Chưa Tới Ngày Về

Chương 44

Ta quay về phòng, buồn ngủ ngáp dài một cái, sau đó nhạy cảm ngửi thấy mùi gì đó trời sinh tương khắc với ta.

Có một tiểu nha hoàn bưng một bát thuốc lên, liếc mắt một cái đã biết vừa đun trên bếp, vẫn còn nóng hầm hập kia kìa. Vừa mới đi gần ta vội tránh ra thật xa, cau mày quát: “Liên Vi!”

Liên Vi vội vàng vén mành bước vào, ta vội hỏi em ấy: “Đây là thuốc gì? Sao ta lại phải uống thuốc?”

Em ấy mờ mịt nhìn tới nhìn lui bát thuốc rồi lại nhìn ta, hơi nghi hoặc: “Thái tử điện hạ không nói với tiểu thư ạ?”

Ta không hiểu chuyện gì: “Thái tử điện hạ lại làm gì rồi?”

“Yến tiệc ban nãy điện hạ tới hơi muộn, đích thân ban thưởng đồ trong cung, cũng không ở lại bữa tiệc lâu. Nô tì nghĩ chắc tiểu thư phải đãi yến tiệc mệt mỏi, trở về sẽ muốn đi tắm, nên mới vội vàng đi chuẩn bị nước. Điện hạ vẫn luôn nhìn về hướng này, hình như là tìm tiểu thư”

Em ấy suy tư một lát rồi lại nói tiếp: “Qua hơn nửa canh giờ thì phải, lúc trở về có đụng phải nô tì. Sắc mặt điện hạ vô cùng không tốt, chỉ dặn dò nô tì trông chừng kĩ tiểu thư, không để tiểu thư dính vào rượu, bằng không nô tì sẽ phải chịu phạt”

Ta ngắt lời em ấy: “Có phải là phía đầu tường bên kia không?”

Liên Vi lên tiếng: “Phải rồi!” Sau đó càng nghi hoặc nói: “Điện hạ không tìm tiểu thư sao? Nô tì cứ tưởng hai người đã gặp nhau rồi”

Lòng ta trùng xuống, không hiểu sao mọi chuyện có thể trùng hợp đến vậy. Ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, ta liền phát hiện ra, tự dưng thấy ghét bỏ chính mình vì vẫn để ý xem hắn vô tình hay hữu ý. Hắn nghĩ thế nào thì có liên quan gì đến ta, ta vẫn nên ước gì hắn sớm nản lòng thoái chí, cách xa ta nghìn bước mới phải.

Ta liếc qua bát thuốc kia một cái: “Đổ đi”

Liên Vi khó xử nói: “Nhưng đây là do điện hạ phái người mang tới, tất cả có bảy thang, còn nói rượu rất nặng, uống xong bảy thang thuốc này…” Em ấy thấy sắc mặt ta không đúng lắm, liền ngậm miệng lại.

Ta nheo nheo mắt: “Rốt cuộc là em nghe ta hay nghe điện hạ?”

Lời nói của ta dọa tiểu cô nương kia sợ đến mức quỳ sụp xuống: “Nô tì không dám. Nô tì chỉ nghĩ, tiểu thư có giận điện hạ đến thế nào cũng đừng ôm cái giận đó vào mình”

Ta thở dài, nhỏ giọng than thở: “Đúng là không thể không trông cậy cái đầu gỗ này có thể nở ra hoa mà”

Ta đỡ em ấy dậy, cho một cái thang để em ấy leo xuống: “Không phải là chuẩn bị nước à?”

Chỗ thuốc kia vẫn phải uống, vì Liên Vi đứng bên cạnh cứ luôn miệng không dứt “Điện hạ…”, mà bây giờ ta rất không muốn nghe ai nhắc đến hắn.

Ngày hôm sau, lúc tẩu tẩu dâng trà không bị làm khó chút nào. Hai ngày nữa phụ thân và nhị ca lại khởi hành đi trước, vô cùng thân thiết bỏ lại đại ca ở quý phủ một tháng.

