nhìn kỹ bản đồ, nhưng khi nhìn kỹ lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Đây không phải một ván cờ, thế cuộc trong ván cờ dù có thắng bại cùng lắm cũng chỉ cười một tiếng, bởi vậy ta mới dám “liều lĩnh”. Chuyện mấy vạn quân này nếu Khiết Đan thực sự chỉ là chơi đùa, há chẳng phải như diễn một vở kịch hay sao? Chưa nói đến có thể kịp quay về cửa Ngọc Dương trước khi quân tiếp viện tới hay không, nếu đóng cổng thành trước khi quân tiếp viện tới, cũng là cho bọn hắn uống đủ một bình.

Trận đấu pháp này quả thực có thể có lợi, thế nhưng tỷ lệ không cao.

Cái suy nghĩ này vừa xuất hiện trong lòng ta, tuy phần lớn chỉ là phỏng đoán bừa, nhưng cũng đủ làm ta hoảng loạn, thế nên buổi tối chỉ uống được một bát sữa bò. Những suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu ta, hay là đi tìm phó tướng quân hỏi cho ra nhẽ.

Lúc ta vén mành doanh trướng ra, phó tướng Lư cũng đang ung dung ngắm tấm bản đồ Bắc Cương. Ta hô một tiếng “Lư bá” rồi bước đến bên cạnh.

Ông vừa thấy ta đến, nếp nhăn trên mặt khi cười lại càng lộ rõ hơn. Lư bá lớn hơn phụ thân một tuổi. Người ngoài ở tuổi này thường thường con cháu đã thành đàn từ lâu, thế nhưng Lư bá từ năm mười lăm tuổi đã đến Bắc Cương, vậy nên rất hiếm khi có cơ hội về nhà thăm người thân, đến bây giờ trong nhà cũng chỉ có một trai một gái. Con trai trạc tuổi đại ca, còn con gái thì nhỏ hơn ta một tuổi.

Từ lúc ta có thể nhớ rõ mọi chuyện thì ông ấy đã coi ta như con gái ruột thịt của mình rồi. Khi còn bé, phụ thân rất nghiêm khắc với ta. Ta không luyện thương cẩn thận liền phạt ta luyện suốt cả một đêm, nếu như luyện không tốt thì ngày hôm sau cũng đừng mong được ăn sáng.

Lúc đó Lư bá mang đèn lồng tới chiếu sáng cho ta, ngáp ngắn ngáp dài ở bên cạnh suốt cả một đêm, lúc nghỉ ngơi còn lấy sữa dê nóng ra cho ta uống.

Ta ngồi xổm trên nền đất thở hổn hển, ông ấy bèn xót xa mang nước đến: “Hầu gia cũng thật là, hà khắc với con gái như vậy làm gì. Nếu như con gái ta mang dáng vẻ mệt mỏi này, ta sẽ đau lòng chết mất thôi” Ông nhìn ta uống nước ừng ực rồi nói tiếp: “Ta thấy Hầu gia giáo huấn Thế tử khi còn bé cũng không đến mức quá nghiêm như này”

Chí khí khi còn nhỏ của ta rất lớn, điều không thích nghe nhất chính là bị người khác nói mình thân phận nữ nhi, nghe vậy lập tức ném cái bát rỗng vào ngực Lư bá, hờn dỗi nói: “Con gái thì sao chứ? Ngược lại cháu còn muốn xem xem cháu có chỗ nào không bằng bọn họ!”

Ông ấy lùi lại vài bước, nhặt bát lên cất đi gọn gàng, ngồi xổm trên nền đất nhìn ta múa thương mạnh mẽ, cười nói: “Phải phải, có chỗ nào không bằng đâu cơ chứ? An Bắc của chúng ta còn cứng cỏi hơn mấy tên tiểu tử kia gấp nghìn lần”

Nói rồi ông ấy uống một ngụm nước: “Ai da, tiểu huynh đệ à, cháu dùng sức nên nhẹ hơn chút đi. Cháu cứ luyện thế này, đợi đến sáng mai Hầu gia đến thì không còn sức làm được gì nữa đâu”

Từ đó về sau, trong quân doanh nhóm thúc bá hễ cứ nhìn thấy mặt ta liền gọi một tiếng “tiểu huynh đệ”, vì chuyện này mà ta tức giận hai ngày liền.

Các tướng sĩ bình thường lúc được nghỉ đều đi dạo quanh khu chợ trong thành. Đợi đến khi ta lớn hơn một chút, cứ cách vài tháng Lư bá lại đưa ta đi mua quần áo mới, thế nhưng ta cũng không có dịp mặc tới vì xưa nay vẫn luôn mặc chung một kiểu áo dài giống ca ca.

Vì vậy ta liền hỏi ông ấy mua mấy thứ này để làm gì, ông ấy xoa tay nói: “Khuê nữ nhà ta nhỏ hơn cháu một tuổi, lão già này không gặp được nó cũng thấy buồn, nhìn dáng vẻ cháu và con gái ta lúc mặc lên hao hao nhau, cũng xem như là cầu chút an ủi ấy mà”

Nghe xong ta thường nhân lúc rảnh rỗi mặc vào cho Lư bá ngắm thử, sau đó cất quần áo nhận tặng vào trong hòm gỗ, đến bây giờ đã tích lũy được cả một rương to.

“Sao lại tới thăm bá bá vào giờ này?” Lư bá đổ thêm than vào chậu dưới mặt đất.

