Chưa Tới Ngày Về

Chương 42

Ánh nắng ban mai nhàn nhạt chiếu rọi, ta tỉnh dậy đã thấy quanh phòng rất an tĩnh, dường như đêm qua chỉ là một giấc mơ.

Ta xoa xoa thái dương, chậm rãi ngồi dậy. Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, ta nhanh chóng nhảy xuống giường sửa sang lại đầu tóc, xong xuôi mới đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một hòa thượng mặc áo xanh, vái chào ta xong liền bình thản mở miệng nói: “Sư trụ trì hôm qua đã viên tịch, có vài lời nhờ bần tăng gửi lại cho thí chủ”

Ta nhất thời không tin vào mắt mình, hôm qua sư trụ trì vẫn gặp ta yên ổn, cho dù là công đức viên mãn đi chăng nữa thì cũng có chút vội không kịp chuẩn bị.

Ta còn chưa kịp hỏi, vị hòa thượng kia đã nói tiếp: “Muốn biết nhân kiếp trước, kiếp này là người nhận. Muốn biết quả kiếp sau, kiếp này do người viết”

Bài kinh Phật này ta đã từng nghe qua, giảng về luật nhân quả. Ta đột nhiên như được khai sáng trong phút chốc: “Sư trụ trì viên tịch đột ngột như vậy có liên quan đến ta phải không?”

Ánh mắt hòa thượng xa xăm: “Thí chủ không nên tự trách, trước đây trụ trì và thí chủ lập nên một lời hẹn ước, có vài lời không thể nói ra. Nhưng trụ trì đã không tiếc mà vi phạm ước định, đã nói với thí chủ thì chắc chắn đã suy nghĩ kĩ càng”

Vị sư chắp hai tay trước ngực, niệm một tiếng Phật hiệu rồi xoay người thi lễ. Lúc ta cuống quýt hồi lễ thì vị tăng nhân kia đã đi xa.

Ta lấy lá bùa trong ngực ra, trong lòng vốn đang do dự thì giờ đây đã có mấy phần kiên định. Sư trụ trì chấp nhận đổi lấy mạng sống cũng phải nói cho ta biết thì ắt hẳn phải cực kì quan trọng. Chuyện quan trọng trong lòng sư trụ trì chùa Hộ Quốc, ta lấy thân này đền đáp lại có tiếc chi.

Tay cầm bùa nắm thật chặt, lời nói của trụ trì hôm qua vẫn văng vẳng bên tai. Ta không biết đốt bùa này xong kết cục sẽ thế nào, không tránh khỏi thấp thỏm lo âu. Chỉ là việc này càng kéo dài lâu thì càng không dễ hạ quyết tâm, chẳng bằng rèn sắt khi hãy còn nóng, một phát chấm dứt hết thảy mọi chuyện.

Ta đốt đuốc, nhìn ngọn lửa dấy lên vẫn luôn cháy bên tay mới tùy ý ném vào trong chậu than. Sau đó từ từ ném xuống, rất nhanh ngọn lửa đã lướt qua thiêu rụi tất cả.

Lửa dần tắt, ánh sáng lập lòe còn chưa tan hết. Ta cẩn thận cảm nhận, nhưng vẫn chưa thấy có gì khác thường xảy ra.

Mẫu thân ở cửa gọi ta một tiếng, ta vội vàng trả lời. Biết là sư trụ trì viên tịch, chùa Hộ Quốc không lưu lại khách hành hương, phải sớm hồi phủ rồi. Vì không mang đồ đạc gì đến nên lúc thu dọn ra đi cũng nhanh hơn, chỉ một lát đã lên xe ngựa.

Xe ngựa cứ xóc nảy lắc lư, đoạn đường lại dài, ta buông rèm xuống, tựa đầu trên vách, tự dưng dâng lên cảm giác mỏi mệt. Cảm giác ấy rất hư ảo, giống như thân thể bị trũng vào một cục bông, cả người nặng trịch, cứ mãi lún sâu vào trong cục bông ấy. Ta là người tập võ, thân thể lâu nay vẫn luôn có cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng. Trong lòng nghĩ có thể là vấn đề của lá bùa kia, ráng chống đỡ trong chốc lát là ổn. Nhưng càng chống cự lại càng cảm thấy ngay cả mí mắt đã nặng đến mức không thể nhấc lên nổi, mê man thiếp đi.

