Chưa Tới Ngày Về

Chương 8

Còn chưa nói được mấy câu, xe ngựa đã đến nơi. Hoàng hậu nương nương ngồi ngay ngắn trên ghế phượng, nhìn sắc mặt tựa hồ không vui, nhất là lúc nhìn thấy ta, ánh mắt giống như ẩn chứa trăm ngàn mũi kiếm. Ta vội thu ánh mắt lại, cố hết sức để mình trông thật kính cẩn thành tâm. Thái tử phi đi trước, hai người chúng ta không ai bảo nhau cùng lúc hành lễ.

Hoàng hậu nương nương nở nụ cười như có như không, thanh âm cất lên vang vọng khắp cung điện: “Nhứ Nhi, lại đây.”

Thái tử phi lập tức đứng dậy tiến lên phía trước, còn ta vẫn quỳ sạp trên nền đất.

Hoàng hậu nương nương cầm lấy tay nàng ta nói: “Bây giờ con phải đổi cách xưng hô thôi.”

Trà được dâng lên, thái tử phi thuận đà nói: “Vâng thưa mẫu hậu.”

Hoàng hậu nương nương sai người mang trà và điểm tâm đến: “Ở đông cung có quen không? Thời gian hơi gấp, nếu con có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói với bổn cung.”

Thái tử phi làm như vô tình liếc mắt qua chỗ ta một cái, trong giọng nói có phần lo lắng: “Mọi thứ đều tốt ạ.”

Hai bà già này kẻ tung người hứng, mãi chẳng thấy có dấu hiệu muốn dừng lại. Người ta quỳ dưới đất chán chết rồi đấy có biết không?

Cả người ta tê rần, dù vậy cũng không dám tự ý cử động. Hoàng hậu nương nương dặn dò những việc cần làm và sinh hoạt thường ngày, ban thưởng vài thứ rồi mới hạ lệnh “đuổi” thái tử phi đi. Thái tử phi nhìn về phía ta, do dự muốn nói rồi lại thôi. Hoàng hậu nương nương thu hết cảnh này vào trong mắt, bà cười lạnh: “Con cứ về trước đi. Bản cung có vài chuyện liên quan đến phép tắc muốn dạy cho Tần lương viện.”

Thái tử phi cắn cắn môi, do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn hành lễ cáo lui.

Nàng vừa mới đi khỏi, hoàng hậu nương nương lập tức thu lại nụ cười, chậm rãi nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới nhìn thẳng vào ta. Lúc nãy còn có chút hiền từ nhân ái, hiện giờ một tia thiện cảm cũng dần dần mất tăm. Phong thái uy nghiêm của bậc mẫu nghi thiên hạ đè ép ta đến ngạt thở: “Tần lương viện, ngươi thật to gan.”

Ta đã đoán trước hôm nay sẽ không dễ sống gì rồi, nên giờ cũng đuối lý chẳng biết biện minh thế nào cho đúng, liền dập đầu lần nữa: “Thiếp thân đã biết mình sai.”

“Biết sai?” Hoàng hậu nương nương đứng dậy, ma ma hầu hạ đứng bên cạnh lập tức đi tới đỡ. Bà bước từng bước đi xuống, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.

“Thuận Đức, mang thứ kia lại đây.”

Thuận Đức công công dâng lên một chén thuốc đen ngòm. Thuốc dâng đầy miệng chén, mùi thuốc đông y lan toả khắp phòng, mỗi một bước đi lại sóng sánh vài giọt ra ngoài. Lòng ta bất chợt run lên, chén thuốc kia vừa nhìn đã biết là đắng ngắt, còn việc đó là thuốc gì, ta nghĩ thế nào cũng không ra.

