Chuyển ngữ: Tử Nhi
Họ quen nhau trong một bữa tiệc, vẻ nho nhã của anh hấp dẫn cô. Người khác đến chúc rượu anh liên tiếp, cô sợ anh không đỡ nổi nên chắn rượu thay anh. Sau đó cứ có tiệc rượu anh lại nói người khác gọi cô, cô nghĩ có lẽ là vì mình chắn rượu cho anh. Có một ngày anh lại uống say, cô không kìm được nhân lúc anh mơ màng mà thổ lộ. Anh chuếnh choáng cười: Được, anh nhận em. Lần tiếp nữa cô lại định thay anh chắn rượu, có một người bên cạnh nhìn anh đập bàn: Đã thành công rồi mà. Cái đồ ngàn chén không say như cậu muốn giả bộ tới khi nào?
—————————-
1.
Là một nữ sinh chuyên ngành máy tính, sau khi tốt nghiệp, Tiêu Doanh có thể vào làm việc trong công ty khoa học kỹ thuật phần mềm Hồng Thông rất có tiếng trong giới một cách đầy suôn sẻ, theo như lời của cô thì chuyện đó đích thực là chó ngáp phải ruồi.
Giám đốc Cảnh Cường lớn hơn cô khoảng bảy tám tuổi, đã kết hôn, thường tự xưng là một tổng giám đốc đang đi trên con đường điên cuồng tàn khốc bá chủ và khoe khoang. Chỉ có điều các đồng nghiệp đều nói, cùng lắm Cảnh Cường chỉ là một con ngựa làm nông bao thầu thêm cả làm quản đốc, chẳng có tí uy hiếp nào, và sự thật là vị Giám đốc điên cuồng tàn khốc bá chủ khoe khoang này lại là đàn anh học cùng trường đại học với anh.
Các đồng nghiệp phấn khích nói với Tiêu Doanh, người cùng trường với giám đốc có tên là Bạch Triển, tự mình mở công ty rất lớn, một người xuất chúng ngoài tiền ra thì chỉ có tiền thôi, mà có tiền cũng không phải là điểm sáng giá nhất trong cuộc đời của anh, mà quần chúng lại bị mê hoặc là bởi khuôn mặt nằm phía trên cổ đó – đường nét và làn da người nọ quả thật anh tuấn đến mê người.
Tiêu Doanh tìm hiểm trên baidu dựa trên các tin tức mà đồng nghiệp đưa cho, quả nhiên trên mạng cũng có tin tức và ảnh chụp của Bạch Triển. Cô mở web xem hình, khoảng khắc trang web ấy hiện ra, đôi đồng tử của Tiêu Doanh co lại thiếu chút nữa là liếm màn hình mất – đây không phải là Ngô Ngạn Tổ giữa đời thực đó sao? Trò hề của cô lại tình cờ rơi vào đôi mắt xuất quỷ nhập thần của Cảnh Cường. Cảnh Cường cảnh cáo cô: “Trong thời gian làm việc không được mơ mộng.”
Tiêu Doanh vội vàng nghiêm túc lại, cô hỏi, giám đốc đại nhân không ngại vất vả dời bước từ văn phòng riêng đến đây có gì muốn chỉ bảo cô sao, Cảnh Cường gật đầu nói lại: “Em đi chạy việc cho anh nhé, tới bảo trì mạng internet cho một công ty lớn.”
Tiêu Doanh ngẩn người. Gần đây không phải cô vẫn dựa vào mặt mũi kiếm miếng cơm đó à, sao tự nhiên lại kêu cô cống hiến cho kỹ thuật thế này? Huống hồ cô còn là thực tập sinh chưa chính thức được tuyển dụng, bảo trì internet cho một công ty lớn cái gì kia chứ, cô làm được sao?
“Sếp à, anh không thấy một tay mơ về kĩ thuật như em sao mà sửa chữa cho công ty ‘lớn’ được chứ?” Cô nhấn mạnh chữ quan trọng nhất.
Cảnh Cường vỗ vai cô an ủi: “Người trẻ tuổi thì không nên sợ hãi, cho em đến công ty Đức Thăng, người đứng đầu là bạn thời đại học của anh, em cứ việc dũng cảm mà làm!”
Hai mắt Tiêu Doanh trợn to, cẩn thận hỏi lại: ” Sếp, nếu em làm không tốt anh sẽ giải quyết hậu quả giúp em được chứ?”