Ta do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định nói với ông ấy về lo lắng trong lòng ta. Ta tưởng Lư bá sẽ cười ta vẫn là một đứa trẻ, nói ta suy nghĩ chưa thấu đáo, ai ngờ Lư bá lại chăm chú lắng nghe, rồi lại nhìn bản đồ suy tư giây lát mới nói với ta: “Lời cháu nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng lúc này nếu truyền tin cho Hầu gia tránh không khỏi làm dao động lòng binh. Đại chiến sắp nổ ra rồi, đây cũng chỉ là chúng ta phỏng đoán vậy thôi, cũng không có chứng cứ xác thực”

Tay ông ấy lướt qua cửa Ngọc Dương, chỉ vào thành Khô Du nằm gần đây nhất: “Chi bằng chúng ta đi trước một bước, truyền tin tức tới thành Khô Du. Một vạn đại quân đều đóng ở đó, quản sự là châu mục Vương Nham. Hắn là người cảnh giác, nếu như cửa Ngọc Dương có chuyện gì, lúc đó có thể gấp rút mang tiếp viện đến trước một bước rồi mới truyền tin về sau”

Ta nghe vậy gật gật đầu, đây là biện pháp xử lý tốt nhất rồi.

Lư bá nhìn ta đầy tán thưởng: “Quả thực đã trưởng thành rồi, có thể nghĩ được thế này thật không dễ dàng gì”

Ta ngồi lại nói chuyện phiếm một hồi, nhìn ông viết xong thư tín cho cái tên Vương Nham kia, sai người mau chóng thúc ngựa mang thư đi. Mãi đến đêm khuya mới về lều nghỉ ngơi.

Sang ngày thứ hai, người đưa tin còn chưa trở về, ta từ trên thành lầu xa xa trông thấy một đội quân đạp đất tiến đến, không khỏi rùng mình định sai người đóng cổng thành lại. Nhìn kỹ lại chút, không phải cái người đang dẫn đầu chính là Hạ Thịnh đó sao?

Không biết vì sao hắn đi nửa đường lại trở về? Ta bước xuống thành lầu, đưa ngón tay đặt trên môi thổi một tiếng còi dài, tiểu hồng mã tung vó phi tới, ta nhảy lên ngựa phóng ra ngoài nghênh đón hắn.

Đến lúc chạy vội gần đến chỗ hắn thì quay đầu cùng hắn trở về.

Chúng ta đều giảm dần tốc độ, không đợi đến lúc ta hỏi hắn đã mở miệng: “Ta không an tâm để muội một mình ở nơi này nên đã xin phụ thân quay về cửa Ngọc Dương trông chừng muội”

Ta cảm động không thôi: “Vậy huynh cũng không nên đi nửa đường rồi lại quay về chứ, Hạ tướng quân sẽ giáo huấn huynh một trận cho mà xem.”

Giọng hắn nhẹ nhàng thổi đến: “Phụ thân không thiếu người, còn nữa, cửa Ngọc Dương mới là binh gia trọng địa”

Mới nói được vài câu đã tới cổng thành.

Ta dùng bữa tối cùng hắn. Có một cái chân dê nướng to đùng chiếm cả một đĩa, bình thường phải cắt ra thành từng khối nhỏ rồi mới chấm tương ăn. Hắn cầm một cái đĩa nhỏ, dùng dao cắt chân dê thành từng miếng, tích thật đầy trong đĩa rồi mới đưa tới trước mặt ta.

Lúc hắn làm việc này ta còn đang vùi đầu ăn say xưa nên cũng chưa kịp để ý tới. Ta gắp lấy một miếng nhỏ chấm tương rồi bỏ vào miệng, nhai hai lần mới nói với hắn: “Ta biết kỹ thuật dùng dao của huynh khá tốt, nhưng cũng không cần phải thái mỏng vậy đâu, mỏng quá ngược lại sẽ làm mất đi hương vị vốn có của thịt”

Hắn cầm lại đĩa thịt kia về, đổi lại một cái đĩa trống khác, cười một tiếng: “Được”, sau đó lại một lần nữa cắt thịt cho ta. Lần này quả thực đã dày hơn một chút, miếng tuy nhỏ nhưng vẫn đảm bảo được một độ dày nhất định.

Ta nhìn hắn cắt thịt, mặt mày bất giác cong cong. Cho dù đại ca thường ngày chăm sóc ta chi li là vậy cũng không tỉ mỉ cắt thịt cho ta thế này.

Hắn thấy ta cứ nhìn mình đăm đăm, dao găm trong tay chợt nghiêng nghiêng, thái miếng này hình như hình như dày hơn miếng kia một chút, hỏi: “Muội không ăn cái khác đi, cứ nhìn ta chằm chằm làm gì?”

Ta đoạt lấy miếng thịt dày kia bỏ vào miệng, đối diện với ánh mắt đang không biết phải làm sao của hắn, nuốt ực vào bụng rồi mới lên tiếng: “Không có gì. Chỉ là nhìn dáng vẻ huynh như vậy, có chút không nhớ nổi lúc huynh…” Ta đắn đo câu chữ: “Lúc huynh ra cái vẻ hung hăng càn quấy”

Hắn nhớ tới sự tình lúc đó, chóp tai đều đỏ ửng cả lên. Ta cắn đũa dào dạt hứng thú nhìn chằm chằm chóp tai hắn.

Hắn nổi giận với tay bỏ đũa trong miệng ta ra, đưa đĩa thịt nướng xếp thành từng chồng trước mặt ta: “Ăn cũng không chặn nổi miệng muội”

Hình như hai bên tai của hắn lại đỏ hơn một chút nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment