Chưa Từng Nói Yêu Em

Chương 3

Mặc Viễn Ninh là người duy nhất còn ở trên đời gọi cô là “Tiểu Nguyệt”.

Đó là nhũ danh của cô, lúc cô còn rất nhỏ, cô được mẹ ôm trong lòng, mẹ dịu dàng nói với cô: “Tiểu Nguyệt à, Tiểu Nguyệt yêu quý, tháng tháng trổ hoa, quý quý vươn cành…Lớn nhanh như thổi, có được không?”

Ba cô từ trước đến nay đều nghiêm khắc gọi cô là “Tô Quý”, anh trai cũng thế, chỉ có mẹ, kiên trì gọi nhũ danh của cô, vừa thân mật, vừa cưng chiều.

Nhưng mẹ không thể ở bên cô quá lâu, năm Tô Quý 7 tuổi, bà bị bệnh qua đời. Khi đó Tô Quý vẫn chưa lý giải nổi thế nào là chết, cô chỉ biết mẹ đi rồi và sẽ không trở về nữa.

Sau đêm tân hôn đầu tiên cùng Mặc Viễn Ninh, khi cô và anh ân ái, cô nửa vui nửa buồn, trong đau đớn lại có khoái cảm lạ lẫm.

Cô còn nhớ mình đã thút thít nỉ non rất lâu, cuối cùng bị anh ôm vào trong ngực, lồng ngực anh ấm áp vô cùng. Anh vẫn luôn dùng cánh tay khẽ vuốt sau lưng và mái tóc cô, để cô chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Tim đập nhanh không thể ổn định được, cô lại dựa vào bản năng cảm thấy người đang ôm chặt lấy cô nhất định sẽ là người cô dựa vào khi về già, cho nên cô thì thầm nói cho anh biết, cô còn có một cái tên, chính là “Tiểu Nguyệt”, từ sau khi mẹ cô qua đời, chưa có ai từng gọi cô bằng cái tên đó.

Khi đó chắc cô đang làm nũng, cảm giác được một người yêu thương sẽ khiến cô không tự chủ được mà muốn làm nũng.

Cô còn nhớ rất rõ phản ứng của anh, anh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nói: “Vậy anh sẽ gọi em là “Tiểu Nguyệt”, có được không?”

Cô chỉ cảm thấy rất ngọt ngào và thỏa mãn, cả người cứ lâng lâng như đang phiêu du trên bầu trời.

Nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại ở giây phút đó, cô sẽ không cảm thấy có bất cứ tiếc nuối nào trong suốt cả quãng đời còn lại.

Lần đầu tiên cô bắt đầu nhận ra bộ mặt thật của Mặc Viễn Ninh, là sau khi cô bị bắt cóc và bị đâm.

Mất quá nhiều máu, lúc ấy cô nhanh chóng ngất đi. Khi cô mở hai mắt ra một lần nữa từ trong bóng tối, nghe được tiếng chim khẽ hót líu lo ngoài cửa sổ, mũi cô liền chậm chạp ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Đau đớn từ sâu bên trong cơ thể đã nói cho cô biết, mạng cô còn chưa tận.

Tim vẫn chưa ngừng đập, nó vẫn muốn cô tiếp tục đối mặt với Mặc Viễn Ninh, cô lập tức nghĩ đến sự thật, cảm thấy hô hấp của mình dừng lại vài giây, im lặng đến nặng nề và tuyệt vọng, khiến cô không thể làm được bất cứ chuyện gì.

Động tĩnh của cô không bình thường hiển nhiên cũng kinh động đến người đang gục bên giường, cô đã nghe được giọng nói quen thuộc ấy, mang theo vài phần cưng chiều và dịu dàng: “Tiểu Nguyệt, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.”

Giọng nói của anh có chút khàn khàn, giống như thể vẫn luôn cố thủ bên giường của cô chưa hề rời khỏi, cho nên hơi có chút mệt mỏi.

Tô Quý giương mắt lên, nhìn người trước mặt, thần sắc của anh quả nhiên có chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn trong suốt tĩnh mịch như cũ, chỉ liếc nhìn thôi không thể thấy đáy, tầng nước mỏng càng khiến đôi mắt thêm sáng ngời.

Dường như vô cùng sâu nặng, lại dường như chỉ là ảo ảnh.

Mặc Viễn Ninh cho tới bây giờ chỉ cần liếc mắt nhưng vẫn khiến cả đàn ông cũng ngoái nhìn, anh quá mức hoàn mỹ.

Mặc Viễn Ninh dịu dàng cúi đầu hôn lên trán cô, trong giọng nói của anh chất chứa bao nhiêu cưng chiều và đau lòng, ngược lại có chút không chân thực: “Tiểu Nguyệt, em bị thương rất nghiêm trọng, cảm ơn em đã tỉnh lại.”

Tô Quý không trả lời anh, cô nhìn khuôn mặt anh, dường như suốt 4 năm nay, đây là lần đầu tiên cô nhận ra con người thật của anh.

Có lẽ ánh mắt của cô quá chăm chú, Mặc Viễn Ninh hơi khựng lại, cầm chặt tay cô, giọng nói vẫn dịu dàng không thay đổi: “Tiểu Nguyệt, em còn có anh.”