Cảnh Cường không chút do dự đáp lời: “Không đâu! Em đừng tìm anh! Đức Thăng ở phía nam thành phố, chúng ta ở phía bắc, xa như vậy em còn nỡ giày vò sếp của mình thế à? Nếu có vấn đề gì thật em cứ tìm giám đốc Đức Thăng tới chùi đít cho em là được, mặc dù bây giờ cậu ấy biết kiếm tiền thật đấy nhưng thời đi học cậu ấy lại học cùng trường với giám đốc Cường anh đây, cũng là một tay chuyên nghiệp đó.”
Đôi mắt Tiêu Doanh co rút lại, cô hít sâu một hơi: “Sếp à, tốt xấu gì em cũng là một cô gái băng thanh ngọc khiết* đầy tri thức, chùi đít gì gì đó… anh làm ơn chú ý chọn lọc từ ngữ chút được không?
*thuần khiết như ngọc
Cảnh Cường lắc đầu, tỏ vẻ ta đây cứ nói chuyện thế thôi, ông chủ có tiền mà, thích làm gì có ai quản được sao: Tiêu Doanh đành phải bỏ qua đề tài này, cô hỏi tiếp: “Bạn đại học của sếp tên là gì ạ?”
Vẻ mặt Cảnh Cường khinh thường nhìn Tiêu Doanh như đồ ngốc: “Tên vừa rồi cô hoa mắt mê mẩn là ai đấy?”
Tiêu Doanh giật mình, cúi đầu xuống nhìn baidu Bách Khoa, dòng giới thiệu phía sau hai chữ Bạch Triển là: Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc công ty cổ phần Đức Thăng.
Tiêu Doanh ngây ngẩn cả người. Cô cảm thấy ông chủ của mình quả đúng là người tốt, anh ấy còn cho cô một cơ hội để được chiêm ngưỡng dung nhan Ngô Ngạn Tổ ngoài đời thực nữa này.
2.
Đến sảnh trước công ty, Cảnh Cường đưa cho Tiêu Doanh một chiếc đĩa mềm máy tính rồi nói với cô: “Đến lúc đó nhớ xài cái này để bảo trì mạng internet là được.”
Tiêu Doanh cất đĩa lên đường.
Tới Đức Thăng, vì là chuyện liên quan đến công việc, cho nên tinh thần Tiêu Doanh cũng sốt sắng cực kì, suốt dọc đường đi cô cũng quên luôn chuyện phấn khích vì sắp được gặp gương mặt của Ngô Ngạn Tổ ngoài đời thực. Cô xắn tay áo lên, thận trọng dè dặt bảo trì internet, bảo trì rồi bảo trì, cuối cùng cũng bảo trì đến được văn phòng của phó tổng giám đốc thì thất bại – cuối cùng cô vẫn không thể giữ được thiết bị khi vận xui công kích, làm tê liệt luôn máy tính của phó tổng giám đốc.
Phó tổng giám đốc sốt ruột đến giậm chận. Đầu óc trống rỗng của Tiêu Doanh bỗng vang lên lời nói của Cảnh Cường: nếu có vấn đề gì thật thì cứ tìm giám đốc của Đức Thăng tới chùi đít cho em.
Tiêu Doanh chạy ra khỏi văn phòng của phó tổng giám đốc, hỏi lễ tân vị trí của Tổng giám đốc ở đâu rồi lảo đảo chạy vội qua đó. Lúc gõ cửa, sau khi nghe được hai chữ “Mời vào” trầm thấp đầy cuốn hút, Tiêu Doanh run rẩy bước vào văn phòng Tổng giám đốc. Cô chăm chú nhìn bên trong, thấy gương mặt còn đẹp trai hơn cả hình ảnh đăng trên mạng ba phần, Ngô Ngạn Tổ đời thực nọ đang ngồi ở chỗ kia lặng thinh, híp mắt nhìn về ra cửa, vừa đẹp lại ngon miệng làm sao.
“Đến sửa máy tính à? Nói đi, cô có chuyên gì thế?” Tổng giám đốc lên tiếng.
Tiêu Doanh bình tĩnh lại: “Tổng giám đốc Cường của chúng tôi nói là, gặp vấn đề thì đi tìm Bạch Triển!” Cô liếm liếm môi, nhắm mắt tiếp tục nói, “Tôi… làm tê liệt máy tính của phó tổng giám đốc rồi…”
Đầu ngón tay Bạch Triển gõ gõ trên mặt bàn, tạch tạch tạch. Tiêu Doanh nhìn đầu ngón tay trắng dài thon gọn, đây chính xác là vũ khí giết sạch nhóm em gái yêu tay.