Hoàng hậu nương nương không nói câu nào, cúi đầu vân vê tràng hạt trên tay. Ta bước lên cầm lấy chén, ngửa đầu một hơi uống cạn. Quả nhiên rất đắng, còn đắng hơn cả thuốc trước đây ta từng uống. Ta hít sâu để bình ổn hơi thở, cố gắng đè xuống cảm giác dạ dày quặn lên từng cơn.

Tận mắt nhìn thấy ta uống hết chén thuốc, lúc này mặt bà mới giãn ra một chút: “Ngươi cầm thuốc về đi, lúc nào thị tẩm xong thì lại uống, bản cung sẽ sai người giám sát. Còn nữa, nếu để thái tử biết được chuyện này, ngươi đừng mong ở lại đông cung nữa.”

Ta cúi đầu, cố đè giọng dạ một tiếng.

“Ngươi trở về chép một trăm lần sách nữ giới, một khi chưa chép xong thì không được ra khỏi cửa cung nửa bước. Bản cung thấy ngươi cũng tiến bộ lên trông thấy, ra dáng điềm tĩnh hơn nhiều rồi. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể với tới, ta nghĩ trong lòng ngươi hiểu rõ.”

Hoàng hậu nương nương phẩy tay áo một cái: “Thôi, bản cung mệt rồi, ngươi tạm thời trở về suy nghĩ cho kĩ đi.”

Đi được vài bước, bà như nhớ ra điều gì, chợt quay đầu lại nhìn ta đánh giá, nở một nụ cười châm biếm: “Ngươi cũng nên giữ khoảng cách với đứa con trai này của ta đi. Có một số chuyện ta không cần nói ngươi cũng phải tự biết.”

“Thiếp thân xin nghe theo lời dạy bảo của hoàng hậu nương nương, thiếp thân cáo lui.”

Vị đắng của thuốc vẫn còn đọng lại nơi đầu lưỡi thật khiến lòng người khó chịu. Lúc ta ra khỏi cửa cung, liếc mắt vẫn thấy xe ngựa của thái tử phi dừng ở chỗ cũ. Nàng thấy ta đi ra vội vàng đi tới nắm tay ta, nét lo lắng trên mặt không hề giống như đang giả vờ: “Sao lâu như vậy muội muội mới đi ra? Có phải mẫu hậu gây khó dễ cho muội không?”

Ta mỉm cười: “Chuyện hoàng hậu nương nương dạy bảo cũng là chuyện ta nên làm.”

Ta và nàng không quen biết nhau, trước đây hai người cũng chưa từng gặp mặt, hơn nữa môi trường sống lúc nhỏ khác nhau, ta vẫn nên đề phòng thì hơn.

Về đến đông cung đã là buổi chiều. Ta vừa mới bước chân vào phương cung thì cung nhân phía sau liền đi ra khoá cửa lại. Tuy nói là giam cầm, nhưng còn may vẫn không bị bỏ đói. Ta nhúp mấy miếng bánh ngọt cắn một miếng lớn nhằm át đi vị đắng trong miệng. Cứ nghĩ đến chuyện phải uống cái thứ thuốc quỷ quái này mấy năm nữa, toàn thân lại rùng mình hoảng sợ. Trong cung ngoài Liên Vi ra không có người ngoài, vì vậy ta mở bao thuốc kia ra nhìn trộm, nhìn tới nhìn lui cả nửa ngày. Ta không thông thạo dược lý, nhìn mãi cũng bằng thừa, cho nên dứt khoát gọi Liên Vi tới.

Sáng nay Liên Vi không theo ta vào trong điện, lúc nhìn thấy ta mở bao thuốc ra cũng tò mò lén liếc qua vài cái, lập tức khuôn mặt em ấy tái mét: “Bao thuốc này ai đưa cho chủ nhân? Đây rõ ràng là thuốc ngừa thai!”

Ta nghe em ấy nói xong, không thèm để ý đến trọng điểm, ngược lại còn thấy hứng thú dạt dào: “Em còn thông thạo dược lý nữa cơ à?”