Cô thật lâu sau vẫn không trả lời, Mặc Viễn Ninh lại cúi đầu xuống, khẽ hôn đôi môi tái nhợt không màu của cô, truyền hơi ấm ngay bên tai cô, nói lưu luyến: “Tiểu Nguyệt, nếu em cảm thấy mệt, cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi.”

Vì vậy Tô Quý chỉ nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt.

Bên dưới trọng thương mất rất nhiều máu, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, vô lực không muons suy nghĩ chuyện gì nữa.

Cứ chập chờn ngủ rồi tỉnh, khi Tô Quý chính thức tỉnh táo lại, đã là hai ngày sau đó rồi.

Trong hai ngày này, mỗi lần cô mở mắt ra, bất luận là ban ngày hay ban đêm, hình bóng đầu tiên cô nhìn thấy vẫn là Mặc Viễn Ninh.

Anh dường như chưa từng rời khỏi, không trông trước giường bệnh thì ngồi lên ghế salon chống tay lên trán nghỉ ngơi.

Nếu như Tô Quý trước khi hôn mê không thấy thần sắc trên khuôn mặt anh, cô nhất định sẽ cho rằng anh rất yêu cô, mới có thể quan tâm cô chu toàn như thế.

Cô vĩnh viễn sẽ nhớ giây phút đó, trên mặt Mặc Viễn Ninh mang theo vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn cô chưa từng thấy, lạ lẫm đến đáng sợ.

Sau khi tỉnh lại, trước tiên cô nhìn lên trần phòng bệnh, chờ khi tiêu cự dần dần rõ ràng mới nhìn về bên giường.

Mặc Viễn Ninh vẫn trông ở đó, nhìn thấy ánh mắt cô, anh liền nở nụ cười có vẻ mỏi mệt: “Tiểu Nguyệt, miệng vết thương còn đau không?”

Đại khái vài ngày nay anh không hề nghỉ ngơi, không chỉ có sắc mặt không tốt, mà dưới mắt cũng có bọng mắt màu xanh lạnh lùng.

Tô Quý khẽ động đậy khóe môi, cố gắng nở một nụ cười với anh.

Cô không hiểu sao chuyện đã tới nước này, anh còn có thể thản nhiên diễn trò trước mặt cô.

Cô rõ ràng nhớ rằng khi đó ánh mắt anh dừng lại hồi lâu nhìn cô nằm trên mặt đất, lâu đến mức lòng cô tràn đầy kinh ngạc, khiếp sợ không cam lòng, cũng đủ để anh nhìn thấy mỗi biểu lộ biến hóa trên gương mặt cô.

Họ có lẽ đều biết lòng dạ của nhau sau tất cả những gì đã xảy ra, bây giờ thái độ này của anh thật sự khiến cô cảm thấy buồn cười.

Anh thấy vẻ khinh thường châm chọc trong mắt cô, dừng một lúc mới cười cười nói: “Xem ra Tiểu Nguyệt đã tỉnh thật rồi.”

Anh nói xong, liền cầm một chồng văn bản tài liệu ở đầu giường đến, nửa cương quyết nhét cây bút vào trong tay cô, giọng nói vẫn dịu dàng như vậy: “Tiểu Nguyệt, em mới là Chủ tịch của Tô Khang, có rất nhiều chỗ nhất định em phải ký mới được.”

Tô Quý hơi ngừng lại, lập tức hiểu ra, ba cô kinh doanh đã nhiều năm, bây giờ lại qua đời rất vội vàng, sao lại không có chiêu dự phòng được chứ.

Cô nhớ trong di chúc quy định cả cô và anh trai cùng kế thừa Tô thị, nhưng kế thừa lại có điếu kiện, ngoài di sản, cô và anh trai đều phải ký một phần văn bản tài liệu.

Phần di chúc đó có quy định, một khi một trong hai người họ có một người chết đi, người còn lại cùng con cái hay bất cứ vợ chồng gì cũng không có quyền thừa kế, phần tài sản thuộc về người kia sẽ tự động quyên góp cho các tổ chức từ thiện.

Khi đó cô còn không hiểu nguyên nhân ba cô lại làm thế, cô rất yêu quý anh trai, anh trai cũng bảo vệ cô, họ tuyệt đối sẽ không tranh giành lẫn nhau, sao lại có quy ước kì quái như vậy?

Bây giờ cô mới hiểu, anh em họ đương nhiên là tương thân tương ái, nhưng không có nghĩa bên cạnh họ không có người ngấp nghé phần gia sản này.

Nhìn Mặc Viễn Ninh lúc này, anh sớm đã không hề che lấp sự dịu dàng, rốt cuộc cô đã hiểu tại sao mình được đưa đến bệnh viện cứu chữa. Những thứ Mặc Viễn Ninh muốn lấy từ cô còn chưa đạt được, sao lại chịu để cô chết dễ dàng như vậy?

Cô chỉ nhìn anh một cái, nắm chặt bút, ký lên tài liệu.

Vừa mới hôn mê tỉnh lại, cô làm động tác gì cũng phải cố gắng hết sức, Mặc Viễn Ninh thậm chí còn tỉ mỉ đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Đầu ngón tay anh ấm áp xuyên vào trong da thịt thấm vào tay cô, rõ ràng dịu dàng như vậy, cô lại cảm thấy lạnh thấu xương.

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống cùng một lúc, cô để mặc cho nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
Bình Luận (0)
Comment