Anh bỗng thu tay rồi chuyển xuống dưới bàn, Tiêu Doanh nghe tiếng mở ngăn kéo. Hai giây sau, bàn tay nọ đưa cho cô một cái USB: “Trong đây có phần mềm chương trình khôi phục hệ thống, cô dùng cái này khôi phục lại hệ thống của phó tổng giám đốc là được.” Sau đó anh tóm tắt đơn giản các cách thức thao tác, chủ nhân của đôi tay kia còn nghiêm túc dặn dò, “Sau khi sửa xong máy tính của phó tổng giám đốc thì nhanh chóng mang trả USB cho tôi, nhớ đừng nói USB này là của tôi, tôi chỉ muốn làm một giám đốc lẳng lặng kiếm tiền, không muốn cấp dưới biết mình còn có thể sửa máy tính.”
Tiêu Doanh không hiểu logic giữa hai câu nói của vị Tổng giám đốc này lắm, nhưng dù gì nó cũng không quan trọng, cô không nên làm lỡ thời giờ của anh chàng anh đẹp trai, vội gật đầu một cái rồi đi. “Được! Nếu Phó tổng giám đốc hỏi USB này ở đâu ra, tôi sẽ nói là ra ngoài gọi cho đồng nghiệp chuyên môn mang tới.”
Tổng giám đốc mỉm cười khen ngợi. Chân Tiêu Doanh nhũn ra dưới nụ cười rạng rỡ đó, lảo đảo chạy ra khỏi văn phòng Tổng giám đốc.
Nhờ có USB của Bạch Triển, Tiêu Doanh nhanh chóng sửa xong máy tính của phó tổng giám đốc. Phó tổng giám đốc nhẹ nhàng thở hắt ra, trở mặt nói với Tiêu Doanh: “May mà cô sửa được đó, nếu không tôi mà đi kiện thì cô thảm luôn rồi, tôi sẽ báo lên tòa án bắt cô bồi thường hết những tổn thất của tôi!” Tiêu Doanh hít ngược một hơi, cô thấy cho dù tình hình phức tạp phải thay mới hết thì cùng lắm cũng chỉ hơn một vạn: một vạn đồng cũng muốn báo lên tòa án sao?
Cô trả USB lại cho Bạch Triển, cả đường về công ty kìm chế dòng nước miếng của mình, sau đó đi báo cáo nhiệm vụ.
Cảnh Cường khen cô: “Làm tốt lắm!”
Tiêu Doanh hổ thẹn tự trách: “Không có không có! Em đã làm đóng băng máy tính của Phó tổng giám đốc!”
Hừ hừ hai tiếng: “Ừ, việc này cũng làm tốt lắm!”
Tiêu Doanh càng hổ thẹn. Cô cảm thấy mặc dù bình thường ông chủ mình có hơi “điên” một chút, nhưng lúc quan trọng giám đốc lại là một giám đốc thương cảm khoan dung lại đòi hỏi rất thấp.
3.
Nhiều lần Tiêu Doanh nhớ lại dáng vẻ đẹp trai của Ngô Ngạn Tổ đời thực trong trí nhớ, cô càng không ngờ rằng một tháng sau mình lại có cơ hội gặp mặt anh lần nữa.
Trước giờ tan tầm, Cảnh Cường nói mình và bạn học chí cốt Bạch Triển phải đi mời cơm mấy người bạn học cũ, hỏi mọi người ai có thể uống được thì đi cùng để cản rượu giúp anh. Mọi người đồng loạt chỉ hướng Tiêu Doanh mà không hề do dự: cô ấy!
Đối mặt với kết quả này, Tiêu Doanh không biết nên vui hay nên buồn.
Thật ra chuyện này là như vậy, có một hôm trời trở lạnh, cô mặc ít quần áo mà nhà thì cách xa công ty, tiền lương thực tập lại ít, một là cô hơi tiếc tiền đi xe trở về, hai là tiếc tiền đến cửa hàng gần đây mua thêm quần áo, thế là nhân lúc ăn cơm trưa cô mua một bình Tiểu Nhị rồi uống hết, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cô mặt không đỏ, hơi không gấp. Từ đó về sau, mọi người đều ghi nhớ “Tiêu Doanh là một người có thể uống rượu.”
Cảnh Cường dẫn Tiêu Doanh đi dự tiệc cùng, trên đường anh hỏi cô: “Sao em không phản đối, nói mình không uống được ấy?”
Tiêu Doanh che giấu tâm tư về gương mặt đẹp trai kia, tùy hứng trả lời anh: “Thèm rượu.”
Đến bữa tiệc, Tiêu Doanh nhìn thấy Bạch Triển ở vị trí chủ tiệc, anh vẫn giống Ngô Ngạn Tổ như thế. Sau khi chào hỏi cô và Cảnh Cường xong anh lại dẫn đến cạnh chỗ của mình.