Ta giống như nằm mơ thấy vô số giấc mộng, những giấc mộng ngày trước ít nhiều đã từng gặp qua, chỉ là mỗi lần tỉnh lại đều quên sạch sẽ, trong mơ mờ mờ ảo ảo giống như ngắm hoa trong sương mù, không được rõ ràng như lúc này.

Trong mơ có đàn nhị ở Bắc Cương, có tiếng sáo nơi kinh thành, có hạ thu trùng điệp, có hoa mai nở rộ không điểm dừng trong mùa đông giá buốt.

Tiếng nhạc chiêu hồn vang lên, sắc trắng phủ lên tầng tầng sắc trắng, tiền giấy được tung lên không trung rồi lại rơi xuống nền đất, bị giẫm lên phủ đầy cát bụi. Tiếng khóc than động trời dậy đất, duy chỉ không động đến thần Phật, ngay cả bầy quạ cũng trở nên sa sút tinh thần.

Những chiếc đèn cung đình đỏ chót phiêu diêu trên nền tuyết trắng, khi ấy gió thổi thật lạnh, lạnh đến mức dù đã âm dương cách biệt, ta vẫn thấy buốt lạnh sống lưng. Ta và đám người trong phủ quỳ gối trước điện, hắn đứng dưới mái hiên, nơi vị trí mà đèn không thể chiếu tới, vì thế không thể nhìn rõ ràng. Chỉ cách có vài bước chân, ấy vậy mà mà ngày sau lại cách xa đến nửa đời người. Là nửa đời của hắn, còn ta chưa từng được trải qua nửa đời còn lại.

Đã từng sớm tối không buông không bỏ, lưu luyến qua bốn mùa tuyết trắnng, tưởng rằng là ôm tuyết trong tim bao lấy mai hồng, là ánh sao sáng rực trong đêm tối mịt mờ, là chỉ còn lại cả đời dài lâu, nhưng lại quên sự đời dễ mục.

Nếu như bị vùi sâu vào sa mạc, sau đó giãy dụa bò lên, mang theo một thân cát bụi mà thấy được ốc đảo đằng xa, đó chính là ý trời. Nếu như chạy theo đến sức cùng lực kiệt, ốc đảo kia chẳng qua chỉ là ảo ảnh hão huyền, âu cũng là ý trời.

Nếu thật sự có kiếp sau, nguyện không bước vào Vong Xuyên, không uống canh Mạnh Bà, hà cớ gì phải gặp lại cố nhân? Duyên trước kia hãy cứ tan thành bụi trần ở kiếp trước.

Hiện tại sở niệm trong lòng đều như nhau, không để cát người Hồ chôn vùi bộ giáp gỉ thép, lá cờ còn chưa dựng lên, thì vẫn chưa từng cô phụ cái gọi là ý trời.

Hoảng hốt trong lòng cứ dâng lên từng đợt sóng, thân mình trải qua một trận nóng lạnh, hình như có người đang cầm tay ta, là tiếng của a tỷ.

Nàng từng chút từng chút nói gì đó, ta hao tâm tổn sức nghe rất lâu, chỉ mới vừa nghe rõ: “Hãy bỏ hết những chuyện trước đây, đừng ngủ lâu đến vậy, tỉnh lại đi có được không? Từ nay về sau nhất định sẽ không giống như thế nữa, ta và muội từng chút từng chút thay đổi số phận…..”

Lúc ta mở mắt ra đã nằm trên giường nhà mình, ngoài trời tối đen, trong phòng chỉ đốt ba ngọn nến, tia sáng cũng không rõ ràng. Bốn phía xung quanh phảng phất mùi vị của thảo dược.

Thấy ta đã tỉnh, a tỷ mới thả lỏng ra, mang nước tới cạnh ta. Ta nhận lấy uống liền một bát, định mở miệng ra lại phát hiện không thể nói được tiếng nào.

