Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 1

Sau khi Tô Quý ký xong đơn ly hôn với Mặc Viễn Ninh, lúc đi ra khỏi Tập đoàn Tô Khang, cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ.

Bây giờ đang là mùa đẹp nhất trong năm, trời vào cuối thu, mây lững lờ trôi.

Mặc Viễn Ninh đi sau Tô Quý ra khỏi tòa cao ốc, hôm nay anh mặc một bộ đồ vest lịch lãm, dáng vẻ vẫn như trước không thể bắt bẻ được.

Cho dù từ ngày hôm nay trở đi, chẳng những anh bị đá ra khỏi nhà họ Tô, còn bị cách toàn bộ chức vụ đang nắm giữ tại Tập đoàn Tô Khang.

Ba của Tô Quý – Tô Vĩ Học làm việc chưa bao giờ không có biện pháp dự phòng, cho dù ông đã sớm qua đời, cũng không thay đổi chút nào.

Mặc Viễn Ninh cho tới bây giờ vẫn không có cơ hội tranh giành quyền lợi cổ phần ở Tô thị, vì vậy bị cách chức, Mặc Viễn Ninh chỉ trong một đêm đã trở về thành người làm công với hai bàn tay trắng như trước.

Tâm trạng Tô Quý không tệ, phá lệ quay đầu nở nụ cười với anh “Anh Mặc, sau này chuẩn bị thăng chức ở đâu, nói với tôi một tiếng để tôi còn đề phòng?”

Trong bất cứ hoàn cảnh nào, Mặc Viễn Ninh cũng chưa từng đánh mất phong độ, cho dù mới ký đơn ly hôn, trong cuộc họp Hội đồng quản trị bị cách chức Tổng giám đốc, anh vẫn trước sau như một mỉm cười, không có dù chỉ một chút tức giận.

Bây giờ anh lại khẽ cười với cô “Cô Tô cứ yên tâm đi, tôi định nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời sẽ không mang lại cho cô Tô bất cứ phiền toái gì.”

Tô Quý đương nhiên biết trong thời gian ngắn anh không thể gây nên sóng gió gì, lần này cô ra tay tàn độc, ngấm ngầm chịu đựng một năm, lại bất ngờ chống lại anh, chẳng những đoạt lại mọi quyền hành trong Tô thị từ tay Mặc Viễn Ninh, lại còn có bằng chứng từ lúc anh nhậm chức, chỉ với vài nét bút, anh đã có một khoản tiền bất chính rất lớn.

Bây giờ Mặc Viễn Ninh đã mất sạch thanh danh, còn đang bị cơ quan tư pháp điều tra, dù có là đối thủ của Tô thị cũng không có gan mời anh về làm.

Tô Quý nhíu mày, lộ ra một nụ cười chế nhạo, trước kia, cô tuyệt đối sẽ không biểu lộ như vậy với Mặc Viễn Ninh.

Có lẽ cô của trước kia đã sớm chết rồi, chết bởi lòng muông dạ thú của Mặc Viễn Ninh, chết trong những tháng ngày bằng mặt không bằng lòng của họ lúc trước.

Lái xe đã sớm đánh xe đến cửa ra vào, Tô Quý cũng định rời đi, triệt để rời khỏi tầm mắt của người đàn ông này, nếu có thể nói một điều, cô hi vọng suốt cả quãng đời còn lại sẽ không cần phải gặp lại anh nữa.

Lúc cô sắp sửa xoay người lên xe, Mặc Viễn Ninh gọi cô lại, anh gọi cô bằng cái tên mà thường ngày anh hay gọi “Tiểu Nguyệt, anh muốn hỏi em một câu,” anh đợi cô quay đầu lại, mới nhìn vào ánh mắt của cô, nhẹ nói “Em có thật sự hận anh đến vậy không?”

Tô Quý sửng sốt một chút, lập tức cảm thấy buồn cười, đã đến nước này, vậy mà anh vẫn còn diễn tiếp cái tiết mục thâm tình này được.