Hạ gia cũng rời kinh. Trước khi đi Hạ Thịnh còn lén đến gặp ta một lần, đương nhiên chỉ có thể lén gặp. Sau chuyện của tẩu tẩu, thái độ của Hạ gia khác hẳn, những thân thiết trước đây khó khăn lắm mới xây dựng được bây giờ không còn sót lại chút nào. Cũng không phải là không thể lý giải, dù sao nhà ta tự dưng bắt cóc đích nữ nhà người ta, lại còn là đích nữ được kì vọng cao làm thái tử phi. Theo đời trước mà nói, ai ai cũng đều trông ngóng ngày này.

Hạ Thịnh gặp ta cũng chỉ nhờ ta đưa cho tẩu tẩu vài thứ. Những gì nên nói và không nên nói chúng ta đã nói vào lần đó rồi, bây giờ đứng cạnh nhau còn có phần thông suốt bất ngờ.

Ta cứ nghĩ phong ba bão táp đã lắng xuống rồi. Đại ca và tẩu tẩu gắn bó như keo sơn, ta lại thành người cực kì rảnh rỗi, có thể yên tĩnh nghĩ cách đối phó. Ai ngờ còn chưa đến nửa tháng, đại ca đã làm khổ ta rồi. Cũng may là huynh ấy vẫn còn hai phần lý trí, không có dũng khí lôi mẫu thân vào chuyện này.

Lúc đại ca tới mặt mày tái mét, đáng sợ tới mức ta đang nằm trên tháp quý phi cũng phải càu nhàu lăn xuống, sách trên tay rơi rớt tùm lum. Ta cứ tưởng chuyện gì lớn lắm, còn sợ Bắc Cương có chuyện gì, còn chưa kịp mở miệng đại ca đã nổi giận đùng đùng nói toẹt hết ra.

Huynh ấy vừa nói vừa uống rượu, đại khái là tẩu tẩu khuyên huynh ấy nạp thiếp. Đã thế không chỉ một người, còn là đủ loại mỹ nhân. Nét bút làm trăm hoa đua nở khoe màu sắc thắm này chỉ có tẩu tẩu mới viết ra được. Ta nhanh trí nghĩ, còn không phải là di chứng của việc làm hoàng hậu đó sao, nhưng những lời này ta cũng chẳng dám nói với đại ca.

Ta líu lưỡi, học đòi đứng ở góc độ của nam nhân suy nghĩ, ngạc nhiên hỏi lại: “Tẩu tẩu hiền lương thục đức lại còn hào phóng hiểu chuyện như thế không tốt à?”

Đại ca nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: “Những lời muội nói chẳng khác nàng là bao”

Ta nhìn sắc mặt đại ca, thầm nghĩ bây giờ huynh ấy sợ rằng còn đang muốn giết chết chúng ta không chừng. Chẳng qua một bên là muội muội ruột thịt, một bên là vợ cả ba mai sáu sính, không dễ xuống tay lắm.

Huynh ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thôi, cũng không phiền muội lắm đâu, giúp ta ngăn việc này lại đi”

Đương nhiên là ta đồng ý rồi. Ngay hôm đó ta liền đi tìm tẩu tẩu, nàng đang ở cùng mẫu thân tính toán sổ sách trong phủ.

Ta uống hai tách trà và một đĩa điểm tâm xong mới hỏi đến chuyện nạp thiếp.

Tẩu tẩu còn không thèm nâng mắt, ngón tay vẫn lật giở sổ sách: “Nạp mấy phòng rồi, còn không biết là chàng ấy có vừa ý hay không nữa. Bao giờ vừa ý rồi thì cứ bảo chàng ấy đến nói với ta một tiếng để ta đi sắp xếp”

Ta thấy nàng không mảy may động lòng chút nào, rất chi là đau đầu, ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Bình thường đại ca cũng không ở lại phủ, tẩu tẩu biết mà. Trong quân kỉ có viết không được mang theo gia quyến, đại ca càng không thể dẫn đầu phạm lỗi được. Kể cả có nạp mấy phòng trong phủ cũng chưa chắc có thể nhìn mặt nhau được mấy lần”