“Đừng nóng vội, muội bất tỉnh ba ngày ba đêm, sốt cao không dứt, cổ họng nhất thời bị cản cũng là điều bình thường, điều dưỡng mấy ngày là ổn thôi”

Nàng đỡ ta dậy, trải một tấm nệm êm đằng sau: “Đêm nay là ta trông, ta dặn dò muội vài câu rồi sẽ đi mời người đến”

Trong lòng ta có phán đoán của bản thân mình, nghe vậy liền lẳng lặng gật đầu.

“Lúc ta vừa mới gặp muội, trực giác bắt đầu mách bảo muội cũng giống như ta. Nhưng dáng vẻ của muội lúc đó lại như thể không hay biết gì, ta cũng bán tín bán nghi, chỉ đành lưu tâm lại. Sau này gặp được ngẫu duyên, gặp được sư trụ trì, nghe trụ trì giảng giải ta mới nhận ra muội. Thật lòng ta không muốn muội bị cuốn vào vòng xoáy ấy, cứ mơ hồ yên vui cả đời cũng tốt, liền nhờ trụ trì làm phép hóa giải, chính là lá bùa mà ta đưa cho muội đeo bên mình. Chỉ là ta không ngờ đến, trụ trì vẫn quyết định nói cho muội biết”

“Chuyện cũ có thể làm khổ lòng người. Người bên cạnh hãy còn đây, sống chết ân oán đều xóa bỏ hết đi. Giống như ta và muội, nếu như cứ giữ mãi chấp niệm, biết đến ngày nào mới có thể thoát được ra mà sống yên ổn?”

“Thật ra ta biết, với tính tình của muội ta khuyên cũng không nổi, chỉ mong muội có thể suy nghĩ thật kĩ” Nàng thở dài: “Cứng quá tất sẽ gãy, ta thật lòng coi muội là muội muội, không thể đứng im nhìn muội trải qua hai đời đều luẩn quẩn một chỗ”

Lòng ta khẽ động, dù miệng không thể nói, hốc mắt lại có chút ướt át.

Nàng đứng dậy gọi phụ mẫu tới, trước đó đã cho nha hoàn ra ngoài, lúc này trong phòng khó lắm mới được thanh tịnh, ngay cả mùi thảo dược nồng đậm kia cũng đã không cảm thấy đắng chát đến vậy, ngược lại còn khiến lòng người an tĩnh đến lạ.

Ta khẽ nhắm mắt, xâu chuỗi mọi chuyện lại một lần, sau đó lại nuối tiếc phát hiện, từ sau khi sự việc xảy ra ta đã vào Đông cung, trải qua nhiều lần bị cấm túc, chỉ biết rải rác sự tình ngoài kia. Ta thở dài, không khỏi có chút u oán, nếu sớm biết có ngày hôm nay đã đi tìm kiếm tin tức từ trước.

Ý nghĩ này vừa lắng xuống, phụ thân mẫu thân đều đã chạy tới. Ngự y trong cung hai này trước bị đẩy đến phủ xem bệnh cho ta, túc trực bên ngoài bất kể đêm ngày, rất tận tâm tận lực.

Hiện tại bắt mạch cho ta xong, khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Đã không còn đáng ngại, chỉ cần từ từ dùng thuốc vài ngày là ổn rồi”

Nếu nói về kiếp trước, đã rất nhiều năm ta không gặp phụ thân và ca ca, bây giờ chỉ lo được lo mất không ngừng nhìn bọn họ chằm chằm, nào có nghe lọt được ngự y đang nói cái gì.

Phụ thân không nói gì, đại ca bị ta nhìn chằm chằm hồi lâu nên hơi mất tự nhiên, che miệng ho một tiếng, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn về phía a tỷ. A tỷ tập trung tinh thần nhìn ngự y viết đơn thuốc, căn bản không rảnh phản ứng lại.

Vẫn là nhị ca mở lời trước, giọng nói mang theo ai oán: “Sao muội không nhìn ta chằm chằm?”

Ta nói không ra lời, cũng không cần trả lời huynh ấy, huynh ấy lại nói: “Ốm một trận xong là bệnh đến ngây ngốc rồi sao?”

Mẫu thân trừng mắt lườm huynh ấy một cái, nhị ca chỉ nhếch miệng, nuốt một bụng không đứng đắn vào trong.