Nụ cười vui vẻ trên môi cô càng đậm, ánh mắt lại nhanh chóng lạnh như băng, cô dường như nói rõ ràng từng chữ một “Nếu không thì sao? Anh Mặc, một tay tôi sắp xếp cục diện này, chính vì muốn nhìn thấy anh thân bại danh liệt vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Tôi tự tay từ từ hạ độc anh, chính vì muốn anh nếm thử nỗi đau khổ của ba tôi và anh trai tôi. Đáng tiếc tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy, không có cách nào giả vờ làm người vợ tốt chờ đến ngày anh bệnh nặng trút hơi thở cuối cùng, riêng điều này anh có thể trở về cười thầm, coi như tôi giữ lại cho anh một cái mạng.”

Cô cười lạnh lùng “Không thì để tôi nhắc anh một lần nữa, tôi vô cùng vô cùng hận anh.”

Lời nói oán hận này cô đã nhịn quá lâu, giờ phút này nói ra nhiều câu độc ác như vậy mới thấy mình cứ mở mồm là nói những câu ác ý.

Mà Mặc Viễn Ninh lại lắng nghe, mặt không biến sắc, đợi cô nói xong cũng chỉ cười cười: “Vậy hẹn gặp lại, cô Tô.”

Anh dường như tự nhiên hơn cô rất nhiều, sau khi nói xong câu đó liền xoay người bước đi.

Bây giờ tất cả tài sản đứng tên anh sử hữu đều bị cơ qua tư pháp niêm phong, xe cũng không ngoại lệ, Tô Quý đương nhiên sẽ không sắp xếp xe đưa đón anh.

Vì vậy anh trực tiếp đi qua quảng trường phía trước tòa cao ốc, sang đường, nếu như Tô Quý không nhìn nhầm, đại khái là anh đang đứng chờ xe buýt.

Đợi bóng dáng anh đi khuất, Tô Quý mới ý thức được, mình vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn anh rời đi.

Cô vì muốn triệt để thoát khỏi Mặc Viễn Ninh để sống tử tế, nhưng cứng ngắc đứng trong chốt lát, cô mới bật chửi thề: “Chết tiệt.”

Họ thật sự đã từng trải qua một khoảng thời gian đẹp đẽ.

Anh trai Tô Hòa của cô gặp chuyện không may, Tô Vĩ Học cũng đã qua đời trước đó.

Rất nhiều người đều cho rằng, cô và Mặc Viễn Ninh kết hôn do ba cô vội vàng sắp xếp, thật ra không phải.

Tô Quý đã từng gặp Mặc Viễn Ninh một lần trước khi ba cô đưa anh đến giới thiệu với cô.

Năm đó cô vừa tròn 21 tuổi, vẫn là một đại tiểu thư chưa hiểu chuyện đời.

Buổi trưa, cô thường một mình đi ra ngoài, chọn một chỗ ngồi trên xe buýt đến nội thành, sau đó tự dạo chơi giữa biển người như thủy triều trên phố.

Bề ngoài cô không ăn mặc cầu kỳ, nhìn qua quần áo còn hơi cũ, cô giả vờ mình chỉ có một thân một mình, giống như một cô gái nông thôn vô cùng tò mò về thành phố.

Trong thời gian ngắn ngủi này, cô có thể tạm thời thoát khỏi sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp của ba cô, hưởng thụ sự thoải mái khó khăn lắm mới có được.

Một buổi trưa ở lại đây, đó là lần đầu tiên cô gặp Mặc Viễn Ninh.

Khi đó cô đang ngồi trong một quán café ở góc đường, chọn một cốc trà sữa café bình thường, chán gần chết khẽ cắn ống hút.

Lúc Mặc Viễn Ninh đi vào, trong quán có vẻ hơi đông.

Có thể anh là nhân viên văn phòng gần đây nên mặc một bộ đồ rất lịch sự.

Chỉ có điều, cà vạt bị buông lỏng, áo sơ mi cũng mở hai cúc, áo vest cởi ra, thuận tiện vắt trên cánh tay.

Khuôn mặt bình thản của anh như vậy lọt vào mắt cô, nhưng khiến cả không gian dường như sáng bừng hẳn lên.

Không chỉ có mình cô chú ý đến anh, cô nhân viên trẻ tuổi trong chốc lát dáng vẻ đã tươi cười, ngọt ngào hơn rất nhiều, cất giọng trong trẻo: “Chào anh, xin hỏi anh có cần uống gì không?”

Anh rất đẹp trai, đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Quý về Mặc Viễn Ninh.

Cô đã từng gặp rất nhiều người đàn ông anh tuấn, nhưng không ai có được khí chất như trên người anh.