Nàng đã kiểm tra xong sổ sách trong tay: “Không sao, ít còn hơn không”

Ta nhìn qua sổ sách trong tay nàng, phúc đến thì lòng cũng sáng ra: “Nhưng quý phủ sẽ phải nuôi các nàng, còn phí còn tiền, như vậy không có lời chút nào”

Vừa dứt lời nàng đã giật mình: “Có phải…” Nàng gập sổ sách lại, nâng mắt lên: “Chàng ấy bảo muội đến không?”

Ta còn chưa kịp trả lời nàng đã tự xác định, thở dài tự nói: “Ta sống đến tận bây giờ, tuổi tác đã cao lắm rồi, không biết chừng còn đáng tuổi tổ mẫu của hắn ấy chứ. Bất đắc dĩ lắm mới ép hắn phải cưới mình, ta cũng thấy thẹn với lương tâm. Chỉ nghĩ nếu có thể tìm cho hắn được niềm vui, trong lòng ta mới nhẹ hơn một chút”

Ta đặt chén trà thứ ba xuống, lúc tẩu tẩu uống trà còn có cả phong thái hơn người, kiên định nói: “Không cần tìm, ta coi tẩu tẩu thế nào thì đại ca cũng như vậy”

Nàng cười khanh khách: “Muội nhận được bao nhiêu phúc lợi của huynh ấy mới tới khuyên ta thế?”

Ta bấm đốt ngón tay nhẩm tính: “Không nhiều lắm, huynh ấy đã đồng ý với ta sẽ đối tốt với tẩu tẩu cả đời”

Nàng vẫn còn ngập ngừng: “Vậy cứ từ từ”

Lòng ta thầm suy xét ý nghĩa của hai chữ từ từ, bình thường lúc hoãn lại sẽ không làm nữa đâu nhỉ. Nghĩ đã có thể đi báo cáo kết quả, liền vội vàng trở về thuật lại y nguyên lời nàng nói.

Cũng may trước khi đại ca đi Bắc Cương, hai người này cũng không làm khổ ta thêm nữa.

Lúc ấy xuân đã tới, mẫu thân cũng bắt đầu xem xét chọn nhà phu quân tương lai cho ta. Chỉ là chuyện ồn ào với Da Luật Chiến lúc trước vẫn còn chưa tan hết, nhà quyền quý quá cũng không thích hợp, chọn tới chọn lui chỉ được có mấy nhà, mẫu thân không hài lòng lắm.

Lúc bà đến hỏi ta, ta chỉ nói một câu: “Số mệnh là do cha mẹ làm mai dẫn mối”, thật sự ngoan ngoãn vô cùng. Nhất thời bà cũng khó xuống tay, tẩu tẩu không ngừng khuyên nhủ nói chuyện này không cần gấp, mãi mới gác được xuống.

Nhưng cũng chẳng gác xuống được bao lâu.

Ngày ấy khi thánh chỉ ban xuống là một ngày trời đẹp lạ thường. Cuối xuân, ánh nắng từ cửa sổ chiếu rọi vào, những vệt lốm đốm chiếu vào khuôn mặt buồn ngủ của ta. Ta kéo chăn lên che mặt, hương mực của giấy quanh quẩn nơi chóp mũi.

Lúc công công tuyên chỉ, ta vẫn còn ngửi thấy mùi hương kia.

“Đích nữa Tần thị của phủ Định Viễn hầu, tài đức vẹn toàn, tư chất có thừa, hiếu kính mẹ cha… Phong làm thái tử phi”

Trước nặt nhiều người như vậy nhưng trên mặt ta cũng không để lộ ra biểu cảm gì, điềm nhiên như không tiếp chỉ, cảm tạ công công. Mẫu thân thật sự rất vui mừng, tẩu tẩu vẫn luôn nhìn ta, vẻ mặt còn có chút đăm chiêu.