Ta mơ màng nhớ lại những tháng ngày kiếp trước, nhị ca mai danh ẩn tích sống nơi Bắc Cương, cũng không gặp lại ta, chỉ gửi thư từ đến. Khi đó huynh ấy đã trầm ổn kiệm lời, làm việc đâu ra đấy, luyện thành một dáng vẻ cứng cỏi anh hùng. Mũi ta chợt thấy chua xót, hơi nghiêng đầu che đi.

Mãi đến khi trước mặt có nha hoàn đang bưng thuốc đã sắc xong đưa cho ta, ta mới hồi phục lại tinh thần, lông mày nhăn lại. Ngự y nói phải uống hết thuốc này mới có thể mở miệng nói chuyện. Ta nghĩ hai ngày sau còn có chuyện lớn phải làm, tất nhiên phải nói chuyện được mới xong, liền cố nhịn uống hết.

Đúng như ta dự liệu, hai ngày thân thể ta đã tốt lên nhiều, thái tử cũng đến cửa tìm ta.

Ánh nắng buổi chiều không quá ấm áp, tiết trời lúc này không có mặt trời nên vẫn còn lạnh. Cây trong hậu viện đã nhú mầm non, xanh mướt nối thành hàng, rất có không khí mùa xuân.

Ta tựa trên băng ghế đá, trong ngực còn ôm lò sưởi, nhìn hắn từng bước đi tới, đi qua đông xuân, đi qua âm dương, đi đến trước mặt ta.

Hắn hỏi ta vài câu, ta đáp từng câu một. Chỉ xoay quanh chuyện thân thể có khỏe hay không, không liên quan đến chuyện quan trọng nào. Ngự y chắc hẳn là do hắn nghĩ cách điều tới, thân thể ta thế nào hắn hẳn nên rõ ràng hơn ta mới phải.

Hắn đưa tay đặt lên trán ta đo nhiệt độ, ta hết lần này đến lần khác né tránh.

Nhìn tay hắn bỗng nhiên khựng lại trên không trung, ta mơ hồ cười nhạt: “Ngày đó điện hạ hỏi ta một câu, người còn nhớ hay không?”

Hắn trầm ngâm một lát, giương mắt nhìn ta: “Còn nhớ”

Ta dựa đến rời rạc, nâng mí mắt lên, chậm rãi nói: “Ngày đó điện hạ nói muốn giao tính mạng cho ta, lúc ấy ta vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, rất nhiều ngày qua đi, hiện tại trong lòng đã rõ rồi”

Ánh mắt hắn trở nên thâm trầm: “Có ý gì?”

Mặt mày ta cong cong: “Lời nói của điện hạ ngày đó quả thực làm cảm động lòng người” Ta dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Nhưng ta không nguyện ý. Suy cho cùng điện hạ và ta chẳng liên quan gì đến nhau, cũng không dám có gì liên quan. Điện hạ là thái tử tôn quý, tính mạng quan trọng như thế, ta càng không thể chịu nổi”

Hắn dường như có chút không ngờ: “Ngươi nói cái gì?”

Ta lặp lại: “Điện hạ muốn dùng cả đời tặng ta, cũng cần ta đồng ý mới được”

Câu này vừa hạ xuống, trong ngực ta tê rần. Hai người nhất thời đều không nói lời nào, chỉ lặng yên nghe tiếng chim hót.

Khóe miệng hắn căng cứng, nhắm mắt lại, sắc mặt có chút mỏi mệt: “Ở chùa Hộ Quốc ngươi đã nghe được những gì?”

Ta lắc đầu: “Không liên quan đến chùa Hộ Quốc, chỉ là ta đã suy nghĩ thông suốt rồi thôi”

Hắn bình tĩnh nhìn sang: “Đêm hôm đó Hạ Thịnh đến tìm ngươi đúng không?”

Ta thở dài một hơi, trong nụ cười giấu không nổi đắng chát: “Có một số chỗ điện hạ vẫn không hề thay đổi”

Ta biết những lời này hắn nghe không hiểu, nhưng cũng không muốn giải thích gì hơn.
Bình Luận (0)
Comment