Cô không thể diễn tả bằng lời, chỉ biết chỉ trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô liền nhớ tới cô lúc còn bé từng ôm một quyển sách ngồi dưới mái hiên, nghe tiếng mưa rơi xối xả, ngẩng đầu nhìn thềm đá bị mưa nhuộm một màu trắng xóa.

Giây phút này vô cùng ngắn ngủi, nhưng cô lại thấy vô cùng bình yên.

Cô có chút thất thần một lát đã nhìn thấy anh đi tới, ngồi vào chiếc ghế đối diện cô, hơi cúi đầu xuống, cười cười với cô: “Anh có thể ngồi đây chứ?”

Rõ ràng trước lúc hỏi anh đã ngồi xuống rồi, dường như chắc chắn cô sẽ không đuổi anh đi.

Tô Quý đột nhiên muốn cứng đầu một lần, nói cho anh biết cô không chào đón anh, xem anh có phản ứng gì.

Nhưng được dạy dỗ tử tế nhiều năm khiến cô không thể mất lịch sự với người khác, cô nhẹ rủ mí mắt, nói: “Không sao.”

Rồi sau đó cô nghe thấy một tiếng cười, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khóe miệng anh đang cong lên, thấy đôi mắt sâu không thấy đáy, dường như rất vui vẻ.

Lập tức Tô Quý cảm thấy xấu hổ, cô không được tự nhiên, nghiêng đầu, tai hơi nóng lên.

Người đối diện vẫn không chịu buông tha cô, cô nghe được giọng nói mang theo vui vẻ của anh: “Quả thật là cô bé ngoan.”

Rõ ràng cô đã lớn rồi, hai người họ xem ra tuyệt đối không chênh nhau quá 5 tuổi, anh lại còn nói cô là “cô bé ngoan”?

Tô Quý lập tức càng thêm hối hận vì vừa rồi đã không mở miệng đuổi anh đi, nếu không cũng sẽ không bị anh không kiêng nể gì chọc tức như vậy.

Hại cô lại cảm thấy xấu hổ, lại còn bị mọi người chú ý, má cô ửng hồng, ngẩng đầu lên định lên tiếng phản bác anh.

Nhưng ánh mắt của cô vừa dời lên liền thấy anh đã sớm quay đầu, nhìn ra con đường qua cửa sổ sát đất.

Môi anh vẫn còn đang cười khẽ, anh dường như lẩm bẩm gì đó: “Trời mưa thật rồi, hôm nay đen quá.”

Tô Quý nhìn theo tầm mắt anh, bên ngoài trời thật sự đã mưa rồi, thời tiết lúc nãy chỉ hơi u ám nhưng một lát sau đã đổ cơn mưa.

“Tí tách tí tách”, tiếng mưa rơi xuống cửa sổ thủy tinh truyền vào, người đi đường đã sớm chạy khắp nơi tìm chỗ trú, chỉ còn lại mặt đường trống không chìm trong màn mưa.

Tô Quý ngẩn người, những lời cô vừa định nói giờ lại không thể nói nên lời.

Anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thất thần nhìn mưa ngoài cửa sổ.

Một lúc sau, họ vẫn yên lặng ngồi đối diện nhau, mãi cho đến khi café đen được đưa tới, Tô Quý đã uống xong cốc trà sữa café của mình.

Ngoài cửa mưa vẫn rất to, không nhỏ đi chút nào, người đi trên phố càng thưa thớt, anh đứng lên, cười với cô nói: “Anh phải về có việc, em cứ ngoan ngoãn ở đây chờ mưa tạnh, hiểu chưa?”

Đột nhiên cơn mưa kéo đến, Tô Quý hoàn toàn không phải người có thể nghĩ đến việc cầm ô đi ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh cầm áo vest tự nhiên rời đi, quay người đi ra cửa.

Mưa lớn như vậy, anh định xông thẳng ra ngoài sao?

Cũng may lúc anh đi tới cửa, bước chân thoáng dừng lại một chút, Tô Quý không khỏi thở dài: chắc anh có việc quan trọng, mưa lớn như vậy sẽ ướt sũng mất.

Hiển nhiên cô đã đoán sai vì cô thấy anh cầm áo vest ôm vào trong ngực, che cho áo khỏi ướt, sải bước lao thẳng vào màn mưa.