Liên Vi cầm bao thuốc lên nhìn thật kĩ: “Các thế hệ trong nhà nô tì đều làm nghề y, lúc bé nô tì cũng học được một ít, nhưng chỉ gọi là biết thôi chứ không giỏi.”

Ta gật gù: “Người ta không muốn ta sinh con, nhưng cũng không muốn người nào biết chuyện. Nếu lần sau ta thị tẩm thì em cứ lén mang thuốc này đi sắc nhé.”

Hoàng hậu nương nương đã gửi gắm đến thế rồi, lại còn sắp xếp ổn thoả đâu vào đấy, chắc uống thuốc cũng chẳng có biến chứng gì đâu nhỉ.

Liên Vi bỗng dưng nghẹn ngào: “Là hoàng hậu nương nương sắp xếp ạ?”

Ôi trời ôi trời, cái cô nương ngốc này lấy đâu ra nhiều nước mắt mà khóc thế… Nhìn kìa, nước mắt tuôn nhiều như vậy.

Ta vỗ về: “Không sao đâu. Lúc nào uống thuốc cứ nghĩ thuốc này lành tính là ổn thôi, nương nương thế này đã là từ bi lắm rồi. Ngay ngày đại hôn ta đã làm ra loại chuyện trời không dung đất không tha kia, cũng khó tránh khỏi thu hút sự chú ý. Mà chuyện này cũng đúng thôi, bà ta đề phòng con ta lật đổ con trưởng của thái tử phi. Lúc nào thái tử phi sinh con trưởng, nói không chừng hoàng hậu nương nương sẽ vui vẻ để ta ngừng uống thuốc thôi.”

Haiz, cuối cùng em ấy cũng chịu nín khóc, ta bất giác thở phào một cái, rồi nhớ ra một chuyện, cẩn thận dặn dò em ấy: “Đây là việc lớn, ta chỉ nói cho mình em biết thôi đó.”

“Trong lòng nô tì hiểu rõ.”

Liên Vi vòng ra sau lưng ta giúp ta xoa bóp bả vai, ta thoải mái khẽ than lên một tiếng. Đêm qua đi ngủ rõ muộn ở đâu. Thái tử… hắn chẳng có tí chừng mực nào hết, suốt đêm làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần. Thêm hôm nay bị quỳ nữa, khắp người ta đau nhức vô cùng. Nghĩ thế liền sai Liên Vi đi lấy nước nóng đến.

Ta đắm mình trong thùng tắm, Liên Vi vừa giúp ta kì cọ vừa nói: “Chủ nhân phải chép mấy lần sách nữ giới thế? Để nô tì bảo các nàng đi chuẩn bị sẵn giấy mực mang tới.”

Ta nhắm mắt hưởng thụ: “Không cần không cần, mặc kệ thế nào hôm nay ta cũng phải ngủ một giấc đã, chuyện này không vội, để đấy chép sau cũng được.”

Liên Vi hơi sốt ruột: “Chủ nhân chép xong sớm thì được ra ngoài sớm chứ…”

Ta day day huyệt thái dương, bắt đầu nghi ngờ chính mình, ngày đó ra phủ phải dự đoán trước được ngày này mới phải.

“Khoảng thời gian này chắc là thái tử không đến đâu.”

Tay Liên Vi chợt khựng lại: “Sao chủ nhân lại nói như vậy? Thái tử điện hạ quan tâm chủ nhân thế mà, kể cả có để ý thái tử phi cũng không nỡ bỏ rơi chủ nhân đâu.”

Ta hứng nước vào lòng bàn tay chơi đùa, chẳng biết giải thích thế nào cho cô nương đầu gỗ này hiểu nữa, thà tự nói với chính mình còn hơn.