Những người khác đều đùa Cảnh Cường không dẫn vợ mình theo mà lại đưa một cô gái trẻ đến đây để dự tiệc. Cảnh Cường xấu hổ đập bàn đứng lên, chỉ vào Bạch Triển gào to: “Là cậu ta bảo tôi dẫn cô gái này đến đấy!”
Tiêu Doanh cảm thấy giám đốc của mình như chó cùng rứt giậu, không ngờ Bạch Triển ngồi bên còn tủm tỉm gật đầu đáp lại cực kì phối hợp: “Đúng thế, là tôi gọi đó!” Mọi người không ngừng “À à à” mấy tiếng, âm thanh vang lên càng lúc càng mãnh liệt.
Sau khi khai tiệc, tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng Bạch Triển cuối cùng cũng trừ khử được cái u ác tính nội gián trong công ty. Tiêu Doanh ngồi bên cẩn thận nghe mọi người nói, rốt cục cũng nghe được đôi phần.
Thì ra bọn họ nói cái u ác tính nội gián kia chính là phó tổng giám đốc mà lần trước suýt chút nữa cô đã làm hỏng luôn máy tính – cuối cùng họ cũng tìm ra chứng cứ bán đứng công ty của ông ta, bán thông tin cơ mật cho công ty cạnh tranh, mấy hôm trước đã bị cảnh sát mời tới uống trà rồi.
Đột nhiên có người nói với Bạch Triển: “Tiểu Bạch, sao cậu không mời cô gái nhỏ người ta một ly hả?”
Bỗng nhiên bị gọi tên, Tiêu Doanh lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Triển. Có lẽ bởi vì vừa uống mấy ly rượu nên trên làn da trắng ngần của anh hơi ửng đỏ nhẹ nhàng.
Anh nửa cười nửa không nhìn cô, mí mắt nhíu lại gật gật đầu: “Đúng là tôi nên mời một ly!”
Tiêu Doanh có phần mờ mịt, ngơ ngác kéo Cảnh Cường hỏi nhỏ: “Sếp, vì sao anh ấy phải kính rượu em?”
Cảnh Cường bĩu môi với cô cười gian xảo: “Vừa ý em đó!”
Tiêu Doanh không nói hai lời cầm ly rượu đứng lên.
Bạch Triển ngước mắt nhìn cô, ý cười mở rộng bên khóe miệng: “Cô đứng lên chờ tôi mời rượu thật à? Vậy đi, tôi cũng đứng lên!” Bạch Triển cũng cầm ly rượu đứng dậy, kết quả không biết dưới chân vướng cái gì, anh thoáng lảo đảo, cơ thể cũng lảo đảo theo
Chỉ một nhoáng đó thôi cũng khiến Tiêu Doanh hoảng hồn hoa mắt. Tiêu Doanh cảm thấy lúc này Bạch Triển còn đẹp trai hơn cả Ngô Ngạn Tổ nữa kìa, vẻ mặt ửng đỏ vì uống rượu của anh đẹp đến mức choáng váng cả người, nhìn anh có vẻ như không thể chịu thêm rượu được nữa, ngà ngà say khiến người ta bất giác lại sinh lòng thương cảm. Tiêu Doanh cảm thấy cổ họng mình có gì đó khô khô. Cô vừa nghe Bạch Triển nói xong ba chữ “Tôi mời cô”, cô đã ngửa cổ uống một ngụm hết ly rượu trắng của mình. Bỏ ly rượu xuống, cô nhìn Bạch Triển nói: “Anh cũng choáng rồi mà, đừng nên uống nữa, ly này để em!” Nói xong cô đoạt ly rượu trong tay Bạch Triển uống một hơi hết sạch.
Ngay lập tức trong phòng vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo.
Tiêu Doanh ngồi xuống trước, cô ngước mắt nhìn Bạch Triển. Anh đang híp mắt nhìn cô, khóe miệng nửa cười nửa không, nhìn đến mức khiến lòng cô khẽ run lên.
Vừa mới ngồi xuống, cô đã nghe Cảnh Cường bất mãn kêu to: “Tiêu Doanh à em làm phản phải không? Ai là cơm cha áo mẹ của em hả? Rốt cục em tới đây cản rượu cho ai hả?”
Tiêu Doanh rụt vai nhìn Cảnh Cường cầm ly nước lọc uống: “Tổng giám đốc Bạch không uống nổi nữa mà!”
Cảnh Cường phì một ngụm: “Mẹ nó, cậu ta không uống nổi hả? Anh ói hết rồi này, em nói xem ai không uống nổi?”