Đây là lần đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay Tô Quý thấy người coi quần áo hơn cả thân thể, cô kinh ngạc nhìn đến khi bóng dáng anh hoàn toàn biến mất trong màn mưa vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Cô ngây người rất lâu, mãi đến khi nhân viên phục vụ đi tới, cũng kinh ngạc hỏi: “Cái anh vừa ngồi đây đã đi rồi à? Mưa lớn như vậy tôi vừa đến phòng nghỉ tìm giúp anh ấy cái ô.”

Tô Quý phục hồi tinh thần, quay đầu nhẹ hỏi “Xin hỏi, anh ta thường xuyên đến đây sao?”

Cô nhân viên phục vụ cười rộ lên, lắc đầu với cô: “Không thường xuyên lắm, thỉnh thoảng có đến vài lần, anh ấy thường đến vào buổi tối hơn.”

Cô ấy nói xong, liền nhìn thấy cốc café không biết từ bao giờ đã thấy đáy, “Phụt” một tiếng bật cười: “Anh ấy vẫn uống một ngụm hết sạch, lần nào cũng vậy, uống café cứ như uống rượu một ngụm hết luôn.” Vừa nói, cô ấy vừa đứng bên cạnh làm động tác uống cạn.

Tô Quý bị sự hoạt bát nhiệt tình của cô ấy lây sang, cũng cười theo: “Tôi đúng là không thấy gì cả.”

Cô vừa cúi đầu vừa uống trà sữa, thỉnh thoảng lén nhìn anh, thế mà bỏ lỡ màn uống café một ngụm hết sạch của anh.

Tô Quý nghĩ đến chuyện cô nhân viên kia nói anh thường đến vào buổi tối, liền hỏi “Buổi tối anh ấy đến đây cũng uống café đen à?”

Cô nhân viên rất thoải mái nói chuyện với khách, điều này thường dễ để lại ấn tượng sâu sắc đối với khách hàng, cười gật đầu: “Đúng vậy, công việc bận quá cần nâng cao tinh thần, nhưng người này cứ như làm bằng sắt, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy tinh thần anh ấy sa sút cả.”

Sau lần đầu tiên gặp Mặc Viễn Ninh, Tô Quý hoàn toàn bị ấn tượng: một người đàn ông đẹp trai, nói chuyện hơi ngả ngớn nhưng không khiến người ta chán ghét, thích uống cạn café hơn nữa lại còn là người cuồng công việc.

Hôm đó, cô thật sự ngoan ngoãn ngồi trong quán café chờ mưa tạnh, đáng tiếc trời mưa quá lâu, mãi đến khi trời tối vẫn chưa chịu tạnh.

Cô tuyệt đối không ngờ mấy tháng sau, cô lại một lần nữa gặp lại Mặc Viễn Ninh trong chính ngôi nhà của mình.

Khi đó đúng vào tiết sương giáng (1), trong sân và trên mái ngói đỏ dường như phủ một màu tuyết trắng nhạt nhẽo.

Tất cả mọi thứ đều mờ đi trong không trung, một người mặc đồ vest tối màu đi tới.

Anh không giống như người trong nhà họ Tô, đi giày da, thắt cà vạt nhưng cổ áo sơ mi trắng lại buông lỏng, thản nhiên đi vào căn phòng rộng lớn.

Khoảnh khắc người đó bước vào trong phòng, Tô Quý cảm thấy anh mới giống như chủ nhân của biệt thự này.

Cô nghĩ ánh mắt của cô nhất định đã sáng lên không thể khống chế nổi, tất cả đều dồn lên người anh.

Anh hiển nhiên vẫn nhớ cô, sau khi lộ ra một tia kinh ngạc, trong đôi mắt dường như có ý cười, sau đó anh nói cô giống hệt như trong trí nhớ của anh, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ, càng mang theo vài phần tình cảm ấm áp, nói với cô: “Cô Tô, thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”

Cô cười nhẹ một tiếng, mở trừng hai mắt “Anh…em còn chưa biết tên anh.”

Đứng cạnh họ, ba Tô Quý lộ vẻ mệt mỏi liền yên lặng nhìn họ, từ đầu đến cuối không mở miệng nói một lời.

Ba tháng sau, Tô Quý gả cho Mặc Viễn Ninh.

Nói đúng hơn là Mặc Viễn Ninh ở rể nhà họ Tô.