Thật ra trong lòng ta rất run, không biết là do bất ngờ hay là tức giận, máu nóng bốc lên cuồn cuộn từng đợt như sóng trào.

Đối phó xong chỗ mẫu thân, ta lập tức sai người đưa đến Đông Cung. Lúc trước còn chưa nhớ lại, nhưng bây giờ đã nhớ hết rồi, tự dưng ta có cảm giác sống lại một đời, thế nhưng cảnh còn mà lòng người đã mất.

Một đường vô cùng thuận lợi, không bị ai ngăn cản. Dù sao thánh chỉ đã ban rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này ta chính là chủ nhân của nơi này. Người trong Đông Cung đều rất tinh ý, không có ai cố chấp đứng ra ngăn cản ta đi vào.

Lúc ta tìm thấy hắn, hắn đang ở thư phòng, đưa lưng về phía ta. Thân như tạc ngọc, chỉ là một bóng hình lại làm người ta vẽ ra vô số ảo tưởng, nhưng lúc này ta thật sự chỉ muốn đạp hắn một phát.

Thấy ta đến tận đây, hắn làm như hơi ngạc nhiên: “Ta còn đang định chút nữa đến quý phủ của nàng đấy”

Ta cười lạnh một tiếng: “Điện hạ có nhớ tháng trước đã đồng ý với ta chuyện gì hay không?”

Tay hắn siết chặt cuốn sách: “Nhớ”

Ta giận đến mức hai tay run rẩy: “Điện hạ đã từng nói rồi, bây giờ có phải muốn nuốt lời hay không?”

Đôi mắt hắn chợt u ám ảm đạm, đặt cuốn sách xuống, đuổi hết hạ nhân trong thư phòng ra ngoài.

“Đây không phải là ý của ta. Ta cũng là… thân bất do kỉ”

Lúc này ta lại bình tĩnh đến lạ, gằn từng chữ nói: “Tiêu Thừa Ngạn, ngươi luôn lừa dối ta. Mặc kệ ngươi có lòng hay không, nhưng vô tình vẫn làm ta khổ, chẳng phải kết cục vẫn giống nhau hay sao?”

Thư phòng này đã in sâu trong trí nhớ của ta từ lâu, biết hắn thường hay đọc sách ở hàng thứ ba bên trái nhất, biết sau thư phòng còn có một hồ nước rất lớn, trong hồ trồng hoa sen. Biết quang cảnh của nơi này đi qua bốn mùa xuân hạ thu đông, cũng biết người trước mặt và ta bị ngăn cách cả một bầu trời.

Hắn bước lên hai bước: “Ta biết bây giờ có nói gì nàng cũng không tin, nhưng ta không ngờ mọi chuyện lại như vậy”

Lời này vừa nói ra, nói như vậy hắn đã hiểu rõ ta có bao nhiêu bất mãn và bất lực.

Hắn nhắm hai mắt lại, lựa chọn nói thẳng: “Nàng và Hạ Nam Nhứ, ta tất nhiên phải lấy một người. Bây giờ nàng không chịu, ta vẫn còn muốn hoãn lại chuyện này. Nhưng vài năm trước chuyện trâm ngọc của nàng ở chỗ ta bị mẫu hậu phát hiện, mẫu hậu lại hiểu lầm ta có ý với Hạ Nam Nhứ. Bà ấy sợ ta làm ra chuyện gì mất mặt hoàng gia, cho nên mới vội vàng đi xin phụ hoàng ban hôn. Đến khi thánh chỉ ban ra rồi ta mới biết”

Ta giương mắt nhìn hắn, chợt mỉm cười: “Ta và tẩu tẩu ngươi phải lấy một người? Nếu ta đây vẫn không chịu, thế ngươi định làm thế nào?”

Ta không cho hắn cơ hội giải thích, bình tĩnh nói tiếp: “Ngươi muốn ta gả, ta không thể không gả. Nhưng ngoại trừ chuyện này, hai chúng ta chẳng có gì liên quan”
Bình Luận (0)
Comment