“Chẳng qua là đêm qua hắn say rượu. Em thử nghĩ mà xem, trên triều hôm nay hắn sẽ bị bao nhiêu người dâng sớ kết tội? Em đã từng nghĩ đến lý do vì sao trước đây thái tử muốn lấy ta chưa? Và tại sao bây giờ lại cưới tiểu thư Hạ gia?”

“Đương nhiên là vì thái tử đối với chủ nhân tình sâu nghĩa nặng nên mới muốn lấy người rồi…”

Ta lắc đầu: “Bây giờ thì ta hiểu ra rồi.”

Ta khẽ cười, từng chữ từng chữ kiên định: “Thứ hắn muốn lấy, là Bắc Cương an bình.”

Một tháng trôi qua trong sự an nhàn rảnh rỗi, ta chỉ việc thong thả chép nữ giới, tiện thể luyện chữ luôn. Liên Vi cũng dần trầm ổn hơn một chút. Cứ nghĩ đến chuyện bao nhiêu ngày qua không cần phải uống thuốc đắng, chịu cái tội danh đó nữa, lòng ta thấy vui mừng nhiều hơn là buồn chán.

Chép đến rã rời đôi tay, cuối cùng hôm nay cũng xong rồi. Bước chân ra khỏi cửa cung, tự dưng ta thấy hôm nay bầu trời trong xanh đến lạ. Hoàng hậu nương nương đã không còn tìm ta gây khó dễ, thậm chí còn khen ngợi ta nữa kìa. Mà nói đến tính tình của ta, hiện giờ tâm ta đã trầm ổn hơn nhiều rồi. Mấy ngày vừa rồi thái tử phi rất hay đến thăm ta, mang đến toàn những thứ ta thích ăn. Không những thế còn bày ra mấy trò tiêu khiển, ví dụ như mang bộ bài tới rồi hai người ngồi chơi với nhau, phải nói là vô cùng hợp lòng ta. Từ nhỏ ta và hai tỷ tỷ đã xuất giá không gặp nhau được mấy lần, do đó tự nhiên chúng ta cũng chẳng thân thiết lắm. Vậy mà vị thái tử phi này lại mang đến cho ta cảm giác của một người tỷ tỷ. Dù nàng ta không nói những đồ vật này được chuyển từ ngoài cung vào, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái ta đã nhận ra xuất xứ của chúng là ở Bắc Cương. Còn chuyện ai đưa cho nàng, trong lòng ta sáng tựa gương soi. Hạ Thịnh vậy mà lại học được chín phần tính cách của đại ca.

Hôm nay là ngày được giải trừ lệnh cấm nên ta cũng muốn đi dạo quanh quẩn. Sắc trời hãy còn sớm, chắc giờ này thái tử vẫn chưa hạ triều, ta đi dạo một vòng đông cung rồi đến bên hồ sen. Lúc này ta bắt gặp mấy gương mặt tươi trẻ lạ lẫm.

Ta đến đông cung chưa được bao lâu, ngoại trừ ngày đầu tiên thành thân thì những ngày tháng về sau đã bị cấm cửa, không biết ai với ai âu cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng mấy người nọ mặt mày như tranh vẽ, mặt hoa da phấn, ai nấy đều e thẹn duyên dáng, thật đúng là cảnh đẹp ý vui làm cho lòng người rạo rực. Xiêm y mặc trên người đều là cung trang mới được đưa vào cung, nhìn đến là chói mắt. Lòng ta không khỏi dấy lên nghi hoặc, liền gọi Liên Vi đến, mục đích là để em ấy mấy ngày tới nghe ngóng để ý nhiều hơn. Ấy thế mà chẳng thấy tăm hơi đâu, thôi thì cứ tránh tạm đi đã, hồi cung là lựa chọn sáng suốt nhất.

Ta không muốn bị đám nữ tử kia vây quanh, nhưng chưa kịp đi bọn họ đã đánh hơi thấy ta rồi, vội đi về phía ta thi lễ: “Đây hẳn là Tần tỷ tỷ?” Người nhìn có vẻ lớn nhất trong số các nữ tử đó hỏi, thanh âm phải nói là du dương trầm bổng như tiếng hót hoàng oanh, quả là mộ nữ nhân cực phẩm.