Anh chẳng qua mới đến Tập đoàn Tô thị hơn một năm, đã tỏ ra vô cùng xuất sắc, lý lịch chỉ là một nhân viên đi làm bình thường mà thôi, cho dù được Tô Vĩ Học tán thưởng cũng không thể “cưới” tiểu thư nhà họ Tô được.

Bên ngoài càng có nhiều lời đồn, nếu như không phải vừa ý thân phận cô nhi của Mặc Viễn Ninh, cảm thấy anh không có gánh nặng trên người, lại càng dễ trung thành với nhà họ Tô, Tô Vĩ Học cũng sẽ không chọn một người có hoàn cảnh như vậy làm con rể mình.

Tô Quý khi đó chỉ quan tâm đến khoảnh khắc cô mặc áo cưới đi về phía Mặc Viễn Ninh có xinh đẹp hay không.

Khi ba cô hỏi cô, cô có nguyện ý kết hôn với chàng trai ba đã sắp đặt cho cô hay không, cô thoáng cười, rụt rè gật đầu, trong lòng rất vui.

Cô giống như chú chim hoàng oanh cô từng nuôi, một buổi chiều trong xanh, vỗ cánh bay về phía chân trời.

Khi đó cô nghĩ rằng cô rất thích Mặc Viễn Ninh, 21 năm cuộc đời, duy nhất chỉ có anh đặc biệt như vậy.

Tô Quý 21 tuổi quen biết rồi kết hôn với Mặc Viễn Ninh, trải qua 2 năm sống cuộc sống hôn nhân bình thường yên ổn.

Sau này Tô Quý nghĩ, thời gian hai năm đẹp đẽ đó, cho dù họ chưa từng yêu nhau thật sự, cũng không thể nào quên được hai năm gắn bó bên nhau.

Cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày cô lại hận anh, hận đến thống khổ, hận đến mức không cho phép anh có được dù chỉ một chút hạnh phúc.

Hai năm sau khi cô kết hôn với Mặc Viễn Ninh, năm đó cô 23 tuổi, ba cô qua đời, anh cả gặp một tai nạn ngoài ý muốn bị liệt nửa người, Mặc Viễn Ninh chính thức trở thành người đứng đầu Tô thị.

Mấy tháng sau, cô bị bắt cóc, bị nhốt tại một tầng hầm âm u ẩm ướt mười mấy giờ.

Khi tinh thần cô sắp suy sụp hoàn toàn, cô nhìn thấy bóng dáng anh, cô nghĩ rằng rốt cuộc mình đã được cứu, nhưng cô lại thấy anh đứng ngược chiều ánh sáng, trên môi cong lên một nụ cười lạnh nhạt.

Anh đứng đó, nhìn cô bị kẻ bắt cóc cầm dao trong tay đâm vào bụng, gục ngã dưới chân anh.

Cả thế giới chìm trong bóng tối, cô nằm trên mặt đất lạnh như băng, chất lỏng ẩm ướt chậm chạp chảy ướt sũng quần áo cô, thấm vào da thịt cô, cô không thể phân biệt được đó là nước hay máu của mình.

Mấy năm nay liên tiếp xảy ra những biến cố vô cùng đau khổ, cô chỉ đơn thuần cho rằng đó là số phận, không thể oán hận, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Cô còn nghĩ may mà bên cô còn có anh, nếu không sau khi ba và anh cả lần lượt gặp nạn, cô nhất định sẽ không sống nổi.

Đến bây giờ cô mới hiểu được, chẳng có gì là số phận hết, vận đen của cô, chính là gặp phải Mặc Viễn Ninh.

Cho tới hôm nay, cơn ác mộng cuối cùng cũng chấm dứt, Mặc Viễn Ninh bị đuổi khỏi nhà họ Tô, cô hoàn toàn chiến thắng, nhưng trong đêm cô đứng cô độc trong nhà họ Tô, vẫn buồn vô cớ như đánh mất đi điều gì đó.

Cô đã thắng nhưng Tô Quý đơn thuần lương thiện của ngày xưa, còn cả những năm tháng đẹp nhất của đời người, tất cả đã bị vùi chôn vĩnh viễn.

* Chú thích:

(1) tiết sương giáng: vào ngày 23 hoặc 24 tháng 10
Bình Luận (0)
Comment