Ta nhẹ nhàng nhìn nàng ta, cười cười đỡ tay nàng, giả bộ nói: “Lâu nay tỷ tỷ bị cấm cung nên nhất thời chưa nhận ra các muội.”

Nữ nhân đi đầu kia nói tiếp: “Muội muội Hứa Thị, vào đông cung được nửa tháng rồi, may mắn được thái tử điện hạ sủng ái nên giờ đã được phong làm chiêu huấn.”

Ta gật gù ý bảo đã biết, nàng ta liền giới thiệu những người đứng bên cạnh: “Đây là Mộ Dung thị, được phong làm phụng nghi. Các muội muội còn lại vẫn chưa được phong vị.”

Ôi, đến tên nàng ta ta còn chưa nhớ được ấy chứ đừng nói là… Chỉ là nhìn thoáng qua nên lờ mờ nhớ được khuôn mặt thôi. Mà thôi, còn nhiều thời gian để mà nhớ cơ mà, vội làm gì. Hứa chiêu huấn nói luôn miệng, nói qua nói lại hoá ra cũng chỉ xoay quanh chuyện thái tử sủng ái nàng ta ra sao, ánh mắt tràn ngập đắc ý không thèm che đậy. Ta chỉ không hiểu một việc, tại sao những lần thái tử phi tới chưa từng đề cập qua với ta về mấy người mới nhập cung này. Mà cũng phải công nhận, đoàn oanh oanh yến yến này chỉ nhìn thôi còn thấy vui cửa vui nhà, nhưng cứ hễ mở miệng ra một cái thì lại là chuyện khác, phiền phức vô cùng. Nghĩ đến đây, tự dưng ta có chút thông cảm với thái tử. Chỉ cần nghĩ đến việc ngày ngày phải đối mặt với các nàng thôi đã thấy đau đầu lắm rồi

.Từ trước đến nay ta luôn không thích bị vướng vào tình huống gượng gạo kiểu này, hứng thú đi dạo cũng theo đó bay biến mất tăm, tìm đại một cái cớ rồi nhanh chóng rời đi. Lúc trở về cung, đồ ăn được đưa lên, Liên Vi gắp thức ăn cho ta. Nha đầu thối này, vừa mới khen trầm ổn xong mà giờ đã trở lại nguyên hình rồi. Ừm, ta cũng không vội, chậm rãi ăn chờ em ấy mở miệng.

Quả nhiên em ấy không nhịn được: “Chủ nhân, đại hôn của thái tử điện hạ mới được một tháng hơn thôi, sao đã nạp nhiều người mới vào như vậy rồi?”

Ta tự mình gắp đồ ăn: “Hắn là thái tử, có nhiều người hầu hạ cũng chẳng phải chuyện lạ gì cho cam. Nếu đặt trái tim nơi hắn thì chỉ có nước khắp người đầy thương tích.”

Nói thì hùng hồn vậy đấy, nhưng trong lòng ta vẫn có chút khó chịu.

Liên Vi rầu rĩ không vui định đáp trả, cuối cùng lại than thở: “Nhưng nô tì thấy Hứa chiêu huấn kia mặt mũi trông rất giống chủ nhân, dáng vẻ của Mộ Dung phụng nghi cũng cực kì giống người…”

Ta mỉm cười ngắt lời em ấy: “Sao ta chẳng thấy giống chút nào nhỉ, sợ là em nhìn ai cũng thấy giống ta đó thôi. Nếu thật sự giống đến thế, chẳng thà thái tử điện hạ tự mình tới tìm ta là được, thế nhưng một tháng nay tại sao ngay đến một câu đôi lời cũng chưa từng nói?”
Bình Luận (0)
Comment